Cố Khinh Âm giận đến
phát run, dùng sức giãy dụa, trong mắt điểm ánh nước, nói: "Tôi lấy lòng Kỷ Trác Vân thì sao? Cùng chàng giao hoan thì thế nào? Chàng rất tốt
với tôi, tôi cam tâm tình nguyện!"
Hàn Cẩm Khanh nắm chặt lấy
cánh tay nàng, kéo nàng đến trước mặt mình, đôi mắt phượng của hắn nheo
lại đầy nguy hiểm, "Cam tâm tình nguyện? Vì Kỷ Trác Vân?"
Cố
Khinh Âm ngửi thấy mùi long tiên hương tự nhiên trên người hắn trên,
trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn, ép nàng thở dồn dập, "Đúng, tôi và
chàng lưỡng tình tương duyệt, chuyện của hai chúng tôi thì có quan hệ gì đến ngài đâu? !"
Hàn Cẩm Khanh mỉa mai: "Cô cam tâm tình nguyện ở bên Kỷ Trác Vân, còn Ngụy Lãnh Nghiêu đâu? Cô nằm dưới thân hắn cũng là cam tâm tình nguyện? Bản tướng không ngờ để giữ nam nhân mà cô lại
thiếu tự trọng như vậy!"
"Đủ rồi đó! Hàn Cẩm Khanh, chuyện ngài
muốn nói là đây sao? ! Hiện tại nói xong chưa? Nói xong thì đi đi! Tôi
còn có công vụ cần xử lý!" Cánh tay của nàng bị hắn nắm đến phát đau,
nàng cố gắng chịu đựng để không rơi lệ, nàng không bao giờ muốn nghe
những lời hắn nói nữa, không bao giờ nữa nghe thấy hắn hạ nhục mình nữa.
Làm sao Hàn Cẩm Khanh chịu buông tha cho nàng, hắn khóa chặt nàng trong
ngực mình, dù nàng có giãy dụa thế nào cũng không buông tay. Hắn trầm
giọng nói: "Bản tướng không phải Kỷ Trác Vân, cô gọi là đến, đuổi là
đi!"
Cố Khinh Âm dùng cả hai tay cố đẩy hắn ra, khuôn mặt nhỏ
nhắn quật cường nâng lên, "Hàn Cẩm Khanh, tôi chưa bao giờ muốn trêu
chọc ngài, xin ngài buông tha cho tôi. Lập trường của tôi và ngài ở thế
bất đồng, vốn không nên cùng xuất hiện!"
Con ngươi như ngọc đen
của Hàn Cẩm Khanh co rút nhanh, hô hấp cứng lại, hôm nay đột nhiên hắn
đổi ý, muốn tới Ngự sử đài. Sau khi nhận được phong thư mạo danh đó,
trong lòng hắn vẫn thấp thoáng lo lắng. Là hắn không bỏ được nàng, luôn
muốn trêu chọc nàng? Còn nàng lại hận không thể như chưa bao giờ quen
biết hắn.
Nghe câu nói lạnh lùng của nàng, trong lòng hắn vô cùng phiền chán, phế phủ nóng bừng như bị thiêu đốt. Nhìn biểu tình lã chã
chực khóc của nàng, nhìn ánh mắt hận không thể cách xa hắn ngàn dặm của
nàng, hắn cúi đầu, nâng má nàng lên, mút lấy cánh môi đỏ sẫm duyên dáng
của nàng.
"Ưm..." Cố Khinh Âm mở to hai mắt, không thể tin nổi,
đấm đánh lung tung vào người Hàn Cẩm Khanh. Những giọt nước mặt cố gắng
kìm giữ nãy giờ rơi xuống ào ào.
Nàng khóc như vỡ đê, dù làm cách nào cũng không dừng được, trái tim quặn đau, nhưng lại có thêm chút chua xót bất đắc dĩ.
Nàng nhắm mắt lại, cảm nhận hắn tàn sát bừa bãi, đôi môi mềm mại của nàng bị hắn cắn nát, rất đau. Rồi hắn lại cố tình dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, khẽ
mút cánh môi nàng, dịu dàng đến mức khiến người ta kinh hãi. Đến khi
lưỡi hắn cường thế triền miên, nàng hoàn toàn vô lực kháng cự, chỉ có
thể trầm luân theo tiết tấu của hắn...
Hàn Cẩm Khanh hôn nàng.
Ngón tay thon dài lướt qua hai gò má nàng, nhẹ nhàng lau đi những giọt
nước mắt không ngừng rơi của nàng, chỉ chốc lát mà tay đều là nước mắt
nóng rực của nàng. Hắn thở dài một tiếng, rời khỏi môi nàng, lặng lẽ
nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng.
Cố Khinh Âm không khống chế được cảm xúc, cứ khóc mãi, một lúc xong mới phản ứng lại, bị hắn nhìn
như vậy nàng không biết phải làm sao.
"Ngài... đừng như vậy." Nàng tránh né muốn thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng ai ngờ lại bị hắn ôm chặt hơn.
"Cố Khinh Âm, " hắn nói, vẫn là chất giọng thản nhiên như trước, "Có thể đối xử công bằng với ta một chút được không?"
Cố Khinh Âm biết mình không thể chống lại hắn, trong lòng ngược lại bình
tĩnh trở lại. Khi nghe thấy những lời hắn nói, nàng hơi sửng sốt, bật
thốt lên: "Công bằng? Tướng gia ở trong triều hô phong hoán vũ, sao lại
đến chỗ hạ quan đòi công bằng?"
Hàn Cẩm Khanh tiếp tục nói: "Kỷ
Trác Vân có, ta cũng đều có, Kỷ Trác Vân có thể cho, ta cũng có thể cho, vì sao nàng lại coi trọng hắn hơn ta?" Giọng nói của hắn trầm thấp, dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều, như đang than thở, như đang tự nói với
chính mình.
Cố Khinh Âm vốn định phản bác theo thói quen, nhưng
nghĩ lại những lời hắn vừa nói, nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày Hàn
Cẩm Khanh nói những lời này. Trong đầu nàng như có cái gì nổ tung, tất
cả hóa thành một màu trắng xóa, khiến nàng không thể nghĩ gì được nữa.
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đẫm lệ mông lung của nàng là dung mạo sinh động tuấn mỹ của hắn. Ánh nến chiếu vào con ngươi như ngọc đen của hắn, chói sáng loá mắt, trong lòng nàng rõ ràng có thật nhiều nghi
hoặc, nhưng một câu cũng không nên lời.
Hàn Cẩm Khanh lại hôn lên môi nàng trong ánh mắt sững sờ ngẩn ngơ của nàng...
Đợi mãi anh mới chịu ghen, Pink đổi xưng hô của Hàn Cẩm Khanh và Cố Khinh Âm từ chương này nhé