Bầu không khí trong phòng khách của căn biệt thự rất nặng nề ngột ngạt,
Mạc Tước Phong vuốt vuốt chìa khoá trong tay, mà Mạch Đóa Nhi đang xoắn
xuýt nhìn Mạc Tước Phong, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi, không mở miệng
được.
Ninh Thư ở một bên làm người trong suốt, ngược lại chẳng ai nói lời nào.
Trên trán Mạch Đóa Nhi đều chảy mồ hôi lạnh, nhìn về phía Ninh Thư cầu cứu,
Ninh Thư lắc đầu với Mạch Đóa Nhi, loại chuyện như vậy chẳng lẽ còn muốn cô mở miệng hay sao.
Mạch Đóa Nhi nhìn thấy người quản lý của
mình lắc đầu, nắm thật chặt tay lại, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi,
nhìn dáng vẻ lạnh nhạt tôn quý của Mạc Tước Phong càng không mở miệng
được.
"Rốt cuộc là có chuyện gì, gọi tôi đến lại không nói lời
nào, nếu không muốn nói thì tôi đi đây." Mạc Tước Phong bỏ hai chân gác
trên bàn xuống, rõ ràng là muốn đi.
Mạch Đóa Nhi cuống quýt nói: "Đừng, anh đừng đi, em có chuyện muốn nói."
Mạc Tước Phong nhìn Mạch Đóa Nhi, Mạch Đóa Nhi nuốt nước miếng ừng ực một
tiếng, ánh mắt chứa đựng tình cảm nhìn Mạc Tước Phong nói: "Em... Em yêu anh, Mạc Tước Phong em thực sự thực sự rất yêu anh."
Ninh Thư cứ như vậy mà nghe lời tỏ tình của Mạch Đóa Nhi với Mạc Tước Phong, nhưng
trên mặt của Mạc Tước Phong lại không có biểu cảm nào, lập tức nhíu mày
một cái, nhìn Mạch Đóa Nhi: "Cho nên?"
Mạc Tước Phong cũng không
để lời tỏ tình của Mạch Đóa Nhi vào lòng, phụ nữ yêu hắn nhiều lắm,
nhưng người hắn yêu lại chẳng có ai.
Mạch Đóa Nhi lấy hết can
đảm nói ra những lời này, thái độ thờ ơ như vậy của Mạc Tước Phong chẳng khác gì một mũi dao nhọn đâm thẳng vào tim Mạch Đóa Nhi, khiến cho sắc
mặt của Mạch Đóa Nhi thoáng chốc vô cùng khó coi, giữa hai hàng lông mày hiện lên một tia tuyệt vọng và nguội lạnh.
"Nếu như cô muốn nói
chuyện này với tôi, thì tôi không muốn nghe, cô nên biết tôi bận trăm
công nghìn việc, còn nữa không có việc gì thì đừng có mang người khác
vào nhà, tôi vô cùng không thích điều đó." Mạc Tước Phong đứng lên, đi
ra cửa.
"Không được đi." Mạch Đóa Nhi thét lên một tiếng the thé, vươn tay kéo cánh tay Mạc Tước Phong lại, đôi mắt ầng ậc nước mắt: "Mạc Tước Phong, anh đừng đi."
Mạc Tước Phong cúi đầu từ trên cao
nhìn xuống Mạch Đóa Nhi, cau mày hỏi: "Mạch Đóa Nhi, rốt cuộc là cô có
chuyện gì, chọc tôi tức giận cô cũng biết sẽ có hậu quả như thế nào rồi
đấy."
Mạch Đóa Nhi chảy nước mắt, cảm giác trong dạ dày dường như đang cuồn cuộn lên, muốn nôn, nhưng vừa chạm tới ánh mắt lạnh lùng của
Mạc Tước Phong, Mạch Đóa Nhi cảm thấy toàn thân đều phát lạnh, vội vã
khóc thành tiếng nói: "Mạc Tước Phong, em mang thai, đã hơn một tháng
rồi."
Mạc Tước Phong đầu tiên hơi sửng sốt, lập tức bỏ tay của
Mạch Đóa Nhi đang nắm cánh tay mình ra, thoáng nhìn qua Ninh Thư, lạnh
lùng nói với Mạch Đóa Nhi: "Cho nên, hôm nay cô mang người theo là muốn
đòi công bằng với tôi, hay là muốn bức hôn, muốn gả cho tôi sao?"
"Em..." Mạch Đóa Nhi nhanh chóng nghẹn lời, cô ta như bị rơi vào trong nước đá, cô ta còn chưa nói ra ý nghĩ trong lòng mình, nhưng Mạc Tước Phong đã
chặn những lời đó lại.
Câu nói này của Mạc Tước Phong có ý là đừng mơ ông đây sẽ cưới cô.
Toàn thân Mạch Đóa Nhi như mềm nhũn ra ngồi sập xuống đất khẽ rơi lệ, cả người đều giống như bị hút mất linh hồn.
Ninh Thư ho khan một tiếng cho thấy sự tồn tại của mình, nhân tiện phá vỡ bầu không khí bi thương này.
Mạch Đóa Nhi và Mạc Tước Phong đồng thời nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư lập tức cảm thấy như đang chịu áp lực lớn, đang chuẩn bị mở miệng, liền bị
Mạc Tước Phong nói trước: "Cô là người quản lý của Mạch Đóa Nhi, mang
nghệ sĩ của cô đi phá thai đi, đứa bé này tôi không cần."
Ninh Thư:...
Cô nên nói gì đây?
