Mặc dù đã thỏa mãn
nín khóc trong vòng tay của ai kia, cô vẫn không có ý định về nhà vào
lúc này. Một là vì tâm tình vẫn chưa ổn định, về nhà không khéo lại xảy
ra chuyện mất lòng nhau. Hai là vì mẹ cô hôm nay có lẽ cũng chưa được
bệnh viện cho phép về, cô có về cũng chẳng để làm gì. Nguyên nhân thứ ba lại xuất phát từ người đàn ông duy nhất của gia đình Bảo Bình.
Phải, đó chính là ngài Tô - nghệ nhân âm nhạc nổi tiếng.
Tất nhiên đó chỉ là cái danh trong giới chuyên môn, những người không liên
quan đến âm nhạc không biết đến ông như biết đến Tô phu nhân - vợ ông.
Lúc trước là một người đàn ông hội tụ đủ mọi tiêu chuẩn của soái ca thực thụ, là ước mơ của bao cô gái. Nhưng quả nhiên, dòng đời đã đánh gục
ông. Sau tai nạn của Tô phu nhân, ông hoàn toàn đánh mất sự cao thượng,
bao dung, dịu dàng của bản thân. Không phải trở thành một người ưa gắt
gỏng như vợ, nhưng ông trầm tính hẳn, sự xuất hiện của Bảo Bình cũng như những giọt nước mắt của con gái không còn làm ông động lòng hay chú ý
nữa.
Bảo Bình lúc đầu đương nhiên rất sốc. Nhưng quả nhiên lâu dần cũng quen cả.
Bảo Bình mang khuôn mặt với đôi mắt còn lóng lánh, gò má còn ửng hồng quay
trở lại lớp, không mấy ngạc nhiên khi mọi người đã lục đục chuẩn bị ra
về. Cô nhanh chóng phát hiện ra vô vàn ánh mắt đang phóng về phía mình
với phong phú sắc thái. Thương hại có. Chán ghét có. Kỳ thị có. Nhưng cô nào có quan tâm.
"Dù cả thế giới có quay lưng về phía em,
thì em vẫn còn có anh mà." Thiên Bình trả lời rất tự nhiên khi thấy cô
lo lắng về thái độ của mọi người đối với cảnh tượng vừa rồi.
Bảo Bình nghe xong, tâm lý vốn đã không vững vàng, nay lại suýt ngất xỉu đến nơi.
"Ý anh là... còn có anh và Diệp Song Ngư mà..." Thiên Bình đỏ mặt, ấp úng chữa lời.
Chỉ có vậy thôi mà Bảo Bình vững tâm hơn hẳn. Ừ, phải rồi! Dù chỉ là một số ít thôi, nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc, sẵn sàng bỏ qua mọi
lời dị nghị.
Thế nhưng... Cô đảo mắt quanh lớp tìm kiếm. Một
trong hai người luôn-luôn-đứng-về-phía-Bảo-Bình lại đi đâu mất rồi? Cô
có chút buồn bã, chộp lấy một cô bạn hiền lành nhất lớp, hỏi thăm thì
mới biết hóa ra Song Ngư sau khi nhận được tin dữ của cô chủ nhiệm đã
nhanh chóng biến mất.
Bảo Bình như người mất hồn trở về chỗ ngồi
của mình, trong vô thức nhìn qua bàn người kế bên. Có lẽ vội quá nên
Song Ngư quên mất chiếc áo len mỏng màu tím được vắt trên lưng ghế. Bảo
Bình không vô tâm đến mức không nhận ra Song Ngư có thói quen mặc áo
khoác. Mùa xuân mặc áo len màu tím mỏng. Mùa hè áo khoác denim năng
động. Mùa thu khoác cardigan màu trắng thanh lịch. Mùa đông lại là áo
khoác dạ dáng dài màu thiên thanh.
Thế là không suy nghĩ nhiều,
cô sau khi dọn dẹp xong đồ đạc của mình, nhanh chóng vắt chiếc áo len
mỏng của Song Ngư trên cánh tay mà bỏ chạy. Dù gì ở một mình trong lớp
học vào buổi hoàng hôn cũng rất đáng sợ. Bảo Bình tuy yếu bóng vía nhưng có sở thích đọc truyện kinh dị, tác hại là bây giờ dù không muốn nhưng
những hình ảnh đáng sợ cứ nối tiếp nhau mà hình thành trong não bộ.
