Đặc biệt là khi biết được Đoạn Tinh Huy cùng Nhị Nha
đã có quan hệ xác thịt, Đoạn phu nhân ôm lấy đầu hận không thể ngất đi,
xem Nhị Nha càng thêm không vừa mắt, đúng là một nữ nhân không có lòng
tự ái tự trọng, chưa kết hôn đã tằng tịu với nhau, so với kỹ nữ thanh
lâu cũng không bằng.
Đoạn phu nhân là nữ nhân có tâm cơ, mặc dù
trong thâm tâm chán ghét Nhị Nha, nhưng như trước vẫn đem Nhị Nha an bài thỏa đáng, còn phái hai nha đầu đi theo bên người hầu hạ nàng.
Tướng mạo hai nha đầu đều so với Nhị Nha lớn lên đẹp mắt hơn, trong lòng Nhị
Nha vô cùng quẫn bách, rất không quen, ánh mắt nhìn về phía Đoạn Tinh
Huy mang theo cầu cứu.
Đoạn Tinh Huy đối với sự an bài của mẫu
thân thực hài lòng, ở trong mắt hắn xem ra mẫu thân đây là đã chấp nhận
Nhị Nha rồi, trong lòng quả thực rất vui mừng, trên vẻ mặt nghiêm túc
cũng không khỏi hiện lên vẻ tươi cười.
Đoạn phu nhân trông thấy
niềm vui mừng lộ rõ trên nét mặt Đoạn Tinh Huy, gân xanh trên trán nhảy
lên, nhưng là vẫn nhịn xuống, nửa đời sau của nàng phải dựa vào Đoạn
Tinh Huy, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, Đoạn phu nhân muốn bảo trì
bộ dạng hiền lành ôn nhu ở trước mặt nhi tử của nàng, tuyệt đối không
thể bởi vì một nha đầu ở nông thôn khiến cho hai mẹ con bà quan hệ lạnh
nhạt.
Tâm tư của Đoạn phu nhân chính là, không cần vì một nữ nhân như vậy cùng quan hệ mẹ con bà bế tắc, tổn thương tình cảm mẫu tử.
Nhưng chỉ trong chốc lát, trong cung liền truyền tới thánh chỉ, Đoạn Tinh Huy bị tước chức vị tướng quân, nghe được tin này, Đoạn phu nhân vừa tức
vừa vội, phẫn nộ, sợ hãi, các loại cảm xúc đan xen cùng một chỗ, làm
Đoạn phu nhân thực sự ngất đi rồi.
Tiện nhân kia chính là một cái tai tinh, trước khi hôn mê Đoạn phu nhân hoàn toàn quên Nhị Nha là người cứu nhi tử của nàng.
Nhi tử dạy bảo nhiều năm như vậy, một chuyến đi liền hủy sạch.
Đoạn Tinh Huy tiếp nhận thánh chỉ, sắc mặt có chút khó coi, môi hé mở, thái
giám tuyên chỉ đang chờ chút tiền trà nước, không biết hai cái chủ tử
Đoàn phủ làm sao, một người ngất luôn, một người sắc mặt khó coi, hoàn
toàn không có ý tứ cho tiền.
Thái giám tuyên chỉ ‘Hừ’ lạnh một
tiếng, thứ gì, còn tưởng mình là phò mã tương lai sao, chẳng qua hiện
tại chỉ là một tên dân đen thôi, đắc ý cái gì, nhất là Hoàng Thượng còn
không thích ngươi, bất quá là cái tô son trát phấn tướng quân, lần đầu
xuất chinh liền thất bại, cái loại không có tiền đồ.
Nhị Nha ở
bên cạnh nơm nớp lo sợ, hết thảy sự việc phát sinh nàng đều không biết
làm thế nào, nàng cảm giác mình giống như xâm nhập vào thế giới của
người khổng lồ.
Nàng thậm chí còn không có nghe hiểu thánh chỉ
nói cái gì, liền chứng kiến Đoạn phu nhân hôn mê mà sắc mặt Đoạn Tinh
Huy cũng rất khó coi.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Nhị Nha hỏi, nàng thật sự cảm thấy mình là người ngoài, cái gì đều không biết.
Hiện tại tâm Đoạn Tinh Huy có chút lao lực quá độ, trước đó Hoàng Thượng
phái người tới đón hắn, hắn còn tưởng rằng hoàng thượng coi trọng hắn,
nhìn trúng năng lực của hắn, bây giờ lại tước chức vị của hắn.
Chẳng lẽ cùng Ân Huệ công chúa có quan hệ, ở cổng thành gặp được Ân Huệ công
chúa, nàng lúc ấy không có nói cái gì, biểu tình rất lãnh đạm, đối với
sự trở về của hắn không có dấu hiệu gì, nhưng sau lưng lại trả thù.
Điều này càng thêm khiến cho Đoạn Tinh Huy không cách nào tiếp nhận được,
hắn cảm thấy mình là người thật sự có bản lĩnh, nhưng thưởng thức đối
với hắn đều là thành lập lên từ Ân Huệ công chúa, không có Ân Huệ công
chúa, hắn trực tiếp bị nhốt đánh vào địa ngục.
Đoạn Tinh Huy bờ môi mím thật chặt, sắc mặt lúc đen lúc trắng, căn bản cũng không có nghe được Nhị Nha đang nói cái gì.
Nhị Nha đến hoàn cảnh sống mới, người duy nhất có thể dựa vào chính là Đoạn Tinh Huy, thế nhưng hiện tại Đoạn Tinh Huy cũng không để ý tới mình, áp lực trong lòng Nhị Nha rất lớn, trong lòng lo được lo mất, cũng dần
luống cuống.
