Khi Mạch Đóa Nhi mới vào giới giải trí, thuần khiết mỹ lệ, còn vì có
chút tình duyên với Mạc Tước Phong, cuối cùng hai người yêu nhau.
Mạc Tước Phong chỉ yêu người phụ nữ thuần khiết, không rành về thế sự,
người phụ nữ này có thể là Mạch Đóa Nhi, cũng có thể là Lý Đoá Nhi, thậm chí một Đóa Nhi khác.
Bây giờ Mạch Đóa Nhi thay đổi rồi, suy
nghĩ phức tạp, Mạc Tước Phong đối với cô ta chỉ là sự hứng thú nhất
thời, giữa hai người chỉ đơn thuần là kim chủ và tình nhân, cô cung cấp
thân thể, tôi cung cấp tài nguyên cho cô, nâng cô lên vị trí cao, chính
đơn giản là như vậy.
Ninh Thư cảm thấy thứ Mạc Tước Phong yêu
chỉ là một loại cảm giác, chỉ cần người phụ nữ kia có đủ đặc điểm như
vậy là có thể yêu rồi.
Bởi vì bây giờ kịch bản đã thay đổi nhỏ,
dẫn đến việc Mạch Đóa Nhi vốn dĩ là nữ chính nay đã không còn là nữ
chính nữa rồi, bởi vì cô không còn thuần khiết, không rành thế sự nữa!
Đây thực sự là một câu chuyện bi thương.
Mạc Tước Phong dường như hơi mất kiên nhẫn đối với Mạch Đóa Nhi vẫn đang
khóc sướt mướt: "Đứa bé này cô không thể giữ lại, hai tháng sau sẽ có
vai nữ thứ của phim điện ảnh được đầu tư sản xuất hai trăm triệu, vai
diễn này cho cô, đừng thách thức giới hạn của tôi."
Mạc Tước
Phong lại viết một tờ chi phiếu cho Mạch Đóa Nhi, đặt trên bàn trà, xoay người đi ra cửa, Mạch Đóa Nhi ngay cả can đảm gọi Mạc Tước Phong lại
cũng không có, ngón tay gắt gao nắm lấy y phục, thân thể run rẩy.
Mạc Tước Phong đi được mấy bước liền dừng lại, xoay người lại nói với Mạch Đóa Nhi: "Đúng rồi, còn có một chuyện..."
Mạch Đóa Nhi cứng đờ xoay người lại, ánh mắt tràn đầy hy vọng nhìn Mạc Tước Phong, hy vọng Mạc Tước Phong có thể đổi ý.
Mạc Tước Phong không nhìn ánh mắt tràn đầy hi vọng của Mạch Đóa Nhi, tàn
nhẫn nói: "Mạch Đóa Nhi, cô đừng có nghĩ ra chiêu trò bịp bợm gì, nếu
không tôi sẽ khiến cô muốn sống không được, muốn chết cũng không xong,
nhất định phải xử lý sạch sẽ đứa bé này, đừng nên nghĩ tới việc lấy đứa
trẻ này ra uy hiếp tôi, càng đừng nên sinh nó ra, nếu không tôi sẽ khiến cô sống không nổi trong giới giải trí đâu."
Ninh Thư:...
What the fuck!!!
Đã trải qua vài thế giới, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nhân vật nam
chính cay nghiệt vô tình với nữ chính như vậy, đây chính là không thích, không có sự cưng chiều của nhân vật nam chính, Mạch Đóa Nhi sống còn
không bằng một vật hi sinh, thậm chí còn đáng thương hơn, cho nên mọi
việc đều phải dựa vào chính mình, chứ dựa vào người khác, nhất là dựa
vào nam nhân, không có chút đáng tin nào.
Nữ nhân có thể sống theo phong cách của bản thân, không có sự yêu chiều của nam nhân, càng phải thêm yêu bản thân mình.
Lúc đầu Mạch Đóa Nhi cho rằng Mạc Tước Phong sẽ đổi ý, muốn giữ chân cô ta, nếu như Mạc Tước Phong dịu dàng nói với cô ta một câu, cô ta cũng sẽ
không mặc kệ tất cả ở lại bên cạnh hắn.
Nhưng thật không ngờ lời
nói của Mạc Tước Phong càng thêm đả thương người khác, Mạch Đóa Nhi rơi
nước mắt nhìn Mạc Tước Phong rời đi, bóng lưng của hắn vẫn ngay thẳng
như trước, nhưng cũng cao cao tại thượng.
Cao cao tại thượng đến mức khiến cho Mạch Đóa Nhi cảm thấy cả đời này sẽ không còn gặp lại Mạc Tước Phong nữa rồi.
Bên ngoài vang lên tiếng nổ máy xe, một lúc sau không còn âm thanh gì nữa, đương nhiên Mạc Tước Phong đã đi xa.
Đôi mắt Mạch Đóa Nhi nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cuối cùng nằm sấp trên
mặt đất gào khóc, đứt hơi khản tiếng, bả vai hơi rung, vô cùng đáng
thương.
Ninh Thư lướt mắt nhìn tấm chi phiếu trên bàn uống trà,
lại có đến bảy số không, hơn mười triệu tiền chia tay, lại thêm vai nữ
thứ của phim điện ảnh được đầu tư sản xuất lớn, phí chia tay quả thực
không thấp.
"Mạch Đóa Nhi, em không sao chứ." Ninh Thư hỏi Mạch
Đóa Nhi đang khóc đến nỗi thở không ra hơi, khóc như vậy có ích lợi gì
đâu, đối phương rõ ràng chỉ là vui đùa một chút mà thôi, nhưng Mạch Đóa
Nhi lại nghĩ là cả đời.