Còn chưa kịp thở phào một hơi khi nhác thấy bóng dáng của vài nhóm người
phía trước, cô đã suýt ngất xỉu lần thứ hai trong ngày khi nghe thấy
tiếng gọi tên mình:
"Bảo Bình!"
Cô quay đầu lại, ánh mắt
kinh dị. Nhưng khi nụ cười ấm áp của ai kia vừa đập vào mắt, cảm giác
đầu tiên của cô không phải là nhẹ nhõm mà lại còn căng thẳng gấp bội.
"Anh Thiên Bình? Anh chưa về sao?"
"Chưa. Đang đợi..."
Thiên Bình không nói rõ đang đợi ai, đợi cái gì khiến Bảo Bình nhanh chóng tự nhủ với tâm trạng buồn bã.
"Song Ngư về rồi."
"Ủa? Em ấy không đợi em về chung như thường lệ sao?"
Chính Bảo Bình không biết tin dữ mà cô bạn hiền lành kia nói với cô là gì vì
mọi người trong lớp cũng ù ù cạc cạc. Rõ ràng cô chưa bao giờ nghe Song
Ngư nhắc đến với mình về vấn đề này. Nghĩ đến việc tế nhị, cô cũng không tiện thắc mắc nữa. Cô biết nếu Song Ngư có thể nói được thì chắc chắn
giờ này cô chẳng phải ở đây đoán già đoán non nữa.
Thiên Bình
thấy Bảo Bình tỏ vẻ lúng túng khi anh hỏi về Song Ngư, trong lòng đã
ngầm hiểu, cũng không muốn làm cô bối rối thêm nữa.
"Vậy mình về chung. Anh đưa em về."
Cả hai câu của anh rõ ràng đều làm Bảo Bình không thể bình tĩnh lại được,
ngược lại còn cho cô nàng cảm giác chim trời đã đậu cả lại trong tâm trí mình và đang tấu lên khúc nhạc ríu rít, khiến đầu óc cô nàng ong lên
cả.
"Anh nói... Về chung là...?"
"Nhà em ở đâu nhỉ? Anh vẫn chưa biết."
"Anh... Thật ra không... Hôm nay chắc... anh không biết được đâu." Bảo Bình căng thẳng cực độ, đến câu từ cũng đâm ra lộn xộn.
"Sao thế?" Thiên Bình nhíu mày.
"Hôm nay... em... không định về nhà."
Thiên Bình lặp lại câu hỏi. Cô không còn cách nào khác, đành khai thật cả ba
lý do. Lúc đầu cô còn định ở nhờ nhà Song Ngư cơ nhưng hóa ra Song Ngư
lại về trước cả cô. Mặc dù cả hai gắn bó từ rất lâu nhưng nhà của Song
Ngư ở thành phố, cô cũng chưa một lần được đưa đến.
"Vậy bây giờ em định thế nào?"
"Em... Em không biết."
Cô trả lời anh, thầm tính toán trong thẻ còn bao nhiêu tiền, ở khách sạn
nào thì ổn đây... Tạm thời phải kiếm chỗ dung thân đêm nay đã, hôm sau
phải muối mặt xin qua nhà Song Ngư ở nhờ vậy.
Bảo Bình vừa đi,
vừa lẩm nhẩm tên những khách sạn trong thành phố mà cô biết. Sao suy đi
tính lại cô toàn nhớ đến những khách sạn cao cấp đắt tiền không vậy nhỉ? Có lẽ vì bản thân chưa bao giờ ở khách sạn chăng nên họa hoằn lắm cũng
chỉ thấy mấy cái tên hoa mỹ trên quảng cáo.
"Vậy em có muốn qua nhà anh ở tạm không?"
Bảo Bình về cơ bản là chưa chú ý lắm, trong đầu vẫn ngập tràn hình ảnh của các tòa nhà cao tầng tráng lệ trong thành phố:
"Ruby Star, Harmony, Planinum, Kommissionen, Manquant, Цветной бар... Sao
trên đời lắm kẻ sính ngoại thế, tên toàn là chữ Latin, không chỉ có
tiếng Anh mà cả tiếng Pháp, tiếng Đức, thậm chí cả tiếng Nga mà cũng có
người đặt. Không có lấy một khách sạn tên là chữ quốc ngữ sao?"
