Ánh trăng nhàn nhạt, êm dịu, giống như nước chảy, xuyên qua góc cửa sổ lẳng lặng hắt vào trong phòng.
Hai mỹ thiếu niên trên giường, một diện mạo tinh xảo, một rạng rỡ chiếu người, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng.
Cao Nguyên Dục nằm ngửa trên giường, hai cánh tay gối sau gáy, thần thái uể oải, giọng nói cũng lười biếng, “Biểu ca, bách hoa thịnh hội đồ bỏ
kia quá đáng ghét, chúng ta tìm cách để cho bọn họ không mở được, có
được không?”
Lương Luân hơi buồn bực, “Mẫu phi đệ ra chủ ý này cũng không phải ngày
một ngày hai, sao hôm nay đệ mới cảm thấy đáng ghét chứ? Nếu muốn khiến
không mở được thì phải nên sớm tìm cách rồi, hiện giờ đã chuẩn bị không
sai biệt lắm, lúc này chúng ta đi quấy rối, sẽ chọc giận mẫu phi đệ đó.”
“Sớm muội gì cũng sẽ có ngày đệ chọc giận mẫu phi.” Cao Nguyên Dục cười cười.
“Cần gì phải vậy?” Lương Luân ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, vẻ mặt nhàn
nhạt giống như ánh trăng, “Trừ bà ngoại và cậu ra, trên đời này mẫu phi
đệ là người hiểu rõ đệ nhất. Đệ hiếu thuận mẫu phi, tôn kính mẫu phi
không được sao, vì sao phải đi chọc giận mẫu phi đệ.”
“Ca không hiểu chuyện này đâu.” Cao Nguyên Dục cố làm ra vẻ cao thâm, “Chỉ có dượng mới hiểu.”
Lương Luân quay đầu nhìn Cao Nguyên Dục.
Ánh trăng chiếu lên trên mặt hắn, yên bình, tĩnh lặng, mặt mày nhu hòa khác thường.
Lương Luân yên lặng nhìn hắn, ngồi dậy, khoác áo bước xuống giường.
“Biểu ca, ca làm gì vậy?” Cao Nguyên Dục cũng đi xuống theo.
Lương Luân đi tới trước bàn trà, cầm bình trà lên, “Khát nước, uống nước.”
Bình trà vẫn ấm, nước trà xanh nhạt chảy ra, quét qua một đường vòng
cung tuyệt đẹp trong không trung, rơi vào trong tách trà trắng noãn như
ngọc.
“Đệ cũng muốn uống.” Cao Nguyên Dục cười nói.
Lương Luân thuận tay rót cho hắn một tách trà.
Hai người cầm tách trà của mình, cùng ngồi lên giường gạch gần cửa sổ.
Lương Luân thong thả ung dung nâng tách trà lên, Cao Nguyên Dục đột nhiên nói: “Hôm nay đệ nhìn thấy Lâm Thấm rồi.”
Lương Luân đã nâng tách trà lên bên môi, lại dừng lại, một hồi lâu sau mới chậm rãi hỏi: “Vậy sao?”
Cao Nguyên Dục cười hài lòng, “Không phải đệ đến Lại bộ xem việc sao, dù sao cũng không có ai quản đệ, đệ đoán chừng lúc tan lớp trên đường
nhiều xe, kẹt khó chịu, Lâm nhị ca và Lâm Thấm sẽ rẽ vào đường nhỏ, nên
đoán trước đến trên đường nhỏ chờ. Đệ quả nhiên không chờ sai, bọn họ
quả nhiên đi con đường kia, đệ thật sự có dự kiến trước mà.”
Lương Luân đặt một gối dựa hoa văn tú cầu màu thạch anh vào bên người, kê tay lên trên đó, giọng nhàn nhạt, “Thấy người không?”
Nụ cười trên mặt Cao Nguyên Dục dần dần thu lại, hơi như đưa đám,
“Haizz, đừng nói nữa, có Lâm nhị ca ở đó, chỉ thấy được nửa gương mặt.
Lâm nhị ca canh chừng chặt chẽ thật.”
Lương Luân thuận tay cầm một tựa lưng hoa văn cát tường hình tròn màu ô
liu nhạt đặt sau lưng, thoải mái dựa vào đó, “Lâm nhị ca vẫn như vậy,
thiết diện vô tư.”
