Hàn Cẩm Khanh thét
lớn một tiếng, thần sắc mê say tà tứ, đôi mắt híp lại nhìn nàng. Hắn cúi xuống cắn lên đầu vai mượt mà của nàng, hạ thân áp sát để xương mu của
hai người kề cận. Cuối cùng hắn cũng tận tình phóng thích ở chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng. Trong cao trào, nàng run rẩy kịch liệt, hít thở khó
khăn vì khoái cảm quá mãnh liệt. Tiếng rên rỉ của nàng vang lên ngay bên tai, cực kì mị hoặc, như đang ngâm nga một bài hát.
"Nàng kẹp
ta?" Sau khi phóng thích, hắn bình ổn lại hơi thở, chóp mũi chạm vào mũi nàng, cười nhẹ vuốt ve dấu răng trên bả vai nàng. "Muốn ta bắn vào
trong hử?"
Hắn không có thói quen bắn vào trong, nhưng vừa quá
bất ngờ. Kỳ thực hắn có cơ hội rút ra, nhưng lại không làm vậy, bởi hắn
cảm giác cùng lên cao trào trong thân thể nàng rất mỹ diệu, hay nói
chính xác hơn là cực lạc nhân gian.
Cố Khinh Âm thở gấp, thất thần
một lát. Dư vị cao trào vẫn còn đó, miệng huyệt của nàng không ngừng co
rút lại, gậy thịt thô dài của hắn còn đang rung động trong cơ thể nàng.
Lúc đó nàng không kịp nghĩ nhiều, chỉ là không muốn bị hắn nắm chặt
trong tay, cũng không muốn mình đánh mấy lý trí thêm một lần nữa.
Nàng nhìn nụ cười tươi của Hàn Cẩm Khanh, đột nhiên ôm lấy cổ hắn, nhỏm dậy
cắn mạnh vào cổ hắn. Cảm nhận giọt máu tanh ngọt của hắn, nàng nghe thấy giọng nói run run của mình luồn qua kẽ răng, "Không, tôi chỉ muốn khiến mình thoải mái."
Lồng ngực Hàn Cẩm Khanh nhấp nhô kịch liệt,
chẳng thèm nhíu mày, chỉ khẽ cười một tiếng, dùng đầu ngón tay hắn đè
lên cánh môi hồng của nàng. "Vậy vừa rồi nàng đã được như ý nguyện chưa? Hơn nữa lúc ta bắn vào trong. . ." Giọng nói của hắn rất nhẹ, mấy chữ
cuối cùng gần như dán sát vào cánh môi nàng.
"Nếu ta nói không,
có thể tổn hại đến mặt mũi của tướng gia không?" Mặt Cố Khinh Âm nóng
rực, không rõ là vì tình dục hay là lửa giận. Rõ ràng nàng đã chiếm
thượng phong, thế mà lại bị hắn áp chế lần nữa. Nàng nhìn ấn ký rõ ràng
trên cổ hắn, ánh mắt say mê trong suốt, tỏa ánh sáng mê hoặc lòng người.
Đầu ngón tay của Hàn Cẩm Khanh chậm rãi lướt qua khóe môi nàng, vuốt ve cái cằm nhỏ xinh, ý cười trong mắt chưa giảm, mắt phượng nheo lại, "Cố đại
nhân, nàng đang quyến rũ ta?" Một tay hắn trêu chọc nhũ hoa cương cứng
của nàng, miệng khẽ cắn chóp mũi thanh tú của nàng.
"Ưm. . ." Cố Khinh Âm lắc đầu tránh đi, lại bị hắn cắn môi.
Nàng nhận ra gậy thịt trong cơ thể mình lại bắt đầu cứng rắn, chống đỡ dũng
đạo chật hẹp, cực đại to lớn vẫn khảm sâu bên trong, run lên nhè nhẹ rồi ngóc đầu dậy. Nàng lập tức mở to hai mắt.
"Ngài, đừng, không cần. . ." Nàng hơi hốt hoảng, đã cao trào hai lần, cả người nàng nhũn ra cả rồi.
Hàn Cẩm Khanh mạnh mẽ rút ra khỏi cơ thể nàng, hai tay nâng người nàng dậy, nhẹ nhàng đặt nàng ngồi lên cao. Nơi đó đủ chỗ cho mấy người ngồi. Rồi
hắn lại nhanh chóng đặt nàng dưới thân.
"Là nàng dụ dỗ ta." Hắn cười vô lại, ánh mắt lấp lánh như có muôn ngàn vì sao, "Bảo bối quyến rũ người."
Nụ hôn của hắn không giống như trước đây. Lúc này hắn vô cùng ôn nhu triền miên, tay chân đều quấn quýt lấy nàng. Trong lòng nàng chấn động, trái
tim vừa mềm mại vừa chua xót, khóe mắt như có gì chảy ra, hòa tan trong
nụ hôn của hắn.
Đợi khi nàng có phản ứng, Hàn Cẩm Khanh đã nâng
eo nàng lên, xoay người nàng lại, biến thành tư thế nằm úp sấp. Sau đó
cả người hắn phủ lên, thắt lưng hạ xuống, xông thẳng vào trong.
"A. . ." Cố Khinh Âm kêu lên một tiếng. Hắn hiểu rất rõ thân thể của nàng, dễ dàng chạm đến nơi yếu ớt nhất, làm nàng thất kinh.
Ngực và bụng Hàn Cẩm Khanh kề sát tấm lưng trần của nàng. Một bàn tay hắn
nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, tay kia đùa bỡn bầu ngực sữa mềm mại.
Tiếng thân thể va chạm dâm mỹ rơi vào trong tai nàng. Nàng hơi ngẩng đầu lên, hai mắt mê ly. Tư thế như vậy khiến nàng vô cùng xấu hổ, nhưng
cũng làm nàng trầm luân.
Hắn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn bên
gáy nàng, nam căn mạnh mẽ xâm nhập vào trong tiểu huyệt mị hoặc, phá vỡ
tầng tầng nếp nhăn, đỉnh đến chỗ sâu trong thân thể nàng.
Thân
thể Cố Khinh Âm như chiếc thuyền con, chìm nổi trên mặt nước. Lúc gậy
thịt thô dài cứng rắn của hắn hoàn toàn đi vào, cả người nàng run rẩy,
cánh tay thiếu chút nữa không chống đỡ được. Lúc hắn rời khỏi khi, nàng
lại thở dốc, khát vọng, không tự chủ được nâng mông lên hùa theo.
Hắn rút chọc càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, khiến trong cơ thể
nàng không ngừng trào mật nước. Nàng cực lực khắc chế, cắn chặt môi,
nhưng không cách nào ngăn cản khoái cảm như sóng triều mãnh liệt ùa tới.
Nàng quay đầu nhìn lại, đối diện với đôi mắt đen sáng ngời của hắn. Mái tóc
ẩm ướt của hắn quấn quanh đầu vai nàng. Hắn nói nhỏ: "Cố Khinh Âm, nàng
hãy buông tha cho chính mình," hắn lại đâm mạnh vào trong, "cũng buông
tha cho ta. . ."