Xem ra kiên định đi theo Lý Ôn, kiên quyết không cần
cùng Đoạn Tinh Huy nhấc lên quan hệ, chính là con đường đúng đắn, quả
thực mình quá thông minh.
Ninh Thư hướng Lý Ôn hành lễ, quả quyết nói: “Thần muội đối với Đoạn Tinh Huy đã không còn hi vọng gì, sẽ không cùng Đoạn Tinh Huy có bất kỳ quan hệ nào, nhất định sẽ không bôi nhọ
tôn nghiêm của hoàng gia.”
Lý Ôn nhìn kỹ Ninh Thư, lúc này mới
gật gật đầu, “Ngươi minh bạch liền tốt, như vậy xem ra, Đoạn Tinh Huy
cũng không phải người tốt gì, trên đường hành quân mang theo nữ nhân,
không có đem quân quy để ở trong lòng.”
Ninh Thư tỏ vẻ đồng ý, “Hoàng huynh, huynh nói thực đúng, thực chí phải.”
Môi Lý Ôn vểnh lên, lên tiếng nói: “Ngươi trở về đi.”
Thời điểm Ninh Thư khom lưng hành lễ cáo lui, Tiểu Hôi Cầu từ bên trong cổ
áo nàng nhảy ra, dùng tốc độ nhanh như bay phóng tới Lý Ôn.
Ninh
Thư thiếu chút nữa bị dọa té đái, móng vuốt tên này rất lợi hại đấy, nếu làm cho Lý Ôn bị thương, chính là mười cái mạng của nàng cũng không đủ
đền, không cần đi hòa thân, mà tức khắc phải dùng cái chết tạ tội.
“Hoàng huynh, tránh ra… mau.” Ninh Thư hướng Lý Ôn la to, kết quả một màn
trước mắt lại khiến cổ họng Ninh Thư như bị một khối bông chắn lại, tâm
nghẹn không thôi.
Chỉ thấy Tiểu Hôi Cầu cực kỳ thân mật cọ vào mặt Lý Ôn, móng vuốt sờ sờ lỗ tai Lý Ôn.
Ninh Thư cảm giác tâm càng nghẹn, cúng thức ăn ngon cho tên này, kết quả
trông thấy Lý Ôn, cái gì cũng quên, Ninh Thư còn cho là mình toàn thân
mãnh liệt thay đổi, triển khai toàn bộ vận khí con rùa, thu được một
sủng vật lợi hại đấy.
Đậu xanh rau má nàng vẫn chỉ là một nữ phụ pháo hôi a, tên này cùng nàng có cái rắm quan hệ.
Trên mặt Lý Ôn tràn đầy kinh ngạc, đem tiểu chút chít ở trên mặt bắt xuống,
để ở lòng bàn tay xem xét, một đôi mắt tiểu hắc đậu long lanh như nước
nhìn vào mắt Lý Ôn, con ngươi đen nhánh tản ra ánh sáng.
“Đây là vật gì?” Lý Ôn đem Tiểu Hôi Cầu đặt ở trên mặt bàn, nhàn nhạt hỏi.
Ninh Thư bĩu môi nói: “Đây là vật nhỏ thần muội tìm được khi đi trang viên,
thần muội cũng không biết nó là cái đồ chơi gì, chính là nó ăn rất
nhiều, thích ăn bánh ngọt.”
“Nga…” Lý Ôn nhíu mày, cầm một khối
bánh ngọt đưa cho Tiểu Hôi Cầu, Tiểu Hôi Cầu cầm lấy bánh ngọt gặm nhấm, bộ dáng ngây thơ chân thành, nhìn rất là đáng yêu.
“Được rồi, trở về đi.” Lý Ôn xem Tiểu Hôi Cầu đem bánh ngọt ăn hết, hướng Ninh Thư nói.
Ninh Thư ‘Ân’ một tiếng, đi đến trước định bắt lấy Tiểu Hôi Cầu đem về.
“Chi chi…” Tiểu Hôi Cầu thoáng một cái nhảy lên bờ vai của Lý Ôn, hướng Ninh Thư kêu ‘chi chi’, sít sao ôm lấy cổ áo Lý Ôn.
