“Thứ quỷ quái gì…….Tại sao tuổi thọ của ta lại đang giảm dần??”
“Linh lực của ta đang trở nên rối loạn không thể kiềm chế!!”
“Chết tiệt, tại sao cơ thể ta lại nặng nề như vậy??”
Ngay khi Hào Quang Tử Vong bao phủ lấy sáu người Thiên Cơ Tông, cả đám liền trở nên rối loạn. Cũng
không thể trách được bọn hắn, Thánh Giai được pháp tắc chi lực bảo hộ,
gần như miễn nhiễm với các trạng thái bất lợi ở một mức độ nhất định, tự nhiên vô duyên vô cớ bị giảm cả thực lực lẫn tuổi thọ là một điều cực
kì hiếm thấy.
Cơ mà không may đối với bọn hắn, pháp tắc chi lực
có thể bảo hộ được đa phần trạng thái bất lợi, nhưng đối mặt với tử vong lực thì lực bảo hộ giảm sút thấy rõ. Vạn vật trên đời trừ khi là thần
linh thì mới có thể vĩnh sinh bất tử, Thánh Giai vượt xa phàm nhân nhưng không phải thần, tử vong đối với bọn hắn là một quá trình diễn ra tự
nhiên chứ không phải là một thứ gì đó nhân tạo, pháp tắc chi lực căn bản không thể chống lại một thứ gì đó tự nhiên như vậy.
Nếu chỉ là một chút tử vong lực thì cũng không sao, nhưng tử vong lực do Hào Quang Tử Vong tạo ra là thứ tử vong lực cực kì tinh thuần tới từ một kiện Đế Khí cấp
Thánh, hơn nữa bản thân Tử Phong có Sinh Tử Quyết, tử khí trong người
hắn nồng đậm đến tột cùng, hai bút cùng vẽ, pháp tắc chi lực của Thánh
Giả căn bản như giấy mỏng gặp nước mưa, chỉ có thể kháng cự đôi chút rồi bị chọc thủng.
“Thiên Cơ Diễn Hoá – Đại Đạo Vô Cực!!”
Thiên Cơ Ngạo hét lên, trực tiếp sử dụng bí pháp, chỉ thấy xung quanh người
hắn xuất hiện từng tầng phù văn kì bí, rất nhanh tạo thành một lớp áo
giáp phủ lên cơ thể hắn, ngăn chặn tử vong lực thâm nhập. Số lượng bí
pháp mà Thiên Cơ Tông sở hữu còn nhiều hơn cả công pháp tu luyện của bọn họ, năm vị trưởng lão còn lại thấy thế cũng sử dụng bí pháp của riêng
mình để phòng thủ. Chỉ là tất cả rất nhanh nhận ra rằng dù sử dụng bí
pháp cùng với pháp tắc chi lực đồng thời cũng không thể ngăn cản tử vong lực, lớp phòng thủ của bọn họ bị ăn mòn cực nhanh, tốc độ tái tạo so
với tốc độ ăn mòn là một trời một vực, vừa mới tái tạo lại một lớp thì
đã bị phá huỷ mấy chục lớp, tối đa cũng chỉ ngăn cản được vài giây.
“Không thể bị động phòng thủ được, phải giết hắn trước!!” Thiên Cơ Vũ Tiên nhận ra vấn đề, hô lớn.
Tất cả mọi người cùng đồng thuận với ý kiến này, chỉ là Tử Phong dễ giết đến như thế ư?? Câu trả lời không cần nói cũng biết.
Tử Phong hơi lắc mình một cái liền biến mất tại chỗ, trong nháy mắt sau
liền xuất hiện trước mặt Thiên Cơ Ngạo, Tai Ách Quỷ Kiếm vung lên hoá
thành vô số tàn ảnh mà liên tục đâm chém.
“Trảm Nguyệt Ngũ Thức – Đoạn Không Trảm!!”
Đại kiếm không phải là một món vũ khí có tốc độ tấn công nhanh, ưu điểm của nó chính là sử dụng sức nặng và kích thước của mình để tạo ra những
công kích đơn lẻ nhưng sức sát thương khủng bố, nhưng vào tay Tử Phong
là một tên quái thai có tốc độ cùng lực lượng kinh khủng thì lại khác.
