“Em mới vào giới giải trí, không hiểu hết được năng lực của Mạc Tước
Phong, hắn ở giới giải trí này một tay che trời, lần trước có người đổ
nước trái cây vào người hắn, đắc tội hắn, nên mới không ngừng bận rộn đi xin lỗi hắn.” Ninh Thư như đang cùng Mạch Đóa Nhi nói rõ năng lực Mạc
Tước Phong.
Ninh Thư còn nói thêm: “Cũng may lúc đó em không đắc
tội hắn, nếu không Mạc Tước Phong nói một câu thì em không sống được ở
giới giải trí này nữa rồi.”
Mạch Đóa Nhi vô cùng ngạc nhiên, vừa
ngạc nhiên vừa có cảm giác nói không nên lời, lên tiếng hỏi: “Hắn thật
sự lợi hại như vậy sao?”
“Dĩ nhiên, Mạc Tước Phong làm sao có
thể dùng từ lợi hại để hình dung, hắn chính là con rùa vàng trong lòng
tất cả phụ nữ.” Ninh Thư biểu cảm hơi khoa trương, lập tức nhìn về phía
Mạch Đóa Nhi, nói: “Nhưng thật ra không ngờ hắn sẽ nói giúp em.”
Trong đầu Mạch Đóa Nhi hiện lên khuôn mặt của Mạc Tước Phong, mỗi lần gặp khó khăn thì sẽ gặp người này.
Tôn quý cao ngạo, cao lớn anh tuấn, trên người quyền thế rực rỡ không gì sánh được.
Không biết vì sao, tim Mạch Đóa Nhi đập rất nhanh có một cảm giác rất khó nói.
Ninh Thư thấy vẻ mặt của Mạch Đóa Nhi đang hốt hoảng, như đang suy nghĩ
gì, Ninh Thư nói: “Không sao đâu, ngày mai đạo diễn chắc chắn sẽ gọi
điện thoại cho em kêu em đi diễn tiếp, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt.”
Mạch Đóa Nhi ừ một tiếng, tâm tình không suy sụp như trước, nhưng Ninh Thư
lại cảm giác toàn thân Mạch Đóa Nhi phảng phất một vòng ánh sáng hồng
nhạt.
Có lẽ Mạch Đóa Nhi bị Mạc Tước Phong hấp dẫn, nhưng Mạch Đóa Nhi bây giờ, không biết có làm Mạc Tước Phong thích không đây.
Mạc Tước Phong thích sự thuần khiết hoàn mỹ, không nhiễm dơ bẩn của giới giải trí như Mạch Đóa Nhi.
Nhưng bây giờ toàn thân Mạch Đóa Nhi là sự mệt mỏi, nôn nóng muốn mau chóng thành công.
Quả nhiên đúng như Ninh Thư dự đoán, sáng sớm hôm sau đạo diễn thông báo Mạch Đóa Nhi đi diễn tiếp.
Mạch Đóa Nhi nhận được điện thoại hơi kinh ngạc hỏi Ninh Thư: “Chị Trần, đạo diễn thực sự cho em đi diễn tiếp, làm sao chị biết đạo diễn sẽ cho em
diễn tiếp.”
Ninh Thư uống một ngụm cà phê đắng, chép miệng một
cái nói rằng: “Nhất định sẽ cho em đi, hôm qua Mạc Tước Phong giúp em
nói chuyện, đạo diễn sẽ suy đoán giữa em và Mạc Tước Phong có quan hệ gì không, nên để em diễn tiếp, hơn nữa nhân vật này căn bản không có người nhận, mọi người đã quay xong quá nửa kịch bản, nhân vật của em phải lập tức quay xong, để em đi còn phải tìm nhân vật thay thế vừa lãng phí
thời gian vừa lãng phí tiền của, nên đạo diễn vẫn để em diễn tiếp nhân
vật này.”
“Lợi hại thật sự là Mạc Tước Phong, quá nửa nguyên nhân là do Mạc Tước
Phong, về sau gặp hắn phải khách khí một chút, hắn dù sao cũng giúp em,
cũng đừng chọc giận hắn, loại người đứng trên vạn người này không thích
nhất bị người ta mạo phạm.” Ninh Thư dặn dò Mạch Đóa Nhi.
Mạch
Đóa Nhi sáng mắt ra, gật đầu đáp, nhìn Ninh Thư nói: “Chị Trần, lần này
chị có thể đi theo em không, đêm qua đã xảy ra chuyện như vậy em sợ.”
Ninh Thư gật đầu “Lần này chị đi cùng em không phải sợ, đạo diễn hắn không dám làm bậy nữa đâu.”
Ninh Thư lái xe đưa Mạch Đóa Nhi đến phim trường, Mạch Đóa Nhi vẫn rất sợ
đạo diễn, nhưng lại rất xấu hổ và phẫn nộ, dù sao đêm qua đã xảy ra
chuyện như vậy, nhưng bây giờ thái độ đạo diễn đối với cô ta rất tốt,
chưa từng có vẻ mặt nhẹ nhàng như vậy.
Mạch Đóa Nhi đột nhiên
sinh ra một cảm giác vui sướng trong lòng, cảm giác này xông thẳng từ
dưới lên đỉnh đầu làm cho Mạch Đóa Nhi vô cùng vui sướng, có chút lâng
lâng như ảo giác.
