Vẫn còn hai mươi phút nữa ghi hình chính thức bắt đầu.
Trang
điểm đã xong từ mười phút trước, trong phòng hóa trang lúc này trừ cô và Tiểu Khưu ra thì chẳng còn một ai, Ninh Nhất Thuần dở cuốn tạp chí
trong tay vô cùng buồn chán, khóe miệng khẽ cong lên.
Tiểu Khưu ngồi ở một bên mở miệng rồi lại khép miệng cứ lặp lại như vậy mấy lần, Ninh Nhất Thuần mới phát hiện cô có điều gì muốn nói lại thôi liền gấp sách lại.
”Muốn hỏi gì cứ hỏi đi!”
”Nhất Thuần”, Tiểu Khưu xoắn hai tay kéo một cái ghế ngồi sát: “Không phải cô chưa từng xem chương trình phỏng vấn này sao? Sao đột nhiên lại muốn mở thế?”
Nói về chương trình này sớm đã gửi lời mời mấy lần đến
Ninh Nhất Thuần sau khi bạo hồng không lâu, chương trình không tính là
quá hot, gần đây còn có xu thế giảm nhiệt, vì thế từ trước đến nay cô
chưa từng để mắt tới. Nhưng không ngờ lần này Ninh Nhất Thuần lại tự chủ động yêu cầu, Tiểu Khưu nghĩ rất lâu vẫn không thể hiểu nổi.
Ninh Nhất Thuần nghe xong cười rộ lên, không đáp hỏi ngược lại: “Chương trình này có bao nhiêu năm rồi?”
”Gần bảy năm rồi.”
”Phải, gần bảy năm rồi, cũng tính là chương trình lâu đời.” Cúi đầu gẩy gẩy
móng tay mình, Ninh Nhất Thuần thờ ơ nói: “Cho dù bây giờ càng ngày càng tệ nhưng ít nhất lượng fan và tầm ảnh hưởng vẫn còn ở đó, đáng cho tôi
lợi dụng một chút để làm việc tôi muốn làm.”
Kể từ khi nghĩ thông bí mật đó, cô không muốn giấu một giây phút nào cả, bị người ta giẫm
lên đầu lâu rồi cũng nên đến lượt cô phản kích chứ nhỉ?
Não bộ
hoạt động rất nhanh, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không biết Ninh Nhất Thuần muốn lợi dụng chương trình để làm cái gì, sợ cô làm ảnh hưởng đến sự
nghiệp sau này, Tiểu Khưu đưa mắt ra nhìn bốn phía xác định không có
người mới sáp lại gần, nhỏ giọng lần nữa: “Nhất Thuần, rốt cuộc cô muốn
làm cái gì? Bây giờ cô đang ở nơi đầu sóng ngọn gió đấy, cho dù việc cỏn con như hạt vừng cũng đủ để hủy hoại cuộc đời cô, cô tuyệt đối đừng
manh động, bốc đồng là ma quỷ..........”
Bên này Tiểu Khưu lảm
nhảm không ngừng, nhưng Ninh Nhất Thuần chẳng còn hứng thú nghe nữa,
liền xua tay và ngắt lời một cách thiếu kiên nhẫn: “Được rồi, coi tôi là đứa trẻ lên ba chắc? Tôi muốn làm cái gì tự tôi biết rất rõ, cô chỉ cần biết nó có lợi không có hại đối với tôi là Ok rồi.”
Tiểu Khưu không biết phải làm sao đành ngậm miệng.
Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, nhân viên công tác đẩy cửa đi vào thông báo chuẩn bị lên sân khấu, Ninh Nhất Thuần đồng ý liền đứng dậy, nụ cười tiêu tan trên khóe miệng.
Cô sao có thể để mình rơi rớt được, sao nào, cũng phải kéo thêm một người chịu tội thay mới được!
……
Chương trình được phát song song trực tiếp trên ti vi và weibo, Ninh Nhất
Thuần với MC sớm đã đọc xong kịch bản, bao gồm tất cả các vấn đề sẽ hỏi
đến. Khi nói về vết thương trên chân của Ninh Nhất Thuần, theo kịch bản
nên trả lời đơn giản qua loa, ai ngờ lúc này Ninh Nhất Thuần bỗng cúi
đầu nước mắt rơi lã chã.