Thiên Cơ Ngạo ngạo khí đầy mình, coi bản thân là duy ngã độc tôn khinh thường mọi kẻ khác, nhưng hắn cũng tối thiểu có chút bản lĩnh, cây quạt trong
tay hắn không ngờ là một kiện thiết phiến Thiên giai thượng phẩm Bảo
Khí, công thủ vẹn toàn, lúc này liên tục vung lên đón đỡ công kích của
Tử Phong, không ngờ lại không chút thua kém về tốc độ.
Nhưng Tai
Ách Quỷ Kiếm là Đế Khí, không chỉ là Đế Khí thông thường, mà là Đế Khí
có thai thể là Thần Khí, trong tay Tử Phong thì mang theo uy lực của
Thánh Khí, mà Thánh Khí cấp thấp nhất so với cực phẩm Bảo Khí cách nhau
cũng không chỉ là một cấp bậc đơn giản như vậy.
Mười kiếm, thiết
phiến của Thiên Cơ Ngạo bị sứt mẻ lung tung. Hai mươi kiếm, thiết phiến
bị đâm thủng mấy lỗ. Bốn mươi kiếm, thiết phiến trực tiếp bị chẻ mất ba
thanh nan. Đến lúc kiếm thứ tám mươi chém ra, thiết phiến không chịu nổi công kích mà bị chẻ ra làm đôi, một kiện binh khí cực phẩm cứ như vậy
biến thành sắt vụn không hơn không kém. Tử Phong cũng không dừng lại
công kích, Tai Ách Quỷ Kiếm theo đà nhắm thẳng vào ngực Thiên Cơ Ngạo
đâm tới.
“Bảo vệ thiếu chủ!!” Thiên Cơ Mục Vân hét lớn, hắn cùng
với một vị trưởng lão ở gần đấy trực tiếp thuấn di không gian, xuất hiện trước mặt Thiên Cơ Ngạo, binh khí trong tay công tới, muốn lấy cứng đối cứng.
“Trảm Nguyệt Tam Thức – Kính Hoa Thuỷ Nguyệt!!”
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, từ lúc Tử Phong công kích đến khi hai
người Thiên Cơ Mục Vân xông tới thì còn chưa quá một giây, nhìn thấy
mình bị cản đường, Tử Phong cũng không hề nao núng, phát động thức thứ
ba của Trảm Nguyệt Thất Thức.
Chỉ thấy Tai Ách Quỷ Kiếm bỗng từ
một đường kiếm lại phân ra thành ba, hơn nữa cả ba kiếm đều cực kỳ huyền ảo thần bí khiến người khác nhìn không ra đâu là thật đâu là ảo, có cảm giác như cả ba lưỡi kiếm đều là thật mà cũng có cảm giác không phải,
phân biệt công kích cả ba người.
“Xoẹt!!”
Công kích của vị trưởng lão trước mắt ngay lập tức thổi bay kiếm ảnh trước mắt thành vô
số mảnh vỡ, khiến hắn có cảm tưởng như là mình vừa mới phá vỡ được vũ
khí của đối phương. Chỉ là ngay khi hắn nhìn thấy kiếm ảnh đang đâm vào
ngực Thiên Cơ Ngạo cũng đồng dạng tan vỡ cùng với một tiếng cắt xẻ ngọt
xớt vang lên thì mới giật mình kinh hãi.
Ngay khi binh khí của
mình va chạm với Tai Ách Quỷ Kiếm, Thiên Cơ Mục Vân tái mặt, lực lượng
kinh khủng cùng với việc hắn đang bị suy yếu cực độ khi đứng ngay sát Tử Phong trong trạng thái giải phóng Hào Quang Tử Vong khiến vũ
khí trong tay hắn bị đánh bay, thanh đại kiếm trước mắt không chút khó
khăn trực tiếp chặt đứt đoạn một cánh tay của hắn, máu tươi phun ra xối
xả.
Trảm Nguyệt đệ tam thức Kính Hoa Thuỷ Nguyệt, công kích giống như hao trong kính, trăng dưới đáy nước, trong thực có ảo trong ảo có
thực khiến đối phương không thể nhìn ra manh mối. Chiêu thức này Tử
Phong rất ít khi sử dụng, thứ nhất bởi vì nó không hợp với khẩu vị của
hắn, thứ hai bởi vì kẻ thù của hắn đơn giản là yếu đến mức một chiêu
miểu sát, hai là mạnh tới mức khiến hắn phải bỏ chạy, có dùng chiêu này
hay không không quan trọng.
