Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên hiểu ra, xem ra việc ăn
quả bàn đào này cũng không đơn giản, nếu muốn duy trì phong thái ung
dung thì tiêu hao cũng không ít đạo hạnh. Hoàng Diệp chân nhân lại ra vẻ ta đây, không chịu lộ ra một chút mệt mõi nào, vì thế chân nguyên cũng
tiêu hao rất nhiều. Đạo hạnh của hắn vốn đã thấp hơn Vân Phong, lại phải duy trì vẻ mặt bình thường trong một thời gian dài, tất nhiên là bị bại nhanh hơn.
Kỷ Nhược Trần biết rõ phong cách làm việc thực dụng của Vân Phong,
thấy lần đấu pháp này. Trong tim của hắn hình như có chút hiểu ra. Lúc
này nhớ lại, Hoàng Diệp chân nhân lúc lên sàn khẩu muốn tỏ ra ta đây,
cho nên đã tiêu hao không ít chân khí.
Hoàng Diệp chân nhân ăn quả bàn đào cuối cùng, ngay lúc đó sắc mặt
liền trắng bệch. Hắn tục ho khan, thế nhưng hắn ho ra không phải là quả
bàn đào, mà là lúc ho ra băng, khi thì phun lửa, hiển nhiên các loại
chân nguyên mà Vân Phong gieo vào các quả bàn đào đã phát huy hiệu quả.
Vân Phong mĩm cười chắp tay nhìn Hoàng Diệp chân nhân, rồi nói đa tạ, Hoàng Diệp chân nhân không nhịn được run rẩy, ngay cả nói cũng không
nói nổi, chỉ có thể nhờ vào hai tên đệ tử dìu đỡ mới có thể trở lại lều
gỗ của mình được.
Đấu pháp lúc đầu định ra là ba trận nhưng Đạo Đức Tông đã thắng hai
trận so pháp bảo cuối cùng không cần tiến hành nữa. Thế nhưng Minh Hoàng lúc này đang rất hứng thú, nên dặn dò mọi người tiếp tục trận so tài
thứ ba.
Trận so tài pháp bảo trong giới tu đạo có một quy củ, thì phải diễn
ra ở nơi rừng sâu vực cao hoặc sông rộng để không làm ảnh hường đến
người thường. Vì vậy các đệ tử của Đạo Đức tông và Chân Võ Quan đồng
loạt ra tay, ở trong quân trường thiết lập một cái Viên Thông Tự Tại
trận. Trong trận pháp này, những pháp bảo có linh tính sẽ tự động tấn
công nhau, pháp bảo yếu hơn sẽ bị bức ra khỏi trận.
Bên Chân Võ Quan có một lão già gầy gò đứng lên, râu hắn đã bạc, trên đầu còn lại vài sợi tóc thưa thớt. Trên lưng hắn đeo một ống trúc lớn,
hắn chậm rãi đi tới trước Viên Thông Tự Tại trận, mở ống trúc ra.
Vừa thấy vật trong ống trúc, Dương Ngọc Hoàn nhịn không được hét lên
một tiêng kinh hãi nhưng lập tức lấy tay che miệng lại, sắc mặt của Minh Hoàng cũng rất là khó coi!
Từ trong ống trúc bò ra một con rết màu đỏ dài ba thước! Toàn thân nó đỏ chói, trên lưng có một sợi dây màu vàng, trong miệng không ngừng
phun ra những luồng khí màu đỏ, ánh mắt sáng rực của nó liên tục chớp
động, giống như đang muốn bắt ai đó bỏ vào miệng ăn vậy. Con rết vừa ra
khỏi ổng trúc, liền tự động bò vào Viên Thông Tự Tại trận, phía sau nó
vẫn còn lưu lại một ít khói màu đỏ. Vừa đến trung tâm trận pháp, một nửa thân thể nó dựng đứng lên, nhìn khắp mọi nơi cứ như là đang tìm kiếm
địch thủ vậy.
Vừa thấy con rết này, những đạo sĩ của Đạo Đức đều biến sắc. Kỷ Nhược Trần thấy rõ ràng, trăm chân của con rết này đều là do kim loại đúc
thành, mảnh vây trên lưng cũng không phải là do tự nhiên mà thành, mà là do huyền thiết đúc thành vẩy. Hai sợi râu óng ánh của nó, mỗi một khớp
nối đều dùng một viên minh châu khảm vào. Con rết nửa côn trùng nửa đồ
vật miễn cường cũng có thể xem như là một món pháp bảo, nhưng linh tính
không phải là những phép bảo khác có thể so được, trận đánh này làm sao
có thể đánh đây?
Tuy rằng việc Đạo Đức Tông thắng đã được định, thế nhưng nếu thua
trận này, thì không thể nắm giữ được vị trí đứng đầu chính đạo được.
Chân Võ Quan lẩn này có thể nói là đầu cơ trục lợi, nếu như Đạo Đức tông không ra nghênh chiến, thì đã thua ba phần khí thế.
Kỷ Nhược Trần tập trung nhìn lại, thây trên người con rết này mơ hồ
tỏa ra ánh sáng màu đỏ, nó ít nhất cũng có mấy trăm năm đạo hạnh, những
pháp bảo bình thường tuyệt đối không thể nào sánh bằng, nó thậm chí có
thể ngang cấp với cả Xích Oanh. Nhưng Xích Oanh là cần người phát động,
nhưng để pháp bảo tự động đánh nhau trong Viên Thông Tự Tại trận, thì
Xích Oanh cũng không phải là đối thủ của con rết này.
