Đại sảnh phòng tiệc của khách sạn Plantinum vẫn sáng đèn, xa hoa và sang trọng, tựa như vụ hạ độc ở rạp chiếu bóng số 1 chỉ là màn thêm thắt cho buổi họp báo thêm kịch tính. Đúng như lời của cô nàng Mia, không thể để số tiền đầu tư khổng lồ cho bữa tiệc này thành ra vô nghĩa. Tuy nhiên,
nói không có ai quan tâm cũng không đúng. Ở những góc nhỏ của không gian rộng lớn, tiếng xì xào bàn tán về vụ việc vừa rồi vẫn tồn tại, như một
chủ đề thú vị cho cuộc đời bớt đi mấy phần nhạt nhẽo.
Bọn Nhân
Mã, Bảo Bình và Song Ngư, sau khi đã rời khỏi phòng y tế, mới có cảm
giác muốn ngất xỉu đến nơi vì đói, liền kéo theo Kim Ngưu đi ăn. Bữa
tiệc được tổ chức theo kiểu phương Tây. Trung tâm của đại sảnh là những
dãy bàn dài phủ khăn trắng tinh tế, thức ăn cũng vô cùng đẹp mắt. Bảo
Bình nhón một miếng, vẻ mặt tràn trề hạnh phúc, suýt chút nữa đã gào
thét khen ngon. Đúng là chất lượng khách sạn năm sao có khác.
Trong khi đó thì Kim Ngưu tiểu thư đang cực kỳ vất vả trong việc chỉnh lại
tác phong nơi công cộng của đám người ăn hùng hục như bị bỏ đói ba
năm...
"Á, không được, mọi người phải đi lấy đĩa, gắp thức ăn bỏ
vào rồi mới được thưởng thức. Dùng tay không bốc thức ăn như thế rất mất vệ sinh, người ngoài trông vào cũng sẽ đánh giá đó."
"Á, không được, muốn ăn phải đi vào một góc. Đứng tại chỗ ăn, vụn đồ ăn thừa của mình sẽ rơi vào chỗ thức ăn còn lại mất."
"Á, không được, lấy in ít thôi, đừng nhồi nhét thế chứ. Hết thì người ta sẽ phục vụ thêm mà."
"Á, không được, như vậy thật sự rất kém sang..."
"Á, không được..."
"Á..."
"Á..."
"Á..."
Trong đầu mọi người đều có cùng một suy nghĩ: Tại sao mọi ngày Kim Ngưu kiệm
lời, nhút nhát là thế, nhưng chỉ cần đụng vào mấy cái lễ nghi, phép tắc
nơi công cộng thì sẽ lập tức trở thành bà chị nói nhiều, y chang Xử Nữ.
Cơ mà... có khi nào, nếu Xử Nữ ở đây cũng sẽ bị cô nàng thuyết giáo cho
một trận, chủ đề: Làm sao để ăn uống một cách thanh lịch?
"Ngưu
Ngưu, em nói nhiều thế, chi bằng ăn một chút đi." Nhân Mã bị làm cho
không thể thoải mái được, liền quay sang vặc lại Kim Ngưu "Nói nhiều như thế, không bị mất năng lượng sao?"
"..."
Kim Ngưu cảm
thấy cũng có lý, thế là liền lấy đĩa gắp chút thức ăn. Những người còn
lại tuy không nói nhưng trong lòng lại đang ngàn lần cảm ơn Nhân Mã.
Đúng là Kim Ngưu đại tiểu thư có khác. Không giống như bọn họ, những thức ăn cô gắp vào đĩa được chọn lựa và sắp xếp rất đẹp mắt. Tác phong ăn lại
nho nhã, khiến người ta nhìn vào cũng có cảm giác đang thưởng thức một
tác phẩm nghệ thuật.
Bạch Dương, Song Tử và Thiên Bình ăn uống
rất say mê. Những chàng trai đĩnh đạc, oai phong, cả người toát ra hào
quang của tiền, so với ba người này quả thật cũng không bằng một góc.
