Giọng nói này, Tử Phong biết rất rõ, dù không được nghe quá nhiều lần
nhưng chỉ có một người mới có được giọng nói mang theo hơi thở thần
thánh chí ao vô thượng như thế này: "Chúa Tể Hư Không!". Kiếp trước hắn
làm sát thủ, tuy bản thân là một dị năng giả nhân tạo vô cùng hùng mạnh
nhưng để có thể làm sát thủ chân chính thì hắn cũng đã phải trải qua một quá trình đào tạo khốc liệt, không nói đến năng lực chiến đấu, chỉ
riêng kiến thức ở nhiều lĩnh vực hắn cũng đã được dạy rất nhiều, cũng
may nhờ vào bộ nhớ không giống với con người của mình mà hắn có thể tiếp thu tất cả chỉ trong một thời gian ngắn mà khó có ai có thể làm được
như hắn.
Trong số những kiến thức đó thì kiến thức về vật lí, hóa học cùng một vài thứ khác giống như thuật ngụy trang, thuật diễn kịch
chiếm vai trò chủ đạo, nhưng vẫn có một thứ mà hắn cảm thấy hứng thú
nhất, đó chính là ngôn ngữ học. Kiếp trước vì sự đam mê với tất cả các
thể loại tiểu thuyết mà hắn đã quyết tâm học trên dưới mười loại ngoại
ngữ khác nhau, tất cả chỉ để thỏa mãn ham muốn đọc hết các loại sách
truyện trong thiên hạ mà không cần tìm đến những bản dịch tạp nham trên
mạng, trong số những ngôn ngữ mà hắn học được, tiếng Ý là một trong
những ngôn ngữ mà hắn thích nhất.
Với một người am hiểu tường tận tiếng Ý như hắn, những câu nói vừa rồi của Chúa Tể Hư Không hắn có thể
dễ dàng mà hiểu được ý nghĩa của nó.
- Không ai có thể chạy thoát được vận mệnh đã định sẵn cho mình.
- Kẻ nào muốn thay đổi định mệnh của bản thân rồi cũng sẽ gặp phải sự hủy diệt ở phía cuối.
- Chỉ có sức mạnh tuyệt đối ngự trị trong ta mới có thể viết lại định mệnh chân chính.
- Giờ thì, hãy để dòng chảy vận mệnh run rẩy trước sự tồn tại của ta.
Được rồi, Tử Phong thừa nhận là mặc dù hắn có thể hiểu nghĩa của những từ
đó, nhưng không có nghĩa là hắn hiểu được ý nghĩa của nó là như thế nào, đúng hơn là mấy câu nói này có ý nghĩa gì thì hắn không có biết. Nhưng
mà cũng không để Tử Phong hắn phải thắc mắc lâu, tiếng nói của hệ thống
đã lại vang lên ngay sau đó.
- Đã nhận được chìa khóa từ Chúa Tể Hư Không, kĩ năng Thấu Thị Vũ Trụ đã được phép mở khóa, lập tức tiến hành sử dụng ngay tức khắc!!
Ngay sau khi hệ thống thông báo dứt lời, Tử Phong chỉ cảm thấy con mắt bên
phải của mình đau nhức giống như muốn nổ tung, cơn đau khủng khiếp từ
con mắt bên phải của hắn lan tràn lên đầu, sau đó chạy xuống mặt, xuống
cổ, rồi sau đó bao trùm lấy nửa trái cơ thể hắn. Con mắt của hắn vốn một màu đen tuyền với những sợi tơ máu màu đỏ nay đã biến mất, thay vào đó
là một con mắt màu xanh dương giống như bầu trời trong xanh trên cao, ở
giữa là một con ngươi màu xám bạc, trong con ngươi đó là hư ảnh của cả
một vũ trụ tinh không vô vàn ngôi sao sáng lấp lánh. Từ con mắt bên phải đó, vô số vết nứt kéo dài ra khắp nửa người bên trái của hắn, thậm chí
còn hơi ăn sang nửa người còn lại, những vết nứt này không hề khiến hắn
chảy máu, nhưng chốc chốc chốc lại ánh lên một chút quang mang màu bạc
vô cùng quỷ dị.
Tầm nhìn trong mắt Tử Phong lúc này cũng xuất
hiện biến hóa nghiêng trời nghiêng đất, cây cối, mặt đất xung quanh hắn
chia năm xẻ bảy, sau đó hóa thành vô số khói bụi mà biến mất vào trong
không khí, bầu trời trên đầu hắn cũng biến mất mà thay vào đó là một vũ
trụ tinh không vô cùng vô tận, xa xa còn có thể thấy được những tinh hệ, rồi những hố đen xoay tròn đang không ngừng cắn nuốt lấy mọi thứ.
