Rõ ràng ánh mặt trời rất sáng nhưng những ánh đèn flash trước mặt thi
nhau chụp ảnh càng chói mắt hơn. Ninh Nhất Thuần hét lên bất lực trong
tiềm thức muốn trốn tránh.
Nhưng phóng
viên sao có thể buông tha cô, mấy mươi cái micro đang tiến về phía trước đuổi theo cô, các câu hỏi được đặt ra đan xen nhau không ngừng, hỗn tạp ồn ào
”Ninh Nhất Thuần, lúc ghi hình chương trình cô đã đẩy Ninh Vy Lan xuống khán đài, chuyện này có thật hay không?”
”Trước đây nghe nói cô và tiểu thư Ninh Vy Lan không hòa hợp đẩy cô ấy như vậy là do muốn chiến thắng trò chơi hay là có nguyên nhân khác?”
”Ninh tiểu thư, phiền cô giải thích một chút.”
……
Câu hỏi liên tiếp đan xen nhau, nếu còn cứ đùn đẩy chuyện này đám phóng
viên sẽ vây chết Ninh Nhất Thuần ở giữa mất, Trần Tú Lệ bị buộc phải ra
ngoài, bà đã thấy không ít các trường hợp như này, nhưng lúc này vẫn
hoảng loạn, không đành để con gái mình bị bao vây liền vội vã đến một
góc gọi điện thoại cho Ninh Triệu Hoa.
Cánh phóng viên hỏi cả nửa ngày cuối cùng cũng có một không gian nghỉ ngơi, mười mấy đôi mắt chĩa
thẳng vào người ở giữa. Ninh Nhất Thuần căn bản không muốn trả lời câu
hỏi của bọn họ, một câu “Xin tránh ra một chút” vừa thốt lên đã muốn
lách ra khỏi đám đông, nhưng phóng viên đâu có cam tâm với câu trả lời
này, lại một loạt câu hỏi nhằm vào cô.
Cảnh tượng hỗn loạn trôi
qua một thời gian vẫn chưa ngừng lại, Ninh Nhất Thuần mím môi không lên
tiếng, mắt nhìn thấy bảo vệ bệnh viện chạy đến đuổi người, cô đang định
chuồn đi ai ngờ lúc này nghe thấy một câu hỏi khiến sắc mặt cô đại biến.
”Ninh Nhất Thuần, Ninh Vy Lan xuất đạo trễ hơn cô nhưng bây giờ danh khí hay
nhân khí đều cao hơn cô rất nhiều, cô có suy nghĩ gì không?”
Quần chúng đều nghe nói Ninh Nhất Thuần và Ninh Vy Lan không giao hảo cho
lắm, nếu có thể nắm bắt được vấn đề này thì sẽ làm được thành bài báo
lớn, ngược lại cũng có thể coi như là một điểm đáng chú ý.
Ngoảnh đầu lại, Ninh Nhất Thuần xác định đã tìm thấy nữ phóng viên hỏi câu hỏi ban nãy trong số mười mấy người đó, đôi mắt trợn trừng lên: “Cô nói cái
gì?”
Nữ phóng viên bị cô trừng mắt có chút chột dạ, nhưng vẫn lặp ại lần nữa. Vì sự phản ứng kịch liệt của Ninh Nhất Thuần nên tất cả các báo giới đều không lên tiếng nữa nín thở đợi người này trả lời.
Sóng sau xô sóng trước? Ninh Nhất Thuần đột nhiên cười thành tiếng, tiếng
cười không kiềm chế mà càng ngày càng to, cười đến mức đám phóng viên
đều có chút ngỡ ngàng, bỗng cô vươn tay cướp lấy cái micro của nữ phóng
viên nọ, nhìn thẳng vào camera.
”Cô không thấy mình hỏi câu hỏi
này rất ngu ngốc sao?” Cô cười khẩy: “Theo câu hỏi của cô, tất cả các
minh tinh xuất đạo sau tôi chỉ cần nhân khí cao hơn tôi là tôi đều phải
chú ý sao? Nghe ra hình như rảnh rỗi quá rồi hay sao ý, cô cảm thấy thế
nào?”
