Các dãy bàn ăn đã được di chuyển sang góc phòng, chừa lại khoảng trống ở giữa cho các cuộc giao lưu và khiêu vũ. Chương trình âm nhạc cũng bắt
đầu. Trên sân khấu, một người ca sĩ rất nổi danh trong giới showbiz đang thể hiện giọng ca khỏe khoắn và cao vút của mình.
Ma Kết với
chiếc đĩa lớn trên tay, lướt khắp các dãy bàn ăn, chọn một số món mà
theo anh là có vẻ ngon miệng và dễ tiêu hóa. Song Ngư đi bên cạnh, thỉnh thoảng chêm vài lời góp ý và bình phẩm vào. Họ đang chọn đồ ăn cho Sư
Tử. Xử Nữ và Cự Giải đã được giải phóng khỏi phòng y tế, thay vào đó là
Thiên Bình và Bảo Bình.
Chỉ một loáng sau, Song Ngư đã nhận ra,
thà mình mặt dày đi cùng Bảo Bình và Thiên Bình còn hơn là ở đây. Không
để ý thì không biết, nhưng biết rồi thì mới cảm thấy đau lòng thật sự.
Ma Kết thật sự rất hiểu từng sở thích và thói quen ăn uống của Sư Tử.
Song Ngư muốn lấy chút cơm chiên cho Sư Tử, kết quả là "được" Ma Kết rất cẩn thận dặn dò rằng phải múc khéo một chút, tránh để đậu Hà Lan vào
phần ăn, vì Sư Tử không thích ăn nó. Song Ngư muốn lấy cháo, Ma Kết lại
ngăn không cho cô bỏ tiêu vào, vì Sư Tử bị dị ứng với tiêu.
Song Ngư không hiểu. Đến cả gà mà cũng biết Sư Tử thích ăn đùi không thích
ăn cánh, cá thì thích ăn da không thích ăn thịt, hành thì ăn hành lá
không ăn được hành phi, tôm luộc thì ăn chứ chưa chắc đã ăn tôm
nướng,... Nói chung, trình độ kén ăn của Sư Tử đã đạt đến mức
hiểu-chết-liền. Nhưng Ma Kết không phàn nàn, anh vẫn chấp nhận và nhớ
tất cả. Chứng tỏ tình cảm của anh đối với Sư Tử chắc chắn chẳng thể ở
mức bình thường, bạn bè hay anh em được. Song Ngư biết rõ như thế nhưng
không dám đối mặt với sự thật, rằng "bạn trai" mình đang thích người
khác.
Nhưng hôm nay... cô chịu hết nổi rồi.
"Thầy Ma Kết, thầy thích... chị Sư Tử đúng không?
Cách xưng hô và vai vế có hơi kỳ quái, nhưng Song Ngư mặc kệ. Lúc này, cô
chỉ mong nghe được câu trả lời thành thật từ Ma Kết. Cô không biết trong lòng mình đang mong anh trả lời thế nào.
Nhưng điều cô biết chắc rằng, thành thật lẫn giả dối đều có thể khiến cô đau lòng.
"Ừ."
Tiếng ừ nhẹ tênh như gió thoảng, thoảng đến nỗi Song Ngư có cảm giác mình bị ù tai. Nhưng cô không thể ngất xỉu ngay lúc này được. Trên tay cô còn đồ
ăn, và cô dù chẳng có thân phận gì cả nhưng vẫn phải giữ thể diện nơi
công cộng.
"Thế à?"
Câu hỏi vu vơ, cũng là lời khẳng định cay đắng. Song Ngư có cảm giác tim mình bị bóp nghẹt, khó khăn cất lên câu hỏi thứ hai.
"Thế vì sao thầy lại hẹn hò với em? Chẳng phải người thầy nên hẹn hò là chị ấy, không phải sao?"
Ma Kết sực tỉnh. Đúng là... hình như anh có quên mất chuyện mình đang là
"bạn trai" của Song Ngư. Có điều, Song Ngư nhắc đến điều này đúng là có
khơi dậy chút cay đắng trong lòng anh.
"Sư Tử đâu có thích tôi."
Song Ngư nín thở: "Thầy tỏ tình rồi?"