Thực ra thì mấy người Thiên Cơ Tông
này trong mắt hắn cũng không khác gì chết là bao, chỉ cần hắn phóng
thích hắc ám Lĩnh Vực của mình ra, lấy Lĩnh Vực tầng thứ hai công kích
thì chỉ cần dưới Thánh Hoàng, miểu sát thì chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng hiện tại hắn đang tận lực giải phóng cơn thịnh nộ của mình, Tử
Phong muốn tự tay giết chết từng người một không tha một ai, hơn nữa
không thể chết quá nhanh được, phải để đối phương có chút hi vọng kháng
cự sau đó nghiền nát thì mới thú vị chứ!!
Không thể không nói Tử
Phong khi không kiểm soát bản thân thì hoàn toàn là một tên biến thái
sát nhân cuồng ma tâm lí vặn vẹo, hơn nữa lại đang ở trong trạng thái
tức giận cuồng loạn nữa, chỉ có thể nói mấy người Thiên Cơ Tông xui xẻo, vì một tên Thiên Cơ Ngạo mà phải bỏ mạng vô ích.
Cùng lúc Tử
Phong chặt tay Thiên Cơ Mục Vân, ba vị trưởng lão còn lại trong đó có
Thiên Cơ Vũ Tiên cũng xuất hiện sau lưng Tử Phong, trên tay mỗi người
đều cầm một cây thương giống hệt nhau, một sợi dây xích nối liền cả ba
cây thương lại với nhau, trên cán mỗi cây thương treo lơ lửng một tờ
giấy tràn ngập phù văn.
Ba cây thương không chút khó khăn đâm
xuyên qua người Tử Phong vốn không hề phòng bị, ba người Thiên Cơ Vũ
Tiên đưa tay lên tạo thành ấn quyết, miệng lẩm bẩm một thứ ngôn ngữ
không rõ nguồn gốc. Những tờ giấy trên trên cán ba cây thương ngay lập
tức bốc cháy, ba cây thương đồng loạt phát ra ánh sáng chói loà cùng với âm thanh bén nhọn điếc tai cực điểm.
Âm thanh càng ngày càng trở nên bén nhọn, chỉ trong nháy mắt liền đạt tới đỉnh điểm, sau đó thì một tiếng động lạ vang lên. Chỉ thấy cơ thể của Tử Phong đột ngột chia
thành hai mảnh một trên một dưới với ranh giới là ổ bụng của mình, máu
tươi cùng với ruột gan nội tạng văng ra khắp nơi khi hai mảnh cơ thể của hắn bị thổi bay đi bởi vụ nổ sóng âm đó.
Hai mảnh thân thể của
Tử Phong cứ như vậy văng đi một đoạn dài, trực tiếp đập xuống mặt đất
sau đó bật nảy lên rồi lại lăn đi vài vòng trước khi ngừng hẳn, khắp nơi trên đường bay của hắn là thịt vụn cùng với ruột gan rơi đầy đất, thậm
chí còn có thể nhìn thấy một quả tim vẫn còn đang co giật trên mặt đất.
Khí tức của Tử Phong biến mất hoàn toàn, Thuỷ Lĩnh Vực cùng với Lôi Lĩnh
Vực đồng loạt triệt tiêu, sấm sét ngừng lại, mây đen trên trời tản đi,
nước biển dâng cao hàng trăm mét bốc hơi không còn một giọt, tất cả chỉ
trong vòng vài cái nháy mắt.
“Phu quân!!”
“Tử Phong trưởng lão!”
Ba người Tuyết Phi Nhan, Hàn Nhất Nguyên cùng với Tiêu Linh kêu lên thất
thanh, thân hình nhoáng cái liền xuất hiện bên cạnh xác của Tử Phong.
Tuyết Phi Nhan thẫn thờ quỳ xuống, bàn tay run rẩy khẽ chạm vào khuôn
mặt lấm lem đất cát của Tử Phong lúc này đang trợn trừng hai mắt, đến
một tia sinh cơ cũng không có, nước mắt bất chợt lăn dài trên má.
