Mê man, Kỷ Nhược Trần lại một lần nữa cảm thấy sụ
mê man. Hắn giống như đang ở trong một vùng sương mù dày đặc, không thể
cảm giác được mình đang đi về hướng nào.
Ở bên ngoài tầng sương mù dày đặc này, là một nơi vô cùng náo nhiệt
và phồn hoa. Phía Bắc có một căn nhà cao ba tầng, được trang trí bằng
hai màu xanh và vàng vô cùng rực rỡ, Minh Hoàng đang ngồi ở giữa, mấy vị Hoàng Tử và đại thần đang ngồi ở hai bên. Cao Lực Sĩ thì đang đứng ở
phía sau Minh Hoàng. Có một thứ làm người khác chú ý, đó là Dương Ngọc
Hoàn đang ngồi bên cạnh Minh Hoàng trông nàng ta vô cùng tao nhã.
Hai bên tòa âầu chính, còn có thêm hai tòa lâu cao hai tầng, phía trên là chỗ các văn võ bá quan đang ngồi.
Đối diện 3 tòa lâu là một quảng trường, hai bên quảng trường có hai
khu lều làm bằng gỗ, ở bên trong lần lượt là Đạo Đức tông và Chân Võ
Quan. Từng đạo ánh mắt căm thù không ngừng từ phía Đông truyền đến, rơi
vào trên người Kỷ Nhược Trần và hai gã đạo nhân trẻ tuổi khác.
Nhưng ở trong thần thức của Kỷ Nhược Trần, những ánh mắt căm thù này
sau khi xuyên qua lớp sương mù dày đặc đó, đã trở nên vô cùng mờ ảo, hắn căn bản không có chút phản ứng nào. Do có sự cố vừa rồi, Kỷ Nhược Trần
đột nhiên cảm giác được đấu pháp trong trận trước điện lúc này, hai đại
tông phái cứ như là thẳng hề, diễn trò mua vui cho những phàm nhân kia.
Trong lòng hoảng hốt, Kỷ Nhược Trần rõ ràng thấy được là Vân Phong
đạo trưởng đang cùng những người ở bên cạnh mình cười cười nói nói,
nhưng kỳ quái là những điều mà họ nói không hề lọt một chữ nào vào tai
của mình, ở trong lòng hắn liên tục vang lên câu nói của Lý Bạch:
"Nếu không có lòng, không cảm nhận được những hứng thú này, vậy thì cần gì phải làm tội mình?"
Lẩn đấu pháp trước điện này kỳ thực có quan hệ rất lớn với Kỷ Nhược
Trần, tỷ thí pháp bảo do tập thể chân nhân Đạo Đức tông thi triển, đấu
đạo thuật là Vân Phong, các đệ tử trẻ tuổi tham gia đấu pháp, còn trận
đấu cuối cùng là của Lý Huyền Chân.
Mọi việc đã định như thế, vậy tại sao mình còn ngồi ở chỗ này? Ít
nhất cũng phải vì một cái gì đó chứ? Kỷ Nhược Trần cảm thấy sự nghi ngờ
trong lòng mình không thể nào giải thích được, trong lớp sương mù dày
đặc này, mạch suy nghĩ của hắn cũng bắt đầu chậm lại, giống như là cảm
giác buồn ngủ vậy. Đang lúc hắn ở ranh giới của cơn buồn ngủ, thì mỗi
một phần da thịt trên cơ thể hắn bỗng nhiên căng lên, giống như bị một
cây kim châm vào vậy, sự đau đớn đó trong chớp mắt làm cho hắn tỉnh táo
lại.
Cảm giác này hắn vô cùng quen thuộc, đây là trực giác khi gặp một thứ gì đó vô cùng nguy hiểm. Chỉ là nguy hiểm này xuất phát từ nơi nào?
Kỷ Nhược Trần toàn lực tập trung linh giác, cố gắng tìm kiếm nơi phát ra nguy hiểm. Thế nhưng bất ngờ là, những đạo sĩ trong lều gỗ đối diện
của Chân Võ Quan khi hắn phát ra linh giác thăm dò càng ngày càng mờ ảo, sau khi một đợt sương mù tản ra, một bóng người dần dần lộ ra trước mặt Kỷ Nhược Trần.
Nhìn vào đôi mắt sâu không thây đáy của hắn, lòng Kỷ Nhược Trần dần dần trầm xuồng.
Người đó chính là Ngâm Phong!
