"Một chương truyện được khuyến khích đọc vào nửa đêm, khi bạn đang ở một mình và tắt hết các loại đèn đóm."
"Bởi vì đây là một chương truyện mang yếu tố hài hước rất cao, sợ rằng tiếng cười của bạn sẽ làm kinh động đến các sinh vật."
"Thật đấy!"
"À, trước khi đọc cũng cần ngó xung quanh, xem có ai đang len lén nhìn vào thiết bị điện tử của bạn không nhé!"
"Thân!"
____________________
Đột nhiên, có tiếng người gọi cô: "Xử Nữ!"
Xử Nữ giật mình, tất cả các dây thần kinh lập tức căng lên.
"Chị Xử Nữ, là em đây!"
Giọng nói ấm áp khiến trái tim cô như dịu lại. Anh đã chứng kiến nhiều khoảnh khắc đáng xấu hổ của cô vậy rồi, cô dần dà cũng không ngại nữa, mỗi lần anh xuất hiện chỉ muốn dựa dẫm vào anh.
==========*****==========
Mặc dù Xử Nữ đã tiếp xúc rất nhiều với giáo sư Cố Viên Quy - người bảo hộ
của cô và Xử Nam sau khi Vương tiên sinh và Vương phu nhân mất, nhưng sự cổ quái của Liễu Mịch vẫn đem lại cho cô cảm giác ngột ngạt. Cố Viên
Quy tuy hơi khó tiếp xúc, nhưng ông không khiến đối phương thấy mình bị
chèn ép khi nhìn vào mắt nhau. Ở Liễu Mịch toát ra khí chất kỳ lạ, và
mỗi cái nhíu mày của bà đều làm cho người ta sợ hãi.
"Vương Xử Nữ?"
Xử Nữ gật đầu lia lịa, đoạn đưa mắt qua cửa chính, trông thấy đám người thập thò hiếu kỳ mà không khỏi buồn cười.
"Tuổi?"
Xử Nữ hơi ngập ngừng, nhưng vẫn trả lời: "Hai mươi hai mùa xuân chẵn."
"Cũng không còn nhỏ nữa nhỉ?"
"..." Xử Nữ biết điều đó. Và trong thâm tâm, cô vẫn hằng mong ba mẹ có thể sinh mình ra trễ hơn hai năm.
"Ngày tháng năm sinh?"
Xử Nữ chột dạ. Cô đây là đang gặp mặt bà nội của Hoa Linh Lan, sao lại có
cảm giác giống như đi xem bói, phải cung cấp thông tin cá nhân vậy.
Không lẽ bất kỳ hoạt động tâm linh nào cũng gắn liền với tên tuổi và
những con số biểu thị ngày sinh?
"Nhất thiết phải nói ra sao?" Xử Nữ hỏi Hoa Linh Lan đang đứng bên cạnh Liễu Mịch.
Hoa Linh Lan gật đầu. Xử Nữ nuốt nước bọt, hỏi tiếp: "Có cần phải trả lời thật không?"
Lúc bấy giờ, Liễu Mịch mới lên tiếng, giọng trầm ồm đáng sợ: "Cái đó là tuỳ cô. Nhưng cung cấp thông tin mà sai sự thật thì cô chuẩn bị tinh thần
đi là vừa."
Mặc dù Liễu Mịch không nói rõ "chuẩn bị tinh thần" là chuẩn bị tinh thần cho cái gì, nhưng Xử Nữ nghe xong, liền rùng mình
một cái, lập tức nói ra sự thật: "Ngày 6 tháng 9."
Thật ra, cô
rất ngại khai ngày sinh của mình cho mọi người cùng biết, bởi vì họ sẽ
bật cười ngay lập tức. Nhìn đám người thập thò ngoài cửa chính đang bụm
miệng nín cười kia là biết. Xử Nữ thầm ghi hận trong lòng. Duy chỉ có Cự Giải vẫn giữ nguyên nét mặt đăm chiêu, nhẩm đi nhẩm lại ngày sinh của
Xử Nữ cho khỏi quên. Năm nay không kịp tổ chức sinh nhật cho chị ấy, năm sau anh nhất định sẽ đền bù.
