Hai người đến nơi thì còn 3 tiếng nữa là đến buổi lễ nên khi đến khách sạn cũng không nghỉ
ngơi, chỉ sắp xếp đồ đạc, để nhân viên trang điểm chỉnh sửa lại cho anh
rồi chuẩn bị đi ngay.
“Ắt xì…”
“Em không sao chứ?”
“Không...không có gì đâu”. Thời tiết ở Thành phố F chuyển lạnh sớm hơn Thành phố S, cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và khoác chiếc áo cardigan mỏng nên chắc bị
cảm lạnh rồi, nhưng cô cũng không dám tỏ ra mệt mỏi.
Đến nơi tổ chức lễ trao giải, Vũ Thiếu Kiệt đi vào thảm đỏ, chụp ảnh và trò chuyện vài
câu với MC. Đỗ Nhược Lam thì vào hội trường trước để tìm chỗ ngồi cho
anh, lại tìm đạo diễn chương trình để trao đổi một số vấn đề về trình
tự, và các màn trình diễn.
Lần này, Vũ Thiếu Kiệt được đề cử giải
Nam ca sĩ xuất sắc nhất và không nghi ngờ gì khi anh đoạt giải, mang về
một niềm hạnh phúc và tự hào lớn lao cho người hâm mộ. Lần này, ca khúc
mới vừa phát hành cũng được anh trình diễn trực tiếp lần đầu tiên.
Khi kết thúc buổi lễ trao giải đã là 11 giờ đêm. Hai người trở về khách sạn ăn tối rồi cũng về phòng nghỉ ngơi.
Đỗ Nhược Lam thấy trong người lúc nóng lúc lạnh, biết chắc là mình bị cảm
nên sau khi tắm rửa thì lên giường ngủ luôn, mà không hay biết chiếc
điện thoại để trong túi xách của cô đang đổ chuông từng hồi dài.
Chuyện của hai người ở sân bay đến giờ vẫn còn rất HOT, công ty muốn xác minh
sự thật như thế nào để giải quyết. Trưởng phòng Ngô thân là người chịu
trách nhiệm giải quyết, nhưng không thể liên lạc được với Đỗ Nhược Lam
nên trực tiếp gọi cho Vũ Thiếu Kiệt.
“Trưởng phòng Ngô, xin chào!”
“À, Thiếu Kiệt đấy à, Tiểu Lam có chuyện gì sao, sao chú gọi mà con bé không nghe máy?”
“Tụi cháu vừa về tới khách sạn, chắc là cô ấy đang tắm rửa gì đó ấy mà, có chuyện gì quan trọng không chú?”
“Ai nha, là chuyện lớn ấy chứ, cháu cứ lên mạng mà xem, hiện giờ chuyện của cháu ở sân bay lúc sáng đang đứng đầu trang tìm kiếm đấy, người hâm mộ
nói gì mà cháu và Tiểu Lam có gian tình gì đó, còn có cả clip lúc Tiểu
Lam bị té nữa. Haizz, chuyện này là sao đây, chú muốn hỏi rõ hai đứa để
còn biết hướng giải quyết nữa.”
“Chú Ngô, thật sự không dám giấu chú
nữa, cháu và Tiểu Lam hiện đang qua lại, chuyện này cháu sẽ giải thích
với chú sau. Hiện giờ để cháu xem tin tức rồi sẽ nghĩ cách, bên công ty
cứ tạm thời đừng lên tiếng. Mai về cháu sẽ đến gặp chú.”
“Được, được, phải nhanh lên đó, nếu không sẽ có ảnh hưởng đến danh tiếng của cháu
đấy. Mà... cháu xem Tiểu Lam có chuyện gì không, trước giờ chưa bao giờ
con bé bỏ lỡ điện thoại nhiều như vậy. À, còn nữa, chúc mừng cháu nhé!”
“Cảm ơn chú Ngô, tạm biệt chú!”
Sau khi tắt máy, anh lại gọi điện cho Đỗ Nhược Lam, nhưng thật sự là không
ai nghe máy. Lại nghĩ đến biểu hiện của cô lúc chiều, có vẻ mệt mỏi và
khó chịu. Anh quyết định xuống phòng cô xem thử, nhưng gõ cửa một hồi
cũng không có ai ra mở. Anh lại trở nên lo lắng, đi tìm nhân viên khách
sạn thuyết phục một hồi, họ cũng chịu mở cửa giúp anh.
Vũ Thiếu Kiệt tiến vào thì thấy căn phòng tối om, trên giường là một đống chăn cao
ngất. Anh gọi hai tiếng mà không thấy ai trả lời thì tiến lại gần xem
xét, lại thấy một cái đầu nhô ra ngoài đống chăn. Anh còn nghe thấy
tiếng rên khẽ vang lên.
“Tiểu Lam, Tiểu Lam, em sao vậy?” Đáp lại anh cũng là những lần rên khẽ, có vẻ người kia đang rất khó chịu. Vũ Thiếu
Kiệt lại gần, kéo tấm chăn ra thì thấy Đỗ Nhược Lam nằm co tròn lại,
người đang run bần bật.
Anh vội mở đèn lên, mới nhìn rõ trán cô lấm
tấm mồ hôi: “Tiểu Lam,Tiểu Lam, em sao rồi, sao lại nóng thế này.” Anh
ôm cô lên xem xét, trán nóng hổi, sau lưng áo thì đã ướt mồ hôi. Anh vỗ
nhẹ lên má cô: “Tiểu Lam,Tiểu Lam, tỉnh lại đi, để anh đưa em đi bệnh
viện.”
Đỗ Nhược Lam mơ hồ nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, cố mở đôi
mắt nặng trĩu ra thì thấy bóng dáng quen thuộc của anh. Lại nhận ra một
cỗ ấm áp nên cô nhích người lại gần hơn, vươn tay ôm chặt lấy anh, thì
thào nói: “Anh Thiếu Kiệt, em... em lạnh quá!”
“Tiểu Lam, để anh đưa em đi bệnh viện nhé!”
“Không, không được đâu anh, nếu người ngoài nhìn thấy thì không hay đâu, em chỉ cần uống thuốc, nghỉ ngơi một lát là khỏe thôi.”
“Như vậy sao được, để anh...”
Cô lại ôm chặt anh làm nũng: “Không muốn mà, anh Thiếu Kiệt, em lạnh lắm.”
Vũ Thiếu Kiệt nở nụ cười bất đắc dĩ, không ngờ khi bị bệnh, cô lại thích
làm nũng như vậy, nhưng hiện tại anh không có tâm trạng để thưởng thức:
“Được rồi, được rồi, không đi thì không đi, vậy để anh lấy thuốc cho em
uống. Em để thuốc ở đâu?”
“Em không có a.”
“Haizz, em thật là,
không biết chăm sóc bản thân gì cả.” Anh đỡ cô nằm xuống, đắp lại chăn
kỹ càng cho cô. Thấy người trong chăn vẫn cứ run rẩy, Vũ Thiếu Kiệt lại
đau xót, vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi, anh đặt lên trán cô một nụ hôn: “Cố gắng chịu đựng chút, anh sẽ quay lại ngay.”