Ma Kết gật đầu.
Nhìn nụ cười buồn bã trên gương mặt điển trai ấy, Song Ngư không biết mình
nên vui hay buồn. Vui thì phải lý, mà buồn thì phải đạo. Cuối cùng, cô
chọn mình phải buồn, buồn cho cả mình và buồn cho cả anh. Trong tình
huống này, vui nào có nghĩa lý gì? Người ta từ chối thầy, nhưng chưa
chắc thầy sẽ quay qua thích mình. Mừng rỡ, phấn khởi vì bản thân sắp có
cơ hội, thật là nhảm nhí!
"Bản lĩnh... Bản lĩnh đàn ông đi đâu
hết rồi? Người ta nói, đẹp trai không bằng chai mặt, thầy phải quan tâm
chị ấy nhiều hơn, thì chị ấy mới có thể động lòng mà đồng ý hẹn hò với
thầy. Thầy đã đẹp trai rồi, chỉ cần mặt dày thêm một chút nữa, chắc chắn sẽ thành công."
Thích một người không ngu ngốc. Ngu ngốc nhất
chính là đi cổ vũ người mình thích đến với người mà người mình thích
thích. Tuy ngôn từ có hơi lộn xộn xíu, nhưng đó chính xác là những gì
Song Ngư đang nghĩ. Ma Kết cũng vô cùng bất ngờ trước những lời lẽ này
của Song Ngư. Ai đời lại đi tư vấn tình cảm cho "bạn trai" mình chứ.
Thật ra, trong thâm tâm, đúng là anh chưa bao giờ nhìn nhận cô là "bạn gái". Đối với anh, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ thích học đòi theo người lớn,
bước vào các mối quan hệ, rồi cặp kè, hẹn hò này nọ, chứ để thật sự hiểu về tình yêu thì hãy còn lâu lắm. Anh đồng ý trở thành "bạn trai" của
cô, cốt là để cô yên tâm học hành. Kỳ thi đại học đã qua đi, nhưng không ai nhắc đến, anh cũng chẳng nhớ gì về chuyện chính mình là người đề
nghị trở thành "người yêu" nhau nữa.
Tuy nhiên, dù "bạn gái" chỉ là danh phận, nhưng anh đối với cô như vậy, cũng là đang xúc phạm đến lòng tự tôn của cô.
"Song Ngư, xin lỗi, chuyện đó... cốt là để em có thể chăm chỉ ôn tập vượt qua kỳ thi đại học..." Ma Kết cố chọn lựa ngôn từ sao cho phù hợp, nhưng
đối với một chàng trai dân Tự nhiên mà nói thật không dễ chút nào "Nếu
em đã phát hiện ra thế thì... tiếp tục cũng không thích hợp lắm... Chi
bằng... chúng ta..."
Anh luôn xem mối quan hệ này chỉ mang tính
hình thức, nếu không muốn nói trắng ra là một trò đùa. Nhưng anh vẫn
muốn tỏ ra bản thân đang thật sự nghiêm túc đối với vấn đề này.
Song Ngư chỉ cần nghe đến đó đã hiểu anh muốn nói gì, trong lòng nhoi nhói như bị kim châm.
"Không được, em không đồng ý." Cô nói, giọng dứt khoát, kiên định.
Ma Kết sững sờ nhìn thẳng vào người đối diện. Đôi mắt to tròn, xinh đẹp đã long lanh ngấn nước.
Song Ngư rất sợ, sợ rằng nếu đã mất danh phận này, dù chỉ là hư ảo, cũng sẽ
cắt đứt toàn bộ mối liên kết giữa cô và Ma Kết. Anh đã không còn đứng
lớp cô nữa, trách nhiệm của một người giáo viên cũng theo đó mà biến
mất, chẳng việc gì phải liên lạc với cô thường xuyên. Nghe qua tưởng
chừng như rất đơn giản, nhưng từ những điều đơn giản đó, khoảng cách
giữa hai người chắc chắn sẽ được hình thành. Như vậy, không phải bao
công sức, nỗ lực của Song Ngư đều đổ sông đổ biển hết sao.