Hàn Nhất Nguyên cùng với Tiêu Linh cũng không khá khẩm hơn là bao, sắc mặt
hai người lúc này cũng trắng bệch, bởi vì Tử Phong mà bọn họ đã kết thù
quá sâu với Thiên Cơ Tông, lúc này ngoại trừ Thiên Cơ Mục Vân bị mất một cánh tay chiến lực suy giảm thì vẫn còn đến tận năm Thánh Giai, rất có
thể bọn họ sẽ là nơi trút giận thay cho Tử Phong đã chết.
Sáu
người còn lại của Thiên Cơ Tông hạ xuống mặt đất, vết thương của Thiên
Cơ Mục Vân đã cầm máu, ánh mắt của mỗi người đều tràn ngập phẫn nộ nhìn
vào ba người Tuyết Phi Nhan.
“Dám chống lại Thiên Cơ Tông bọn ta ư?? Đó chính là kết cục của một tên ngu xuẩn!!” Thiên Cơ Vũ Tiên âm trầm nói.
“Tuyết trưởng lão, xin hãy nén đau thương, hiện tại chúng ta cần phải rời khỏi đây, lực lượng của chúng ta không phải là đối thủ của Thiên Cơ Tông!”
Tiêu Linh gấp gáp nói.
“Chạy trốn?? Các ngươi nghĩ chạy trốn khỏi nơi này dễ đến như vậy ư? Thiên Cơ Vũ Tiên, giết sạch bọn hắn, để lại
Tuyết Phi Nhan cho ta, ta phải đích thân hành hạ tiện nhân này đến
chết!!” Thiên Cơ Ngạo giận dữ nói.
Trong lòng mấy người Thiên Cơ
Vũ Tiên cũng tức giận không kém gì Thiên Cơ Ngạo, năm người đồng loạt
bước lên, Lĩnh Vực triển khai, áp lực giống như trời sập bất ngờ phủ lên ba người Tuyết Phi Nhan.
Hàn Nhất Nguyên cùng với Tiêu Linh liếc mắt nhìn nhau, khẽ cắn răng một cái sau đó cũng đồng loạt phát động Lĩnh Vực của mình.
“Tuyết trưởng lão, hãy mau chóng bình tĩnh lại, chúng ta không còn thời gian
để đau buồn đâu!!” Hàn Nhất Nguyên thấy Tuyết Phi Nhan vẫn đờ người ra
quỳ trên mặt đất, không khỏi gấp giọng hô lên.
Tuyết Phi Nhan
nghe vậy vẫn bảo trì trầm mặc khiến hai người bên cạnh sốt ruột ra mặt,
chỉ đến khi năm người Thiên Cơ Tông tiến gần chưa đến mười mét thì mới
đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Thiên Cơ Vũ Tiên dẫn đầu, miệng
phát ra âm thanh hờ hững vô hồn không cảm xúc giống như máy móc
“Các ngươi không thể giết được ta!!”
Thiên Cơ Vũ Tiên nhìn thấy diện mạo của Tuyết Phi Nhan thì không khỏi giật
mình, không biết từ lúc nào tóc nàng đã bạc trắng, đôi mắt hoàn toàn
biến thành một màu đen kịt không có con ngươi giống hệt như cái tên trời đánh thánh vật vừa mới bị giết đang nằm trên mặt đất, khuôn mặt nàng
trắng toát giống như cương thi không có sức sống, vô số mạch máu vằn vện nổi lên trên mặt nàng liên tục co giật giống như những con giun bên
dưới lớp da khiến người khác ghê tởm.
Cảm nhận thấy có gì đó bất
thường, Thiên Cơ Vũ Tiên đang định lùi lại thì bất chợt bốn vị trưởng
lão bên cạnh hắn lao đến, giữ chặt lấy hai tay hai chân hắn, lực lượng
cường đại đến mức khó tin, trực tiếp khiến cơ thể lão không thể nhúc
nhích.
