Vũ Thiếu Kiệt mang
khẩu trang, đội chiếc mũ lưỡi trai, khoác một chiếc áo khoác dày ra khỏi khách sạn, đi đến nhà thuốc mở cửa 24h cách đó không xa mua thuốc cho
cô. Khi về còn hỏi xin nhân viên khách sạn một bình nước nóng, vài cái
khăn rồi mang về phòng. Anh nhúng khăn vào nước ấm rồi lau người cho cô, lại dán lên trán cô một miếng dán hạ sốt. Sau đó anh giúp cô thay quần
áo khác để thoải mái hơn. Mà cô thì suốt cả quá trình đều ngủ li bì,
không biết mình đã bị ai kia nhìn thấy hết.
"Tiểu Lam, dậy uống thuốc nào...Tiểu Lam”
“Um...Um...Um.” Đỗ Nhược Lam vẫn còn mê mang, tay bám chặt chăn kéo lên để tìm kiếm ấm
áp, đôi môi anh đào chu lên trông rất đáng yêu, mày thì nhíu lại, hoàn
toàn không nghe thấy gì.
Vũ Thiếu Kiệt cười khẽ, anh bỏ một viên
thuốc vào miệng, rồi cúi người hôn lên môi cô. “Ưm...” Nhân lúc cô hé
miệng thì đẩy viên thuốc sang rồi ép cô nuốt xuống, lại bón cho cô một
ngụm nước, cứ thế tiếp tục đến hết thuốc. Nhưng anh lại không nhịn được
mà cúi người hôn sâu cô, miệng cô còn ít vị đắng của thuốc, lại rất
nóng, hơi nóng cứ thế mà truyền sang miệng anh.
Khi người trong lòng
dường như không thể thở nỗi nữa anh mới luyến tiếc buông ra, xoay người
dọn dẹp chậu nước, tắt đèn, rồi trèo lên giường, ôm cô gái nhỏ vào lòng. Dường như cảm nhận được sự ấm áp và hơi thở quen thuộc, Đỗ Nhược Lam
nhích lại gần, đầu nhỏ dụi dụi vào lồng ngực vững chắc của anh vài cái
rồi ôm anh ngủ thiếp đi. Một đêm này Vũ Thiếu Kiệt không thể ngủ ngon,
thỉnh thoảng lại thức dậy kiểm tra xem cô đã đỡ sốt chưa, lại còn bị cô
cọ tới cọ lui. Anh cảm thấy phục bản thân mình khi đã nhìn được lâu như
vậy.
Sáng sớm, sau khi xác định cô đã hết sốt, anh quay về phòng của mình vệ sinh cá nhân, thu xếp đồ đạc chuẩn bị trở về. Sau đó kéo hết
hành lý để phòng cô, giúp cô dọn dẹp tất cả mới đánh thức cô dậy: “Tiểu
Lam, Tiểu Lam, dậy đi nào, chúng ta phải về rồi”
“Ưm, anh Thiếu Kiệt”
“Anh đây, dậy đi nào em yêu, chúng ta phải ra sân bay trở về rồi.”
“A, vậy sao”. Đỗ Nhược Lam từ trên giường bật dậy, chạy vào nhà vệ sinh,
nhưng vì bệnh vẫn còn nên thấy choáng váng, suýt nữa ngã xuống sàn, mai
nhờ Vũ Thiếu Kiệt nhanh tay đỡ lấy. “Cẩn thận,”
“A, cảm ơn anh!”
Sau khi rửa mặt xong, cô thấy thoải mái hơn hẳn, định ra ngoài sửa soạn hành lý thì thấy nó đã nằm gọn gàng ở một góc.
“Xong rồi sao, chúng ta mau đi thôi, tranh thủ thời gian ăn sáng, em còn phải uống thuốc nữa.”
“À, được.” Vì còn bệnh nhẹ nên đầu óc cô vẫn còn mơ hồ, chưa phát hiện ra một số việc bất hợp lý.
Sau khi hai người đến Thành phố S, vừa xuống sân bay, Đỗ Nhược Lam mới nhớ
đến chiếc điện thoại của mình, cô vội mở ra xem thì thấy có rất nhiều
cuộc gọi nhỡ của Trưởng phòng Ngô.
“A, không biết có chuyện gì mà Trưởng phòng Ngô gọi em nhiều như vậy!”
Nghe cô hỏi vậy, Vũ Thiếu Kiệt đỡ trán, hôm qua vì lo cho cô nên anh đã quên mất sự việc đang xôn xao trên mạng.
“Em đi theo anh”. Vũ Thiếu Kiệt nói rồi dắt tay cô đến một quán cafe trong
sân bay, mua thức uống rồi chọn một bàn ở góc khuất ngồi xuống. Anh kể
lại mọi chuyện hôm qua, sau khi nghe xong, cô lại lo lắng.
“Vậy...vậy bây giờ mình phải làm sao đây?”
“Không sao đâu, em đừng lo lắng, bây giờ anh chỉ muốn hỏi ý kiến của em, thật ra, anh lại muốn công khai chuyện này.”
“Không được, như vậy không tốt lắm đâu. Sự nghiệp của anh đang tiến triển rất
tốt, nếu như vì chuyện này mà anh...mà anh... Thì chẳng phải tất cả đều
là tội lỗi của em sao.”
“Tiểu Lam à, tình cảm là chuyện riêng của hai chúng ta. Chỉ cần chúng ta hạnh phúc là được, anh không quan tâm người
khác nghĩ gì, huống chi họ chỉ là người dưng. Anh có được như ngày hôm
nay, cũng là do chính anh nỗ lực đạt được. Nếu họ thật sự quý mến anh
thì họ cũng sẽ chấp nhận chuyện này, chẳng phải họ cũng rất thích em
sao, anh tin là họ sẽ ủng hộ chúng ta thôi. Tiểu Lam, anh cũng chỉ là
một người bình thường, anh cũng cần tìm hạnh phúc cho riêng mình, không
thể vì họ phản đối mà từ bỏ hạnh phúc này.”
“Nhưng mà...nhưng mà còn phía công ty phải giải thích như thế nào đây?”
“Em yên tâm, anh có một át chủ bài đấy!” Vũ Thiếu Kiệt nháy mắt: “Giờ chúng ta về công ty thôi, anh nghĩ là Trưởng phòng Ngô đã lo lắng đến bạc
thêm vài sợi tóc rồi đấy.”
“Được, chúng ta đi thôi.”
Hiện tại, khi nghe những lời anh nói, cô đã hiểu ra tình yêu của anh dành cho cô. Từ
trước đến giờ, cô luôn lo sợ, chỉ biết tránh né. Nên lần này, cô còn
không nắm bắt hạnh phúc của chính mình thì có lẽ cô là đứa ngốc nhất
trên đời này rồi. Anh nói đúng, chuyện tình cảm là chuyện riêng của hai
người họ, không cần quan tâm người khác nghĩ gì, chỉ cần trong tim,
trong mắt họ có nhau là đủ.