Thôi thì, anh cứ việc thích người khác, còn cô vẫn sẽ thích anh, mặt dày làm "bạn gái" của anh.
"Không được..." Song Ngư hơi líu lưỡi vì nói nhanh, nhưng nói chậm thì cô
không có đủ can đảm "Thầy, thầy phũ em, cú sốc này mà mang theo lên đại
học nhất định sẽ không chịu nổi đâu. Thầy, thầy có thể nể tình thầy trò
mình bao lâu nay... tiếp tục... mối quan hệ này... dù là trong miễn
cưỡng không?"
Ma Kết ngạc nhiên, nói đúng hơn là bàng hoàng.
Những lời này mà cũng có thể nói ra sao? Tình thầy trò bấy lâu nay? Chắc gần được một năm. Hơn nữa, không phải là thầy trò thì càng không nên có thứ quan hệ này sao? Anh đã hết làm giáo viên của cô, cô còn bắt anh
phải "chịu trách nhiệm" về việc học đại học? Mà sắp tới, anh cũng có thể trở thành sinh viên, là "bạn học" của cô đó.
Những lời này của
Song Ngư càng làm Ma Kết thêm khẳng định về cách nhìn nhận của bản thân
về cô: Chỉ cần mối quan hệ, không cần tình yêu. Cô vẫn chỉ là một đứa
trẻ, làm sao hiểu được lòng anh đang rối như tơ vò?
"Nhưng mà..."
Song Ngư đã sắp xếp sẵn ngôn từ trong đầu, chỉ cần tuôn ra.
"Thầy không cần phải khó xử. Em sẽ ở bên, làm bạn gái của thầy, chờ thầy...
tỏ tình thành công, rồi sẽ... sẽ... không làm phiền thầy nữa."
Ánh mắt cô toát lên vẻ kiên định đáng kinh ngạc. Ma Kết im lặng, vẫn chưa
có động tĩnh. Song Ngư hơi lo lắng. Cô đã chấp nhận thiệt thòi, hy sinh
đến vậy mà anh còn có điều gì chưa vừa lòng sao?
"Song Ngư..." Ma Kết gọi, chất giọng trầm ấm, ngữ điệu dịu dàng nhưng vẫn thấp thoáng
một nỗi buồn phảng phất "Em không cần phải như vậy."
Song Ngư vẫn chưa hiểu ý anh, chỉ có thể nhìn và chờ anh nói tiếp.
"Em làm như vậy, càng khiến tôi khó xử."
Trong phút chốc, Song Ngư có cảm giác mặt đất dưới chân mình đang nghiêng đi
rõ rệt. Giọng anh vẫn vang lên bên tai, nghe thật mơ hồ.
"Em nên dành danh xưng bạn trai này cho người em yêu thương."
Sống mũi cay cay, Song Ngư quay mặt đi, vờ như đang gắp thức ăn. Vì cô biết
nếu tiếp tục chủ đề này, bản thân nhất định sẽ òa khóc ngay tại chỗ.
Người mà cô yêu thương? Không phải chính là anh sao? Thế nhưng anh vẫn không
hiểu, và hình như sẽ chẳng bao giờ có thể hiểu được. Cô bị tổn thương
rồi, cô bị anh làm cho tổn thương rồi. Nếu đã biết sẽ có ngày hôm nay,
nếu biết tình cảm của anh sớm đã trao cho người khác, thà rằng cô chưa
từng nhận lời bước vào mối quan hệ đó. Tự gán cho mình cái chức danh
"bạn gái", não bộ tự động hình thành những suy nghĩ vẩn vơ, mơ mộng, cho rằng chí ít anh cũng phải có chút gì đó rung động với mình. Cô đã cố
gắng đến thế, cuối cùng vẫn không thể thu về được gì sao?
+*+*+*+*+*+*+*+*+*+*+
Mục tiêu chính của Bạch Dương đến bữa tiệc ngày hôm nay chính là để có thể
ăn và uống thật say mê, thật thỏa thích. Rốt cuộc chẳng hiểu sao lại
biến thành cuộc điều tra thủ phạm tưởng chừng như vô vọng kia.