“Đoạn lãng…” Giọng nói Nhị Nha có chút run rẩy.Lúc
này Đoạn Tinh Huy mới phản ứng lại, thấy trên mặt Nhị Nha mang theo
hoảng sợ cùng bất an, trong lòng mềm nhũn, nói: “Không có chuyện gì nữa
rồi.”
Thế nhưng Nhị Nha tâm ngược lại không có buông lỏng, trong
lòng tràn đầy bất an, đây là một nơi hoàn toàn không giống với hoàn cảnh sinh hoạt trước kia của nàng, ở chỗ này, nàng chỉ có Đoạn Tinh Huy, chỉ có thể nắm chặt Đoạn Tinh Huy.
Nhị Nha cứ như vậy ở lại Đoạn phủ, chủ không phải chủ, người hầu không phải người hầu, quan hệ thực khó hiểu.
Đoạn phu nhân hôn mê tỉnh lại, uống liền hai chén chè hạt sen để lạnh mới
đem lửa giận trong lòng đè lại một chút, vội vàng nói: “Đến phủ công
chúa, phủ công chúa.”
Ninh Thư cũng không biết sự tình phát sinh ở Đoạn phủ, hiện tại nàng đang luyện tập tiên pháp, đã luyện thành Tuyệt
Thế Võ Công, Ninh Thư vẫn luôn đi tìm vũ khí thích hợp với mình, uổng
phí có một thân khí lực, không có vũ khí phù hợp là không được.
Sau cùng Ninh Thư chọn roi, roi coi trọng chính là độ linh hoạt, hơn nữa lực sát thương cũng không tệ lắm.
Trên tay Ninh Thư cầm dây roi đen nhánh tản ra vẻ sáng bóng u lãnh, thời
điểm vung roi, dây roi lập lòe, phát ra âm thanh ‘rít rít’, Ninh Thư
chuyển động thân thể, sau đó roi mạnh mẽ quất vào trên núi giả, để lại
một khe rãnh thật sâu.
Ninh Thư thu roi, cảm thấy thực hài lòng,
cái roi này là Lý Ôn đưa đến, nghe nói từ hàn thiết trong truyền thuyết
chế thành đấy, móc câu được che kín, quất vào trên người, có thể lấy ra
một mảnh máu thịt, rất hung tàn, quả nhiên là xuất phẩm hoàng gia, đồ
vật là chuẩn cmnr.
“Công chúa, Đoạn phu nhân tới bái phỏng công chúa.” Nguyên Đông khuất thân hướng Ninh Thư hành lễ.
Ninh Thư nhíu mày, bỗng nhiên nở nụ cười, đem roi dắt ở bên hông, nhàn nhạt nói: “Đến bao lâu rồi.”
Nguyên Đông cung kính nói: “Hồi công chúa, đã đợi gần một canh giờ rồi.”
Đợi lâu như vậy, xem ra là thật sự có chuyện, Ninh Thư lau mồ hơi một phen, thập phần hứng thú đi gặp Đoạn phu nhân.
Ninh Thư đi vào đại sảnh, quan sát Đoạn phu nhân ngồi ở trên ghế, trên người Đoạn phu nhân mặc cẩm y bích hà vân liễu thêu khổng tước, châu ngọc
mang đầy đầu, bảo dưỡng rất tốt, có kiểu phu nhân ung dung hoa quý.
Hai đầu lông mày của Đoạn phu nhân mang theo nôn nóng cùng oán phẫn, trông
thấy Ninh Thư vội vàng đứng lên, hướng Ninh Thư hành lễ, “Thần phụ bái
kiến công chúa.”
Ninh Thư không có ngay lập tức bảo Đoạn phu nhân đứng lên, trái lại vượt qua bà, ngồi trên ghế, uống một ngụm trà mới
nhàn nhạt nói: “Đứng lên đi, tìm Bổn cung có việc gì?”
Đoạn phu
nhân bị thái độ của Ninh Thư khiến trong lòng như có bức tường chắn lại, các loại tâm tư trong lòng cũng không có cách nào nói ra, Đoạn phu nhân thoáng đánh giá Ninh Thư một chút, nàng ăn mặc quần áo ở nhà, bên hông
dắt roi hiện lên hàn quang, tóc cột dựng thẳng, bím tóc đuôi ngựa thật
dài đáp ở trên lưng, phối hợp với gương mặt lãnh đạm của nàng, đôi mắt
sáng thanh lãnh như sao trời, nếu như trước kia nói Ân Huệ công chúa là
phượng hoàng đẹp đẽ quý giá bay lượn trên chín tầng mây, thì hiện tại
Ninh Thư như là huyền nữ ở trên trời, trong trẻo nhưng lạnh lùng vô
cùng.
Trong lòng Đoạn phu nhận phập phồng, nữ nhân ưu tú lại có
thân phận địa vị như vậy nhi tử không thích, tại sao cứ phải ưa thích
cái thôn cô kia, Đoạn phu nhân thật sự không thể hiểu nổi nhi tử của
mình.
“Thần phụ đặc biệt tới bái phỏng công chúa, đây là bánh hạt đào óc chó thần phụ tự mình làm.” Đoàn phu nhân hướng nha hoàn đứng
phía sau vẫy vẫy tay, nha hoàn tức thì đem hộp đồ ăn đưa lên.
Nguyên Đông nhìn về phía Ninh Thư, thấy Ninh Thư mặt không biểu tình, tiếp nhận hộp đồ ăn.
Ninh Thư cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười đây, ở bên trong cốt
truyện, Đoàn phu nhân cũng không có làm cái gì bánh ngọt, mà Ân Huệ công chúa còn đem Đoạn phu nhân trở thành bà bà thật lòng kính trọng, tại
thời điểm đối phó với Nhị Nha, đều là để cho Ân Huệ công chúa đỡ đòn ở
phía trước.