Đây là lần thứ hai mà Tử Phong sử dụng thần cung địa ngục Vijaya
Dhanush, lần thứ nhất là ở trong Cổ Mộ, xét theo tình huống thì khó mà
nói rằng lần này hắn có thể bắn ra được một mũi tên mạnh hơn hay không.
Nhưng mà thần cung thì vẫn là thần cung, Tử Phong ở trên không trung
giương cung, linh lực toàn thân hắn dường như bị thần cung hút cạn tới
tận đáy, những vết nứt xuất hiện trên cơ thể hắn càng ngày càng nhiều,
nhìn qua cảm giác như chỉ cần một cơn gió thổi qua thì cơ thể hắn sẽ vỡ
tan thành từng mảnh vụn vậy.
Tử Phong buông cánh tay đang giữ dây cung của mình ra, gần như ngay trong tích tắc đó, cả sáu cánh tay của
hắn đồng loạt hóa thành bột phấn, mũi tên năng lượng vừa mới được tạo ra từ trên thần cung Vijaya Dhanush phóng đi như sao chổi, đi đến đâu liền khiến hư ảnh vũ trụ tinh không run rẩy như muốn sụp đổ đến đó.
Trái với cảnh tượng chậm rãi xung quanh, mũi tên năng lượng đó phóng đi với
một tốc độ khủng khiếp, chỉ trong một cái chớp mắt liền đâm thẳng vào
người Trần Cô Hạ. Không có nổ lớn, cũng không tạo thành ảnh hưởng gì cả, tia năng lượng đó đâm vào người Trần Cô Hạ, ngay lập tức biến mất vô
ảnh vô tung giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Bắn ra một
mũi tên với toàn bộ lực lượng còn sót lại của mình, Tử Phong ở trong
trạng thái linh lực, tinh thần lực cùng cả sinh mệnh lực đều không còn
sót lại bao nhiêu, một cơn mệt mỏi vô bờ bến chợt đánh úp lại, hai mắt
hắn không tự chủ được mà nhắm nghiền lại, cả người vô lực mà rơi từ trên không trung xuống.
Ngay khi hắn nhắm mắt lại, hư ảnh vũ trụ tinh không liền biến mất, toàn bộ không gian xung quanh khôi phục lại như
bình thường, tất cả mọi người đều không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra,
chỉ có cảm giác kì lạ giống như là thời gian vừa trôi qua mấy giây mà
bản thân mỗi người lại không hề có chút kí ức nào về những gì đã diễn
ra.
Nhưng mà đúng lúc tất cả mọi thứ trở lại bình thường, tại nơi Trần Cô Hạ đứng, mũi tên bắn ra từ thần cung địa ngục Vijaya Dhanush
không còn bị dòng chảy vận mệnh nghịch thiên của Tử Phong chi phối nữa,
lúc này liền phát huy tác dụng. Chỉ thấy thiên địa dường như biến sắc
khi một cột năng lượng màu đen cứ như thế từ trên mặt đất bốc lên trên
tận trời cao ngàn vạn trượng, thoáng chốc liền biến thành một cột năng
lượng khổng lồ nuốt chừng lấy mọi thứ vào bên trong.
Không tiếng
nổ lớn, cũng không có dư chấn gì cả, tất cả chỉ thuần một màu đen tuyền
từ dưới mặt đất lên đến tận trời cao, một luồng khí tức hủy diệt tinh
thuần tới cực điểm tỏa ra khiến thiên địa nhật nguyệt run rẩy giống như
muốn bị hủy diệt bởi mũi tên khủng khiếp đó.
Cột năng lượng ngùn
ngụt phóng lên trời liên tục kéo dài suốt mấy phút đồng hồ, cảnh tượng
khủng bố giống như tận thế hàng lâm khiến tất cả mọi người không tự chủ
được mà ngừng tay lại, không còn chút tâm tư nào mà đánh nhau nữa.
Bầu trời dưới sự tác động của cột năng lượng này không ngờ hoàn toàn chuyển thành màu đen kịt giống như bầu trời sắp sửa sập xuống, khiến tất cả
mọi người ở bên cảng Minh Hoa đang trải qua một ngày bình thường không
khỏi trầm trồ sợ hãi. Bọn họ cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy
sợ hãi khi nhìn vào bầu trời đen kịt vào giữa buổi trưa thế này, họ chỉ
biết rằng dường như có thứ gì đó khủng khiếp đang diễn ra khiến linh hồn mỗi người phải run rẩy.
Năng lượng tưởng chừng vô cùng vô tận
liên tục khuấy đảo bầu trời đến tận ba phút đồng hồ rồi mới ngừng lại,
lúc này trên mặt đất Trần Cô Hạ đã biến mất, đúng hơn là trong phạm vi
của cột năng lượng với bán kình 500 mét, đến cả một hạt cát cũng không
còn tồn tại, toàn bộ mặt đất, không, phải nói là toàn bộ không gian nơi
đó đã bị xóa sổ triệt để khỏi thế giới này, chỉ để lại nơi đó một mảng
hư không mờ mịt thuần một màu hắc sắc, từ đó không truyền tới bất kì một chút khí tức gì cả, tinh thần lực quét qua liền trực tiếp biến mất,
giống như khoảng không gian đó vốn dĩ không tồn tại trên thế gian này,
chỉ có thể dùng mắt thường nhìn thấy một vùng đen kịt.
