Từ lúc Hàn Cẩm Khanh nhận đũa đồ ăn của Kỷ Trác Vân, tim Cố Khinh Âm
liền đập nhanh hơn, thức ăn ngon đến mấy vào miệng nàng cũng nhạt như
nước ốc.
Nàng không có cách nào khác bỏ qua sự tồn tại của Hàn
Cẩm Khanh, vừa giận mình để ý đến hắn, vừa không muốn nghe thấy giọng
nói của hắn. Nhưng những câu trò chuyện qua lại giữa hắn và Kỷ Trác Vân
thỉnh thoảng lại rơi vào tai nàng.
"Trác Vân, ăn nhiều món này
một chút, hương vị không tệ." Nàng gắp một đũa thức ăn đặt vào bát của
Kỷ Trác Vân, cười với hắn, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.
Kỷ
Trác Vân nhìn nàng âu yếm, hai ba miếng đã ăn hết, "Quả thật rất ngon."
Ánh mắt hắn sáng chói, trong mắt đều là hình bóng nàng.
Cố Khinh Âm nhìn hắn, dường như vẫn chưa không thích ứng với cảm giác được yêu chiều như vậy. Nàng hơi cúi đầu, cười yếu ớt.
Hai người lúc thì gắp thức ăn cho nhau, lúc lại nhìn nhau cười, dù không
nói nhiều, nhưng ai cũng có thể thấy tình nồng ý đậm của bọn họ.
Hàn Cẩm Khanh ngồi một bên thản nhiên nhìn cảnh này, đôi mắt sắc bén lạnh
dần, môi mỏng nhếch lên, không còn sắc máu, không hiểu sao trong lòng
chỉ cảm thất chua xót. Hắn đặt đũa xuống, phát ra một tiếng “cạch”, Kỷ
Trác Vân khó hiểu quay đầu nhìn lại, trong mắt vẫn chưa tan ý cười.
Kỷ Trác Vân bắt gặp khuôn mặt căng lên của Hàn Cẩm Khanh, thần sắc không
giống như bình thường. Hắn kinh sợ nhận ra hành động vừa rồi thực sự
không ổn. Không nói đến việc Hàn Cẩm Khanh và Cố Khinh Âm rốt cuộc có
chuyện gì, nhưng từ góc độ bằng hữu mà nói, hắn đã đánh mất phong độ.
Hắn vừa muốn nói chuyện giảng hòa thì nghe Hàn Cẩm Khanh lạnh lùng nói: "No rồi."
Kỷ Trác Vân cũng buông đũa xuống, thấy không khí xung quanh lạnh lẽo thì
vội nói: "Khinh Âm, không còn sớm nữa, ta cùng tướng gia về trước, nàng
cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Cố Khinh Âm đứng lên, thu hồi bát đĩa, đặt lại vào trong hộp cơm, đưa cho Kỷ Trác Vân, gật gật đầu.
Kỷ Trác Vân liếc mắt nhìn Hàn Cẩm Khanh một, thấy hắn hoàn toàn không có ý đứng dậy rời đi, đành phái nói: "Tướng gia, chúng ta cùng đường, cùng
đi thôi."
Hàn Cẩm Khanh nhìn Kỷ Trác Vân nắm tay Cố Khinh Âm,
hình như không có ý định thả ra. Hắn nhướng mày, nói: "Không được, bản
tướng và Cố đại nhân còn có chút chuyện cần bàn về xuân tuần." Ngữ khí
cực kỳ lạnh nhạt.
Kỷ Trác Vân nhìn thần sắc của Hàn Cẩm Khanh, trong
lòng biết hắn muốn khiến Cố Khinh Âm khó xử, nên cũng không đi. "Ta ở
đây chờ." Kỷ Trác Vân làm bộ muốn ngồi xuống.
Cố Khinh Âm rút tay về, bình tĩnh nhìn Kỷ Trác Vân, nói: "Em và tướng gia đúng là còn công
vụ cần thương lượng, chuyện xuân tuần không thể tiết lộ..."
Trong lòng nàng biết Hàn Cẩm Khanh muốn làm khó mình, hắn đã nói rõ ràng như
thế thì có thể nhân cơ hội này kết thúc mối quan hệ giữa nàng và hắn là
tốt nhất.
Kỷ Trác Vân nhìn ánh mắt trong veo, không tránh né của
Cố Khinh Âm, lại nhìn ánh mắt sâu thẳm của Hàn Cẩm Khanh. Hắn yên lặng
ngồi đó, trong lòng ngàn vạn không muốn, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh
rời đi.
Cố Khinh Âm hơi hoảng hốt, nàng nhìn Hàn Cẩm Khanh đứng
lên, thân hình cao to càng ngày càng gần nàng, mi dài nhập tóc mai, mắt
phượng như sao sáng, mái tóc mượt rối tung, như hòa thành một thể với ý
bào màu đen. Nàng thở sâu, buộc mình trấn định nhìn thẳng vào con ngươi
như ngọc đen của hắn, lên tiếng: "Tướng gia có chuyện gì xin cứ nói
thẳng."
Khoảng cách đã đủ gần, Hàn Cẩm Khanh bỗng dưng nâng cằm
nàng lên, để nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Khi có thể nghe thấy hô hấp của cả hai, hắn chậm rãi nói: "Không thích Nguyễn Hạo Chi nữa, liền đổi thành
Kỷ Trác Vân?"
Cố Khinh Âm không tránh được, lạnh nhạt nói: "Hạ quan đã từng nói, đính ước với ai là việc riêng của hạ quan!"
"Cố đại nhân là mệnh quan triều đình, chuyện chung thân đại sự mà tùy ý như vậy cũng không tốt lắm." Tầm mắt Hàn Cẩm Khanh dừng trên mặt nàng,
không buông tha dù chỉ một biến hóa nhỏ.
Hai mắt Cố Khinh Âm cay
cay, như vẫn kiên cường đối diện với ánh mắt bức người của hắn. Nàng gằn từng chữ: "Tướng gia, hạ quan đã suy nghĩ kỹ càng nên mới đính ước với
Kỷ Trác Vân, không phải là tùy ý."
"Suy nghĩ kỹ càng? Ồ, cũng
đúng, với thanh danh hiện tại của Cố đại nhân, Nguyễn Hạo Chi có chịu
cưới cô hay không cũng chưa biết được. Cô tự mình đề suất trước khi
Nguyễn phủ từ hôn phía, để giữ lại được chút đáng thương."
Ánh nến lay động hắt lên khuôn mặt hắn, tuấn mỹ mà tàn khốc.
Cánh môi đỏ sẫm của Cố Khinh Âm run rẩy, trong mắt mờ sương, nàng dùng hết
toàn bộ sức lực đứng thẳng lưng, nói: "Đúng, ngài nói đúng, thanh danh
của tôi đã bại hoại không khác gì một đống rác. Bây giờ vất vả lắm mới
có một người có thân phận địa vị như Kỷ Trác Vân theo đuổi, vì sao tôi
phải cự tuyệt?!"
Hàn Cẩm Khanh sát lại gần nàng, giọng nói hờ
hững không có một chút hơi ấm, "Cho nên, cô ra sức lấy lòng hắn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm?!"