Bạch Dương với nét đẹp lãng tử của người Pháp, Song Tử với nụ cười tỏa
nắng chết người, Thiên Bình anh tuấn, điển trai, đứng ở trung tâm đại
sảnh, khí thế ăn uống ngời ngời, nhìn thế nào trông cũng vô cùng nổi
bật.
"Ôi, anh ấy ăn mà cũng đẹp trai đến thế."
Trong đám đông có tiếng lao xao của những cô gái trẻ.
Ma Kết thì điềm đạm hơn, tuy thức ăn anh gắp vào đĩa cũng không ít. Một
phần vì anh mải quan sát xung quanh xem có người quen nào thấy được bộ
dạng mất mặt của mình không, một phần cũng là do tâm trí đã hoàn toàn để trong phòng y tế, nơi Sư Tử vẫn đang say ngủ.
Thiên Yết không biết đã đi đâu mất.
Ba cô gái vẫn tiếp tục sự nghiệp ăn và ăn. Kim Ngưu vẫn tiếp tục sự nghiệp nhắc nhở và nhắc nhở
Bụng đã no căng nhưng mọi người vẫn cảm thấy chưa đủ. Kim Ngưu thấy thế, liền nói:
Ý kiến của Kim Ngưu được thống nhất, trong khi cô nàng lại khóc ròng: Quả nhiên đồ ăn hôm nay sẽ không bao giờ thừa được.
Người đẹp bao giờ cũng có sức hấp dẫn. Mà tập hợp một nhóm người đẹp lại càng thu hút ánh nhìn của công chúng hơn nữa. Năm lần bảy lượt đã có người
đến hỏi bọn họ liệu có phải là CV hay các đại thần của giới âm thanh
không. Thật ra những người này đều thấy mỹ nhân là không suy nghĩ thấu
đáo được nữa. Giả sử bọn họ có là những đại thần của giới âm thanh thì
cũng chẳng dại gì mà khai ra.
"Không phải là đại thần âm thanh, nhưng có thể mời một trong các quý cô đây nhảy thử một bản không?"
Giọng nói của Song Tử được anh trau chuốt kĩ lưỡng, thanh âm cũng hạ cho trầm xuống, nghe vô cùng thu hút. Nhân Mã ngẩn người, đột nhiên nhớ đến ai
đó. Nhưng Song Tử lại hiểu nhầm ánh mắt của Nhân Mã, cứ ngỡ là mình đã
thành công đánh động chút cảm xúc hụt hẫng, mất mát trong cô.
Thật ra, người mang tâm trạng tồi tệ nhất lúc này chính là Kim Ngưu. Nhìn
chàng trai mình thầm thích trò chuyện thân mật cùng một người con gái
khác, đối với cô mà nói chẳng khác gì bị kim châm, đau nhức nhối mà
chẳng thể cất nổi nên lời oán trách.
Song Tử mỉm cười rạng rỡ,
ngữ âm dịu dàng, hơi cúi người xuống, thì thầm vào tai một cô gái điều
gì đó khiến cô nàng đỏ mặt thẹn thùng. Kim Ngưu biết anh rất giỏi ăn
nói, lại là người thân thiện, ưa giao tiếp, lúc quán còn hoạt động cũng
đã trò chuyện với rất nhiều người khác giới rồi. Nhưng thời gian dài
trôi qua, đã rất thường xuyên chứng kiến những cảnh tượng như thế, nhưng cảm xúc trong cô vẫn chẳng thay đổi được chút nào, vẫn thật yếu đuối,
vẫn thật bất lực.
Nhân Mã thuộc tuýp "chuyện người thì tỏ, chuyện mình thì lu". Cô có thể rất nhanh nhẹn trong việc phát hiện ai có gian
tình với ai, nhưng đối với việc ai thích mình thì lại mù mờ không biết.