MC đã thấy qua nhiều màn như này, nhưng
đột nhiên đến quá nhanh cũng không kịp phản ứng, sau đó nghe Ninh Nhất
Thuần cầm micro nức nở nói ra những từ khiến khán giả trường quay há hốc mồm.
”Tuy tôi rất ít lên weibo, nhưng bình luận của mọi người
trong khoảng thời gian này tôi đều đọc, vô cùng cảm ơn fan đã nói đỡ cho tôi, vốn dĩ tôi không định đáp trả vì tôi tin thanh giả tự thanh, nhưng bây giờ xem ra tôi không thể không cho người quý mến tôi một câu trả
lời được.”
”Tôi biết trên mạng có rất nhiều clip của vụ việc lần
này, rất nhiều người nói tôi cố ý nhưng các bạn đã từng nghĩ qua chưa?
Nếu thực sự tôi cố ý thì tại sao tôi cũng bị ngã xuống chứ, lẽ nào tôi
không biết đau sao?”
Cả trường quay im lặng
Duy chỉ có Ninh Nhất Thuần khóc lóc kể lể
Tiểu Khưu ở bên cánh gà há hốc mồm, tưởng Ninh Nhất Thuần muốn lợi dụng
chương trình để giải oan cho mình, nhất thời có chút đau lòng, nhưng bây giờ cô nghe thấy những lời tiếp theo của Ninh Nhất Thuần, miệng há to
không thể khép lại được.
Quyến rũ? Quy tắc ngầm?
Cái gì với cái gì cơ?
Ninh Nhất Thuần vẫn đang tiếp tục: “Phòng làm việc của Tề Chiêu Viễn thành
lập đã lâu như vậy mà mới chỉ có một nghệ sĩ là Ninh Vy Lan, không phải
Ninh Vy Lan có thực lực hơn người mà là vì nguyên nhân Ninh Vy Lan đã
quyến rũ Tề Chiêu Viễn, muốn dựa vào quy tắc ngầm để mau chóng thượng
vị, tuy không biết cô ấy có thành công hay không nhưng quả thực cô ấy đã hồng rồi. Hơn nữa chắc chắn các bạn chưa từng nghĩ qua, thực ra Ninh Vy Lan trước khi xuất đạo luôn dây dưa không rõ với Dịch Chỉ Ngôn, cô ấy
đã không kiểm điểm lại mình mà còn muốn một chân đạp hai thuyền...”
”Tôi nói những lời này không phải do tôi cảm thấy bị cô ấy hắt nước bẩn có
chút vô tội thiệt thòi, mà là không muốn nhìn loại người này ở trong
giới gây sóng gió, có lẽ mấy lời này sẽ khiến tôi bị phong sát nhưng
trước khi biến mất tôi hi vọng khán giả đều có thể nhìn rõ chân tướng
đừng để bị người ta lừa bịp.....”
Sau khi kết thúc phỏng vấn,
Ninh Nhất Thuần theo Tiểu Khưu lên xe bảo mẫu, tâm tình u ám mấy ngày
qua đều đã được quét sạch và thay thế bằng ánh mặt trời tươi đẹp. Mặc kệ gương mặt vẫn shock của Tiểu Khưu, Ninh Nhất Thuần ngả người ra sau
cười thầm.
……
Trên ti vi đã phát sóng bản tin khác, âm thanh
rất vang, nhưng Ninh Vy Lan nghe không lọt lỗ tai chút nào, trong đầu
chỉ luẩn quẩn năm chữ “Một chân đạp hai thuyền” kia lặp đi lặp lại không muốn kết thúc.
Sắc máu đã nhanh chóng dồn hết lên trên mặt, Ninh Vy Lan đột nhiên nhớ tới điều gì liền với tay lấy điện thoại đặt trên
tủ đầu giường, động tác dứt khoát kéo chệch kim tiêm khỏi mu bàn tay, cô đăng nhập weibo ánh mắt nhìn khắp mọi nơi đều là những chất vấn và chửi rủa, lời lẽ cực kỳ mất dạy khó nghe.
Điện thoại bỗng nhiên bị lấy đi, cô ngây ngốc một giây chưa kịp ngẩng đầu
lên đã bị ai đó ấn nhẹ vào trong ngực, hương thơm rất quen thuộc.
”Xem cả rồi à?”
