"Chỉ
Hoằng, những lời bản cung từng nói sẽ không thay đổi." Trong khoảnh khắc Minh Tiêu Hạc sắp bắn ra, Cố Khinh Âm cũng lên tới đỉnh, hai gò má ửng
hồng, thần sắc vô cùng kiều mị quyến rũ, nhẹ nhàng thở gấp, "Chỉ có hắn
mới có thể......"
Minh Tiêu Hạc đang trong cao trào hoan lạc ngã mạnh xuống, cảm thấy ngực đau nhói, đôi mắt đen nhánh âm trầm cuồng
loạn. Hắn nhào tới ấn lên hai vai nàng, "Vừa rồi nàng còn luyến tiếc khi ta rời đi cơ mà? Sao thoắt cái đã trở mặt?"
Cố Khinh Âm thu lại ý cười, chậm rãi nói: "Bản cung đồng ý hoan ái với ngươi, đó đã là ân
điển lớn lao. Ngươi chớ có được voi đòi tiên."
Thân thể nóng
như lửa của Minh Tiêu Hạc chợt hạ nhiệt độ, có cảm giác như bị người ta
tát cho một cái thật mạnh, khiến hắn vừa phẫn nộ vừa khó chịu, "Ân điển? Hay cho hai chữ “ân điển”!"
Hắn đẩy Cố Khinh Âm vào tường, muốn hôn nàng, chặn cái miệng nhỏ lại, khiến nàng không thể nói ra những lời làm tổn thương người khác được nữa, nhưng lại bị nàng ba phen mấy bận
né tránh.
Hắn không chịu buông tha, hai mắt đỏ thẫm, giữ chặt lấy đầu vai nàng, không muốn cho nàng tránh né nữa. Hai người vừa lôi vừa
kéo, chẳng may thái dương nàng đập vào chiếc bàn nhỏ đặt bên cạnh
giường.
Trong khoảnh khắc, Cố Khinh Âm cảm thấy đầu đau nhói, ý thức bắt đầu rời rạc, xung quanh tối đen hỗn loạn.
Nàng nghe thấy có người gọi tên mình, chất giọng hơi lạ nhưng hình như đã
từng nghe thấy ở đâu rồi. Nàng cố mở mắt ra, đập vào mắt là bóng người
cao lớn, tiếp đó là một khuôn mặt rực rỡ mị hoặc nhưng lại có chút chật
vật.
"Minh đại nhân?" Nàng nhíu mày gọi.
Trong lòng Minh Tiêu Hạc đang hoảng loạn, sau khi nghe nàng gọi một tiếng, cũng chẳng biết phải làm sao.
Hắn đỡ nàng dậy tựa vào khuỷu tay mình, hỏi dò: "Cẩn thận, nàng có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"
Cố Khinh Âm nhìn hắn, mờ mịt lắc đầu.
Nhưng rất nhanh, nàng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Trường bào của Minh Tiêu Hạc rộng mở, trong huân hương còn xen lẫn mùi vị
khác, nồng nặc tỏa khắp bốn phía. Nàng biết rõ mùi hương đó nhưng lại
khó mà nói ra miệng.
Nàng nhìn hắn, dáng vẻ của hắn lúc này không còn giống khi xưa ở cùng nàng nữa, đầu mày khóe mắt đều có vẻ thoả mãn. Ánh mắt và biểu cảm khi hắn nhìn nàng xa lạ, phức tạp, mang theo tính
xâm lược mãnh liệt, khiến lòng nàng giật thót.
Tay hắn khẽ vuốt mặt nàng, giam cầm nàng trong ngực.
Đầu đau đớn, cảm giác choáng váng kéo tới, từng hình ảnh dâm đãng khiến
nàng phải líu lưỡi bất ngờ nhảy vào trong đầu. Nàng hốt hoảng, đột ngột
đẩy hắn ra.
Chứng bệnh rối loạn tâm thần lại phát tác sao?? Nàng
run rẩy, co người lại, tựa vào góc giường, lúc này mới phát hiện mình
không mặc quần áo, trên người trải đầy dấu vết hoan ái, giữa hai chân
giàn giụa dâm thủy.
Minh Tiêu Hạc nhìn dáng vẻ khiếp sợ phòng bị
của nàng. Thấy nàng trốn đến vào góc giường, hắn cũng chẳng che dấu nữa, lười biếng nằm xuống trước mặt nàng, cất giọng thản nhiên: "Cố đại nhân nhớ ra rồi sao?"
Cố Khinh Âm không dám nhìn thẳng vào thân thể
trần trụi của hắn, ánh mắt né tránh, nhẹ giọng hỏi: "Minh đại nhân, sao
chúng ta có thể như vậy?" Nàng thực sự quá khiếp sợ, giọng nói run run.
Minh Tiêu Hạc nhìn nàng, khóe môi cong lên, như cười như không, "Cố đại nhân ra vế dưới, không phải chính là cam tâm tình nguyện cộng độ lương tiêu
với bổn quan sao?"
Cố Khinh Âm chấn động, không dám hồi tưởng
lại những chuyện đã xảy ra. Nàng nhìn thấy bộ câu đối đặt trên chiếc bàn dài duy nhất trong phòng, đúng là thứ khiến lúc trước nàng tò mò.
Ban đêm, trong Tử Lam sơn trang, gió mát sương dày, ánh trăng mờ mờ, soi rọi một đoàn người đang vội vàng đi trên hành lang.
Hàn Cẩm Khanh tuấn tú lạnh lùng, đi đằng trước, gió đêm lướt qua vạt áo
dài, quanh thân tỏa ra hơi thở người sống chớ lại gần, bốn gã cận vệ rập khuôn đi sau lưng hắn.
Đêm dần khuya, lầu Quảng Hàn mái cong kiều giác, cao chót vót dưới ánh trăng.
Tầng một của đại điện vẫn đèn đóm sáng trưng, không có nữ quan làm bạn nên
đám quan lớn ngồi thành tốp ba tốp năm, uống rượu, lớn tiếng đàm tiếu,
ghen tị với những kẻ vận khí tốt trên lầu hai kia. Họ ăn nói hùng hùng
hổ hổ, mượn cớ say rượu tùy tiện ôm hôn cung nữ đứng hầu bên cạnh ngay
trước mặt mọi người, khiến vài tiểu cung nữ sợ tới mức hoa dung thất
sắc.
Cửa điện khép bị đẩy ra đột ngột, trong màn đêm yên tĩnh
phát ra tiếng vang cực lớn làm người ta sợ hãi, gió lạnh lùa thẳng vào,
các quan viên đang ngồi rùng mình một cái. Một tên không chịu nổi, ngẩng đầu nhìn lại, đang muốn mở miệng quát lớn, thì thấy Hàn Cẩm Khanh
nghiêm mặt đứng đó. Tất cả đồng loạt im miệng.
Ánh mắt Hàn Cẩm Khanh lướt thật nhanh qua từng người, lạnh nhạt hỏi: "Những người khác đâu?"
Một vị quan thường ngày cũng có chút giao tình với hắn đứng lên cười làm
lành: "Đêm hôm khuya khoắt, tướng gia tới đây có việc gì?"