Yêu anh một cách bình yên, vì tình cảm dành cho anh mà hạnh phúc.
Đúng lúc này, điện thoại cô lại vang lên, là của anh Minh Hạo - anh trai cô.
“Em nghe đây anh!”
“Lam Lam à, xảy ra chuyện lớn như vậy mà em còn không tính nói cho cả nhà biết hả?”
“Chuyện gì?”
“Thì là chuyện em và cậu Vũ đang hẹn hò đấy. Sao em lại giấu gia đình chứ
hả? Nếu không phải Hy Hy nói với anh thì anh cũng không biết chuyện lớn
như vậy.”
Hôm qua, hắn đưa Triệu Gia Hy - vợ sắp cưới về nhà ăn cơm,
sau khi ăn xong, trong lúc mọi người đang xem TV và tán gẫu thì điện
thoại cô ấy run liên hồi. Mở ra xem thì thấy trên weibo có rất nhiều tin tức của em gái hắn và cậu Vũ kia. Cả nhà sau khi xem tin thì ngỡ ngàng, không ngờ có một ngày con gái họ lại lên đầu trang vì chuyện hẹn hò,
còn là với cậu ca sĩ nổi tiếng. Định gọi điện hỏi cô thì là không liên
lạc được.
“Anh, hiện tại em vừa trở về từ Thành phố F, em phải đến công ty giải quyết trước, rồi về em sẽ giải thích sau với cả nhà.”
“Được rồi, em phải nhanh đấy, ba mẹ đang rất lo lắng. Mà em đã hết sốt chưa?”
“Cũng đã đỡ hơn nhiều rồi. Anh yên tâm.”
“Uhm, nhớ giữ gìn sức khỏe đấy. Thôi anh đi làm việc đây.”
“Tạm biệt anh!”
Hai người về đến công ty, Vũ Thiếu Kiệt vẫn nắm chặt tay cô, vào thang máy
đi thẳng lên tầng cao nhất. Khi đi ngang qua nhân viên của công ty cũng
gặp nhiều ánh mắt khác nhau, ghen tị có, ngưỡng mộ có, tò mò cũng có.
Khi đứng trước một căn phòng, ngước lên nhìn bảng treo bên ngoài “Phòng
Tổng giám đốc” thì Đỗ Nhược Lam sợ ngây người, quay sang nhìn Vũ Thiếu
Kiệt bằng ánh mắt kinh ngạc, tò mò và chút lo sợ, tay cô không tự giác
được mà run lên. Vũ Thiếu Kiệt như cảm nhận được, nhìn cô bằng ánh mắt
dịu dàng, cũng vỗ nhẹ bàn tay cô như trấn an, lại giơ tay gõ cửa
“Cốc, cốc, cốc”
“Mời vào”
“Chào Tổng giám đốc”, “Chào Tổng giám đốc”
Hai người cùng cất tiếng chào, nhưng nghe giọng điệu lại khác nhau, Vũ
Thiếu Kiệt thì có phần nhẹ nhàng, vui vẻ, còn Đỗ Nhược Lam thì có phần
kính nể và lo sợ.
“À, hai người tới rồi à, ngồi đi.” Người đàn ông
phía sau bàn làm việc đứng dậy, bỏ mắt kính xuống, để lộ gương mặt soái
ca và dáng người chuẩn người mẫu.
Sau khi yên vị, Đỗ Nhược Lam vì lo sợ mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mắt thì nhìn chăm chăm xuống sàn nhà, không dám ngước lên.
“Thiếu Kiệt à, hôm nay cậu tới là vì chuyện của cậu và cô Đỗ đây sao?”
“Đúng vậy.” Vũ Thiếu Kiệt bình tĩnh trả lời
“Ha, anh thật không ngờ một người giữ thân như ngọc như cậu đây cũng có ngày vướng vào scandal tình cảm đấy, cậu có biết mấy ngày nay tin tức này
luôn đứng trang đầu không, fan của cậu cũng ầm ĩ lên, muốn biết rõ sự
thật. Bây giờ cậu định thế nào đây.”
Vũ Thiếu Kiệt nắm lấy Đỗ Nhược
Lam: “Chuyện của em và Tiểu Lam là thật, tụi em đã ở bên nhau được một
thời gian rồi. Chi bằng nhân dịp này công khai luôn đi, khỏi mắc công
sau này lại thêm phiền toái. Hơn nữa em cũng không muốn những lúc muốn
nắm tay cô ấy, ôm cô ấy đều phải dè chừng, lén lút như là làm chuyện
phạm pháp gì.”
“Haha, anh còn không biết người như cậu cũng biết nói
những lời này đấy. Nhưng mà... còn cô Đỗ đây thì sao? Cô không sợ fan
của Thiếu Kiệt sẽ xé xác cô ra sao?”
Đột nhiên bị hỏi tới, Đỗ Nhược
Lam giật mình, cả người căng thẳng. Cố gắng điều chỉnh lại tâm lý, cô
mới trả lời: “Xin lỗi Tổng giám đốc, tôi biết chuyện này sẽ có ảnh hưởng lớn đến anh Thiếu Kiệt và công ty, nhưng mà chuyện tình cảm thì làm sao được chứ, giấy không thể gói được lửa, nếu mọi người đã biết thì cứ
thẳng thắn thừa nhận thôi. Nếu cứ tiếp tục giấu giếm thì sau này lại
càng không hay.”
“Được rồi, anh đừng hù dọa cô ấy nữa, khó khăn lắm
cô ấy mới nhận lời em. Nếu anh để người chạy mất thì cho dù lấy cả công
ty này cũng không đền được cho em đâu.”
“Haha. Được rồi, được rồi,
không đùa nữa, Tiểu Lam à, em đừng căng thẳng như thế, anh cũng không
đáng sợ như thế đâu. Bây giờ chúng ta đều là người một nhà, anh sẽ không làm khó em đâu.”
“Dạ??? Người một nhà sao???” Đỗ Nhược Lam ngạc
nhiên nhìn người đang cười ngồi đối diện, rồi lại nhìn qua Vũ Thiếu Kiệt ngồi bên cạnh.
“Sao vậy, trước khi đến đây, Thiếu Kiệt cũng không
nói với em chuyện Tổng giám đốc anh là anh họ của nó sao?” Lâm Tiêu thắc mắc xong lại quay qua trách móc Vũ Thiếu Kiệt: “Haizz, Thiếu Kiệt à,
cậu cũng quá lắm đấy, đồng ý là cậu không muốn để người khác biết mối
quan hệ của chúng ta. Nhưng đây là em dâu đấy, cậu xem nãy giờ cô ấy
nhìn anh như nhìn thấy quái vật vậy, vừa lo sợ vừa căng thẳng. Chắc là
ấn tượng ban đầu của cô ấy đối với anh đáng sợ lắm đấy.”
“Không phải, Tổng giám đốc đừng hiểu lầm, tôi không...”
“Cũng tại anh thích tỏ ra mình ngầu thôi, không liên quan đến em. Còn chuyện
em không nói cho cô ấy biết là vì chẳng phải bây giờ anh thừa nhận rồi
sao. Được rồi, bây giờ vào việc chính đi thôi, quyết định của em, anh
thấy sao?”