Trần Cô Hạ xuất hiện trước mặt Tử Phong, sau đó tung ra một quyền cắt đứt
không gian vào mặt hắn, nếu trúng một quyền này, đừng nói là Tử Phong
hắn có thể sống sót, mà có chết toàn thây hay không còn khó có thể đoán
trước được. Thế nhưng mà lúc này Tử Phong hắn không thể cử động được mảy may, đúng hơn là cơ thể hắn đang chịu một sự đau đớn vô cùng khủng
khiếp, đi cùng sự đau đớn đó là một áp lực khó có thể diễn tả thành lời, cảm giác giống như mỗi một thớ cơ trên cơ thể hắn đều đang phải gánh
chịu một quả núi treo lên vậy, di chuyển thực sự vô cùng khó khăn.
Ngay sau đó thì một sự việc kì lạ diễn ra, nắm đấm của Trần Cô Hạ giống như
là bị chậm lại đến vài nghìn lần, ngay sau đó thì nắm đấm của hắn còn
chưa di chuyển tiếp thì đã xuất hiện mười mấy hư ảnh quyền đầu từ nắm
đấm của hắn mà lao ra, những hư ảnh đó lao tới chạm vào đầu của Tử Phong nhưng không hề tạo ra thương tổn gì mà cứ như thế xuyên qua đầu hắn
giống như là ảo ảnh vậy, quyền đầu chân chính của Trần Cô Hạ sau đó cũng đấm tới, quỹ tích di chuyển đè lên trên những hư ảnh kia mà đánh tới,
quyền đầu cùng hư ảnh trùng khớp với nhau đến không có một kẽ hở.
Lần này cũng lại như cũ, quyền đầu chân chính của Trần Cô Hạ lại lần nữa
xuyên qua đầu Tử Phong giống như là hư ảnh của nó, hoàn toàn không hề có một chút tác dụng thực tế nào cả. Ngạc nhiên trước sự biến hóa kì dị
này, Tử Phong ngay lập tức bừng tỉnh, đây chắc chắn không phải là hiệu
quả do vũ kĩ của Trần Cô Hạ, mà đây tuyệt đối chính là hiệu quả của kĩ
năng mà hắn vừa mới mở khóa, Thấu Thị Vũ Trụ, chỉ là khiến hắn thắc mắc, rốt cuộc kĩ năng này có thể làm được cái gì.
Ở trong trạng thái này bản thân hắn di chuyển vô cùng khó khăn, nhưng
không phải là không thế, Tử Phong khó nhọc cất bước, tiến lại gần Trần
Cô Hạ trước mặt, điều kì lạ đó là mặc dù trong tầm mắt của hắn, bầu trời và mặt đất đã biến thành vũ trụ tinh không nhưng hiện tại chân hắn vẫn
có thể cảm nhận được mặt đất dưới chân, có nghĩa là mọi thứ chỉ là một
ảo cảnh trong mắt hắn mà thôi, những sự vật thông thường vẫn còn hiện
hữu.
Tử Phong lê từng bước tới bên cạnh Trần Cô Hạ, nhưng mà đối
phương dường như không hề nhìn thấy hắn, động tác ra quyền của y vẫn giữ nguyên như cũ, chậm chạp vô cùng, những hư ảnh xuất hiện ngày càng
nhiều, không chỉ Trần Cô Hạ mà cả Lâm Tử Hàm, Nhạc Tư Kỳ hay Tư Đồ Dật
Tiêu ở xa cũng bị làm chậm lại, hư ảnh cũng xuất hiện, sau đó bọn họ di
chuyển dù rất chậm nhưng vẫn trùng hợp ăn khớp với những hư ảnh vừa xuất hiện đó.
Một màn trước mắt quá mức quỷ dị, quỷ dị tới mức Tử
Phong không khỏi có suy nghĩ chẳng lẽ mình vừa mới bị giết chết xong,
linh hồn còn đang bị "sốc văn hóa" mà xuất hiện ảo giác, nhưng mà nghĩ
đi nghĩ lại, hắn liền ném luôn cái ý nghĩ này ra khỏi đầu, hắn không
phải là chưa bao giờ chết, tràng ảnh này trông không giống như là hắn
vừa mới chết, vả lại nếu hắn chết, sao cái tên Chúa Tể Hư Không kia lại
không gọi hắn tới nói chuyện được chứ.
Liên tưởng tới mấy câu nói vừa rồi mới vang lên trong đầu, cái gì mà vận mệnh, cái gì mà sức mạnh
tuyệt đối, hơn nữa hệ thống lại còn thông báo kĩ năng Thấu Thị Vũ Trụ, vốn là một phần thường lúc trước của Chúa Tể Hư Không được kích hoạt, hắn ngờ ngợ có cảm giác mình vừa hiểu ra được thứ gì đó.