Căn cứ vào ghi chép trong đạo thư, vận mệnh luân hồi của Trích Tiên
đã được định sẵn, kể cả là hạng kim Kim Tiên trên tiên giới cũng không
thể thay đổi được. Nếu nói như thế, thì việc mà mình và con dê béo này
gặp gỡ nhau trong khách sạn Long Môn, cũng là định sẵn. Nếu mà như vậy
thì việc ở kiếp trước đổi với Trích Tiên rất mờ nhạt, tại sao tên này cứ tìm hết mọi cách để giết mình? Lẽ nào việc này cũng là định sẵn hay
sao?
Kỷ Nhược Trần cười khổ. Mình là một người thường, đâu có bản lĩnh
giống như một Trích Tiên đang mang trên người số kiếp luân hồi?
Mấy vấn đề này Kỷ Nhược Trần đã suy nghĩ rất lâu, nhưng không có đáp
án. Cho tới nay, mọi việc hắn làm chỉ là để có thể sinh tồn. Thế nhưng
khi gặp Ngâm Phong, lý do mà hắn làm việc cũng yên lặng thay đổi.
Ở bờ sông Lạc Hà, Kỷ Nhược Trần không thể khoanh tay chịu chết. Nếu
hắn ngã xuống, Trương Ân Ân và Thanh Y chắc chắn sẽ gặp chuyện không
may.
Lúc rời khỏi Lạc Dương, cảnh tượng Ngâm Phong và Cố Thanh lưỡng bại
câu thương hắn đã nhìn rõ. Cho dù Kỷ Nhược Trần buông bỏ sự chống cự, Cố Thanh cũng không để Ngâm Phong làm hắn bị thương. Hơn nữa hầu như mỗi
lần Ngâm Phong xuất hiện, Cố Thanh đều xuất hiện ở gần đó, giống như có
một sợi dây vô hình cột ba người lại với nhau vậy. Cố Thanh từ lâu đã
thể hiện rõ ý nghĩ của mình, nếu Ngâm Phong muốn giết Kỷ Nhược Trần, thì phải bước qua xác của nàng trước. Tức là còn Cố Thanh, thì Kỷ Nhược
Trần không thể chết được.
Trong bất cứ tình huống nào, Kỷ Nhược Trần cũng chưa từng buôn tay chịu chết.
Đúng vào lúc này, một đợt tiếng trống dồn đập truyền đến, làm tan hết tất cả ảo ảnh. Kỷ Nhược Trần hơi kinh hãi, ngưng thần nhìn lại, mới
thấy trận đấu pháp trước điện đã bắt đầu, trận đấu là trận so tài giữa
các đệ tử trẻ tuổi trong sân. Lý Huyền Chân cầm một thanh trường kiếm
màu xanh da trời, chân bước theo nhịp, dáng vẻ tiêu sái, trong lúc giơ
tay nhấc chân đều mơ hồ truyền ra một phong thái phiêu dật xuất trần.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Lý Huyền Chân đã đánh cho đệ tử của
Chân Võ Quan phải liên tục chống đỡ. Tên đạo sĩ của Chân Võ Quan thấy
tình hình không ổn, liên tục quát lên. tập trung tất cả chân nguyên,
hoàn toàn bỏ qua sống chết, chỉ dùng đạo pháp mạnh nhất của mình đánh về phía Lý Huyền Chân, thế đánh cứ như đang đồng quy vu tận vậy.
Nụ cười trên mặt của Lý Huyền Chân vẫn không thay đổi, tay phải huy
kiếm, tay trái đốt phù, mỗi chiêu đánh ra đều chặt chẽ, làm cho đối thủ
không thể trong chốc lát mà có thể tìm ra được sơ hở, sau đó phất tay
đánh ra một đạo lôi điện đánh ngã đối thủ.
Trận này thắng vô cùng dễ dàng thoải mái!
Những đạo sĩ của Chân Võ Quan ai ai cũng sắc mặt khó coi. Tôn Quả tuy vẫn còn có thể bình tĩnh ngồi, nhưng nét mặt đã có chút khó coi. Tên đệ tử vừa bại trận chính là đệ tử của hắn, có tư chất trời sinh, trong
Chân Võ Quan không thể tìm ra tên đệ tử nào có căn cốt tốt hơn hắn. Thế
nhưng cứ vậy mà bị Lý Huyền Chân nhỏ hơn hai tuổi đánh bại.
