Minh Tiêu Hạc chuyển động eo, nhìn nàng thoáng nhíu mày, vẻ mặt tựa thống khổ lại như vui sướng.
Tư vị của nàng tuyệt hơn nhiều so với suy nghĩ của hắn. Cao triều qua đi,
tiểu huyệt vừa ướt vừa nóng, nhỏ hẹp chặt chẽ, tầng tầng lớp lớp mị thịt như trăm ngàn cái miệng nhỏ siết chặt lấy nhục bổng. Trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy tất cả nhẫn nại và chờ đợi lúc trước đều đáng giá.
Mỗi lần hắn đỉnh vào đều vừa tàn nhẫn vừa sâu, nhưng động tác ngày càng
chậm. Quy đầu lần lượt biến đổi góc độ, cọ xát khắp nơi, nghiền ép mị
thịt, khiến nàng không thể bỏ qua sự to lớn, nóng bỏng, mạnh mẽ của hắn.
"A...... A, a......" Kích thích mãnh liệt trong âm đạo và khoái cảm bỗng nhiên
dâng lên khiến Cố Khinh Âm kêu thét lên. Dù trong lòng có muốn hay
không, nàng cũng chẳng cách nào cự tuyệt khoái nhạc như thế. Thân thể
nàng đã rơi vào tay giặc, vậy thì sao không phóng túng chính mình?
Dù có cả thiên hạ, nàng vẫn không vui vẻ, tâm tư không thoải mái thì cũng
chỉ uổng công. Cánh tay nàng vòng ôm cổ hắn, ý cười ngưng kết tại khóe
môi.
Hắn luật động từ từ, nhưng vừa sâu vừa mạnh. Lúc cắm vào,
quy đầu thong thả chèn ép những nếp uốn non mềm bên trong, sau đó nghiền ép thật mạnh, theo đà đỉnh vào nơi sâu nhất. Lúc rút ra, các góc cạnh
sắc bén lại lần nữa quét qua nếp uốn mềm mại, cọ vào tất cả những điểm
mẫn cảm, khiến âm đạo co rút, mị thịt liên tục mấp máy, cắn hắn càng
chặt hơn.
Minh Tiêu Hạc nhìn chằm chằm nàng, thu hết thần thái
của nàng vào đáy mắt, trong lòng đột nhiên rung động, "Nói, ta là ai?
Người đang ở trong nàng là ai?"
Thần trí Cố Khinh Âm hỗn loạn,
nàng lắc đầu để mái tóc đen phủ khắp đệm giường, thở dốc nói:
"Ngươi...... Chỉ Hoằng, đừng có ngừng...... Ân......"
Lồng ngực
Minh Tiêu Hạc như được lấp đầy, nóng rực lên. Hắn biết rõ người Cố Khinh Âm gọi lúc này không phải mình, nhưng lại không thể kiềm chế được kích
động trong lòng. Hắn cúi người, che kín cái miệng nhỏ xinh của nàng.
Hai tay hắn nâng mông nàng lên, để nàng dán sát hơn vào người hắn, côn thịt đâm sâu vào hoa tâm.
"Ân h......" Tiếng rên rỉ của nàng bị hắn nuốt trọn, biến mất giữa hai đôi môi đang quấn quýt lấy nhau.
Tâm trí hắn bị nhục dục thổi sạch, chẳng thể khống chế được chính mình, vô
tình khiến bờ môi mềm mại của nàng bị thương. Hắn dịu dàng hôn chỗ bị
chảy máu, trong cổ họng phát ra tiếng gọi mơ hồ, "Âm Âm......"
Nàng bị cơn đau trên môi làm cho tỉnh táo, nhìn hắn hỏi: "Ngươi gọi bản cung là gì?"
Mắt hắn trầm xuống, chậm rãi rút dục long nóng rực đang liên tục tiến công ra ngoài.
"A, đừng mà, ngươi......" Cửa huyệt Cố Khinh Âm co rút lại, cảm giác hư
không đột ngột khiến nàng hơi hoảng hốt, nhưng khẩu khí vẫn ngang ngạnh, "Bản cung cho ngươi ra ngoài sao?"
Minh Tiêu Hạc cúi người
xuống lần nữa, vòng hai tay nàng lên cổ mình, hạ thân phát lực, đâm vào
thật mạnh, quy đầu thúc thẳng đến miệng tử cung. "Ta sẽ không rời đi,
không đi đâu hết......"
Hắn không tiếp tục luật động chậm chạp
nữa, mà thỏa thích phóng túng trên người nàng, biến dục vọng tích lũy
thời gian dài và khát vọng với nàng thành những lần thâm nhập cuồng
liệt. Hắn không ngừng va chạm trong mật huyệt của nàng, lần lượt đảo qua những điểm mẫn cảm, khiến mật dịch tuôn ra không ngừng, bắn tung tóe
theo từng cú nhấp mạnh mẽ.
Cố Khinh Âm đắm chìm trong vui sướng.
Với địa vị, thân phận và thói quen ngồi ở ngôi cao suốt thời gian dài,
nàng có thể để Minh Tiêu Hạc chủ động xâm nhập như này đã là giới hạn
cuối cùng rồi.
Khi Minh Tiêu Hạc đỉnh vào lần nữa, mông nàng co
rút lại, âm đạo lập tức xoắn chặt lấy thân gậy thô dài, khiến hắn không
thể tiếp tục rút ra thông thuận.
Minh Tiêu Hạc càng thêm hứng
thú. Âm đạo đột nhiên co rút làm hắn trở tay không kịp, khoái cảm sâu
sắc ập đến, hắn thở mạnh, hai mắt đỏ ngầu nhìn nàng.
"Chỉ Hoằng, bắn ra." Nàng dịu dàng dụ dỗ.
Hắn không cam lòng, nhưng cũng chẳng còn cách nào, thân thể run rẩy, bắn
toàn bộ tinh hoa vào trong cơ thể nàng. Nhưng không ngờ nàng lại lui về
phía sau, nhục bổng trượt ra khỏi cơ thể, dòng dịch trắng lên bắp đùi
nàng.