"Ngạc nhiên lắm phải không, không có câu hỏi gì dành cho ta hả??" một giọng
nói thần thánh vô hạn vang lên bên tai Tử Phong, khiến hắn ta vốn đang
trong trạng thái cực kì áp lực thiếu chút nữa ngã quỵ xuống đất.
"Câu hỏi ư, có một tá, nhưng mà có trời mới biết được liên lạc với ngươi
kiểu gì, ta có muốn hỏi cũng không được." Tử Phong nghiến răng nghiến
lợi nói.
Một tiếng cười lớn vang lên, Chúa Tể Hư Không vừa cười
vừa nói: "Ta hỏi cho có lệ thôi, chứ ta cũng biết ngươi đang muốn hỏi ta câu gì. Ta sẽ không trả lời đâu, ngươi hãy tự nhớ lại những lời ngâm
của ta mà tự hiểu đi, ta sẽ chỉ cho ngươi một gợi ý thôi, đó là vận
mệnh." nói đoạn hắn ta liền cười ha hả rồi biến mất, mặc kệ Tử Phong gào thét bao nhiêu lần trong đầu cũng không hề có hồi âm.
"Vận mệnh ư??"
Tử Phong suy nghĩ một hồi, sau đó một đường linh quang chợt lóe lên trong
đầu hắn. Đưa mắt nhìn về những người đang có mặt ở xung quanh, Tử Phong
quan sát kĩ cách những hư ảnh xuất hiện, rồi cả cách mà mỗi người hành
động theo hư ảnh đó, cuối cùng thì hắn đã hiểu ra!!
"Thấu Thị Vũ
Trụ, nói cách khác đây chính là một con mắt nhìn thấu vận mệnh, những hư ảnh kia chính là hành động sẽ diễn ra trong tương lai của những người
kia!!"
Vận mệnh là một thứ hư vô mờ mịt, chỉ một hành động ngẫu
nhiên thôi cũng có thể dẫn đến vận mệnh của cá thể đó đi theo một con
đường hoàn toàn khác, có thể nói mỗi một cá thể đều sở hữu vô số những
dòng chảy vận mệnh khác nhau. Thấu Thị Vũ Trụ là con mắt bên
phải của Chúa Tể Hư Không, năng lực của nó chính là nhìn thấy được dòng
chảy vận mệnh chân chính của mỗi cá thể đơn độc chứ không phải là vô số
dòng chảy vận mệnh hỗn loạn không biết đâu mới là thật. Lời ngâm đầu
tiên của Chúa Tể Hư Không chính là để ám chỉ việc mỗi một người đều
không thể chạy thoát khỏi vận mệnh đã được định sẵn cho mình, giống như
cái cách mà đám người trước mắt hắn liên tục hành động ứng với hư ảnh
xuất hiện, cũng chính là tương lai của bọn họ.
Lời ngâm thứ hai
chính là một lời cảnh cáo về việc thay đổi vận mệnh của bản thân, những
ai cố gắng làm điều này sẽ tự tìm đến kết cục đó chính là sự hủy diệt
của bản thân. Nhưng lời ngâm thứ ba và thứ tư, đó chính là ám chỉ con
mắt Thấu Thị Vũ Trụ này, không những nó có thể nhìn thấy được
vận mệnh chân chính, mà còn có thể khiến chủ thể chính là Tử Phong vượt
ra ngoài dòng chảy của vận mệnh, khiến bản thân hắn không còn bị vận
mệnh chi phối nữa, đó chính là lí do vừa rồi công kích của Trần Cô Hạ
trực tiếp xuyên qua người hắn mà không hề gây ra tổn thương gì cả, bời
vì lúc này hắn đã vượt ngoài quy luật của vận mệnh, công kích của Trần
Cô Hạ vốn là thành quả của dòng chảy vận mệnh, đương nhiên là không thể
làm gì được Tử Phong rồi.
Nghĩ thì lâu nhưng trên thực tế mọi thứ còn chưa trôi qua ba giây đồng hồ, Tử Phong lúc này vừa mới hiểu được năng lực của Thấu Thị Vũ Trụ thì tiếng cảnh báo của hệ thống đã vang lên:
- Phát hiện sinh mệnh lực cùng tuổi thọ của chủ nhân hệ thống đang xói
mòn với tốc độ cực kì nhanh chóng, nguyên nhân: "Năng lực Thấu Thị Vũ Trụ đang thiêu đốt thọ nguyên của chủ nhân hệ thống vô cùng nhanh, tốc độ thiêu
đốt 5% tổng thọ nguyên trên một giây". Dự tính chủ nhân còn khoảng 15
giây sử dụng trước khi thọ nguyên cùng sinh mệnh lực khô kiệt mà chết.