Hắn nhìn ra, thì những đạo sĩ của Đạo Đức tông có kiến thức rộng rãi
tất nhiên cũng biết được điểm này. Nhưng đạo sĩ mang pháp bảo đến đang
cùng Vân Phong bàn bạc, hiển nhiên là mọi người đều không ngờ mọi việc
lại diễn ra như vậy, nhưng pháp bảo mà mọi người mang đến đều không thể
đối phó được với con rết này.
Vân Phong nhìn con rết kia, do dự một lúc, cuối cùng cũng có kế
hoạch, quay đầu nhìn Kỷ Nhược Trần mĩm cười nói: "Nhược Trần, cho ta
mượn giới chỉ của đệ dùng một chút."
Một lát sau, ông lão vốn đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn, khí định thần
nhàn đã đứng lên, môi không ngừng phát ra những tiếng rít, chỉ huy con
rết màu đỏ tiến lên, trong miệng còn chửi bới vài câu. Thế nhưng cho dù
hắn gấp đến nổi mặt mũi đỏ bừng, dậm chân mắng người, thì con rết kia
trong đại trận cũng chỉ đi xung quanh giới chỉ vài vòng. Nó cứ đi một
vòng rồi lại một vòng, nhưng không dám tiến lên phía trước, trái lại
càng lúc càng lui về phía sau, hai chiếc râu thật dài của nó dựng đứng
lên, nhưng không dám vung về phía giới chỉ.
Nhìn thấy ông lão gấp đến độ mặt đỏ như máu, mắng một chuỗi những từ
không đâu ra đâu, trong lòng Kỷ Nhược Trần không khỏi mĩm cười, thầm
nghĩ chiếc Huyền Tâm giới chỉ này là vật của Nghiễm Thành Tử phi thăng
để lại, đừng nói chỉ là một con rết nho nhỏ, cho dù là Thanh Loan và
những loại thần thú khác, cũng chưa chắc dám dụng vào chiếc giới chỉ
này. Lão nhân kia không biết thần vật, làm cho hắn bận rộn một lát cũng
tốt.
Kỷ Nhược Trần nghĩ trong lòng, nhưng trên mặt không hề có chút biểu
hiện nào. Chiếc giới chỉ là từ trên tay hắn lấy xuống, ông lão kia không thể biết được, thế nhưng Kỷ Nhược Trần vẫn luôn chăm chú không để mình
phạm sai lầm nào để người khác có thể nhìn ra. Con rết đó trăm năm không chiến mà lui, tự động lui khỏi đại trận đã làm cho ông lão đứng bên
ngoài tức điên lên, lại thấy trên mặt của Kỷ Nhược Trần lộ ra sự chế
giễu, trong lòng của ông lão đột nhiên nổi lên một luồng lửa giận liên
tiếp kêu to ba tiếng.
Con rết đỏ trăm năm nghe xong mệnh lệnh, như được đại xá quay đầu bay nhanh, tránh khỏi Viên Thông Tự Tại đại trận, sau đó bay lên không, hóa thành một luồng sáng màu đỏ, bay về phía Kỷ Nhược Trần!
Những đạo sĩ của Đạo Đức Tông đều sợ hãi nhưng vẫn ngồi yên không
nhúc nhích. Chỉ có Vân Phong ngồi bên cạnh Kỷ Nhược Trần là rút thanh
trường kiếm ra, đang đợi con rết bay lại gần, rồi mới ra tay.
Kỷ Nhược Trần nhìn chằm chằm vào con rết đỏ đang bay lại đây, cảm
thấy nó giống như là một con người, trong mắt của nó cũng có các loại
vui buồn tức giận... Hắn đột nhiên cảm giác được, thế đánh mãnh liệt của con rết màu đỏ, giống như đang sốt ruột lập công, nhưng thực chất là nó muốn Tránh khỏi Huyền Tâm giới chỉ mà thôi.
Kỷ Nhược Trần nghĩ như thế, bỗng nhiên trong ngực nổi lên một luồng
hương thơm ngọt ngào, ngay sau đó hô hấp của hắn trở nên khó khăn. Trong lòng hắn kinh hãi không nghĩ tới chi mới nhìn thẳng vào con rết đó một
chút thôi lại bị trúng độc. Hắn vừa định vận chân khí ép độc ra, thì
trong huyệt đạo tuôn ra một luồng ánh sáng màu xanh, trong chóp mắt đã
kéo luồng hương thơm ngọt ngào đó ra khỏi cơ thể.
Nhưng người bên ngoài nhìn thấy, Kỷ Nhược Trần vẫn ngồi nghiêm chỉnh, khuôn mặt không chút thay đổi. Thế nhưng trong mắt của con rết đỏ, lại
thấy hai mắt của Kỷ Nhược Trần sáng lên một luồng ánh sáng màu xanh,
trong luồng ánh sáng xanh có thêm một pho tượng cổ xưa đầy vẻ công bằng
chính trực!
"Rầm!" một tiếng, con rết kia bỗng nhiên rớt xuống, trượt dài trên
mặt đất, động tác này đã tạo ra một cái hố lớn trên mặt đất, có thể thấy được thân thể nó nặng bao nhiêu!
Ông lão kia giương mắt mà nhìn, con rết đỏ trăm năm xoay người ngồi
đậy, dùng hết sức bình sinh, nhanh chóng chạy khỏi nơi Kỷ Nhược Trần
đang đứng, ở phía sau nó, để lại những cái hố do một trâm cái chân của
nó ghim xuống để lại.