Ôn Mị Liên - thành phần tưởng chừng như vô hại mà lại cực kì nguy hiểm, có chủ tịch tập đoàn lớn chống lưng, tuy chưa rõ danh phận, không biết có
đúng là tình nhân như Sư Tử nói không, nhưng rõ ràng là muốn nói chuyện
với cô ta thôi cũng khó. Những suy đoán của bọn họ tuy rất có lý, nhưng
chỉ dựa vào tình cảm, không thể từ việc thất bại đe dọa Bảo Bình hủy
buổi thi đầu vào Nhạc viện mà lại có thể chắc chắn người gây nên vụ hôm
nay cũng là cô ả. Về quá trình điều tra vụ hạ độc, cũng nhờ có bàn tay
của chủ tịch oai phong mà Mị Liên thoát được tra khảo, dù ngồi phía sau
nạn nhân, nên không thu thập được chút manh mối nào.
Bạch Dương
sau mấy lần cố gắng tiếp cận chủ tịch Inoue mà không thành công, bắt đầu lâm vào trạng thái tuyệt vọng. Xung quanh người ta là vầng hào quang
chói lòa thế kia, đám đông vây xung quanh người ta cũng lấp lánh thế
kia, thân là một giảng viên như anh, dù có thời gian được ca tụng là
thần đồng nghệ thuật gì gì đó, nhưng chắc chắn là không thể sánh với đám người nhiều tiền đang đứng trước mặt được. Nghĩ đến đây, trong lòng
Bạch Dương khó tránh khỏi chút tủi thân.
Nhưng điểm quan trọng
nhất ở đây chính là: Anh rốt cuộc vì điều gì mà lại lao tâm khổ trí đi
điều tra vụ án này cơ chứ? Anh vốn không giỏi về tâm lý, cũng như không
đọc tiểu thuyết trinh thám để mà thừa hưởng chút lý luận, suy đoán cao
siêu từ những nhân vật thám tử, nhưng anh vẫn cứ muốn đưa vụ này ra màn
ánh sáng. Lý do duy nhất anh có thể đưa ra, chính là vì nạn nhân lần này mang hình hài và dáng dấp của cô nàng hàng xóm.
Sư Tử không biết từ lúc nào đã len lỏi vào cuộc đời anh, tuy có hơi ồn ào và phiền phức
chút xíu nhưng cô là người rất thú vị. Anh vốn nghĩ cuộc đời nhạt nhẽo,
nhưng từ khi có cô, anh lại biết tới cảm giác ngóng trông vào mỗi buổi
tối, xem xem hôm nay cô sẽ nấu món gì cho mình ăn. Những món ăn của cô,
tuy không thể coi là cao lương mĩ vị, một xào, một mặn, một luộc, một
canh, nhưng đối với Bạch Dương mà nói, đó chính là những bữa cơm tuyệt
vời nhất. Gia đình của anh vốn không thân thiết, một tuần chắc chỉ có
thể ăn chung với nhau hai bữa, mà bữa cơm đó cũng là do người làm nấu.
Từ khi anh hai đi du học, thì khái niệm đó lại càng trở nên xa lạ. Chính vì thế, được ăn cùng Sư Tử những bữa cơm giản dị và vui vẻ lại nhất
thời khiến anh cảm động chăng?
Bạch Dương không biết, cũng không
buồn nghĩ đến nữa. Bây giờ, việc quan trọng nhất với anh chính là tìm ra thủ phạm đứng sau những vụ án kì lạ này.
Đúng rồi, nghi phạm đã
tìm ra, chính là Ôn Mị Liên. Cô ta đang khoác tay chủ tịch Inoue vạn
phần thân thiết, khuôn mặt trang điểm tinh tế, nếu không phải kiểu người ưa soi mói, vạch lá tìm sâu chắc cũng không đời nào nhận ra tuổi tác
thật của cô. Trên người cô ta là bộ sườn xám đỏ viền đen hoa nổi, được
cách tân vô cùng sang trọng, bó sát cơ thể, lộ ra những đường cong quyến rũ. Nhìn cô ta đứng bên cạnh ngài chủ tịch, cũng không thể nói là không hợp.