Giống như chuyện của Song Tử và Kim Ngưu, cô chỉ nhận ra Kim Ngưu thích
Song Tử, Song Tử không thích Kim Ngưu, chứ không hề có nhận thức rằng
bản thân chính là lý do ngăn Song Tử có tình cảm với Kim Ngưu. Trông
thấy Kim Ngưu nhìn cảnh tượng chướng mắt kia, khuôn mặt biểu lộ cảm xúc
quá rõ ràng, Nhân Mã rất nhanh nhẹn kéo cô nàng ra một góc khuất khác.
Điều này không khỏi khiến Song Tử cảm thấy hụt hẫng. Như vậy chẳng phải
quá rõ ràng rằng Nhân Mã biết Kim Ngưu thích anh sao. Với bản tính của
Nhân Mã nếu biết chuyện này, chắc chắn sẽ không bao giờ dành tình cảm
cho anh, như anh đối với cô.
"Ngưu Ngưu, em đừng buồn."
Kim Ngưu đón nhận lời an ủi của Nhân Mã trong nỗi ngạc nhiên vô tận.
"Đúng là tên háo sắc."
Kim Ngưu ngẩn người. Một lúc sau, cô mới nhận ra Nhân Mã nói về Song Tử,
người lúc này đang sải những bước chân điêu luyện trên sàn nhảy, giữa
không gian ngập tràn ánh đèn lung linh và giai điệu du dương vô tận.
"Nhưng vốn dĩ, tên đó không phải là người như vậy. Em biết mà, đúng không, Ngưu Ngưu?"
Nghe Nhân Mã nói vậy, Kim Ngưu không biết bản thân nên vui hay nên buồn.
Nhân Mã, đã mắng thì làm ơn mắng cho trót, mắng cho thậm tệ, sao giữa
chừng còn thanh minh cho đối phương. Kim Ngưu chợt nhận ra trong mắt
Nhân Mã, Song Tử chính là người tốt, và cô thật sự cảm thấy không vui
khi Nhân Mã hiểu về anh như vậy. Hóa ra, cô ích kỷ đến thế sao?
"Vâng."
Kim Ngưu cố nặn ra một nụ cười gượng gạo cho Nhân Mã yên lòng. Nhưng Nhân
Mã vốn là dân văn, tuy không phải bác sĩ tâm lý, nhưng cũng tinh tế hơn
mọi người ở một số vấn đề về tâm trạng của đối phương được biểu lộ qua
khuôn mặt, biết ngay là Kim Ngưu cười không thật lòng, liền nói:
"Ngưu Ngưu, đừng buồn nữa."
Nhân Mã còn có một khuyết điểm nữa là không biết an ủi người khác.
Kim Ngưu lại cười. Nhưng lần này, cô không buồn giấu diếm cảm xúc của mình nữa.
"Làm sao để vui lên lại bây giờ?"
Nhân Mã suy nghĩ một lát, đã bảo cô không phải là bác sĩ tâm lý, cũng không
phải chuyên gia an ủi người khác cơ mà. Cả nửa buổi trời cô mới nặn ra
một câu trả lời thỏa đáng, nhưng cũng lãng xẹt biết bao.
"Đi... Đi ăn đi."
"Chị ăn chưa đủ no sao?"
"Chưa..." Nhân Mã đau khổ "Chị đang trong kế hoạch giảm cân."
"..."
"Nhưng hôm nay Ngưu Ngưu đang buồn mà, chị sẽ ăn với Ngưu Ngưu!" Nhân Mã nói, giọng hừng hực khí thế chiến đấu.
"Nhưng em không có thói quen ăn khi buồn."
Cơ thể Nhân Mã đông cứng lại, nụ cười trên gương mặt cũng bị tê liệt bởi sức công phá vĩ đại của câu nói Kim Ngưu vừa thốt ra.
Biểu cảm trên khuôn mặt Nhân Mã thật sự rất thú vị, khiến Kim Ngưu liền cảm thấy tâm trạng mình tốt lên được mấy phần.