Trong bán
kính vạn dặm tính từ trung tâm, cây cối, động vật, yêu thú cấp thấp nhất loạt hóa thành tro tàn, mà thứ tro tàn này không giống như là bị thiêu
đốt mà hóa thành tro, mà giống như một khúc gỗ mục không còn sinh cơ mà
hóa thành bụi. Biển cả ở phụ cận cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, có thể
thấy một lượng lớn khu vực nước đã hóa thành một đám chất lỏng bầy nhầy
màu đen trôi dạt gần bờ biển, vô số tôm cá cùng yêu thú thủy sinh phơi
thây nổi lềnh bềnh trên mặt nước, không chỉ trên mặt đất mà cả ở dưới
nước, tất cả đều hóa thành một mảng tử địa không một chút sinh khí.
Lâm Tử Hàm, Nhạc Tư Kỳ cũng Tư Đồ Dật Tiêu không khỏi trừng mắt nhìn một
màn trước mắt mà trong lòng không khỏi rung động kịch liệt, đến cả bát
trưởng lão cùng Tuyết Liên ở trên không trung cũng không kiềm chế được
mà tạm thời dừng tay lại không đánh nhau nữa. Thực ra là dù bọn họ có
muốn không để ý gì mà đánh tiếp thì cũng không được nữa, bởi vì Lĩnh Vực của mỗi người không ngờ lại bị một cỗ khí tức quỷ dị xâm nhập, sau đó
toàn bộ Lĩnh Vực cứ như thế mà vỡ nát không làm cách nào để có thể ngưng tụ lại một lần nữa.
Nhưng tất cả đều là Thánh giai cường giả,
phương diện tâm trí vô cùng tốt, chỉ một chút sau liền phục hồi tinh
thần, Bát trưởng lão là người đầu tiên tỉnh lại, lão không hề nhân cơ
hội mà công kích Tuyết Liên hay là mấy người ở bên dưới, mà chỉ ngoắc
tay một cái, lăng không kéo Tư Đồ Dật Tiêu lên sau đó tóm lấy, trực tiếp xoay người bỏ chạy.
Tuy chiến đấu kịch liệt với Tuyết Liên,
nhưng mọi động tĩnh xung quanh lão đương nhiên vẫn rõ ràng tường tận
giống như là chính mắt mình nhìn thấy, đó chính là sức mạnh của một
Thánh Hoàng cường giả, tinh thần lực mạnh tới mức khiến người khác thổ
huyết. Lão mặc dù không có trực tiếp nhìn thấy, thế nhưng lão vẫn biết
trước khi tràng cảnh khủng bố này xảy ra thì Trần Cô Hạ đã sử dụng Lĩnh
Vực của mình, lợi dụng ảo ảnh để di chuyển tới gần Tử Phong tung ra công kích của mình.
Sau đó thì lão cũng không biết phải miêu tả ra
sao nữa, chỉ biết rằng cơ thể của mình không ngờ lại xuất hiện ở một vị
trí khác với những gì mình đã nhớ, cả tư thế của cơ thể cũng bị thay
đổi, nhưng mà lão lại không hề có một chút kí ức gì về việc mình có di
chuyển hay làm ra hành động gì cả, rồi sau đó thì cái cột năng lượng
khủng bố kia xuất hiện, Lĩnh Vực của lão và Tuyết Liên cùng lúc vỡ vụn
trước khí thế của nó.
Trần Cô Hạ vừa mới định công kích cái tên
Bán Thánh kia thì một loạt sự kiện quỷ dị diễn ra, hiển nhiên đây chính
là tác phẩm của cái tên kiến hôi Bán Thánh đó. Bát trưởng lão không biết cột năng lượng mang theo khí tức hủy thiên diệt địa kia là cái gì,
nhưng trực giác nói cho lão biết rằng đừng nói là Trần Cô Hạ, tính thêm
cả bản thân lão vào rồi nhân lên mười lần nữa cũng không sống sót nổi
dưới một chiêu đó.
Đừng nhìn lão ta trông có vẻ tiên phong đạo
cốt, nhưng trên thực tế lão là một con người vô cùng nhát gan, thực lực
có thể đạt tới Thánh Hoàng sơ giai âu cũng là bởi công pháp của Âm Dương Thánh Giáo quá mức nghịch thiên mà thôi. Lão ta liên tục dùng tinh thần lực cảm nhận xung quanh nhưng không hề tìm thấy khí tức của Tử Phong ở
đâu, theo lí mà nói thì hắn ta hẳn là đã chôn diệt ở trong cột năng
lượng đó cùng với Trần Cô Hạ rồi. Nhưng mà linh tính mách bảo bát trưởng lão rằng cái tên quái thai đó vẫn còn sống sót ở đâu đó quanh đây, vậy
nên lão rất nhanh liền làm ra quyết định: “Chạy là thượng sách!”