"Đây là quán cafe Nắng?"
Xử Nữ tiếp tục gật đầu lia lịa.
"Quán này đang bị vong theo."
Xử Nữ lập tức câm nín, rơi vào trầm mặc miên man vô tận.
Ngày mùa thu đẹp trời nào đó, một người phụ nữ lớn tuổi xông vào khu vực
kinh doanh của bạn và lớn tiếng tuyên bố: "Chỗ này đang bị vong theo!",
thì bạn sẽ hành xử như thế nào? Xử Nữ tất nhiên sẽ không chút kiêng nể
mà lấy chổi quét người này ra ngoài đường. Nhưng đây là bà nội của Hoa
Linh Lan, bà nội của đại nhân thì chính là đại đại nhân, cô không thể để bản thân thất lễ được.
"Tại sao bà lại nói vậy ạ?" Thấy Xử Nữ đã đờ ra như khúc gỗ, Hoa Linh Lan lên tiếng hỏi thay "Con cảm thấy ở đây
chẳng có vấn đề gì cả."
"Tất nhiên rồi." Liễu Mịch nhướng mày,
cất gọng khinh khỉnh "Nội lực của mi chắc chắn không đủ để nhận biết
được loại vong này. Vì đây không phải là linh hồn của người chết, mà là
linh hồn của một người với cơ thể yếu ớt đang chờ phục hồi để nhập lại
làm một."
Đến lượt Hoa Linh Lan ngẩn tò te: "Trên đời này cũng có loại vong đó sao?"
Liễu Mịch rất nhanh chóng gạt cháu gái của mình sang một bên, lại quay sang Xử Nữ: "Ở đây có từng xảy ra tai nạn gì không?"
Thiên Bình nghe được câu hỏi, trái tim bất giác đập mạnh hơn mấy nhịp. Xử Nữ
gật đầu, nét mặt vô cùng căng thẳng, mồ hôi cũng theo đó mà rịn ra hai
bên thái dương.
"Cần phải diệt cái vong đó ngay, hoặc triệu nó tới, kêu nó không được làm phiền nữa."
Xử Nữ rùng mình vì cách dùng từ của Liễu Mịch: "Nhưng Bảo Bình rất dễ
thương, em ấy sẽ không doạ người, cũng không gây ảnh hưởng gì đâu."
Thiên Bình nghe vậy, mày đã nhíu lại và mắt đã long lên. Anh biết Bảo Bình là người theo đạo, và cô chắc chắn sẽ không chấp nhận bị người ta nói về
mình với dạng một cái vong, hay tất cả những gì liên quan đến tâm linh
không thuộc phạm trù Công giáo. Hơn nữa, cho dù có là người không theo
tín ngưỡng, nhưng bị người ta nói về mình dưới dạng một cái vong trong
khi mình chưa chết, chẳng phải là đang xúc phạm mình sao?
Thiên
Bình tự dằn lòng phải tiết chế, tất nhiên dù có chuyện gì anh cũng sẽ
không lao ra giữa phòng rồi gào lên đòi công bằng cho cô gái nhà anh.
Ngay lúc đó, Cự Giải đã lên tiếng: "Anh Lâm, xin lỗi!"
Ánh mắt Cự Giải nhìn anh vẫn ấm áp hiền lành, chỉ có lúc này đã mang nhiều phần e
dè lo sợ. Ngay giây phút đó, chỉ một hành động đó, Thiên Bình đã nhận
ra: Cự Giải đối với cháu gái (?) của mình là vô cùng chân thành.
"Bọn họ dám nói tôi là một cái vong????" Bảo Bình tức đến nổ đom đóm mắt
"Lại còn là một cái vong dễ thương? Bọn họ đang kể chuyện kinh dị hài
hước à?"
