"Cũng buông tha cho ta..." Câu nói của hắn thản nhiên, như một cơn gió
phất qua trái tim nàng. Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn gần trong gang tấc,
được ánh trăng lồng thêm một vầng sáng, khi động tình vẫn khắc chế trầm
ổn, khiến nàng có một lúc thất thần.
Cảnh vật xung quanh dần trở
nên hư ảo, nàng nhớ đến dáng vẻ khi hắn mặc quan phục đẹp đẽ đứng đầu
bách quan, ung dung tuấn mỹ, khí chất thanh quý. Nàng đến dáng vẻ lúc
hắn trình bày xong một chuyện gì đó, cả triều đều phụ họa theo. Khi hắn
xoay người lại, ánh mắt thản nhiên nhìn quét qua mọi người, vừa tao nhã
vừa thong dong.
Hàn Cẩm Khanh nhìn thần sắc mê ly của nàng, nắm
lấy cái cằm khéo léo, đặt một nụ hôn lên mí mắt nàng, "Không được nghĩ
khác." Nhìn dáng vẻ yêu kiều nhíu mày của nàng, hắn chậm rãi rút nam căn ra, chỉ để lại quy đầu mắc ở miệng huyệt, rồi lại đột nhiên xâm nhập,
chuẩn xác vô cùng nghiền áp vách thịt mẫn cảm...
"A..." Cố Khinh
Âm bị hắn chọc thiếu chút nữa lại tiết ra, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn
hắn. Hắn là Hàn Cẩm Khanh, là đối thủ của Giang Lăng vương và phụ thân,
lòng dạ độc ác, âm hiểm giả dối. Nhưng giờ phút này, dục căn của hắn
đang chôn sâu trong cơ thể nàng, vô cùng thân mật, tay hắn nâng eo nàng
lên, môi mỏng dán bên tai nàng, hơi thở phả lên gáy nàng. Cảm xúc cấm kỵ làm nàng kích động, đồng thời lại khiến nàng vạn phần mẫn cảm.
Nàng khẽ rên rỉ, những điểm mẫn cảm nhất trong lần lượt bị gậy thịt của hắn
nghiền ép. Nàng biết hắn cố ý, bởi hắn đã quá quen thuộc với thân thể
nàng, có thể khiến thân thể nàng như đang lơ lửng trong không trung, còn đầu óc căng lên như dây cung, bất cứ lúc nào cũng có thể bị quăng lên
cao, hoặc rơi xuống đất.
Trong khoảnh khắc cao trào, hắn nói: "Ta không muốn buông nàng ra, Khinh Âm..." Giọng nói của hắn rất nhẹ, như
đang tự nói với mình, lại giống như đang than thở. Nàng xoay mặt đi, giả vờ như không để ý, nhưng nước mắt trong suốt lại tuôn rơi.
Nàng
chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày hắn thân thiết gọi tên nàng như vậy,
vô cùng tự nhiên giống nhau tiếng thủ thỉ của đôi tình nhân, khiến người ta... vừa rung động vừa đau lòng.
Gậy thịt ngày càng tùy ý rút
chọc trong cơ thể nàng, hai tay hắn xoa nắn bầu vú đầy đặn của nàng. Sau trăm cái đưa đẩy thật nhanh, hắn không hề báo trước đẩy miệng tử cung
yếu ớt của nàng ra, để tinh dịch nóng rực phun trào. Nàng kêu lên, bụng
co rút kịch liệt, mị thịt co rút lại, khoái cảm và huyết dịch lan ra
toàn thân, đầu óc trống rỗng. Nàng há mồm thở hổn hển, không còn sức lực nằm trên tảng đá lớn.
Nàng có cảm giác mình đã ngủ rất say, đến tận trưa hôm say, khi có một nữ quan nội vụ tiến vào xem, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo.
Đợi nàng rửa mặt xong, nữ quan đó nói: "Cố đại nhân hiền danh lan xa, hôm
nay Thánh Thượng còn đặc biệt phái người đến thăm ngài đó."
Cố
Khinh Âm đang mặc quan phục, thầm mắng mình quên mất chính sự. Nàng đang muốn chạy nhanh đến hội hợp với Phùng Thì Viễn và mấy người của Ngự sử
đài, để sắp xếp tuần tra trọng điểm trong hai ngày cuối cùng, làm sao
còn nghĩ ra phải ứng phó thế nào. Trong lòng nàng kinh ngạc, không kiên
nhẫn hỏi: "Ai đến?"
Nữ quan lắc đầu, "Chức quan của hạ quan thấp
kém, không thể gặp mặt. Bây giờ Cố đại nhân đến phòng chính dùng cơm
chắc sẽ gặp được."
Cố Khinh Âm gật đầu, vội vàng đi nhanh ra
ngoài, bỗng nhiên thân thể lảo đảo vì hai chân bủn rủn. Nhớ tới chuyện
hoang đường đêm qua, mặt nàng thoáng ửng hồng.
"Cố đại nhân, ngài không khỏe sao?" Nữ quan nội vụ chạy đến, hỏi.
Cố Khinh Âm chỉ sợ nữ quan ấy nhìn ra cái gì, vôi thẳng lưng, nói: "Không
có gì, ta đi nhanh quá thôi." Ngập ngừng một chút, nàng lại hỏi: "Đêm
qua, cũng là ngươi tới sửa sang lại doanh trướng?"
Nữ nhân đó gật gật đầu, "Là hạ quan giúp đại nhân sắp xếp đệm chăn, đại nhân đi tắm rửa phía sau núi sao?"
Cố Khinh Âm nheo mắt, "Sao vậy?"
"Hạ quan thấy đại nhân mãi không về, liền nhớ ra lúc trước đại nhân có hỏi
về việc tắm rửa. Nhưng, " nữ quan hoang mang nói: "Hạ quan nghe nói mỗi
đêm tướng gia đều phải đến sơn tuyền đó. Cố đại nhân, ngài..."
"Bản quan và tướng gia đương nhiên không thể tắm chung!" Cố Khinh Âm lập tức thốt ra.
Nữ quan nội vụ cả kinh, vội trả lời: "Đương nhiên rồi, là hạ quan lắm miệng."
Cố Khinh Âm bước ra khỏi doanh trướng, đến phòng chính. Lúc này đã qua
buổi trưa, người dùng cơm cũng không nhiều, làm gì còn có trọng thần do
Thánh Thượng phái tới. Nàng quét mắt một vòng, nhìn thấy Phùng Thì Viễn
ngồi ở một cái án nhỏ, một mình dùng cơm.
Phùng Thì Viễn thấy nàng, vội vàng thi lễ, "Đại nhân đi đâu vậy, chúng hạ quan tìm ngài lâu lắm rồi."
Cố Khinh Âm ngồi cạnh y, có người đưa đồ ăn nóng hổi lên cho nàng. Quả
thật nàng có hơi đói bụng, ăn mấy miếng, mới nói: "Các ngươi tìm ta, là
vì người mà Thánh Thượng phái đến ư?"
"Đại nhân, ngài biết rồi
sao?" Phùng Thì Viễn kinh ngạc nói: "Ngài biết Thượng Quan đại nhân đến
đây nên cả một buổi sáng không thấy bóng dáng đâu?"