Ninh Thư: …
Con mẹ nó, nàng cho nó nhiều bánh ngọt như vậy, cư nhiên so ra kém một khối bánh ngọt của Lý Ôn, được lắm, giữa người và người như thế nào lại có
khác biệt lớn như vậy chứ.
“Hoàng huynh, nếu Tiểu Hôi Cầu thích
huynh như thế, làm phiền huynh chiếu cố nó.” Ninh Thư ngại ngùng cười,
“Hoàng huynh phê duyệt tấu chương mệt mỏi, có thể chơi đùa với nó một
chút, coi như là lễ vật thần muội tặng cho hoàng huynh.”
“Như thế, liền đa tạ Ân Huệ ngươi.” Khóe miệng Lý Ôn ngoéo một cái.
“Không dám, không dám.” Ninh Thư hướng Lý Ôn nhe răng nhếch miệng cười,cảm
thấy cả người đều không khỏe, trừng mắt liếc nhìn Tiểu Hôi Cầu một cái,
sau đó mới ra khỏi ngự thư phòng.
Vừa ra khỏi ngự thư phòng, một
tiểu cung nữ tức thì bước tới, hướng Ninh Thư hành lễ, “Nô tỳ thỉnh an
công chúa, Hoàng hậu nương nương cho mời công chúa đến nội cung một
chuyến.”
Ninh Thư nghĩ nghĩ vẫn là đi theo, nếu như không đi,
phỏng chừng lấy tiểu tâm tư của hoàng hậu, tuyệt đối sẽ ghi hận nàng,
nhưng mà đoán chừng từ lúc xuất cung đến phủ công chúa ở cũng đã đắc tội với hoàng hậu rồi nhỉ.
Đến trong điện của hoàng hậu, Ninh Thư
nhìn đến vẻ mặt tươi cười hòa ái của hoàng hậu, nàng cảm thấy hoàng hậu
này cũng rất khổ bức, thay Hoàng Thượng quản lý dàn hậu cung oanh oanh
yến yến, khoan dung độ lượng, có đôi khi còn phải thân kiêm nhiều chức,
đảm đương một tay phá thai thiện nghệ, chủ nhiệm xử lý kế hoạch sinh đẻ.
Một thời gian ngắn không gặp, sắc mặt hoàng hậu dù có son phấn cũng ép
không được vẻ mỏi mệt, xem ra tình huống trong cung có chút khiến cho
tâm hoàng hậu lao lực quá độ rồi.
Ninh Thư cảm thấy hoàng hậu đây là ăn no muốn làm việc, nếu nàng là hoàng hậu, hoàn toàn có thể cao cao tại thượng, làm gì phải tham dự vào chuyện tranh đấu giữa phi tử, nói
trắng ra chính là dục vọng khống chế quá mạnh mẽ, một hai phải đem tất
cả sự tình túm ở trong lòng bàn tay, thiệt tình mệt đến sợ.
Nghe
thấy hoàng hậu bảo nàng hồi cung, thần sắc cùng ngữ khí vô cùng thành
khẩn, Ninh Thư chỉ thuận miệng có lệ vài câu, thủy chung đều không có
nhả ra sẽ hồi cung, khiến cho sắc mặt hoàng hậu biến đổi.
Từ
trong cung hoàng hậu đi ra, tình cờ gặp rất nhiều phi tử, Ninh Thư cũng
cảm thấy say quá say, nàng có thể hưởng thụ đãi ngộ của Lý Ôn, vì thế
những phi tử này chỉ đơn giản muốn biết nàng có hồi cung hay không, khi
nào hồi cung.
Ninh Thư phải ứng phó với nhiều người như vậy, quả
thực rất mệt a, liền trưng một bộ biểu tình kiêu ngạo vô cùng ‘ Các
ngươi những cặn bã cặn bã này không nên cùng Bổn cung nói chuyện’, một
đường trở về phủ công chúa.