Lạp Hộ ở kế bên an ủi: "Cô nương, vẫn là đừng chú ý tiểu tiết như vậy chứ. Hãy nghĩ đến việc cô nương sắp có thể gặp và trò
chuyện cùng mọi người rồi."
Bảo Bình ngồi thừ ra, chợt có dự cảm
không lành về người đối diện: "Anh rốt cuộc là ai?" Là ai lại có thể một lời uy lực sắp xếp mọi thứ dưới trần gian như vậy.
"Nói dông nói dài thì vẫn phải triệu cái vong đó."
Xử Nữ khẽ nhíu mày, môi cũng mím lại: "Bà à, Bảo Bình vẫn còn sống, bà không thể nói về em ấy như vậy."
Cả đám người ngoài cửa không hẹn mà cùng giơ ngón cái về phía Xử Nữ: "Cho chị ngàn like."
Lúc bấy giờ, Liễu Mịch mới thu về vẻ mặt nghiêm trọng. Bà nhắm mắt, dựa
người về lưng ghế phía sau, cất giọng mơ hồ, đầy huyền bí: "Mặc dù cơ
thể của người đó chưa hoàn toàn chết đi, nhưng lại quá yếu ớt để trở
thành vật chứa, thì linh hồn sẽ phiêu bạt, chẳng gọi là vong thì là gì?"
Xử Nữ trợn trừng mắt, suýt chút nữa đã đứng lên lật bàn: "Bà Liễu, rốt cuộc bà đến đây là có điều gì muốn truyền tải?"
Hoa Linh Lan cảm thấy tình huống này xảy ra hoàn toàn nằm trong dự đoán.
Nhưng dù sao Liễu Mịch cũng là người thân thích trong nhà, ít nhiều cô
vẫn phải bảo vệ: "Vương tiểu thư, tôi xin lỗi. Cô có thể nghe bà tôi nói một chút nữa không? Đều là muốn tốt cho Tô Bảo Bình cả thôi."
Xử Nữ còn đang định nói thêm gì đó, thì giọng của Liễu Mịch lại vang lên,
trầm trầm. Đôi mắt bà vẫn nhắm nghiền, tựa như không phải nói chuyện với Xử Nữ, nhưng là đang giao tiếp, đối thoại với kẻ nào đó trong tâm
tưởng. Lời thốt ra mơ hồ khó tả, khiến người ta nghe không kiềm được mà
rùng mình.
"Các trường hợp mà khoa học cho là chết lâm sàng hay
người thực vật, bọn ta đều gọi là hiện tượng vật chứa đã hết nội lực để
trấn giữ linh hồn. Họ tuy khác nhau, nhưng đều có chung một điểm, chính
là khó tránh khỏi cái chết."
Không gian đột nhiên đặc quánh lại. Liễu Mịch mở hờ mắt, hơi thở cũng dần trở nên nặng nề.
"Bởi vì, như ta đã nói đó, khi vật chứa không còn đủ sức cho linh hồn chi
phối, thì linh hồn sẽ phiêu bạt. Nếu không có chỗ nấp an toàn chờ ngày
cơ thể khoẻ mạnh, linh hồn của người đó sẽ rất nhanh chóng mà bị các oan hồn đã khuất kéo luôn về cõi âm ti. Đó là khi các người cho rằng: khoa
học đã thất bại trong công cuộc khôi phục sức khoẻ cho người bệnh."
Xử Nữ cắn nhẹ môi dưới, mặt cũng cúi gằm xuống.
"Mộ Dung Lạp Hộ thần quan đại nhân là người được trao cho thiên nhiệm trông coi và dẫn dắt các linh hồn đó. Thế nhưng..." Liễu Mịch ngừng lại một
chút, rồi nói tiếp "Hiện nay, số lượng các linh hồn ngày càng gia tăng,
thêm nữa, họ cũng chẳng còn tin vào tâm linh, Mộ Dung đại nhân không thể quản hết được. Tuy nhiên..."
