Nguyên Đông chỉ vào Nhị Nha, vẻ mặt nghiêm túc cùng uy nghiêm, “Nhìn thấy công chúa sao không chịu hành lễ.”
Trên gương mặt hóa hồng của Nhị Nha lộ ra thần sắc quẫn bách, ngồi ở trên
lưng ngựa nhất thời cả người có chút ngay ngẩn, “Ta, ta…”
Người
trong lòng bị người khác làm khó, trên mặt Đoạn Tinh Huy hiện lên vẻ
không ngờ, gắt gao nhấp môi, ôm quyền hướng Ninh Thư hành lễ nói: “Công
chúa, Nhị Nha là từ nông thôn đến đây, không biết nhiều lễ nghi, công
chúa đại nhân đại lượng, mong công chúa tha thứ.”
Được lắm, nếu
như nàng không tha thứ liền không đại nhân không đại lượng? Cái này hoàn toàn chính là luân lý trói buộc nha, trên mặt Ninh Thư lành lạnh, có vẻ khí thế trên người nàng quá nặng rồi.
Ninh Thư nhàn nhạt nói: “Tướng quân vẫn nên nhanh chóng tiến cung diện kiến thánh thượng đi.”
“Đa tạ công chúa quan tâm.” Đoạn Tinh Huy ôm quyền, thời điểm ôm quyền, đem Nhị Nha nhét ở trong ngực.
Đoạn Tinh Huy lớn lên mày kiếm mắt sáng, hơn nữa với khuôn mặt lạnh lùng, lộ vẻ ổn trọng đoan tố, cho người cảm giác tin cậy, nếu như trong ngực là
một mỹ nhân, kia sẽ là một bức họa giai nhân anh hùng, nề hà chính là
Nhị Nha cùng mỹ nhân có chút khoảng cách, cùng Đoạn Tinh Huy đứng chung
một chỗ, có loại cảm giác không hài hòa lắm.
“Công chúa, sao có thể dễ dàng tha thứ cho cái dân đen vô lễ này như vậy.” Nguyên Đông vô cùng tức giận hướng Ninh Thư nói.
Ninh Thư một bên vuốt ve bộ lông xù của Tiểu Hôi Cầu, nhìn đến Nguyên Đông
hết sức kích động, trên mặt nàng ta mang theo ghen ghét.
Trong lòng Nguyên Đông tức khắc khựng lại, ngượng ngập nói không ra lời, khóe mắt thoáng liếc nhìn Nhị Nha một cái.
“Công chúa, trong ngực người là cái gì a.” Nhị Nha trông thấy Tiểu Hôi Cầu trên tay Ninh Thư, có chút kinh ngạc hỏi.
Ninh Thư đột nhiên nở nụ cười, coi như đã nhìn ra được Nhị Nha có tính cách
gì, có đơn thuần chất phác của nông dân, còn mang theo một chút tiểu
nhân vật hèn mòn.
Hóa ra Đoạn Tinh Huy ưa thích nữ hài tử có tính cách như vậy, tính cách của nguyên chủ cùng Nhị Nha hoàn toàn ở hai
thái cực, Ân Huệ công chúa kiêu ngạo như phượng hoàng bay lượn trên
trời, trong tính cách làm sao có loại hèn mọn này.
Chỉ có thể nói Ân Huệ công chúa căn bản vốn không phải là món ăn yêu thích của Đoạn
Tinh Huy, chỉ hi vọng về sau thấy được kinh thành phồn hoa, Nhị Nha vẫn
có thể giữ lại tính tình đơn thuần này, thì vẫn sẽ là nốt ruồi chu sa
tỏa sáng trong lòng Đoạn Tinh Huy.
Nhị Nha trên mặt phiếm hồng lộ ra vẻ mặt quẫn bách, công chúa không nói gì, chỉ cười cười, Nhị Nha
nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của Ninh Thư, có chút tự ti tâm tư nhạy cảm
cho rằng công chúa là đang cười nhạo mình.