Sắc mặt Tử Phong không khỏi kịch biến, thì ra áp lực vô hình nãy giờ hắn
cảm nhận được chính là thọ nguyên cùng sinh mệnh lực của hắn đang bị
thiêu đốt nhanh chóng. Thọ nguyên thiêu đốt không phải là lần đầu tiên
mà Tử Phong gặp, mối lo thọ nguyên hao kiệt chính hắn đã thể nghiệm qua, và hắn tuyệt nhiên không muốn cảm nhận nó thên một lần nữa, chỉ còn 15
giây trước khi hắn đi uống trà dài hạn với Chúa Tể Hư Không, làm gì thì
làm, hắn phải nhanh chân lên!
Tất cả mọi người vẫn đang cử động
vô cùng chậm chạp và ăn khớp với vận mệnh đã dược định sẵn, chỉ có Tử
Phong mới là người nằm ngoài quy luật của vận mệnh, hắn trong lúc này có thể làm bất kì điều gì mà hắn muốn. Mối nguy lớn nhất hiện tại đó chính là Thánh Hoàng sơ giai Trần Cô Hạ, nhưng mà với trạng thái tinh thần
lực kiệt quệ hiện tại của Tử Phong, hắn dù có muốn giết chết Trần Cô Hạ
cũng lực bất tòng tâm. Ngược lại với tinh thần lực gần như khô kiệt của
hắn, linh lực của hắn lại khá là dồi dào, nhận biết được điều này, Tử
Phong cũng không còn cách nào khác, hắn đành phải lấy con bài tẩy cuối
cùng của mình ra.
Trên tay Tử Phong xuất hiện một cây cung dài
khoảng 1.7m, trên dưới thuần hai màu hoàng kim cùng xanh lam đậm, cầm
trên tay gần như không có cảm giác nặng nề bất chấp kích cỡ cự đại của
nó. Linh lực toàn thân của Tử Phong sôi sục lên như nham thạch nóng
bỏng, hắn dồn toàn bộ linh lực mà mình có được vào trong thần cung
Vijaya Dhanush.
Thần cung địa ngục Vijaya Dhanush rung lên bần
bật khi linh lực của Tử Phong truyền vào bên trong, từ nó tỏa ra một
luồng quang mang màu đen tuyền giống với màu linh lực của hắn, ảo ảnh vũ trụ tinh không xung quanh hắn giống như cảm nhận được khí tức tử vong
nồng đậm từ trên thần cung tỏa ra mà không ngừng run rẩy, tưởng chừng
như có thể sụp đổ bất kì lúc nào.
Tử Phong tay trái giương cung,
tay phải chạm vào thân cung bắt đầu kéo ra, trong nháy mắt một tia năng
lượng nối hai đầu cung tạo thành dây cung, sau đó một mũi tên màu đen
mang theo vô số phù văn uốn lượn xuất hiện ở nơi hắn đặt tay vào, cả
người hắn tạo thành một tư thế kéo cung tiêu chuẩn. Cảm nhận những vết
nứt kéo dài từ mắt đang ngày càng lan rộng ra khắp cơ thể mình, Tử Phong cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn tột cùng, nhún chân một cái liền
nhảy lên không trung cách xa Trần Cô Hạ vạn trượng, uy lực của mũi tên
bắn ra từ thần cung khủng khiếp như thế nào thì hắn đã biết, hắn đương
nhiên sẽ không tự nhiên lên cơn mà đứng ngay bên cạnh mục tiêu để giương cung lên bắn rồi, còn về việc Nhạc Tư Kỳ cùng Lâm Tử Hàm có bị cuốn vào trong hay không thì hắn lúc này không còn năng lực để quan tâm nữa rồi.
Cảm nhận lực lượng của mũi tên trong tay mình đã đạt tới cực hạn, đúng hơn
là cơ thể hắn đã đạt tới cực hạn, nếu còn cố nữa thì người chết đầu tiên là hắn chứ không phải ai khác. Tử Phong giương cung nhắm thẳng vào đầu
Trần Cô Hạ, cả người run lên bần bật trước áp lực của Thấu Thị Vũ Trụ cũng như là của thần cung Vijaya Dhanush, hắn buông cánh tay đang giữ dây cung ra.
- ----------------------------
Fan truyện của ta có tập tành sáng tác, ta nhìn qua thì cũng thấy khá là
hay, các đạo hữu nếu rảnh thì hãy đọc thử xem sao, coi như là ủng hộ cho tác giả Việt