Ninh Vy Lan đáp nhẹ.
Vừa nãy lướt weibo mấy phút cô còn trông thấy ảnh truyền thông đăng lên, có ảnh cô và anh đang ôm hôn thân mật cũng có cả ảnh với Dịch Chỉ Ngôn
nữa, đây được coi là tin giật gân lớn nhất trong ngày. Cô không nhấn đọc bình luận, cái gì đoán đều có thể đoán được, bản thân trong mắt tất cả
cư dân mạng đã biến thành hạng người gì.
”Mấy ngày này đừng lên weibo nữa”, anh thì thầm, “cũng đừng xem ti vi, anh sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, được chứ?”
Ninh Vy Lan không lên tiếng, im lặng rồi chốc chốc líu lo: “Cô ta xem như là vò đã mẻ lại còn sứt, tự chết còn muốn kéo theo em chết cùng.” Bịa đặt
tin đồn không phải muốn thấy cô đi vào ngõ cụt không thể trở mình hay
sao?
Tề Chiêu Viễn ngồi xuống, một tay giữ lấy tay đang tiếp nước của cô, một tay vòng ra sau eo hơi siết chặt một chút: “Cô ta chết, em
thì không.”
Không biết nặng nhẹ không biết kiểm điểm lại còn gây hấn chọc giận phải người không nên chọc
Ninh Vy Lan vẫn không nói gì, còn Tề Chiêu Viễn đã bị một cuộc gọi đến lôi
ra khỏi phòng bệnh, nói là không muốn đi xem nhưng Ninh Vy Lan cũng
không nén nổi được sự tò mò mà đăng nhập vào weibo.
So với tìm
kiếm sinh nhật nữ tinh nam tinh nào đó, vụ việc này đã áp đảo tất cả,
trở thành top một hot search, Ninh Vy Lam tự động viên mình kích vào
bình luận, không ngoài suy nghĩ trừ chửi rủa chỉ có chửi rủa.
Thỉnh thoảng cũng có người chống đỡ cho cô, nhưng rất nhanh đã bị những câu
chất vấn chửi rủa dập tắt, cô xem một hồi rồi mới đăng xuất ném điện
thoại sang một bên, nhắm mắt hít thở thật sâu.
Không biết từ lúc
nào tim đập càng lúc càng nhanh, giống như các hạt mưa dày đặc nặng nề
rơi xuống không ngừng. Vành mắt không biết từ khi nào đã đỏ ửng ướt át,
cô nắm chặt góc chăn, cơn đau lan rộng cả ra đến hơi thở nhấn chìm tất
cả.
Trang Văn nói không sai, trong giới này là một thế giới đen
tối, có thể chỉ qua một đêm là leo đến đỉnh nhưng cũng có thể chỉ vì một tai bay vạ gió mà đánh mất tất cả trong phút chốc. Vì thế tất cả sự
chăm chỉ, kiên trì và cố gắng của cô ở trong mắt khán giả đều không bằng tin đồn vô căn cứ kia.
Điện thoại ở cuối giường rung lên bần
bật, cả nửa ngày mới kéo được Ninh Vy Lan ra khỏi trầm tư, cô nhìn thấy
chữ Trang Văn hiển thị trên màn hình khịt khịt mũi buộc mình trấn tĩnh
lại mới nhận cuộc gọi.
“Vy Lan, em không sao chứ?” Trang Văn biết được chân tướng tất nhiên sẽ không tin mấy lời xàm ngôn này.
“Không sao”, Lời vừa thốt khỏi miệng mới phát hiện giọng nói có hơi khàn đục, “Có chuyện gì không?”
“Vết thương của em vẫn chưa lành, vốn định để em nghỉ ngơi hai ngày mới sắp
xếp công việc, nhưng bây giờ không phải xảy ra chuyện này sao?” Trang
Văn ngẩn ra giọng nói mềm mại hơn mấy phần: “Cho nên sếp bảo chị tạm
ngừng tất cả các thông cáo trong vòng nửa tháng tiếp theo để em nghỉ
ngơi cho tốt, chuyện này đoàn đội đã ra tay xử lý rồi, em cứ yên tâm
chắc chắn sẽ không sao.”
Không nghe thấy cô trả lời, Trang Văn tiếp tục: “Em đang được nghỉ đó nhớ mà nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt, biết chưa?”
