Mạch Đóa Nhi cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình cũng coi như ổn, càng
xem càng thoả mãn, Ninh Thư nhìn dáng vẻ đắc ý của Mạch Đóa Nhi, mới đẩy laptop tới trước mặt Mạch Đóa Nhi.
Không biết khi nhìn thấy những lời chửi rủa của dân mạng đối với cô ta, cô ta còn có thể đắc ý nữa hay không.
Mạch Đóa Nhi lướt xem tin tức trên mạng, càng xem sắc mặt càng đen lại, nhíu chặt hàng lông mày, tâm trạng rất kích động, giọng nói cũng không nén
được sự giận dữ: "Đây chỉ là nhân vật thôi, bọn họ chỉ trích nhân vật
này còn được, tại sao lại muốn chỉ trích em chứ, em hoàn toàn không phải là con hồ ly tinh gì gì đó, bọn họ chẳng biết cái gì cả, dám chỉ trích
em như vậy."
Mạch Đóa Nhi tức giận đến mức trào nước mắt, hận
không thể đập vỡ laptop, Ninh Thư giằng lấy laptop trong tay Mạch Đóa
Nhi, lạnh nhạt nói: "Lúc ấy chị đã nói, nhân vật này quá phản diện rồi."
Mạch Đóa Nhi không ngừng hít sâu, cả người tức giận đến mức muốn nổ tung,
Ninh Thư an ủi cô ta: "Chứng minh em diễn nhân vật này rất thành công,
nhân vật này hoàn toàn khiến người ta hận vô cùng."
Mạch Đóa Nhi
khóc mà không khóc, biểu cảm rất khó coi, nắm tay thật chặt, móng tay
cắm vào trong thịt, cuối cùng mở miệng nói: "Cho dù như thế nào, bây giờ em cũng có chút danh tiếng rồi, có thể diễn phim khác nữa, có thể loại
bỏ những ảnh hưởng như vậy."
Ninh Thư cười nói: "Em nói đúng, cuộc đời diễn phim của em còn dài, nhân vật này chỉ là một trong số đó mà thôi."
Tuy nói là Mạch Đóa Nhi có danh tiếng, mặc dù danh tiếng này là dùng những
lời mắng mỏ tích tụ trên mạng mà đến, nhưng cuối cùng vẫn chẳng có ai
mời cô ta đóng phim cả.
Mạch Đóa Nhi tưởng rằng mình có danh
tiếng, sẽ có đạo diễn tìm cô ta đi đóng phim, nhưng ở trong chung cư lâu như vậy, nhưng cũng chẳng có ai gọi điện cho cô ta, Mạch Đóa Nhi cảm
thấy ở nhà chờ đợi cũng không phải là chuyện hay, cô ta phải đi khắp nơi thử vai mới được.
Ninh Thư không để ý đến việc Mạch Đóa Nhi đi
khắp nơi thử vai diễn, cô còn có việc quan trọng hơn cần làm, đó là sắp
phát hành album của Kiều Y, khoảng thời gian gần đây bề rộn nhiều việc
quá.
Sau khi phát hành album của Kiều Y, không dám nói là cực
hot, nhưng lượng tiêu thụ lại dần dần tăng lên, khiến Ninh Thư cảm thấy
rất vui mừng.
Nói thật, muốn cưng chiều cũng nên cưng chiều người có đầu óc sáng suốt như Kiều Y, loại người đầu óc không mạch lạc giống
như Mạch Đóa Nhi sống trong thế giới của loài người sẽ gặp nhiều phiền
phức.
Mà Mạch Đóa Nhi đi thử rất nhiều nhân vật, nhưng cũng
không thử được một vai diễn nào ra hồn, hơn nữa có những đạo diễn còn
nói thẳng cô ta không biết diễn, mà những người này đều là những đạo
diễn có chút danh tiếng.
Điều này khiến cho Mạch Đóa Nhi cảm giác thất bại thảm hại, cô ta rõ ràng đã có tác phẩm rồi, cô ta không nhất
định phải làm nữ chính, nhưng ngay cả nữ thứ, nhân vật nữ thứ ba, thứ tư cô ta đều không được thử.
Trở lại chung cư, cô ta lê lết thân
xác mệt mỏi trở về, nhìn thấy người quản lý đang bàn bạc tình hình phát
hành album với Kiều Y, nhìn Kiều Y càng ngày càng nở mày nở mặt, khuôn
mặt mang theo nụ cười, trong lòng Mạch Đóa Nhi vừa chua lại vừa chát, đố kị vô cùng.
Ninh Thư nhìn thấy Mạch Đóa Nhi đứng trước cửa với
ánh mắt đăm đăm, nụ cười trên mặt liền xán lạn, nói: "Mạch Đóa Nhi,
album của Kiều Y một tháng tiêu thụ được một trăm nghìn bản, công ty
muốn tổ chức một bữa tiệc party chúc mừng Kiều Y, buổi tối cùng tham dự
chứ."
Trong lòng Mạch Đóa Nhi càng thêm chua xót, lời nói tựa như mang theo dây gai có độc quấn chặt lấy tim can của cô ta, đâm thủng
trái tim cô ta lại đau lại vừa tê dại, làm cho những cảm xúc tiêu cực
trong lòng Mạch Đóa Nhi đầy tràn lồng ngực.
"Hôm nay em hơi mệt,
em không muốn đi." Mạch Đóa Nhi miễn cưỡng vừa cười vừa nói với Kiều Y:
"Kiều Y, chúc mừng cô nhé, thật không ngờ cô lại giỏi như vậy, thảo nào
chị Trần cưng chiều cô như thế."