"Có nhà anh là chữ quốc ngữ này."
Bảo Bình hoảng hồn, theo phản xạ nhích tuốt ra xa, khuôn mặt không thể kinh hãi hơn:
"Nhà anh á? Sao em có thể qua nhà anh ngủ được?"
"Nhà anh còn khá nhiều phòng trống."
"Không được..." Bảo Bình với khuôn mặt đỏ lựng, thần trí cơ bản là đã không còn tỉnh táo nữa "Tuyệt đối không được."
"Sao lại không?"
"Em là thân nữ nhi trinh bạch, sao lại có thể qua đêm tại nhà nam nhân?"
Nghe vậy, Thiên Bình thừa biết cô đã hoảng loạn cực độ rồi. Nếu không sao
lại sử dụng ngôn ngữ cổ trang như vậy. Anh mỉm cười, tâm trạng vui vẻ
thêm được mấy phần.
"Ta đã bảo là còn rất nhiều phòng trống cơ
mà. Cô nương không cần khách sáo. Ta tuyệt đối không làm vấy bẩn nhân
phẩm của bản thân."
Bảo Bình nghiêm mặt:
"Anh tuyệt đối không được làm càn..."
Ối trời Bảo Bình ơi là Bảo Bình, hai người đã có danh phận gì đâu sao lại
có thể đưa ra lời lẽ đáng xấu hổ như vậy. Thiên Bình thì nhịn cười đến
nội thương, đáp:
"Được, đảm bảo."
Rốt cuộc thì người ta
say mới nói điều ngớ ngẩn. Còn Bảo Bình của chúng ta chỉ cần nghe lời
Thiên Bình nói thôi cũng có thể không còn tỉnh táo nữa. Cũng phải thôi,
ai bảo giọng anh ngọt ngào lại dịu dàng đến thế. Bảo Bình không say,
nhưng trái tim đã gục ngã rồi. Khi trái tim đã không còn sức kháng cự
thì lý trí còn có ích gì?
Không gian xung quanh hai người dần tối hẳn. Trong lúc chờ xe buýt, Thiên Bình mới phát hiện trên tay Bảo Bình
có chiếc áo màu tím, liền hỏi:
"Nhiệt độ xuống rồi, em có áo khoác lại không mặc vào à?"
Cô cúi xuống tay mình mới vỡ lẽ:
"À, đây là áo của Song Ngư. Cậu ấy có thói quen mặc áo khoác. Hôm nay về
gấp chắc không kịp nhớ ra, em mang về giúp cậu ấy, mai lại đem trả."
Thiên Bình không nói gì nữa. Bảo Bình trong lòng không tránh khỏi buồn bã.
Cũng không hiểu vì sao cô lại từ từ đưa áo khoác của Song Ngư cho người
bên cạnh.
"Đưa anh làm gì?" Thiên Bình ngạc nhiên.
Bảo
Bình không thể nói rằng muốn đưa anh, để anh cảm nhận mùi hương của Song Ngư. Cô từ khi chơi với Song Ngư đã nhận ra ở cô bạn thân mình có mùi
hương rất đặc biệt, một mùi hương thanh thoát thoang thoảng nơi cánh mũi khiến cô không tài nào nhận ra đó là hương hoa nhài hay hoa sứ, nhưng
rõ ràng là rất thơm, khiến người ngửi thấy thêm cảm giác thoải mái, tất
nhiên là cũng có thể làm thần trí người ta mê loạn trong một số tình
huống...
Trời ơi, Bảo Bình đang suy nghĩ biến thái gì thế này?
Cô biết Thiên Bình thích Song Ngư, đương nhiên là cũng thích cả mùi hương
trên cơ thể cô ấy rồi. Hơn nữa, cô còn định kêu anh giữ luôn cái áo
khoác, đợi đến khi có cơ hội lại đem trả, thế là có thể nói chuyện được
rồi. Sau đó sẽ làm thân, sau đó sẽ tỏ tình, sau đó sẽ đồng ý, sau đó sẽ
hẹn hò, sau đó sẽ bỏ rơi...