Xuất đạo lâu như vậy, Ninh Nhất Thuần vẫn chưa sắc sảo
trước giới truyền thông được, nữ phóng viên ngẩn ra rồi phản kích:
“Nhưng có tin đồn cô và Ninh Vy Lan không ưa nhau, do nguyên nhân gì đã
khiến một tiền bối như cô còn đi chĩa mũi nhọn vào một người mới như
vậy, chẳng lẽ không phải vì cô ấy bây giờ đã vượt qua cô cho nên cô sinh lòng đố kị hay sao?”
Đốkị?
Ninh Nhất Thuần cười nghiến răng nghiến lợi.
Cô tại sao phải đố kị với con tiểu tiện nhân của người đàn bà muốn hại chết mình cơ chứ?
Vì cô ta gia nhập phòng làm việc Tề Chiêu Viễn nên nhân khí càng ngày càng cao?
Nhưng như thế thì sao? Cô đây mới là tiền bối, cô có công ty của bố chống lưng cô sợ cái gì chứ?
Đang muốn trả lời, xung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều người ngăn chặn và
đuổi đám phóng viên không cho tiếp tục phỏng vấn nữa, Ninh Nhất Thuần
liếc thấy Tiểu Khưu đang dìu Trần Tú Lệ sắc mặt trắng bệch cô ngẩn ra
rồi cũng đi đến.
Vừa mới ngồi lên xe, Trần Tú Lệ đã bắt lấy cánh tay Tiểu Khưu hỏi rối rít: “Phỏng vấn kia sẽ không đăng thành tin tức chứ?”
Trên thực tế trong lòng Tiểu Khưu không rõ ngọn nguồn, rốt cuộc cũng là nơi
công cộng, phạm vi hoạt động quá lớn, thời gian lại kéo dài lâu như vậy
cho dù xử lý sạch sẽ thì cũng không rõ bao nhiêu người trong giới đã
nhìn thấy nghe thấy, muốn bịt miệng toàn bộ quả thực có chút khó khăn.
Nhưng tất nhiên Tiểu Khưu sẽ không nói cho Trần Tú Lệ đâu, chỉ để bà ta tin
rằng công ty sẽ xử lý tốt chuyện này thôi. Rốt cuộc cũng là công ty của
chồng bà, Trần Tú Lệ gật đầu rồi thả lỏng mình.
Trong xe bỗng
chốc an tĩnh lại, Ninh Nhất Thuần nằm vật ra ghế sau không nói một lời,
trong đầu cô đều đầy ắp cảnh phỏng vấn ban nãy, mỗi một câu hỏi đều nhớ
như in.
Luôn biết Ninh Vy Lan đang ở phòng bệnh trên tầng, nhưng
vì Trần Tú Lệ không đi nghe ngóng nên cô cũng chẳng rõ tình hình của
Ninh Vy Lan như thế nào nữa, lúc này mới nhớ tới giống như những con
kiến đang gặm nhấm làm ngứa ngáy không thôi, xem ra không tự mình đi xem thì khó mà an tâm được.
Trên xe có trang bị bùm bịt sẵn có, Ninh Nhất Thuần đột nhiên nghiêng người lấy ra đội vào: “Dừng xe.”
Tiểu Khưu vội vàng: “Cô nói với tôi tôi đi lấy là được!”
Ai ngờ Ninh Nhất Thuần lườm xéo phun ra một câu cụt ngủn “không cần” rồi
xuống xe bỏ đi, cô bước rất nhanh mấy bước đã không thấy bóng dáng đâu,
Tiểu Khưu không yên tâm nên cũng xuống xe đuổi theo.
Ninh Nhất
Thuần đương nhiên không đi đến phòng bệnh, cô không chọn vào thang máy
đã đầy ắp người mà chọn đi lối thoát hiểm một mạch lên thẳng tầng trên.
Trạm hộ lý gần như không có người, cả dãy hành lang trống trải dường như có
tiếng vang, Ninh Nhất Thuần từ từ tiến đến cuối vốn muốn xông vào chế
giễu nhưng lại trông thấy một màn tiếp theo muốn loại bỏ hoàn toàn.
Bàn ăn phía cuối giường được di chuyển ra phía trước, laptop của anh được
đặt trên mặt bàn, trên màn hình đang chiếu một bộ phim điện ảnh ngày xưa kèm theo âm nhạc êm dịu, Ninh Vy Lan bắt đầu lim dim buồn ngủ.