"Đứa trẻ trong bụng Mạch Đóa Nhi là của anh, anh không cần, đây là đứa con
của anh đó!" Ninh Thư lạnh nhạt nói, lúc đầu cô tưởng rằng Mạc Tước
Phong sẽ cho Mạch Đóa Nhi một khoản tiền, để cho Mạch Đóa Nhi tự sinh tự diệt, nhưng thật không ngờ Mạc Tước Phong trực tiếp muốn Mạch Đóa Nhi
lấy đứa bé này ra.
"Không phải bất kỳ người phụ nữ nào cũng có tư cách mang thai con của tôi." Mạc Tước Phong lạnh lùng nói, lập tức nhìn thấy sắc mặt nguội lạnh của Mạch Đóa Nhi: "Cô làm sao có thể mang thai, lẽ nào làm xong không dùng biện pháp sao, loại chuyện này vốn nên để
phụ nữ làm."
Nỗi sợ hãi của việc mang thai, tương lai mù mịt,
Mạc Tước Phong tuyệt tình chất vấn khiến Mạch Đóa Nhi lạnh đến mức hàm
răng cũng run lập cập, Mạch Đóa Nhi mở miệng: "Em, em..."
"Hay là cô muốn mượn đứa trẻ này để leo lên vị trí cao, muốn gả cho tôi, Mạch
Đóa Nhi, tôi sẽ không cưới cô." Biểu cảm của Mạc Tước Phong rất lạnh
nhạt, lời nói ra cũng có vẻ vô cùng tuyệt tình.
Mạch Đóa Nhi sụp đổ lắc đầu: "Em không có, em thực sự không có."
Ninh Thư:...
Tình yêu sâu đậm lúc đầu của hai người bây giờ lại thành ra như thế này, hơn nữa lời nói của kẻ khốn kiếp như Mạc Tước Phong khiến Ninh Thư cảm thấy thật ác độc, cái gì gọi là loại chuyện này nên để phụ nữ làm, như thể
phụ nữ mang thai vẫn là do lỗi của phụ nữ vậy.
Mạc Tước Phong
chính là loại người yêu em thì nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ
tan, không yêu nữa thì cay nghiệt tàn khốc.
Con người cực đoan không gì sánh bằng, quả thực cặn bã đến mức không thể chịu được.
"Tổng giám đốc Mạc, cho dù là như thế nào, đứa bé này cũng là con anh." Ninh Thư lên tiếng nói.
Ánh mắt cay nghiệt của Mạc Tước Phong quét qua Ninh Thư: "Đứa bé này là của tôi sao? Có lẽ phải, cũng có thể không phải."
Ninh Thư: Con mẹ nó...
"Mạc Tước Phong, đứa bé này thực sự là của anh, lẽ nào trong lòng anh em là
người như vậy sao, anh là người đàn ông duy nhất của em, Mạc Tước Phong, em cầu xin anh đừng làm tổn thương con của chúng ta, cầu xin anh mà."
Mạch Đóa Nhi ngồi dưới đất, che bụng mình, nước mắt rơi như mưa cầu khẩn Mạc Tước Phong.
Mạc Tước Phong ngồi xổm xuống, vươn tay giữ cằm
Mạch Đóa Nhi, nhìn khuôn mặt của Mạch Đóa Nhi, lạnh lùng nói: "Nói như
vậy, cô muốn sinh đứa trẻ này ra sao, tôi sẽ không cưới cô, tôi sẽ không để một đứa con riêng tồn tại trên đời này."
Trong con ngươi của Mạch Đóa Nhi phản chiếu khuôn mặt ác nghiệt của Mạc Tước Phong, toàn
thân Mạch Đóa Nhi đều đang phát run: "Vì sao, vì sao anh lại tàn nhẫn
với em như vậy?"
"Vì sao à? Bởi vì tôi không thích cô, trước kia
thấy cô có chút thú vị, nhưng lại phát hiện ra cô chẳng khác gì những
người phụ nữ trong làng giải trí kia." Mạc Tước Phong buông lỏng cằm
Mạch Đóa Nhi ra, vỗ tay một cái, lạnh nhạt nói: "Muốn bàn điều kiện thì
bàn điều kiện, tôi không thích dáng vẻ khóc sướt mướt như vậy."
Mạc Tước Phong vừa nhìn về phía Ninh Thư: "Nếu như đã tới, chắc đã có mục đích rồi, nói đi, muốn gì?"
"Mạc Tước Phong, em không muốn gì hết, em chỉ mong anh đừng làm hại đứa con của em." Mạch Đóa Nhi liều mạng lắc đầu.
Mạc Tước Phong xoa trán một cái: "Dừng lại, đừng nói nữa, tôi không đủ kiên nhẫn để nghe những thứ này đâu, nói đi, lần này muốn có vai gì, tôi đều lấy cho cô."
Mạch Đóa Nhi như sấm đánh bên tai, cảm giác tôn nghiêm của mình bị Mạc Tước Phong giẫm trên đất, một lần lại một lần chà đạp.
Ninh Thư:...
Sao lại cảm giác kịch bản thay đổi lớn như vậy chứ, Mạc Tước Phong không
phải vô cùng yêu thích cưng chiều Mạch Đóa Nhi sao? Tại sao cảnh nhìn
thấy lại không phải như vậy nhỉ?
Bộ dạng cay nghiệt như vậy,
giống như đối xử với nữ phụ vậy, chẳng nhẽ bởi vì Mạch Đóa Nhi bây giờ
đã không thuần khiết giống như trong kịch bản nữa, vì vậy không thích
nữa rồi sao.
Lẽ nào Mạc Tước Phong thích phụ nữ thanh thuần tốt đẹp, cho dù người phụ nữ này là ai cũng được?