Suy đi nghĩ lại, vẫn là không tìm ra cách nào tiếp cận được cả. Bạch Dương buồn bã, định bỏ cuộc thì đã có một bàn tay đặt lên vai
anh chàng, kèm theo đó là giọng nam trầm khàn cuốn hút bức người.
"Thầy Bạch."
Người gọi anh bằng cái danh xưng đó, nếu không là Sư Tử đang nằm bẹp dí trong phòng y tế kia, thì cũng là Song Tử. Nhưng Song Tử không thể là chủ
nhân của thanh âm đẹp đẽ này được. Chỉ còn lại một người gọi "thầy
Bạch", là ăn theo bạn thân của mình.
"Dương Thiên Yết?"
Thiên Yết cũng hướng ánh mắt về hướng Bạch Dương vừa chăm chú nhìn, vẻ ngạc nhiên thể hiện rõ qua giọng nói.
"Thầy Bạch, là thầy đang ngắm người đẹp sao?"
Bạch Dương hả một tiếng. Khả năng thẩm mỹ của Thiên Yết lại có thể kém đến
thế sao, đúng là rất kì lạ. Anh không tin. Quan sát kĩ mới thấy đôi mắt
Thiên Yết đang nheo lại, dáng vẻ vô cùng khổ sở.
Thiên Yết bị cận nhưng không thích đeo kính, chỉ khi đi học mới lấy ra dùng.
Thời gian còn lại, một là anh đeo kính sát tròng, hai là để bình thường. Dù sao cũng chỉ cận nhẹ. Anh thực sự rất khâm phục những người có thể
đeo kính 24/7 như Ma Kết.
"Ở đó thật sự có người đẹp sao?" Bạch Dương bĩu môi.
Thiên Yết nheo mắt chăm chú nhìn, vẫn không thể thấy gì. Đúng là mắt anh có
thể hoạt động bình thường nếu không đeo kính, nhưng đó là ở những nơi
ánh sáng đầy đủ. Đại sảnh bữa tiệc hôm nay thắp đèn vàng, lại mờ mờ ảo
ảo thế kia, Thiên Yết đúng là không đeo kính thì khó mà thấy mọi sự rõ
ràng được.
Bạch Dương cũng bắt đầu quan sát. Ở khu vực ngài chủ
tịch, Mị Liên cũng có thể được miễn cưỡng cho là đẹp, nhưng mỹ nhân đích thực, thì chỉ có...
Trong đầu anh bỗng hiện ra khuôn mặt của Sư
Tử. Bạch Dương rùng mình, không hiểu tại sao bộ não của mình lại tự dưng dở chứng như vậy. Phải tiếp tục tập trung vào công việc chính thôi.
"E hèm." Bạch Dương hắng giọng "Thật ra, tôi đang điều tra vụ Mị Liên."
"Ồ." Thiên Yết có vẻ rất hứng thú "Thầy đã tìm được manh mối nào rồi?"
"Chưa." Bạch Dương xấu hổ thú thật "Tôi vẫn đang tìm cách tiếp cận cô ta."
Thiên Yết nhíu mày suy nghĩ. Anh đủ thông minh để có thể thông suốt, rằng nếu không phải nhân vật nổi tiếng thì cũng khó lòng nói chuyện được vài câu với cô ta, chứ đừng nói điều tra chân tướng sự việc.
Ngay đúng
lúc mọi thứ tưởng chừng như đã lâm vào bế tắc thì xa xa liền vọng lại
thứ âm thanh chói tai quen thuộc của nữ đại minh tinh nào đó khiến Bạch
Dương rùng mình.
"Bạch mã hoàng tử của lòng em..."
Mặc dù
Chloe đã chú ý hạ âm lượng giọng nói, nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt hiếu kì nhìn về phía họ, khi đại minh tinh nhào đến, quàng lấy cổ Bạch
Dương mà đu tòng teng trông vô cùng mất hình tượng.
Bạch Dương
chửi thầm trong bụng: Cô muốn tạo scandal kiếm fame thì cũng đừng lôi
tôi vào chứ. Nhưng ngoài mặt thì vẫn ra chiều cười khổ.
"Chloe đại nhân..."
"Ui ui... Sao lại xa cách thế chứ?"