Aaaaa!!! Bảo Bình suy nghĩ nhiều thế nhưng cái nào cũng tồi tệ.
Đột nhiên nghĩ đến thầy phó chủ nhiệm. Song Ngư không phải là rất thích Ma
Kết sao? Kẻ vô tâm, không chút kinh nghiệm tình trường như cô mà cũng
nghi ngờ, đến khi Song Ngư thổ lộ thì cô mới chắc chắn. Quả là nan giản! Cả Thiên Bình và Song Ngư đều là người cô yêu mến, nhưng trong chuyện
này lại không biết nên đứng về phía ai.
Trên kia đều là những suy nghĩ lung tung của bạn Bảo Bình cả. Chỉ là trong khi mải suy tính nên
ủng hộ ai thì cô nàng lại chợt quên mất một điều...
Hoàn toàn...
Cô hoàn toàn có thể đứng về phía mình mà. Dũng cảm tiến lên, dũng cảm
nắm bắt cơ hội. Biết đâu cô sẽ có được hạnh phúc. Nhưng hai chữ ấy trong suy nghĩ cô sao lại mông lung và xa vời đến thế? Vì cô chẳng bao giờ
biết cách làm bản thân mình hạnh phúc. Thế thì... phải đợi bạn ấy nhận
ra rồi tính tiếp vậy.
Thiên Bình tất nhiên hiểu cô đang suy nghĩ
gì. Chính anh cũng đã rất do dự khi cho cô biết bản thân thích Song Ngư, nhưng có vài điều vẫn chưa được làm rõ, khiến Bảo Bình hiểu nhầm. Anh
định một ngày nào đó sẽ đính chính lại tất cả. Tuy nhiên, cho đến lúc
đó, Bảo Bình vẫn làm anh vô cùng khó xử... và cả đau lòng nữa.
Thiên Bình cố tình đánh lạc hướng bản thân, suy nghĩ theo chiều hướng khác.
Anh nhận lấy chiếc áo khoác khiến cô có phần hơi hụt hẫng. Mặc dù biết
là rất đúng với mong muốn của lý trí, nhưng quả nhiên trái tim vẫn yếu
ớt kháng cự một điều gì đó. Ừ, chút xíu thôi nhưng Bảo Bình vẫn có thể
cảm nhận được.
Đang định nói gì đó thì cô đã cảm giác có một cái
gì đó nhẹ nhàng rủ xuống đôi vai bé nhỏ. Cách một lớp áo sơ mi và một
lớp len mỏng, cô vẫn cảm nhận rõ ràng đôi tay anh đang đặt trên vai
mình, có phần hơi run rẩy.
Trái tim nhỏ bé của Bảo Bình như ngừng đập, thời gian như ngừng trôi, cả khả năng hô hấp của cô cũng như không còn nữa...
Cuối cùng thì Thiên Bình cũng bỏ tay xuống, mỉm cười trêu cô trong khi khuôn mặt đã đỏ lựng:
"Muốn anh mặc hộ?"
"Không... Không phải... Thật ra..." Thần trí Bảo Bình lại được dịp điên loạn, ăn nói lung tung.
Trong phim thần tượng, chàng trai nhẹ nhàng khoác áo cho cô gái, ngoài trời
mưa lất phất rơi thật lãng mạn biết bao. Còn ở ngoài đời thật của Bảo
Bình, cô cũng vừa được người con trai cô yêu mến làm cho hành động như
thế. Có điều, áo khoác này không phải của cô hay của anh nhưng lại của
một người con gái khác, thậm chí là người con gái anh yêu mến.
Tuy nhiên... điều này cũng không tránh khỏi tạo cho Bảo Bình một cảm giác ngọt ngào.
Nhưng mọi việc nào có dừng lại ở đó. Bảo Bình vừa đặt chân vào nhà bạn Thiên
Bình liền nhận được một ánh mắt thảng thốt từ một người phụ nữ đã ở sẵn
trong nhà từ lúc nào.
"Ôiiiiiiii!!!!!! Bình Nhi, con dám mang con gái về nhà sao?"
Bảo Bình đứng hình. Bình Nhi? Ý gọi Thiên Bình sao? Còn nữa... người này... không lẽ...?