Cứu được Đoạn Tinh Huy sắp không sống nổi, liền bất tri bất giác yêu mến người nam nhân anh
tuấn lạnh lùng này, trên người hắn mang theo quý khí, người như vậy có
vẻ cũng không phải người đơn giản.
Kể từ khi biết thân phận của Đoạn Tinh Huy, lại ngoài dự liệu trong dự kiến của Nhị Nha, hắn chính là tướng quân Đại Ung.
Nhìn thấy nhiều đội quân chỉnh tề đến đón Đoạn Tinh Huy, cờ hiệu bay phất
phới, ở trong tiểu viện nhà nông, cảm xúc Nhị Nha dâng trào, ngơ ngác
nhìn Đoạn Tinh Huy, chỉ cảm thấy Đoạn Tinh Huy càng thêm cao lớn, thì có vẻ mình càng thêm hèn mọn.
Chỉ là không có nghĩ đến Đoạn Tinh
Huy nguyện ý mang mình đi theo, Nhị Nha yêu Đoạn Tinh Huy, vì Đoạn Tinh
Huy, đã rời bỏ người thân của mình, rời khỏi quê nhà, bước vào kinh
thành không quen thuộc.
Nhưng còn chưa vào kinh thành đã gặp công chúa, nếu như công chúa là hoa mẫu đơn, Nhị Nha liền cảm thấy mình
chính là cái đuôi chó cỏ dại, khác xa một trời một vực.
Nhị Nha
quan sát xe ngựa lưu ly bảy màu hoa lệ mui xe lát màu sặc sỡ, bốn phía
xe ngựa treo màn tơ, bốn góc treo lục lạc lưu kim, khi có gió nhẹ liền
phát ra tiếng vang thanh thúy, trong xe ngựa đốt mùi hương phức nhã,
khiến người ngửi thấy mùi hương này toàn thân đều lượn lờ ở tiên cảnh.
Nhìn thấy xe ngựa quý giá, trong lòng Nhị Nha sinh ra một cỗ khát vọng cùng một tia ghen ghét.
Hai đội người đều không nói gì, không khí có vẻ thực nặng nề, chỉ có thanh
âm chiến kỳ bay phất phới cùng tiếng chuông thanh thúy của lục lạc.
“Công chúa, mạt tướng cáo lui.” Đoạn Tinh Huy kéo dây cương, hướng Ninh Thư
nói, Ninh Thư chỉ ‘Ừ’ một tiếng, ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên,
vuốt ve Tiểu Hôi Cầu trên tay.
Từ đầu đến cuối Ninh Thư đều không có liếc nhìn Đoạn Tinh Huy, Nguyên Đông ở bên cạnh sắc mặt khó coi vô cùng, nhìn Ninh Thư, muốn nói chuyện lại
không dám nói, thẳng đến khi đội quân của Đoạn Tinh Huy vào thành,
Nguyên Đông thật sự không nhịn nổi nữa, nói: “Công chúa, nữ nhân trong
ngực Đoạn tướng quân là ai?”
“Sao Đoạn tướng quân có thể đối với ngài như vậy?”
Nguyên Đông thay Ninh Thư bất bình, “Sao Đoạn tướng quân có thể để cho một nữ nhân ở trong đội ngũ hành quân.”
Ninh Thư không nói gì, trong lòng đang suy tư, chính chủ cũng đã trở về rồi, như vậy kế tiếp nên làm gì đây, làm sao trả thù Đoạn Tinh Huy cùng Nhị
Nha, chia rẽ hai cái người sống sờ sờ, thôi bỏ đi, mỗi người đều có tâm
lý phản nghịch, càng ngăn cản, thì càng muốn làm.