Cũng không lâu lắm, Ninh Thư liền
biết Lý Ôn cư nhiên hạ chỉ, phế chính tam phẩm tướng quân vị của Đoạn
Tinh Huy, cho nên hiện tại Đoạn Tinh Huy chỉ là một thường dân, chức
quan gì cũng không có.
Tin tức này là Nguyên Đông mang đến,
Nguyên Đông đối với phủ tướng quân rất chú ý, biết tin Đoạn Tinh Huy bị
tước vị, vội vàng chạy đến báo cho Ninh Thư, tiểu tâm tư đơn giản là
muốn để cho Ninh Thư đến chỗ hoàng đế cầu tình.
Trong lòng Ninh
Thư cảm thấy cực kỳ vui sướng, lại nhìn đến bộ dạng cùng vẻ mặt nôn nóng của Nguyên Đông, trong lòng cười nhạo một tiếng, nói: “Ngươi vì cớ gì
chú ý Đoạn phủ như vậy?”
Ánh mắt Nguyên Đông trốn tránh, nói:
“Công chúa, nô tỳ làm điều này cũng là vì người a, Đoạn tướng quân là
trượng phu tương lai của người mà.”
Ánh mắt Ninh Thư sắc bén,
lạnh giọng nói: “Nguyên Đông, chú ý thân phận của ngươi, Đoạn Tinh Huy
khi nào lại trở thành trượng phu tương lai của Bổn cung rồi, ngươi bại
hoại danh dự của Bổn cung như vậy, ta không giữ ngươi lại được.”
Nguyên Đông ‘phù phù’ một tiếng quỳ gối trước mặt Ninh Thư, sắc mặt trắng
bệch, “Là nô tỳ đi quá giới hạn, cầu công chúa khoan dung.” Sau đó rốt
cuộc cũng không dám nói Đoạn Tinh Huy là trượng phu tương lai của công
chúa nữa rồi.
Nói đến bên này, Nhị Nha đi theo Đoạn Tinh Huy về
tới Đoạn phủ, Đoạn phủ rất lớn, chạm khắc hình rồng, phú quý vô cùng,
Nhị Nha cảm thấy hai mắt của mình đều không đủ dùng.
Đoạn phu
nhân, cũng chính là lão nương của Đoạn Tinh Huy thấy được nhi tử còn
sống vẫn chưa có chết liền vui sướng phục hồi tinh thần, nhưng nghe được Đoạn Tinh Huy nói về sau Nhị Nha là thê tử của mình, Đoạn phu nhân
thiếu chút nữa ngất xỉu đi.
Nhìn Nhị Nha trên người ăn mặc vải
bông, sắc mặt đen nhánh, một chút quy củ cũng không có, Đoạn phu nhân
quả thực muốn tan vỡ rồi, sau khi chịu tang chồng bà thật vất vả đem nhi tử nuôi lớn, nhưng nó lại có khả năng trở thành em rể của hoàng thượng, tiền đồ là một mảnh bằng phẳng.
Cái tiểu nha đầu này là từ nơi
nào đến, Đoạn phu nhân là nữ nhân có tâm cơ, tuy rằng trong lòng hận
không thể đem Nhị Nha chôn sống, nhưng trên mặt vẫn treo lên dáng vẻ
tươi cười dịu dàng.
Trông thấy nụ cười trên mặt lão nương của
mình, gương mặt nghiêm túc của Đoạn Tinh Huy cũng lộ vẻ tươi cười, hướng Đoạn phu nhân nói: “Nương, Nhị Nha là một cô nương rất tốt, đơn thuần
đáng yêu, nàng nhất định sẽ hảo hảo hiếu kính người.”
Da mặt Đoạn phu nhân run rẩy, vẻ tươi cười dịu dàng trên mặt thiếu chút nữa cũng
kéo căng không nổi, đơn thuần đáng yêu cái gì, Đoạn phu nhân quan sát
sắc mặt đen nhánh của Nhị Nha, nàng thoạt nhìn so với
Đoạn Tinh Huy còn lớn tuổi hơn.
Đoạn phu nhân tâm can tỳ phổi thận đều chịu tổn thương không thể xóa nhòa.