Trên thực tế, lúc Trang Văn mới nói được nửa câu, Ninh Vy Lan đã đoán được
câu đằng sau, cô biết Tề Chiêu Viễn và Trang Văn bao gồm tất cả mọi
người trong phòng làm việc đều đang bảo vệ cô, biết bọn họ sẽ vì chuyện
này mà đau đầu phiền muộn, mà cô lại là trung tâm gợi ra vụ việc này
nhưng lại nằm ở đây trốn tránh.
Cô không hề muốn như vậy.
Trang Văn cả nửa ngày không nghe thấy chút âm thanh cỏn con nào, Ninh Vy Lan
kịp thời kéo suy nghĩ của mình về bình tĩnh rồi nói: “Chị Trang Văn.”
“A, em nghe thấy rồi, chị còn tưởng bị mất sóng, sao thế?”
“Không cần huỷ thông cáo giúp em đâu, em sẽ vẫn làm việc bình thường, còn nữa, chuẩn bị giúp em mở một cuộc họp báo càng nhanh càng tốt.”
Trang Văn hoảng hốt: “Vy Lan?”
“Làm theo em nói đi!”
Liên quan đến công việc, cô luôn nghe theo sự sắp xếp của Trang Văn, cực ít
có sự kiên trì của bản thân, nhưng đối với việc này mà nói cô sẽ không
nghe càng không né tránh.
Trang Văn hiểu Ninh Vy Lan, biết tính
nói một là một hai là hai nên cứ đồng ý trước rồi dự định quay về xin
chỉ thị của sếp. Cúp máy, Ninh Vy Lan ngước mắt đã thấy anh đang đi vào, nhìn sắc mặt anh cô biết anh đã nghe được toàn bộ rồi, đợi anh ngồi
xuống bên mép giường cô mới vươn tay ngoắc vào tay anh.
“Những thông cáo đã lên lịch xong không cần huỷ
nữa.” Cô nhìn anh, ngoắc ngón tay nắm chặt thêm mấy phần, ấm áp trải
dài: “Em sẽ không trốn tránh, cũng không muốn việc gì cũng đến tay anh.”
Lúc cô quay “Một đời Yên Ly”, Ninh Nhất Thuần đã mượn cớ diễn thử để tát cô một bạt tai, phim trường từ trước tới nay không cho phép phóng viên
quay phim chụp ảnh, sao có thể khéo đến mức đúng lúc bị cẩu tử chụp được được, hay nhân tiện khui ra ảnh cô chăm chỉ quay phim. Cô biết lúc quay “Phong quang nguyệt tễ” cũng bị nam chính bắt nạt, sao có thể đột nhiên bị sa thải còn khui ra tin xấu nữa rồi thay bằng một nam tiền bối khác.
Là ai âm thầm làm thực ra cô đều biết.
“Em đã bảo Trang Văn đi chuẩn bị rồi, em muốn mở một cuộc họp báo
Cho dù Tề Chiêu Viễn không trả lời nhưng cô biết anh đã đồng ý, nhìn vào
mắt anh một lúc cô sát lại gần chủ động hôn lên đôi môi kia, chưa kịp
rời ra đã bị anh ấn trở lại thâm nhập sâu hơn.
Phòng làm việc vẫn còn rất nhiều việc chồng chất, Tề Chiêu Viễn sau khi rời đi đã gọi
Trang Văn đến với cô, trên đường Trang Văn đọc rất nhiều bình luận ở
weibo, tuy trong lòng có ngàn vạn câu tục tĩu để chửi nhưng không biết
làm thế nào khi trên taxi công cộng không được phép nói tục chửi thề
đành miễn cưỡng nuốt trở về.
Gần đến bệnh viện, Trang Văn gọi điện thoại đến: “Vy Lan, bây giờ chị đang ở sạp bán hoa quả, em muốn ăn gì nào?”
“Cái gì cũng được.”
Cúp máy xong Ninh Vy Lan tiếp tục đọc sách, vừa lật chưa được hai trang đã
nghe thấy tiếng mở cửa kèn kẹt truyền vào, cô tưởng là Trang Văn nên
cũng không ngẩng đầu: “Sao nhanh thế?”
Lời nói không được hồi
đáp, Ninh Vy Lan bỗng nhận ra điều gì đó mí mắt nặng nề ngước lên.