Mạch Đóa Nhi cười, nhưng da mặt của cô ta lại hơi vặn vẹo, khiến người ta nhìn thấy rất khó chịu, sắc
mặt Kiều Y lạnh nhạt nói: "Chị Trần đối với ai cũng đều như vậy."
Sao lại giống nhau được, một người công thành danh toại, một người chật vật khổ sở hơn nữa trên người của cô ta lại mang theo cái danh bị mắng
chửi, đều nói cô ta là hồ ly tinh.
Mà Kiều Y thì sao, trên người
cô ta rất sạch sẽ, không có tai tiếng, cũng chẳng có scandal nào, còn
được người ta gọi là "tài nữ âm nhạc" nữa.
Trong lòng Mạch Đóa
Nhi giống như bị một tia điện xẹt qua, ngay lập tức rọi sáng trái tim cô ta, Mạch Đóa Nhi dường như đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện.
Trong lòng người quản lý, người thực sự được cưng chiều là Kiều Y, lúc nào
cũng bảo vệ Kiều Y, sự nghiệp của Kiều Y ổn định mà phát triển, là cách
hoàn toàn tự nhiên.
Còn cô ta thì sao, trà trộn vào phim trường,
lại nhiều lần va vấp, bị hành hạ đến mức người không ra người quỷ không
ra quỷ, vất vả vô cùng, hiện tại thật sự chẳng dễ dàng gì mới có chút
danh tiếng, nhưng danh tiếng này cũng là danh tiếng dơ bẩn, bị người ta
mắng mà có.
"Cơ thể của em không thoải mái sao? Khó chịu chỗ nào hả?" Ninh Thư ân cần hỏi thăm.
Mạch Đóa Nhi nhìn khuôn mặt ân cần của người quản lý, chỉ cảm thấy trong
lòng phát lạnh, tại sao lại đối xử với mình như thế, tại sao bất công
như vậy, cùng là người dưới trướng mà.
Ninh Thư thấy ánh mắt Mạch Đóa Nhi nhìn mình mang theo sự nghi ngờ, hoài nghi và oán hận, bèn hỏi: "Tại sao em lại dùng ánh mắt này nhìn chị?"
Mạch Đóa Nhi cắn chặt môi, xoay người đi vào phòng ngủ, Ninh Thư theo cô ta vào phòng ngủ, tiện tay đóng cửa lại.
"Em bị làm sao vậy?" Ninh Thư hỏi Mạch Đóa Nhi, Mạch Đóa Nhi phiền muộn như vậy khiến cho Ninh Thư có chút cảm thán, bây giờ trên người Mạch Đóa
Nhi đã không nhìn thấy nét thuần khiết và hoàn hảo nữa rồi.
Giới
giải trí giống như hòn đá để mài dao rất tàn khốc, Mạch Đóa Nhi của hiện tại đã bị mài đi góc cạnh rồi, bây giờ Mạch Đóa Nhi không có tư cách
tùy húng.
Mạch Đóa Nhi nhìn Ninh Thư, nhìn Ninh Thư chằm chằm:
"Chị Trần, em và Kiều Y đều là người dưới trướng của chị, tại sao chị
lại thiên vị Kiều Y như vậy."
Ninh Thư:...
Tôi dựa vào cái gì mà phải đối tốt với cô?
Tại sao tôi phải đối tốt với cô?
Trách mắng không để lộ ra bên ngoài, Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Bản thân chị
cho rằng bản thân mình đã công bằng không thiên vị rồi, em chỉ nhìn thấy sự thành công bây giờ của Kiều Y, khi em còn đang diễn vai quần chúng,
Kiều Y đã luyện giọng đến mức cổ họng đều khàn khàn rồi mới dừng lại,
học đàn piano đến mức tay đều sưng hết cả lên, chị thiên vị Kiều Y,
chẳng lẽ chị hát thay Kiều Y sao? Những thứ này đều là do cô ấy nỗ lực
mà có."
"Công ty đi theo cái lợi, Kiều Y có thể mang đến càng
nhiều hơn quyền lợi hơn cho công ty, công ty đương nhiên đồng ý đưa càng nhiều tài nguyên cho Kiều Y hơn." Ninh Thư lạnh nhạt nói: "Mạch Đóa
Nhi, chị đối với em còn chưa đủ tốt sao?"
Mạch Đóa Nhi nghẹn
lời, bởi vì cô ta phát hiện cô ta hoàn toàn không có cách nào phản bác
lại lời nói của người quản lý, bởi vì người quản lý quả thực rất tốt với cô ta.
Nhưng mà, nhưng mà... Trong lòng Mạch Đóa Nhi lại cảm thấy không phải là như vậy, không ăn khớp, thực sự không ăn khớp mà.
Ninh Thư cười nhạt: "Nếu như em thành công, công ty cũng sẽ dâng nhiều tài
nguyên đến trước mặt em hơn, rèn luyện em càng tốt hơn."
Mạch Đóa Nhi cảm giác rất bực bội, bực bội vô cùng, tỉnh mộng lúc nửa đêm, bản thân mình trong mơ không phải như thế.
Mạch Đóa Nhi của hiện tại thậm chí sợ trời sáng, mỗi một ngày đều khiến cô
ta uể oải và sợ hãi như vậy, sợ hãi mỗi ngày đều không có mục tiêu,
không được ổn định.
Mạch Đóa Nhi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của
người quản lý nhìn mình, trên mặt Mạch Đóa Nhi lộ ra một nụ cười ẩn chứa sự xu nịnh, nói: "Em đương nhiên biết chị Trần rất tốt với em, chẳng
qua là gần đây em không nhận được vai diễn nào, tâm trạng phiền muộn,
những lời nói ra có chút không kịp suy nghĩ."