Thiên Cơ Vũ Tiên đưa mắt nhìn bốn người, tóc gáy không tự
chủ được mà dựng lên, hai mắt trợn trừng lên như muốn lồi ra ngoài,
không biết từ lúc nào mà cả bốn vị trưởng lão đã biến thành hình dạng
giống hệt như Tuyết Phi Nhan, thậm chí còn ghê tởm hơn nữa đó là da thịt của mỗi người đều nứt nẻ thối rữa, có thể nhìn thấy cả giòi bọ đang di
chuyển bên trong da thịt của bọn họ, lỗ mũi, lỗ tai cùng với mồm cũng
tràn ngập những côn côn trùng nhỏ xíu li ti màu đen phát ra tiếng vo ve
quỷ dị.
Nửa thân trên của Tử Phong vốn đang nằm im lìm trên mặt
đất đột ngột bật dậy, chốn hai tay xuống đất, tạo thành tư thế chồng cây chuối, lòng ruột đứt đoạn treo vắt vẻo lủng lẳng rủ xuống từ vết cắt
ngang cơ thể, hắn cứ cứ như thế lộn ngược bước đi với hai cánh tay từ từ tiến tới trước mặt Thiên Cơ Vũ Tiên.
Nhìn một nửa cái xác đang
dùng tư thế quỷ dị quay lưng lại trước mặt mình mà toàn thân Thiên Cơ Vũ Tiên thấm đẫm mồ hôi, lão đang định vùng vẫy thì đột nhiên phát hiện ra lực lượng toàn thân mình không biết đã biến mất từ lúc nào.
Đúng lúc này thì một tiếng cười ma mị vang vọng khắp không gian, nửa cái xác trước mắt lão chậm rãi bay lên, cái đầu đột nhiên quay ngoắt 180 độ, da thịt nơi cổ của Tử Phong bị xé vụn cùng với tiếng xương gãy giòn tan,
dòng máu màu đen phun ra như suối thấm đẫm khuôn mặt treo ngược lúc này
đã bỏ đi mặt nạ, lúc này đang nở nụ cười ngoác đến tận mang tai, ngũ
quan vặn vẹo trông cực kỳ đáng sợ.
“Các ngươi không thể giết được ta!!”
“Các ngươi không thể giết được ta!!”
……..
Một câu nói liên tục lặp đi lặp lại phát ra từ tứ phương tám hướng, vẫn là
cái giọng vô hồn không chút cảm xúc đó, nhưng không hiểu sao lại khiến
Thiên Cơ Vũ Tiên ớn lạnh đến tận xương tuỷ. Lúc này ở trong tầm mắt của
Thiên Cơ Vũ Tiên xuất hiện mấy trăm người, đều là trang phục của đệ tử
Thuần Thú Tông, Lăng Hư Cung, có cả Thiên Cơ Tông nữa, tất cả mọi người
đều mang theo ngoại hình ma quỷ kia, kể cả Hàn Nhất Nguyên và Tiêu Linh
cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều đang đồng thanh hô lên câu nói kia:
"Các ngươi không thể giết được ta!!"
“Rốt cuộc các ngươi là người hay là quỷ??!!” Thiên Cơ Vũ Tiên không thể chịu nổi nữa, há miệng hét lớn.
“Bọn ta là tử vong!!”
Thiên Cơ Vũ Tiên giật mình quay đầu lại, lão nhận ra giọng nói này, đây chẳng phải là giọng của Thiên Cơ Ngạo ư? Không quay đầu lại thì thôi, đến khi nhìn rõ thì lão chỉ mong rằng mình không nhìn thấy. Chẳng biết từ lúc
nào, Thiên Cơ Ngạo đã biến thành một thứ quái vật mang hình thù một cái
đầu tách rời khỏi cơ thể với cột sống kéo dài sau phần cổ, xương sườn
gắn vào cột sống tách ra như những cái chân, lúc này đang bám vào sau
lưng Thiên Cơ Vũ Tiên, khuôn mặt của hắn tràn ngập những vết cắt ngập
máu trông mà rợn người.
“Chào mừng tới địa ngục!!” Cái đầu của
Thiên Cơ Ngạo khẽ đung đưa, sau đó thì há miệng cắn xuống vai Thiên Cơ
Vũ Tiên, bốn tên trưởng lão Thiên Cơ Tông vẫn làm nhiệm vụ giữ chặt chân tay lão, lúc này cũng biến thành quái vật giống như Thiên Cơ Ngạo mà
lao tới cắn xé máu thịt của lão, những cơ thể không đầu vẫn giữ chặt
không buông.