Vừa nói, Chloe vừa tuột xuống khi thấy khuôn mặt Bạch Dương đã đỏ bừng vì sức nặng của mình.
"Bạch mã hoàng tử cứ đứng đây nãy giờ, là nhìn ai thế? Có biết ánh mắt cháy
bỏng tràn trề tình yêu của em đã hướng về phía anh không?"
Bạch
Dương hận không thể một cước đá cô nàng này ra khỏi người mình, rồi lại
chợt bật cười nhận ra hình như mình đã lây nhiễm tính cách của ai đó
rồi.
Nữ đại minh tinh trông thấy nụ cười của anh thì mừng còn hơn bắt được vàng, trong lòng phấn khởi vui mừng, lại tung ra những lời
khen ngợi sến rện đến chảy nước.
Trong khi Bạch Dương đang phải
chống chọi với những cơn rùng mình sợ hãi cộng với ánh nhìn soi mói của
không ít người trong đại sảnh bữa tiệc thì Thiên Yết lại rất an nhiên
đứng ở kế bên, mỉm cười đầy ý vị. Anh chợt lên tiếng, giọng nói thu hút
nữ đại minh tinh.
"Thật ra, thầy Bạch đang nhìn về phía kia."
Vừa nói, anh vừa đưa tay chỉ về phía Ôn Mị Liên cùng ngài chủ tịch Inoue.
Nhưng thay vì nhìn theo hướng Thiên Yết chỉ, Chloe lại mải chăm chú vào khuôn mặt của anh, đắm chìm trong thứ âm thanh đẹp đẽ do anh tạo ra, hai mắt
đã vẽ thành hình trái tim. Và không biết từ lúc nào, danh xưng mới đầy
tính cổ tích dành cho Thiên Yết lại xuất hiện.
"Hắc mã hoàng tử của lòng em."
Phụt!
Thiên Yết sặc. Cái gì vậy?
Bạch Dương, khuôn mặt vô cùng thỏa mãn khi thấy Thiên Yết đang phải thay anh hứng chịu tình cảnh bị nữ đại minh tinh ôm chặt như có gắn keo siêu
dính. Vì Thiên Yết cao hơn, thể chất cũng khỏe mạnh hơn nên Chloe rất
thỏa mãn quàng lấy cổ anh, chân rời khỏi mặt đất.
"Bạch mã hoàng tử và Hắc mã hoàng tử của lòng em rốt cuộc là đang nhìn cái gì vậy?"
Cuối cùng cũng quay trở lại chuyện chính rồi? Hơn nữa, có công chúa nào tham lam như cô không cơ chứ. Một lúc muốn thâu tóm cả hai hoàng tử...
À... Hình như có gì đó hơi sai rồi...
Thiên Yết đen mặt, không chút khách khí mang theo cả nữ đại minh tinh đang đu trên vai mình, bước từng bước chậm rãi mà chắc chắn về phía ngài chủ
tịch Inoue cùng Ôn Mị Liên.
Cả đám doanh nhân thành đạt đang bàn luận về phi vụ làm ăn mua bán gì đó, trông thấy cảnh tượng lạ thì không thể không lưu tâm, và càng ngạc nhiên hơn nữa khi ba người họ đang
hướng về phía mình mà cất bước. Nhưng rất nhanh chóng, họ đã nhận ra
Chloe, dù đang ở trong tư thế bất nhã nhưng cũng không che lấp được vẻ
đẹp kiêu sa, lộng lẫy của một nữ đại minh tinh đang rất được yêu thích
trên các màn ảnh lớn, nhỏ.
"Chloe đại nhân."
Khác với Bạch Dương, Chloe khi nghe được những lời chào hỏi này từ hội doanh nhân
thành đạt thì rất hài lòng. Cô tuột xuống khỏi Thiên Yết, nở một nụ cười nhã nhặn.
"Đại nhân, đây là...?"
Ý họ là muốn cô giới
thiệu về hai người con trai kỳ lạ kia. Chloe rất biết lễ nghi, phép tắc
nơi công cộng, nhanh chóng lên tiếng đáp lời.