Ninh Thư nhíu
nhíu mày, biểu tình có chút không kiên nhẫn, thời điểm trông thấy Đoạn
Tinh Huy, tức thì trong lòng nàng tuôn ra đủ các loại cảm xúc phức tạp,
oán hận, thù hờn, yêu hận đan xen, còn lúc trông thấy Nhị Nha, trong
lòng tuôn ra ghen ghét, cừu hận, hận không thể xé mặt Nhị Nha ra làm
hai.
Cảm thấy đúng là say, cảm xúc của nguyên chủ quá mãnh liệt rồi, nàng cũng có chút ép xuống không được.
Được rồi, nịnh nọt đại boss Lý Ôn là trọng yếu nhất, cảm thấy điều quan
trọng nhất của nhiệm vụ lần này là không thể bị hòa thân.
Ninh Thư vừa trở lại phủ công chúa không bao lâu, liền nhận được Lý Ôn truyền ý chỉ đến, bảo nàng lập tức tiến cung.
Ninh Thư thu thập một phen, liền đi vào hoàng cung, thời điểm mỗi lần nhìn
thấy Lý Ôn, Ninh Thư đều phải khẽ đảo tiến hành củng cố nội tâm, quả
thực mỗi khi chứng kiến vẻ mặt không cảm xúc của Lý Ôn, trong lòng liền
lo sợ bất an.
Tiến vào ngự thư phòng, Ninh Thư hướng Lý Ôn hành lễ, “Thần muội thỉnh an hoàng huynh.”
Lý Ôn buông bút chu sa, nhìn thoáng qua Ninh Thư, sau nửa ngày mới lên tiếng: “Đoạn Tinh Huy trở về rồi.”
“Ân, thần muội đã gặp được ở cổng thành.” Ninh Thư nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Lý Ôn sắc bén ở trên mặt Ninh Thư dò xét, sau đó mới lên tiếng:
“Vài ngày trước biết tin Đoạn Tinh Huy còn sống, trẫm liền phái người đi đón hắn về, vốn muốn nói cho ngươi, nhưng ngươi không ở phủ công chúa.”
Ninh Thư nhíu mày, đi qua vỗ vỗ bả vai của Lý Ôn, nói: “Ca ca thân yêu, muội không phải đã nói với huynh rồi sao, tên Đoạn Tinh Huy này chẳng qua
cũng chỉ là một tướng quân bại trận, làm gì còn phải đặc biệt phái người đón về, để cho hắn nở mặt nở mày mà trở về như thế.”
Lý Ôn nhàn nhạt nhìn sang bàn tay trên vai mình, Ninh Thư lập tức thu tay về, cúi đầu nói: “Thần muội quá phận.”
“Nếu như ngươi vẫn muốn cùng Đoạn Tinh Huy nối đoạn tình duyên.” Lý Ôn đạm mạc nhìn Ninh Thư, “Trẫm có thể hạ chỉ.”
“Không cần, hoàn toàn không cần.” Ninh Thư khoát tay nói: “Hoàng huynh, huynh
ngàn vạn đừng đem thần muội cùng Đoạn Tinh Huy nhấc lên quan hệ, huống
chi bên người Đoạn Tinh Huy đã có nữ nhân.”
Trong đôi mắt tinh của Lý Ôn hiện lên một đạo ánh sáng, khóe miệng rõ ràng lộ ra vẻ tươi cười, nói:
“Ngươi là hoàng muội của trẫm, là công chúa tôn quý của Đại Ung, hà tất một
hai phải níu lấy Đoạn Tinh Huy, hơn nữa còn là một tên tướng quân lần
đầu xuất chinh liền bại trận.”
Ninh Thư: PHỐC…
Thì ra
trong suy nghĩ của Lý Ôn Đoạn Tinh Huy chính là người như vậy, trong cốt truyện Ân Huệ công chúa lại cùng một thôn cô tranh giành Đoạn Tinh Huy
như thế, tranh đoạt một Đoạn Tinh Huy mà trong cảm nhận của Lý Ôn là một bại tướng quân, quả thực đã đem da mặt Lý Ôn ném trên mặt đất giẫm đạp.