Cao Nguyên Dục cũng cầm lấy một tựa lưng dựa vào giống như hắn, “Đệ muốn để Lâm Thấm cùng đi chung với đệ đến phủ Trấn Quốc công thăm ca, nhưng
nàng ấy nói Trấn Quốc công phu nhân không thích nàng ấy, thấy nàng ấy sẽ không có sắc mặt tốt, cho nên vẫn không tới.”
Ánh trăng chiếu vào trên mặt hai người, loang lổ lốm đốm, lưu chuyển không thôi.
“A Thấm ấy, từ nhỏ đến lớn đều không chấp nhận bị người xem thường.” Lương Luân vuốt ve tách trà trong tay, chậm rãi nói.
Cao Nguyên Dục chậc chậc, “Biểu ca, hoàng đế bệ hạ là cậu ca, là cha đệ, thân phận của hai chúng ta cũng đủ để ngước nhìn đi? Nhưng nếu như so
sánh với Lâm Thấm, chúng ta lại không uy phong nổi. Khi nàng ấy còn bé
xíu như vậy đã có thể cưỡi trên đầu đại ca, trên đầu Tấn Giang Hầu, còn
tỏ vẻ hơn chúng ta nhiều.”
Lương Luân sóng mắt nhộn nhạo, dịu dàng cười.
Khi còn bé Lâm Thấm ngây thơ non nớt, khôn khéo hoạt bát, cả đời hắn mới chỉ thấy tiểu cô nương đáng yêu như Lâm Thấm, không có người thứ hai
rồi.
Cao Nguyên Dục chọc hắn một cái, “Biểu ca, có phải Phó Bảo đó vẫn luôn
quấn lấy ca không? Nếu không đệ thay ca đối phó với nàng ta đi.”
Lương Luân mỉm cười, “Mặc dù bà nội thật sự có ý đó, nhưng mà, bà lão
nhân gia cũng chỉ định nhiệt tình tác hợp mà thôi, uyển chuyển cự tuyệt
là được, ngược lại không cần làm to chuyện.”
Vừa nói chuyện, hắn đột nhiên cảm thấy không ổn, “A Dục, sẽ không phải
sinh ra chủ ý cùi bắp gì định chỉnh Phó Bảo biểu muội đó chứ? Không thể. Nếu như đệ sửa trị biểu muội Phó gia, bà nội ta sẽ không vui hơn, nói
không chừng bệnh tình sẽ tăng thêm. Như vậy không phải đệ đang giúp biểu ca một tay, mà là thêm phiền rồi.”
Cao Nguyên Dục ngẩn ngơ, “Không phải chỉ giúp một tay thôi sao? Đệ nghĩ
ra được không ít chủ ý muốn sửa trị Phó Bảo, nhưng mà, nếu như biểu ca
không cho, vậy thì thôi.”
Lương Luân không khỏi lắc đầu, “Không đáng. Cha ta nương ta sẽ không
đồng ý, ta cũng sẽ không đồng ý, không đáng vì như vậy mà đi sửa trị
người. A Dục, đệ là hoàng tử, tùy hứng một chút không sao cả, nhưng mà
vẫn nên làm việc cẩn thận thì hơn.”
Cao Nguyên Dục ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Biểu ca, đệ nói thật với ca,
thật ra thì đệ vì bản thân mới muốn sửa trị Phó Bảo. Không phải Phó Bảo
là cô nương sao? Đệ muốn sửa trị nàng ta, sau đó biết rõ nên đối phó với những cô nương mà mẫu phi đệ nhìn trúng như thế nào.”
Lương Luân kinh ngạc nhướng mày.
Cao Nguyên Dục nắm quyền, “Đệ đã cầu xin phụ hoàng rồi, phụ hoàng đáp
ứng đệ, tạm thời không thúc giục chuyện hôn sự của đệ. Mặc dù phụ hoàng
đã đồng ý, nhưng lỡ như mẫu phi đệ cố tình để đệ coi mắt cô nương, như
vậy, cho dù mẫu phi chọn trúng ai, đệ đều sẽ phá hư đi!”
“Đệ thật hùng tâm tráng chí.” Lương Luân cười lắc đầu.
Cao Nguyên Dục mất hết hào hứng, thở dài một tiếng, “Biểu ca, cô thông
tình đạt lý như vậy, mẫu phi lại không lĩnh hội được tâm tình của đệ.”
Lương Luân đồng tình vỗ vỗ hắn.
Bách phi giống như Phùng quý phi năm đó, chấp chưởng lục cung lâu rồi, quyền lực trong