"Đây là bạch mã hoàng tử, còn đây là hắc mã hoàng tử."
"..."
"Bạch mã hoàng tử tên là Bạch Dương, còn hắc mã hoàng tử..." Nữ minh tinh
lúng túng nhận ra mình chưa biết tên Thiên Yết, bèn nghiêng đầu hỏi "Hắc mã hoàng tử, chẳng hay quý danh là chi?"
Mọi người: "..."
Thiên Yết cười nhẹ, nụ cười làm Chloe điên đảo thần phách: "Nhân Mã. Cảm ơn đã hỏi đến."
Bạch Dương: "..."
Gì vậy? Bạch Dương tuy không thân với hội con gái lắm nhưng vẫn có thể
nhận ra đây là tên của cô nàng mà Song Tử thích, hay nói chuyện với Sư
Tử, và đặc biệt là chơi violin rất giỏi. Lần này, Thiên Yết đem tên của
cô ấy ra để giới thiệu về mình rốt cuộc là có ý gì đây? Nhưng Bạch Dương vốn không giỏi suy đoán, nên việc này anh cũng chỉ có thể nghĩ là do
Thiên Yết lấy bừa một cái tên nào đó thôi...
Ừm... Nhưng nếu lấy bừa thì phải lấy cái tên nào thân thuộc nhất chứ?
Như vậy là... Thiên Yết rất thân với Nhân Mã sao?
Tạm gác chuyện tên họ qua một bên, điều quan trọng nhất lúc này chính là
tìm cơ hội nói chuyện với Mị Liên. Cô ả đang đứng lẫn trong đám doanh
nhân cùng ngài chủ tịch, ánh mắt dấy lên rõ vẻ cảnh giác nghiêm trọng,
nhưng cũng rất nhanh chóng biến mất. Điều này đã lọt vào tầm mắt Thiên
Yết, chứng tỏ cô ta có quen biết bọn họ, và nhất định đã giở trò xấu xa
đê tiện nào đó nên mới phải sợ hãi đến vậy. Mị Liên muốn tránh hai người này, nhưng ngài chủ tịch Inoue đam mê nữ sắc nào chịu bỏ qua cơ hội
ngắm nhìn đại minh tinh Chloe nổi tiếng xinh đẹp, quý phái này.
Ừm... Xinh đẹp thì có đấy, nhưng quý phái, vẫn nên phải coi lại thì hơn...
Chloe hơi nghiêng người sang Bạch Dương, hỏi nhỏ.
"Bạch mã hoàng tử, có phải chàng đang nhìn về phía đám người này không?"
Bạch Dương gật đầu, không phủ nhận, cũng đã phần nào quen với cách xưng hô sến rện, kì quái này của Chloe.
"Tức là chàng đang muốn tiếp cận đám người này?"
Lần này anh phải cho Chloe điểm 10 về sự thông minh, khéo léo.
Trái lại, Chloe có vẻ bối rối. Bạch mã hoàng tử của cô đang muốn tiếp cập với một đám con trai sao? Có khi nào anh ấy bị...
Thiên Yết nhanh chóng nắm bắt được cảm xúc trong đôi mắt đã dậy sóng của Chloe, liền lên tiếng giải thích.
"Chúng tôi không muốn tiếp cận doanh nhân, chúng tôi muốn tiếp cận cô nàng kia cơ."
Giữa một đám đàn ông, chỉ có Mị Liên là nổi bật nhất, phù hợp nhất với danh
xưng "cô nàng". Chloe nhíu mày. Nếu đối tượng là phụ nữ, thì cần phải
cảnh giác bội phần thêm nữa.
Thiên Yết nhìn thấy nét đăm chiêu trong đôi mắt của nữ đại minh tinh, rất hài lòng, lại tiếp tục giở mỹ nam kế.
"Thế, Chloe đại nhân, liệu cô có thể giúp chúng tôi một chút không?"
Giọng nói của anh được hạ thấp xuống, trau chuốt kĩ lưỡng, trở nên cực kì
quyến rũ. Chloe bị bao phủ trong thứ thanh âm đẹp đẽ ấy, cùng nụ cười mê hoặc của anh, không kiềm được mà gật đầu quả quyết.