Cũng không phải chỉ đơn thuần vì một cái linh tính đó mà lão có thể dễ dàng
bỏ đi như vậy, lúc trước lão chỉ cần kiềm chế Tuyết Liên, đợi Trần Cô Hạ giải quyết đám còn lại là có thể biến thành cục diện hai đánh một, phần thắng nắm chắc trong tay lão ta. Nhưng mà hiện tại Trần Cô Hạ đã biến
thành một đám bụi phấn không hơn không kém, Tư Đồ Dật Tiêu thì cũng
trong tình trạng dặt dẹo nửa sống nửa chết, bản thân lão lại chẳng có
chút lòng tin nào có thể một đấu một mà giải quyết Tuyết Liên một cách
dễ dàng cả, dù sao con bé cũng là một hóa hình linh thụ, trời sinh so
với võ giả nhân loại mạnh hơn rất nhiều, nếu không phải con bé còn thiếu kinh nghiệm thực chiến thì chắc bát trưởng lão đã nằm dưới đất mà thoi
thóp rồi.
Tốc độ bỏ chạy của Bát trưởng lão thật sự quá nhanh, so với tốc độ lúc công kích của lão thì còn nhanh hơn vài phần, đến khi
mọi người bừng tỉnh thì lão ta đã cao chạy xa bay, cả người chỉ còn là
một chấm nhỏ phía chân trời.
Một Thánh Hoàng cường giả không chút sứt mẻ muốn bỏ chạy, nếu thực lực không chênh lệch cực lớn ví dụ như là Hồ Phi Nguyệt đang ở đây thì chẳng ai có thể đuổi theo được cả, hiểu
được đạo lí này nên Tuyết Liên cũng không có ý định đuổi theo, Lâm Tử
Hàm và Nhạc Tư Kỳ tu vi thấp hơn đương nhiên cũng không có ý định đâm
đầu vào chỗ chết, cả ba người lúc này đều có chung một câu hỏi: “Tử
Phong đâu rồi??”.
Tinh thần lực của mỗi người liền tỏa ra xung
quanh tìm kiếm, nhưng tìm mãi cũng không thấy được khí tức của Tử Phong ở nơi nào cả, phải mất một lúc sau Nhạc Tư Kỳ mới tìm ra được hắn. Nghĩ
đến cũng buồn cười, hai người có tu vi cao nhất ở đây lại không thể tìm
kiếm được thân ảnh của hắn, trong khi đó Nhạc Tư Kỳ là người yếu nhất
thì lại có thể nhanh chóng tìm được nơi hạ lạc của hắn.
Sở dĩ
nàng có thể nhanh chóng làm vậy là bởi vì giữa hai người vốn có một sợi
dây liên kết vô hình giữa chủ nhân cùng nô bộc là nàng, có tìm được thì
cũng dễ hiểu thôi, chỉ là khi nàng mang theo hắn trở lại chỗ của mọi
người, Lâm Tử Hàm cùng Tuyết Liên sắc mặt không khỏi kịch biến.
Tình trạng của Tử Phong lúc này vô cùng tệ hại, lớp giáp trên cơ thể hắn gần như đã vỡ nát hoàn toàn, chỉ còn sót lại một vài mảnh nhỏ là vẫn còn
dính trên người, những nơi da thịt lộ ra thì máu tươi chảy đầm đìa,
khuôn mặt, cổ, vai, ngực kéo dài xuống tay và chân là vô số những vết
nứt giống như một bức tượng bị đập mạnh mà nứt toác, toàn bộ những cánh
tay của hắn đã cụt ngủn đến tận gốc, cả người vặn vẹo theo một góc độ
không hợp với cơ thể người bình thường, hiển nhiên là xương cốt của hắn
đã gãy đoạn, lúc nãy hắn sở dĩ có thể đứng lên được cũng chỉ bởi vì khả
năng “bất khả xâm phạm” tới từ năng lực Thấu Thị Vũ Trụ mà thôi.
Tuyết Liên lúc này đã nước mắt lưng tròng, ngồi thụp xuống bên cạnh hắn, sắc
mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Một lúc sau, Tuyết Liên bật khóc nức
nở, ôm lấy cơ thể tàn tạ của Tử Phong mà nghẹn ngào: “Ba ba sẽ không
chết mà phải không?? Ba ba là bất tử bất diệt cơ mà, đừng bỏ con lại một mình như vậy chứ….”
Lâm Tử Hàm thấy Tử Phong hai con mắt nhắm
nghiền, không hề hít thở, đến cả một tia sinh khí cũng không có liền cắn răng, hơi cúi người xuống ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Tuyết Liên vào
lòng mà vỗ về, miệng muốn nói mấy câu an ủi mà nước mắt chỉ trực chờ
muốn trào ra.
Cơ mà cái không khí buồn bã này nhanh chóng bị phá hư bởi Nhạc Tư Kỳ.
“Mấy người khóc lóc cái gì, chủ nhân còn chưa có chết đâu, mau đưa hắn đến
một chỗ nào đó kin đáo để nghỉ ngơi đi, vài ba ngày là tỉnh lại thôi.”
Nàng thản nhiên nói.