Xử Nữ ngẩng lên: "Tuy nhiên...?"
Liễu Mịch vẫn giữ thái độ bình thản đó, nói tiếp: "Đáng lẽ ra Tô tiểu thư
cũng đã chịu chung số phận bị các linh hồn xấu kéo về cõi âm ti, nhưng
rất may, Mộ Dung đại nhân đã phát hiện kịp thời và thành công giải cứu."
Bảo Bình giật mình, ngó qua người con trai đang đứng bên cạnh mình, cất giọng xúc động: "Là anh đã cứu tôi sao?"
"À... Chuyện này..."
Lạp Hộ trầm ngâm. Thật ra, những lời Liễu Mịch nói không hẳn là đúng. Mặc
dù chàng có cứu cô thật, nhưng là cứu cô từ tình trạng an toàn, không
phải đấu tranh như siêu anh hùng cứu mỹ nhân như Bảo Bình hằng tưởng
tượng. Lạp Hộ phát hiện ra linh hồn cô được bảo vệ trong một quả cầu kết giới vô cùng an toàn, rồi mới đem cô đến thế giới huyền huyễn. Cho đến
tận bây giờ, chàng vẫn không thể nào giải thích được quả cầu kết giới đó là do ai tạo ra, nhằm mục đích gì. Và với linh lực của bản thân, chàng
thừa biết, kẻ đó nhất định phải có sức mạnh rất to lớn mới có thể an
toàn mà duy trì quả cầu kết giới đó trong môi trường âm dương hỗn loạn,
giữa người sống và người chết, lẫn người suýt chết trộn lẫn với nhau.
"Nhưng mà bà già đó gọi anh là Mộ Dung đại nhân, xem chừng rất cung kính." Bảo Bình bắt đầu phát huy bản tính tò mò của mình "Rốt cuộc anh là nhân vật nào thế hả?"
Bảo Bình tuy biết Lạp Hộ là nhân vật vĩ đại nào đó
rồi nhưng vẫn hành xử rất tự nhiên như vậy, khiến cho chàng vô cùng
thoải mái, lại càng dành nhiều tình cảm cho người trước mặt hơn nữa.
"Cô nương, khi nào tại hạ cảm thấy thời cơ đến, nhất định sẽ nói cho cô nương hay."
"Rồi sao nữa?" Xử Nữ bắt đầu sốt ruột "Nếu đúng như bà nói, thì lý do nào chúng ta phải thực hiện triệu hồn gì đó?"
Liễu Mịch không chút chần chừ do dự, đáp ngay: "Ta đã nói rồi: sự sống còn
của một người hấp hối không chỉ phụ thuộc vào y học, mà còn phụ thuộc
vào tín ngưỡng, tâm linh. Nếu có thể liên lạc với Tô tiểu thư, có thể
nói chuyện với cô ấy, thì việc tìm ra giải pháp để hồn nhập xác sẽ dễ
dàng hơn rất nhiều, hơn nữa cũng là hướng dẫn cô ấy cách khắc chế âm
khí. Vì tai nạn đã xảy ra ở chỗ này, nên dù nạn nhân không muốn, sự bi
thương vẫn sẽ bao trùm trong phạm vi nhất định, sinh ra nhiều điều xui
rủi."
Lời nói nghe có vẻ rất thuyết phục, Xử Nữ cũng là người tin vào những chuyện tâm linh. Thế nhưng, mọi thứ xảy ra quá đột ngột, cô
tất nhiên không thể giữ cho bản thân hoàn toàn tỉnh táo được.
"Tin hay không là chuyện của mỗi người." Liễu Mịch chầm chậm thở ra một hơi "Cứ làm theo lời ta, khắc sẽ có kết quả."Khuôn mặt Xử Nữ lập tức trở nên khó coi vô cùng: Đã không tin còn bảo người ta làm theo, bà già này cũng mâu thuẫn quá rồi.