Kim Ngưu hướng về phía người phục vụ mặc comple chỉnh tề đang bưng khay
nước uống, vẫy vẫy nhẹ vài cái, đưa cánh tay của mình lên không trung,
cả người toát ra sự thanh lịch, nhẹ nhàng, nụ cười thuần khiết và tinh
khôi. Nhân Mã tuy tiếp xúc nhiều với Kim Ngưu nhưng trông thấy động tác
đẹp đẽ này của cô nàng cũng không khỏi ngẩn người.
Khay thức uống phong phú và đầy màu sắc của các loại chất lỏng khác nhau. Kim Ngưu rất nhanh nhẹn chọn lấy một ly nước màu đỏ đậm, trông vô cùng sang trọng.
Nhân Mã ngẩn người, hỏi một câu cực kỳ ngốc nghếch.
"Đây là...?"
Kim Ngưu rất khéo léo đỡ lời.
"Nếu chị không quen uống rượu vang, có thể nếm chút coctail nồng độ cồn thấp."
"Cái nào là coctail?"
Người phục vụ bắt đầu hướng ánh mắt đầy hoài nghi về phía Nhân Mã, làm cô nàng toát mồ hôi hột.
"Tôi ấy mà, chỉ quen uống rượu, chưa từng tiếp xúc với coctail."
Nói rồi, cô nàng chộp lấy một chiếc ly hình thù khá đẹp mắt trên khay thức uống, mỉm cười tinh tế.
"Cảm ơn!"
Kim Ngưu trố mắt nhìn thứ chất lỏng màu trắng như nước lọc trong chiếc ly
mà Nhân Mã đang cầm trên tay, không biết nên có biểu cảm gì cho phù hợp.
"Chị Mã Mã, chị muốn uống nó thật sao?"
Nhân Mã không hiểu, đưa chiếc ly lên môi, nhấp một ngụm nhỏ. Ở lưỡi cảm nhận được một vị rất thuần khiết, mát lạnh, nhưng ngay sau đó, một ngọn lửa
nóng rực đột nhiên phá vỡ tầng thanh khiết ấy, từ thực quản tràn vào dạ
dày, và cuối cùng xộc lên mũi, làm nước mắt cô tuôn ra. Nhân Mã nhăn nhó mặt mày, hai tay bịt mũi, hít sâu một hơi, bỗng dưng cảm thấy buồng tim rộng mở, sảng khoái lạ thường.
"Chị Mã Mã, vẫn ổn chứ?" Kim Ngưu trông thấy khuôn mặt đỏ lựng của Nhân Mã, không khỏi lo lắng "Hay là để em gọi cho chị ly coctail khác nhé?"
"Thế đây không phải là coctail à?"
"..."
"Không sao, chị vẫn ổn." Nhân Mã cười hì hì, đưa ly lên nhấp thêm một ngụm nữa.
Cảm giác này, đã uống rồi lại muốn uống nữa. Cứ như là bị nghiện ấy.
Kim Ngưu lo lắng nhìn Nhân Mã uống cạn hết ly này đến ly khác mà không có
dấu hiệu nào khác ngoài đỏ mặt, trong lòng thật sự khâm phục. Vodka nồng độ cao mà uống như uống nước lã thế. Rốt cuộc Nhân Mã có phải là người
không?
Hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp dù có đứng ở một góc phòng đi chăng nữa thì cũng thu hút vô số ánh nhìn của các chàng trai khác. Đặc
biệt là Kim Ngưu - đại tiểu thư của tập đoàn công nghệ danh tiếng. Trong giới doanh nhân, ai mà không chú ý, quan tâm đến việc tạo mối quan hệ
kia chứ. Tuy Kim Ngưu đã sớm được biết là sẽ không lăn lộn trong giới
này, nhưng có chút quen biết với con gái CEO nổi tiếng chắc hẳn phải tốt hơn rất nhiều.
Người ta nói: Làm tốt không bằng cưới khôn mà...