Tề Chiêu Viễn nhận ra kéo cánh tay cô thấp giọng: “Buồn ngủ rồi à?”
Cô đáp một tiếng, đầu dựa vào lồng ngực anh vô tình trượt xuống mấy tấc
mắt nhắm mắt mở. Tề Chiêu Viễn gấp máy tính lại ôm cô từ từ nằm xuống
rồi gấp gọn bàn ăn dưới cuối giường lại.
Quả thực là buồn ngủ, khi anh quay lại đã thấy cô mắt nhắm nghiền, trên mu
bàn tay còn đang cắm kim tiếp nước, anh đặt lại ngay ngắn giúp cô, tỉ mỉ điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt, sau khi chỉnh chậm một chút anh liền bê máy tính đi ra phòng khách làm việc.
Ninh Nhất Thuần vội vã nấp vào cửa thang máy trước khi Tề Chiêu Viễn đi qua.
Động tác vô cùng nhanh nhẹn khiến mắt cá chân chưa lành hẳn đau rần rần, cô
thở hổn hển bịt miệng mình lại nhìn vào bức ảnh trong điện thoại vừa mới chụp trộm được, và suy nghĩ lại quay trở về ngày đầu tiên của năm mới
đó, trong siêu thị.
Lúc đó cách hai người khá xa một trước một
sau, và Tề Chiêu Viễn còn đẩy xe toàn đồ ăn vặt nữa, vẫn chưa tỉ mỉ suy
nghĩ chuyện là như thế nào chỉ cho rằng đó là sự trùng hợp, nhưng bây
giờ nhớ lại cô cảm thấy mình đã bỏ lỡ một tin tức động trời như thế.
Chẳng trách phòng làm việc thành lập hơn một năm vẫn không có nghệ sĩ nào gia nhập, Ninh Vy Lan vừa xuất đạo đã được ký hợp đồng, thì ra là chơi quy
tắc ngầm với nhau.
Bên ngoài thì làm ra bộ dạng cấp trên cấp
dưới, hóa ra sau lưng sớm đã giở mánh khóe này, vừa nghĩ đến Ninh Vy Lan quyến rũ Tề Chiêu Viễn, chơi quy tắc ngầm mới lấy được tài nguyên để
thượng vị, trong lòng Ninh Nhất Thuần nhịn không được cười chế nhạo một
trận.
Cái loại đàn bà kinh tởm này, quả nhiên từ đầu đến cuối không thể so sánh với mình!
Ninh Nhất Thuần đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, thì bên tai đã
truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện nho nhỏ, là tiếng hộ lý
trở về, cô không muốn bị phát hiện liền vội vã đi xuống lầu né tránh đám người rời khỏi bệnh viện
Vừa mới đi chưa được mấy bước, đã đụng
phải Tiểu Khưu bên ngoài cửa, Ninh Nhất Thuần bị Tiểu Khưu kéo đến chỗ
hẻo lánh: “Tôi sợ cô bị phát hiện nên mới đuổi theo, như nào lại không
thấy cô ở trong phòng bệnh.”
Tâm tình Ninh Nhất Thuần đang tốt lên liếc xéo Tiểu Khưu không nóng không lạnh: “Bây giờ không phải đã thấy rồi sao?”
Tiểu Khưu nghẹn họng, vừa hay xe bảo mẫu ở đằng trước, giúp cô yên vị ngồi vào ghế sau rồi xe từ từ lăn bánh.
……
Cho dù công ty đã kịp thời phái người đi xử lý cuộc phỏng vấn xảy ra ở cửa
bệnh viện, nhưng quần chúng ăn dưa quá nhiều nên cũng chẳng thể nào xử
lý sạch sẽ được.
Vì cuộc phỏng vấn bị rò rỉ, tin tức trên mạng ùn ùn kéo đến chỉ tăng chứ không giảm, nhân khí trượt dốc không phanh
không nói, địa vị củng cố nhiều năm cũng bị lung lay, Trần Tú Lệ thấy
vậy gần như muốn ngất xỉu, nắm chặt chiếc gối ôm trên sofa nện vào người Ninh Triệu Hoa.