"Đêm trăng non của tháng này, hãy tập trung tại đây, chúng ta sẽ thực hiện nghi thức triệu hồn."
Khoé môi Xử Nữ giật giật: "Đêm trăng non? Không phải là đêm nay sao?"
Hoa Linh Lan bấm đốt ngón tay, rồi gật đầu quả quyết.
"Nè!" Xử Nữ ngập ngừng lên tiếng "Nghi thức gì đó sẽ không tổn hại đến cơ sở vật chất chứ?"
Đừng có đùa! Cô mới cho người tu sửa lại chỗ này tốn không ít tiền đâu.
Không gian xung quanh cũng mới vừa lau dọn xong, sắp tới chỉ cần đưa nội thất vào là có thể mở cửa làm việc bình thường rồi. Xử Nữ nhớ đến mấy
cái nghi thức mà cô đọc thấy trong sách người ta thường quây quanh đống
lửa rồi quắn quéo gào rú gì đó, trong phút chốc tư duy cũng theo đó mà
bay đến một nơi thật xa.
"Chúng ta sẽ thực hiện nghi thức 100 câu chuyện ma."
Lời Liễu Mịch vừa dứt, Xử Nữ liền bụm miệng "Á!" lên một tiếng. Cô biết
nghi thức này: Đốt xung quanh phòng 100 cây nến, mỗi người sẽ lần lượt
kể những câu chuyện ma, mỗi lần kể hết một câu chuyện sẽ thổi tắt một
cây nến. Tương truyền rằng, sau khi tất cả nến trong phòng được thổi
tắt, các linh hồn sẽ xuất hiện.
Xử Nữ lảo đảo ra về trong dòng
suy nghĩ miên man vô định. Là một người theo Y học, cô biết tin vào tâm
linh là chuyện rất cấm kỵ. Nhưng vốn dĩ, ước mơ của cô nào là thuốc men, phẫu thuật. Cô chỉ đơn giản là vào Học viện Y dược với mong muốn được
gặp anh trai mỗi ngày, kéo gần khoảng cách giữa mình và anh hơn. Cô chăm chỉ học hành, bởi Xử Nam cũng là một sinh viên vô cùng xuất sắc, xuất
sắc đến độ giành được cả học bổng trong khi chỉ "thi chơi". Xử Nữ lại
khác, vì bản thân vốn không có thiên phú trong giới Y thuật, cô chỉ có
thể xuất sắc theo kiểu lý thuyết. Mọi kiến thức trên giấy tờ về các loại bệnh, chẩn các loại triệu chứng, cô đều thành thạo, nhưng về việc xử lý các trường hợp khác nhau đối với cô thì vẫn còn vô cùng khó khăn. Nói
cách khác, Xử Nữ quá khô khan, cộng với việc bản thân không hề yêu thích môn học này, nên tất nhiên việc đi du học cùng Xử Nam vẫn rất xa vời.
Cô vẫn luôn đuổi theo cái bóng của anh trai như thế. Vì lạc lõng, vì trên
đời chẳng có người thân nào khác, cô chỉ còn cách đuổi theo anh trong vô vọng. Cô không biết rằng, mỗi người chỉ có thể là chính mình, cô không
thể cố biến bản thân thành người khác được.
Xử Nữ còn đang mải suy nghĩ, thì điện thoại đột nhiên ting lên một tiếng.
Hoa Linh Lan: Tối nay nhớ mặc đồ có màu xanh nha. Hihii!
Xử Nữ chẳng hiểu vì sao Hoa Linh Lan lai thêm "Hihii!" ở cuối, nhưng tự nhiên mấy chữ này lại khiến cô bật cười.
•*•*•*•
Cuối cùng thì đêm trăng non của tháng 9 cũng đã tới. Trên bầu trời đen kịt
không trăng, sao lấp lánh chiếu toả thành từng cụm. Xử Nữ lẹp kẹp guốc
gỗ trên mặt đường xi măng, cảnh giác cao độ, cùng cảm nhận trái tim đang đập mạnh rất rõ trong lồng ngực.