Nhân Mã nãy giờ tuy uống hơi nhiều, nhưng cũng không đến nỗi không nhận ra ý đồ của mấy tên đàn ông mặc áo vest bề ngoài đoan chính, mà lòng dạ đen
tối khôn lường đang cố gắng tiếp cận Kim Ngưu. Cô thừa nhận, tạo dựng
mối quan hệ không có gì là sai cả, nhưng hành động của những người này
thật sự làm cô rất ngứa mắt. Đã đưa danh thiếp thì thôi đi, còn lợi dụng nắm tay nắm chân. Đã mời khiêu vũ thì thôi đi, tại sao phải thu hẹp
khoảng cách giữa hai khuôn mặt...
Kim Ngưu nhỏ bé tuy đã trải
qua nhiều tình huống như thế này, nhưng kinh nghiệm thì thật sự vẫn là
chưa lĩnh hội được. Cô đỏ mặt tía tai từ chối hết lời đề nghị này đến
lời đề nghị khác. Mà trên đời này có biết bao nhiêu người đàn ông mặt
dày, những người này lại còn là thể loại mặt dày siêu cấp nữa. Nhân Mã
bị bỏ rơi một bên, đã sớm "tiễn" mấy tên có ý đồ với mình bằng ánh mắt
hình viên đạn đáng sợ, quyết định giúp đỡ Kim Ngưu.
Nhân Mã tách
đám đàn ông đang quây xung quanh Kim Ngưu ra, lao đến ôm chầm lấy cô
nàng vạn phần thân thiết. Cả người Nhân Mã phả ra mùi hương nhè nhẹ của
Vodka, đôi mắt đã xuất hiện vài tia máu, gò má ửng đỏ, môi chầm chậm
thốt lên vài câu, ngữ điệu thể hiện quá rõ ý tứ.
"Xin lỗi, đây là bạn gái của tôi."
Kim Ngưu: "..."
"Mặc dù không hợp lý lắm nhưng tôi cũng ghen với đàn ông đấy."
Đàn ông: "..."
Cả đám doanh nhân thành đạt đều có cùng một suy nghĩ: Cuộc đời thật đáng
buồn, những cô gái xinh như hoa thế lại chơi bách hợp với nhau, còn
đường nào cho nam nhi trượng phu chúng tôi sống sót?
Nhân Mã: Có ý đồ bất chính với nữ nhân mà gọi là nam nhi trượng phu á, đám các người
làm ăn đếm tiền nhiều quá có đọc truyện cổ trang không vậy?
Nhân
Mã thành công đuổi đám đàn ông phiền phức đi, trong lòng vô cùng sảng
khoái. Cô ngả người lên vai Kim Ngưu, làm những sợi tóc nâu bồng bềnh
khẽ chạm vào làn da trắng nõn nơi vùng cổ để lộ của đại tiểu thư, khiến
cô nàng không tự chủ được mà đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch.
"Chị Mã Mã!"
Kim Ngưu đẩy Nhân Mã ra, ánh mắt cảnh giác quét khắp cơ thể người đối diện. Trời ạ, cô đang bị gì vậy? Hồi hộp là thế nào chứ? Tim đập thình thịch
là thế nào chứ? Nhưng quả thật, hành động của Nhân Mã, lời nói của Nhân
Mã, đã làm thần trí cô thật sự điên đảo rồi. Giọng nói của Nhân Mã
thường ngày vốn rất thu hút, nay thêm chút rượu vào khiến thanh âm đột
nhiên trở nên mềm mại, trầm khàn, cực kỳ quyến rũ.
"Mã Mã, chị say rồi..."
"Không say." Nhân Mã cười, có chút ngây ngốc "Nhưng công nhận loại coctail này ngon thật đấy!"
"..."
Có loại coctail nào vị nặng thế không? Bà chị này đúng là kì quái.
"Mã Mã, chị đừng uống nữa, có phải chút nữa phải hát không?"
"Ớ..."