”Người của ông xử lý cái kiểu gì vậy? Có chút chuyện cỏn con cũng làm không xong, đuổi việc hết bọn
chúng đi!” Liếc thấy Ninh Triệu Hoa nghiêng mặt, Trần Tú Lệ thấp giọng:
“Tôi đang nói với ông có nghe thấy không hả?”
Những ngày này bận
rộn tới mức thở không ra hơi, công ty ốc chẳng mang nổi mình ốc bây giờ
còn bị quở trách, Ninh Triệu Hoa bỗng chốc nóng máu lửa giận bốc lên
ngùn ngụt.
”Bây giờ chỉ biết ở đây mắng nhiếc chửi rủa, lúc đầu
đừng có đẩy người ta thì sẽ ra nông nỗi này sao? Mấy chuyện gần đây đã
đủ lắm rồi, sao? Còn chê ít chứ gì?”
Trần Tú Lệ không ngờ Ninh
Triệu Hoa sẽ mắng lại, lập tức ngẩn người. Ninh Nhất Thuần đang chơi
điện thoại nghe thấy bỗng đứng phắt dậy.
”Bố, bố cũng thấy con cố tình à?”
”Chẳng nhẽ không phải? Mày không phải rất ghét Vy Lan sao, clip cũng chứng
minh mày luôn đẩy nó đến mép đài đấy, nếu không phải mày đẩy nó thì bây
giờ làm gì có nhiều chuyện như này!”
Tay buông thõng bên người
nắm chặt lại móng tay nhọn đâm vào để lại dấu ấn sâu sắc, Ninh Nhất
Thuần gật đầu lạnh lùng “Hay, hay lắm”....rồi đi lên tầng đóng sầm cửa.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Ninh Triệu Hoa và Trần Tú Lệ , Trần
Tú Lệ bây giờ mới có phản ứng liền xông lên túm lấy cổ Ninh Triệu Hoa
thì bị đẩy dựa vào sofa vừa khóc vừa kể lể
”Vy Lan Vy Lan, gọi
thật thân mật đấy, sao? Nhớ vợ cũ à? Đáng tiếc ông không còn cơ hội tái
hợp đâu, bà ta đã sớm chết rồi!” Trần Tú Lệ cười mỉa mai, nói năng lộn
xộn: “Bây giờ nhớ ra Ninh Vy Lan cũng là con gái của ông đấy, còn muốn
đón về nhà phải không? Nói cho ông biết, không đời nào! Có nó thì không
có tôi và Nhất Thuần, có tôi và Nhất Thuần thì không có nó, ông tự mình
chọn đi!”
Ninh Triệu Hoa thấy bà càng nói càng cố chấp, lập tức hắng giọng rồi khoát tay bỏ đi: “Đồ điên!”
Trên lầu lại một lần nữa vang lên tiếng đóng sầm cửa cực mạnh, Trần Tú Lệ
càng khẳng định suy đoán của mình khóc lóc không thôi. Cho dù khoảng
cách không tệ nhưng Ninh Nhất Thuần vẫn nghe thấy tiếng khóc của mẹ,
lòng bực bội càng trở nên hỗn loạn, cô kéo chăn trùm qua đầu bỗng nảy
lên một lên một kế hoạch.
……
Kết quả kiểm tra ngon lành, đến
mai không xảy ra vấn đề gì thì có thể xuất viện, Trang Văn có việc bị
điều đi, Tề Chiêu Viễn đến văn phòng của bác sĩ, trong phòng bệnh chỉ
còn một mình Ninh Vy Lan cứ nhìn chằm chằm trần nhà ngây ngốc.
Thực sự vô vị quá, cô đành đứng dậy mở tivi, vừa hay là kênh giải trí đang
phát sóng bản tin giải trí ngày hôm nay, trong đó bao gồm cả tin tức có
ảnh hưởng lớn đến sự nghiệp của Ninh Nhất Thuần, cô lặng lẽ xem mấy giây đang muốn đổi kênh thì màn hình đột nhiên đổi sang một cuộc phỏng vấn.
Ninh Nhất Thuần khóc lóc rất đáng thương, sau đó cô nghe được tên của mình và Tề Chiêu Viễn từ trong miệng Ninh Nhất Thuần.