Bây giờ đã là gần 11 giờ đêm.
Mọi thứ xung quanh chìm vào trạng thái tĩnh lặng, như đang say ngủ. Xử
Nữ đưa tay che miệng ngáp ngáp vài cái, nhưng vẫn không quên chú ý tới
mọi động tĩnh xung quanh. Đêm tối là thời gian hoạt động của tội phạm và những điều đáng sợ khác. Chưa nói đến chuyện chúng tấn công cô, nhưng
chỉ cần trở thành người chứng kiến tên trộm nào đó đang hành sự, chẳng
phải cũng đã vô tình bị cuốn vào rắc rối rồi sao?
"Sợ quá!" Xử Nữ rùng mình vì bị gió đêm thốc vào người, lập tức đưa tay lên ôm hai vai, giọng nói cũng theo đó mà mang vài phần run rẩy "Biết vậy hồi nãy
đã..."
Biết vậy hồi nãy đã rủ Cự Giải đi chung. Nhưng nghĩ đến
việc nhà anh rất gần quán cafe, đi đón cô lại thành ra ngược đường, cô
lại không dám nữa.
Đột nhiên, có tiếng người gọi cô: "Xử Nữ!"
Xử Nữ giật mình, tất cả các dây thần kinh lập tức căng lên.
"Chị Xử Nữ, là em đây!"
Giọng nói ấm áp khiến trái tim cô như dịu lại. Anh đã chứng kiến nhiều khoảnh khắc đáng xấu hổ của cô vậy rồi, cô dần dà cũng không ngại nữa, mỗi lần anh xuất hiện chỉ muốn dựa dẫm vào anh.
"Cự Giải, hi!" Xử Nữ giơ tay hình chữ V với anh, nở một nụ cười méo mó "Sao cậu lại ở đây?"
"Tất nhiên là đi đón chị rồi." Cự Giải đáp lời tỉnh bơ "Tối như vậy, chị đi một mình nguy hiểm lắm đó."
Xử Nữ biết chứ: "Vậy còn Nhân Mã thì sao?"
"Cậu ấy đã đến quán cafe rồi." Nói đoạn, Cự Giải rất tự nhiên mà nắm lấy tay Xử Nữ "Mình cũng đi thôi."
Xử Nữ nhận ra Cự Giải lúc này so với ngày đầu gặp gỡ thật sự có rất nhiều
điểm khác. Mà một trong những biểu hiện rõ rệt nhất, chính là anh đã
mạnh dạn hơn rất nhiều trong việc có những hành động thân mật với cô.
Thế nhưng, kỳ lạ ở một chỗ là: Xử Nữ không hề cảm thấy khó chịu vì điều
đó chút nào.
•*•*•*•
Quán cafe đã hiện ra trong tầm mắt. Không gian tối om huyên náo, chẳng rõ mỗi tiếng động là do người hay ma gây ra.
"Tất cả vào trong." Giọng Liễu Mịch vang lên oang oang, khác hẳn với sáng
nay "Liễu Linh Hoa, phát cho mỗi người bọn họ một cây nến."
Hoá ra là đã chuẩn bị hết rồi?
Xử Nữ nhận một cây nến từ tay Hoa Linh Lan, cùng lấy chìa khoá mở cửa quán cafe. Theo thói quen, cô định đưa tay bật đèn, nhưng Liễu Mịch đã ngăn
lại: "Không được! Như vậy sẽ làm kinh động tới các linh hồn."
Ngay lúc đó, Ma Kết lập tức trưng ra bộ mặt vô cùng khó coi: "Tại sao tôi lại ở đây vậy?"