Đúng là bây giờ Nhân Mã mới nhớ ra, cô phải hát nữa. Trốn trong cánh gà, hát một bài nhạc phim Những thanh âm cuối cùng của mùa hạ. Có ca sĩ nào vất vả như cô không cơ chứ. Nhưng Nhân Mã sực nhớ, hình
như Dalziel Sunshine cũng có góp một tiết mục cho buổi họp báo hôm nay
thì phải. Cô lấy điện thoại, mở trình tự chương trình ra xem. Đúng là
trùng hợp, bài hát của cô diễn ra ngay phía sau bài hát của đại thần
Sunshine luôn...
Đây gọi là may mắn hay xui xẻo nhỉ?
Ngay lúc này thì một thân ảnh quen thuộc đang dần dần tiến đến bên họ. Đó chính là Song Tử.
Song Tử cất tiếng chào hai cô gái xinh đẹp, cố gắng để ánh mắt mình không
dừng lại quá lâu ở Kim Ngưu. Kim Ngưu không nhận ra sự khác biệt, chỉ có thể thầm thở dài. Có kiểu tránh mặt người thích mình nào lâu thế không
cơ chứ?
Hình như là... có... Có mấy cặp còn trở thành người dưng.
Cô không dám nghĩ nữa, nếu một ngày mình và anh trở thành người dưng thật. Mà tình hình hiện nay, thì có khác gì người dưng đâu cơ chứ?
"Tiểu Mã, nhảy với anh một bản đi."
Nhân Mã liếc Kim Ngưu đang ở bên cạnh, lắc đầu nguầy nguậy.
"Không biết nhảy."
"Không biết thì anh chỉ."
Nhân Mã nhíu mày. Cùng lúc đó thì Song Tử cũng lên tiếng, giọng điệu cực kỳ khó chịu.
"Tiểu Mã, em uống rượu sao?"
"Chỉ là chút coctail thôi mà."
"Coctail nào mà mùi nồng nặc như thế?"
Nhân Mã ngơ ngẩn. Song Tử lúc bấy giờ mới liếc nhìn sang Kim Ngưu đang đứng
bên cạnh, ánh mắt dậy lên nhiều tia nghi hoặc và trách móc.
Trái tim Kim Ngưu như ngừng đập. Anh đang nghi ngờ cô sao? Trong mắt anh, cô chính là kiểu người có thể làm chuyện đó sao?
Nhân Mã tinh tế như cũng hiểu được chuyện gì đó, lập tức lên tiếng.
"Lục Song Tử anh nhìn thế là có ý gì hả?"
Song Tử chột dạ, thu ánh mắt về. Anh biết Nhân Mã mỗi khi không vui sẽ kêu cả họ và tên người khác.
"Xin lỗi, anh không cố ý. Là anh lo cho em thôi."
Song Tử biểu hiện rõ ràng như thế, cả lời nói và thái độ đều rõ ràng như
thế, Nhân Mã ngốc nghếch sao lại không chịu hiểu? Thậm chí anh còn phải
cam lòng làm tổn thương Kim Ngưu...
Chiếc điện thoại trên tay
Nhân Mã chợt rung lên. Cô cúi xuống, đọc dòng chữ thông báo từ ban tổ
chức chương trình rồi nhanh chóng rời đi. Trước đó không quên gửi lại
cặp đôi kia một ánh nhìn buồn bã.
"Kim Ngưu, xin lỗi."
Mãi một lúc sau, Song Tử mới lên tiếng. Kim Ngưu vẫn chưa định thần lại,
chỉ có thể lắc đầu, không rõ ý tứ. Anh khó xử, ở lại chẳng biết nói gì,
thế là đành quay lưng, cất bước.
Kim Ngưu ngẩng đầu lên, không
còn thấy bóng dáng anh đâu nữa, lòng đau như cắt. Câu xin lỗi đó, phải
chăng cũng chính là lời từ chối tình cảm rõ ràng dành cho cô mà anh đã
ấp ủ bao lâu nay?