"Không phải mẹ đang gào thét trong lòng còn gì? Không cần kiềm chế" Thiên Bình cười nhạt "Còn nữa, đừng gọi Bình Nhi trước mặt cô ấy chứ."
Quả nhiên, anh vừa dứt lời, người phụ nữ hai mắt đã long lanh lao về phía Bảo Bình, ôm chầm lấy cô, luôn miệng cảm thán:
"Thật là dễ thương quá điiiiii! Cháu có phải là bạn gái của Bình Nhi không?"
"Không... Thật ra..." Bảo Bình nhanh chóng nhận ra cái nháy mắt ra hiệu, khuôn
mặt đau khổ như đang van xin của Thiên Bình cùng biểu cảm thất vọng tràn trề của người phụ nữ trước mặt, liền ấp úng "Thật ra... chính là bạn
gái đấy ạ."
"Oaaaaa!!!!" Người phụ nữ từ khi Bảo Bình xuất hiện
đã phấn khích tột độ "Cuối cùng Bình Nhi cũng đã có bạn gái rồi, làm bác lo quá cơ. Cháu tên là gì?"
"Cháu là Tô Bảo Bình ạ." Cô lễ phép giới thiệu, đã có phần bớt lo sợ hơn.
"Bảo Bình đừng khách sáo, cứ coi như đây là nhà, vào đi cháu!"
Lần này thì chính bản thân Thiên Bình cũng đứng hình. Thân thiết đến mức gọi thẳng tên rồi sao?
"Từ đó đến giờ, bác luôn mong có một mụn con gái trong nhà. Siêu âm bác sĩ
bảo là con gái, cả nhà liền chuẩn bị váy đầm, tên đặt cho con gái cả
rồi. Cuối cùng lại lòi ra một thằng con trai." Nói đến đây, bà khẽ thở
dài, cất giọng ai oán "Biết sao được, số trời đã định, cũng không còn
tiền sắm quần áo mới nữa nên cứ để tiểu Bình Nhi mặc đồ con gái vậy."
Bảo Bình "phì" một tiếng, suýt chút nữa đã cười vang.
"MẸ!!!!!!" Thiên Bình đang xắt cà chua, liền hét lên, khuôn mặt đỏ lựng không khác gì thứ quả đang nằm trên thớt đã được xắt hạt lựu đẹp mắt.
Mẹ Thiên Bình gạt con trai đang xấu hổ qua một bên, phấn khởi quay sang Bảo Bình cũng đang loay hoay với nồi canh cá:
"Con có muốn xem album rồi nhỏ của tiểu Bình Nhi không? Xinh gái lắm!"
Thiên Bình đần người. Mẹ anh có thể không màng tình thân mà hạ nhục anh như
thế sao? Còn nữa, quan hệ thân thiết từ hồi nào lại chuyển từ "cháu"
sang "con" rồi?
"Oaaaaa! Muốn ạ." Bảo Bình cũng nhanh chóng gạt
tiền bối đáng kính qua một bên, hai mắt sáng lung linh theo bác gái vào
phòng khách.
Tiếng cười khúc khích của Bảo Bình và bác gái cùng
tiếng hét phẫn nộ ngập tràn xấu hổ của Thiên Bình đáng thương đã hòa lẫn vào nhau, quyện cùng hương vị thoang thoảng của canh cá từ gian bếp ấm
áp khiến trái tim Bảo Bình bất giác rung động. Cô đâu phải không biết
đến sự tồn tại của cái cảm giác bình yên, không khí đầm ấm vui vẻ đến lạ này. Chỉ là nó quá đỗi xa xôi, mơ hồ như một miền ký ức thăm thẳm mà
mãi mãi cô chẳng thể nào chạm đến được nữa.
Nghĩ đến đây, nước mắt Bảo Bình không hẹn mà tuôn rơi lã chã.
"Bảo Bình, con sao thế? Đừng làm bác lo mà, Bảo Bình."
Bảo Bình gạt nước mắt, mỉm cười với người phụ nữ đối diện, nụ cười thật
lòng. Còn Thiên Bình chỉ lặng lẽ nhìn cô, trái tim khẽ phập phồng trong
ngực mấy nhịp đập run rẩy.