Ngay cả ước nguyện của chính mình Mạch Đóa Nhi còn chưa nói ra, đã bị Mạc Tước Phong chặt đứt tất cả con đường phía trước.
Hoặc là trung thành nghe lời giết chết đứa trẻ, nữ thứ phim điện ảnh chính
là cô ta, hơn nữa còn có mười triệu tiền chia tay, nếu như muốn sinh con ra, Mạc Tước Phong biết được tuyệt đối sẽ không khách khí, đợi đến lúc
đó Mạch Đóa Nhi sẽ có kết quả rất thảm.
Chuyện đã phát triển như bây giờ, cảm giác nhiệm vụ cũng sắp hoàn thành rồi, hơn nữa người đối
phó với Mạch Đóa Nhi còn là nam nhân cô ta yêu sâu đậm, bị người mình
yêu làm tổn thương vô cùng sâu, loại đau khổ này quả thực không gì sánh
kịp.
Mạch Đóa Nhi không để ý tới Ninh Thư, ngồi dậy, vừa khóc vừa đấm vào bụng của mình, hét lên: "Đều là vì nó, đều là vì nó."
Ninh Thư sửng sốt một chút, nắm lấy bàn tay Mạch Đóa Nhi đang đấm vào bụng mình, lạnh giọng hỏi: "Em làm cái gì vậy?"
"Nếu như em không mang thai, Mạc Tước Phong cũng sẽ không đến mức không cần
em, nếu như không phải em chạy tới nói cho Mạc Tước Phong biết em đang
mang thai, Mạc Tước Phong cũng sẽ không như vậy." Mạch Đóa Nhi dùng lực
mạnh đấm vào bụng mình, một lúc sau bụng liền đau đớn, Mạch Đóa Nhi vừa
sợ lại vừa tức, đau khổ chau mày.
Gương mặt đều nhăn nhó, trong
miệng còn đang không ngừng nói: "Nếu như trước đó em phá đứa bé này,
không cho Mạc Tước Phong biết, hắn sẽ không tức giận đòi chia tay em như vậy, tại sao, tại sao vậy?"
Ninh Thư:...
Nhìn Mạch Đóa
Nhi điên cuồng như vậy, Ninh Thư không nói gì, có những lúc sự ghê tởm
trong nhân cách của con người thực sự khiến người ta không có cách nào
đối diện với nó.
Ninh Thư chỉ cảm thấy nữ nhân trước mặt điên
rồi, một chút tâm tình u ám đặt trên người cô ta, cô ta có thể mở rộng
ra vô cùng, bản thân vốn là một nữ nhân, nếu có người cưng chiều cô ta,
có thể khiến cô ta sống không kiêng nể gì cả, đương nhiên là ngâm mình
trong hũ mật, nhưng nếu như chịu khổ, cô ta sẽ cảm thấy cả thế giới đều
đang làm cô ta tổn thương.
Từ trước tới nay không hề suy nghĩ đến chuyện bản thân đã mang đến tổn thương cho người khác.
Mạch Đóa Nhi sững người nhìn Ninh Thư, một lúc sau liền đẩy Ninh Thư ra,
thét lên với Ninh Thư: "Đều là vì chị, nếu như không phải là vì chị, em
sẽ không thành ra như vậy."
Mạch Đóa Nhi đứng lên chạy về phía cánh cửa, tiếp tục đi được vài bước, liền ôm bụng kêu lên: "Em đau quá, bụng em đau quá."
Mạch Đóa Nhi vịn vào vách tường, một tay che bụng, cảm giác phía dưới là một dòng nước nóng chảy ra, chảy xuống dọc theo bắp đùi.
"Chị Trần, bụng em đau quá." Sắc mặt Mạch Đóa Nhi xám ngoét kêu lên với Ninh Thư.
Ninh Thư nhìn thấy từng dòng máu tươi chảy từ chân Mạch Đóa Nhi xuống, cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Ninh Thư thở dài một hơi, vận khí nhỏ bé trong cơ thể mình, trực tiếp dùng
kiểu ôm công chúa bế Mạch Đóa Nhi, thả vào trong xe đi về phía bệnh
viện.
Mạch Đóa Nhi ôm bụng đau đến mức trên đầu đổ mồ hôi lạnh,
làm ướt sợi tóc bên thái dương, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ đau
đớn.
Ninh Thư tăng tốc độ chạy về phía bệnh viện, lập tức có hộ
sĩ đẩy giường tới, Ninh Thư đặt Mạch Đóa Nhi trên giường bệnh, lắc lắc
cánh tay tê dại của mình.
Mạch Đóa Nhi bị đẩy vào phòng giải phẫu, Ninh Thư chờ ở bên ngoài.
Ninh Thư không hề đồng tình với Mạch Đóa Nhi, hoàn toàn là bản thân tự tìm
đường chết, tự chịu khổ, không tự tìm biện pháp, rõ ràng biết rõ bản
thân đang mang thai, còn dùng hết sức đấm vào bụng, không phải tự làm
khổ bản thân thì là cái gì.
Lúc này đã là rạng sáng, Ninh Thư quả thực buồn ngủ không chịu nổi nữa rồi, ngồi trên ghế ở hành lang suýt nữa ngủ mất.
Đợi đến khi cánh cửa phòng giải phẫu mở ra, Ninh Thư lập tức hỏi: "Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi?"
"Không sao, tiêm Flavonoid rồi, tốt nhất là nằm viện quan sát." Bác sĩ nói.