Trong lều gỗ bên Chân Võ Quan không chỉ có người của Chân Võ Quan, mà còn có mấy vị đạo hữu mà Tôn Quả mời đến trợ uy. Đệ tử làm trò trước
mặt những người này, quả thật làm cho mặt mũi của hắn bị vứt hết.
Minh Hoàng thì mặt tươi như hoa, nếu không phải e ngại mặt mũi của
Tôn Quả, thì sợ là đã sớm vỗ tay khen ngợi. Ánh mắt của Tôn Quả rất lợi
hại, từ xa nhìn thấy sắc mặt của Minh Hoàng, khuôn mặt càng thêm khó
coi.
Lúc này một vị đạo sĩ mặt mũi hiền lành ngồi bên cạnh Tôn Quả đứng
lên, cười nói: "Tôn chân nhân không cần nổi giận, để ta lên giành lại
một trận thắng là được thôi mà!"
Nói xong hắn liền vung tay áo lên, dưới chân tỏa ra một đám mây, hắn cứ vậy mà đạp mây bay vào trong.
Hai gã đệ tử Chân Võ Quan mang một cái Bát Tiên Trác (bàn bát tiên)
bay tới, đem Bát Tiên Trác vào trong sân. Đạo nhân kia đứng nghiêm trước bàn, phất ống tay áo, trên bàn lập tức xuất hiện một cái đĩa bằng ngọc, trong chiếc đĩa có mấy trái bàn đào.
Vân Phong thấy hắn đã bố trí xong mọi thứ, cũng đứng lên, chẳng qua
hắn lại giống như một người thường đi từng bước một lên đứng trước Bát
Tiên Trác.
Vân Phong đầu tiên là ôm quyền thi lễ với đạo nhân kia, đạo nhân kia cũng trả lễ, cười
nói:
"Vị đạo hữu này không biết xưng hô như thế nào? Lão đạo ta đã lâu không xuống núi, xin tha lỗi cho ta kiến thức nông cạn."
Vân Phong mĩm cười nói:
"Bần đạo Vân Phong, xưa nay đều làm công việc tạp vụ trên núi, vì vậy
tên của bần đạo Hoàng Diệp chân nhân chắc chắn chưa từng nghe qua. Nghe
nói Hoàng Diệp chân nhân đạo pháp cao thâm, những trái bàn đào trên bàn
này, chắc là muốn để cho Vân Phong thưởng thức món ngon."
Hoàng Diệp đạo nhân cười ha hả, nói:
"Một chút tài nghệ đơn giản, nhưng vẫn có thể tạm sử dụng được."
Lúc này Lý Huyền Chân ngồi bên cạnh Kỷ Nhược Trần khẽ hừ một tiếng, nói:
" Đạo nhân muốn dùng đạo pháp sở trường giỏi nhất của mình để so tài, rõ ràng là muốn chiếm tiện nghi của người khác, hắn đúng thật là không
biết xấu hổ!"
Kỷ Nhược Trần rất đồng ý với lời nói này.
Vân Phong ngược lại vẫn không để bụng, cười nói:
"Nghe nói Hoàng Diệp chân nhân xuất thân từ Không Động, nhưng mà ta lại
không biết từ khi nào Hoàng Diệp chân nhân lại trở thành người của Chân
Vò Quan vậy?"
Mặt Hoàng Diệp chân nhân bắt đầu đỏ lên, cười lên một tiếng, nói:
"Đừng nói lời thùa nữa, chúng ta trước tiên nếm thử trái bàn đào đi!"
Hắn không chờ cho Vân Phong trả lời, đã lấy một quả bàn đào trên đĩa, bỏ vào miệng ăn. Vân Phong cũng lấy một cái ăn. Hai người ngươi tới ta
đi, trong nháy mắt đã đem một đĩa quả bàn đào ăn sạch sẽ.
Tay trái của Vân Phong phất qua chiếc đĩa, một đợt sương khói bay
qua, lại xuất hiện ra một đĩa đầy quả bàn đào. Lúc này Vân Phong là
người đầu tiên ăn quả bàn đào. Hoàng Diệp cùng bắt đầu ăn, một lát sau,
quả bàn đào trên đĩa lại hết sạch.
Chiếc đĩa lại đầy trở lại, hai người lại tiếp tục ăn quả bàn đào, Minh Hoàng và các vị đại thần thấy vậy cũng rất buồn bực.