Có lẽ do thái độ của đạo diễn tốt nên tâm
trạng của Mạch Đóa Nhi rất tốt, lúc diễn rất hoàn hảo, khả năng diễn bộc phát, cơ bản đều là một lần đã qua.
Lúc trước diễn luôn cảm thấy bất an, sợ bị đạo diễn mắng, hiện tại như cảm thấy bao vận rủi trên người đã tan đi hết.
Từ lúc tiến vào giới giải trí, chưa từng trải qua cảm giác vui sướng như thế này.
Ninh Thư nhìn mặt Mạch Đóa Nhi đỏ ửng, giữa hai lông mày không che giấu được sự vênh váo đắc ý, trước chịu khổ nhiều như vậy, hiện tại đột nhiên
thay đổi, người lúc trước coi thường giờ lại quay sang lấy lòng mình,
coi như tính tình có khiêm tốn hơn nữa cũng không giấu được đắc ý trong
lòng.
Mạch Đóa Nhi hiện tại rất đắc ý.
Ninh Thư cười nhạt
một tiếng, đem bình nước cầm trong tay đưa cho Mạch Đóa Nhi, Mạch Đóa
Nhi dùng hai ngón tay như bàn tay Bồ Tát cầm bình nước uống một ngụm, cử chỉ trong lúc đó mang theo một cảm giác vênh váo hống hách.
Ninh Thư không lộ vẻ gì, nhìn Mạch Đóa Nhi nói: “Hôm nay tâm trạng em rất tốt, chờ một hồi còn cảnh cuối cùng là đóng máy rồi.”
Mạch Đóa Nhi gật đầu, nhưng nghĩ đến cảnh cuối là cảnh cởi quần bị người ta
đánh, khuôn mặt sáng rỡ của Mạch Đóa Nhi biến sắc âm trầm, làm Ninh Thư
thấy líu cả lưỡi.
Đây là mỹ nữ thuần khiết Mạch Đóa Nhi.
Ninh Thư cười nhạt một tiếng, không nói gì.
Mạch Đóa Nhi vẫn kiên trì diễn xong cảnh cuối cùng, trước mặt mọi người bị
lột quần, trong lòng Mạch Đóa Nhi cảm giác khổ sở không nói thành lời,
đây chính là không có thế lực, nếu như hôm nay cô ta đã thành danh đã
nổi tiếng, hoặc có bối cảnh to lớn, thì không đến mức chịu khổ, sẽ có
người thay cô ta chịu khổ.
Mạch Đóa Nhi khó khăn diễn xong cảnh cuối, cảm thấy người chung quanh nhìn cô ta bằng ánh mắt hèn mọn.
Mạch Đóa Nhi một phút cũng không muốn ở lại, lên xe sắc mặt hơi khó coi,
Ninh Thư ngồi vào chỗ lái xe, nhìn thoáng qua Mạch Đóa Nhi vừa cười vừa
nói: “Chúc mừng em quay xong.”
“Đây tính là gì, chẳng qua là một nhân vật nhỏ mà thôi.” Sắc mặt Mạch Đóa Nhi có vẻ không thoải mái.
Nhân vật nhỏ? Ninh Thư thấy Mạch Đóa Nhi dã tâm lớn, có một lần Mạc Tước
Phong giúp đỡ, được trải nghiệm cảm giác như được chuyển mình, nên tâm
thế cũng mất cân bằng rồi.
Cũng không lâu lắm, bộ phim Mạch Đóa
Nhi đóng đã bắt đầu phát sóng rồi, tỉ lệ người xem coi như tốt, Mạch Đóa Nhi ngồi trước mặt TV xem.
Mạch Đóa Nhi nhìn chính mình trong
TV, trong lòng cảm thấy rất thỏa mãn, trong phim nhiều nhân vật diễn như vậy, mà có nhiều người thông qua màn ảnh thấy cô ta, quen biết cô ta.
Mạch Đóa Nhi nổi lên cảm giác hư vinh trong lòng.
Mà Ninh Thư lên mạng xem xét thái độ của khán giả đối với Mạch Đóa Nhi,
đối với vai diễn, không có gì bất ngờ xảy ra, khán giả thấy vai nha hoàn hồ ly tinh của Mạch Đóa Nhi rất đáng ghét, hơn nữa rất nhiều người chửi bới.
Các loại lời khó nghe đều có, như cái gì dáng dấp thanh
thuần, bên trong thì lẳng lơ dâm đãng, nhất là phụ nữ càng thêm căm ghét Mạch Đóa Nhi.
Mạch Đóa Nhi đã hơi nổi tiếng rồi, nhưng người
biết đến Mạch Đóa Nhi đều nhớ tới gương mặt ghê tởm, “Nhìn kìa, đó là hồ ly tinh đó.”
Mạch Đóa Nhi dù không làm chuyện gì khác người,
nhưng Mạch Đóa Nhi gắn danh gương mặt thanh thuần đội lốt hồ ly tinh
trên đầu, làm cho ấn tượng đầu tiên trở thành như vậy, về sau cho dù
diễn phim khác, nhân vật khác nhưng ấn tượng vẫn là nhân vật này.
Ninh Thư đem laptop đẩy tới trước mặt Mạch Đóa Nhi, cho cô ta nhìn khán giả trên mạng đánh giá cô ta