Vốn dĩ Ma Kết không có mặt ở quán cafe sáng nay, nên không hề biết chút gì
về mấy nghi thức sắp tới mà bọn họ bắt mình phải cùng thực hiện. Anh
cũng là người theo chủ nghĩa duy vật, hoàn toàn không có niềm tin vào
mấy chuyện tâm linh. Nhưng vì Sư Tử đã sống chết rủ anh theo, nên anh
cũng không có lý do nào để mà từ chối cả.
Mọi người lần lượt tiến vào bên trong, ngồi tụ lại thành vòng tròn. Trong khi chờ đốt nến,
Thiên Yết quay sang người bên cạnh: "Hoạt động hấp dẫn thế mà cô ấy lại
không có mặt nhỉ?"
Người bên cạnh im lặng một lát, ánh mắt đảo
khắp xung quanh, rồi mới thận trọng lên tiếng: "Nhân Mã đang ở bệnh viện cùng với Tô tiểu thư."
Thiên Yết nhíu mày: "Không phải Tô phu nhân đang ở cùng Bảo Bình sao?"
"Không biết."
Nghe đối phương đáp lời vậy, Thiên Yết cũng không buồn nói gì thêm. Ngồi bên cạnh anh là Nhân Mã, mà cũng không phải Nhân Mã. Cô ấy là Tần Nhân Vũ,
luôn luôn âm trầm và băng lãnh.
"Nhất định phải kể hết 100 câu
chuyện sao?" Sư Tử vừa đốt nến vừa hiếu kỳ hỏi. Nếu đếm lại thì số lượng người trong phòng còn chưa vượt quá 15, nếu kể hết 100 câu chuyện chắc
trời sáng luôn mất.
"Vì không có thời gian, nên hôm nay chỉ cần
kể 13 câu chuyện, tương ứng với số người có mặt ở đây." Liễu Mịch đáp
"Mọi người đốt nến lên rồi đặt sau lưng mình, chệch sang bên phải một
chút, đừng để lưng mình chặn ánh nến. Các cây nến này sẽ trở thành kết
giới bảo vệ chúng ta khỏi những thế lực bên ngoài. Dù thế nào, cũng
tuyệt đối không được ra khỏi kết giới."
Hoa Linh Lan lúc bấy giờ mới từ từ đứng dậy, tiến vào trung tâm vòng tròn, đặt tại đó một cái gương lớn.
"Mỗi người kể xong câu chuyện của mình, thổi tắt nến, sau đó tiến vào trong
vòng tròn, soi gương một chút rồi hẵng trở về chỗ cũ nhé!"
Tất cả đang có mặt ở đó không hẹn mà cùng rùng mình. Chẳng phải từ khi còn rất nhỏ, họ đều đã nghe những lời truyền miệng nhau rằng không nên soi
gương vào buổi tối sao? Đằng này, không chỉ soi, mà còn soi trong tình
huống kinh dị ma có thể nhảy ra bất cứ lúc nào như vậy.
"Ai sẽ kể trước nào?"
Câu hỏi của Liễu Mịch như chất xúc tác khiến không gian xung quanh đột
nhiên đông cứng lại. Mọi người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng.
"Hay là... để tôi thị phạm cho nhé!" Hoa Linh Lan cười cười, vẻ mặt vô cùng
bình thản, cứ như đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi vậy "Mọi người
cũng đã biết rồi đó, nghề nghiệp của tôi là một MC. Ngoài dẫn chương
trình trên vô tuyến truyền hình, tôi còn được mời tham gia các chương
trình truyền thanh trên giới 2D nữa."
Hoa Linh Lan nói tới đây,
tự nhiên lại đưa mắt nhìn Thiên Yết và Nhân Vũ đang ngồi bên cạnh nhau,
giọng cũng đột nhiên hạ xuống: "Hôm đó, như mọi ngày, tôi mở mạng xã hội lên, nhận ra có khá nhiều lời kết bạn mới. Chuyện này là rất bình
thường, nhưng hôm đó, giữa lô lốc những cái tên, tôi nhận ra một acc khá đặc biệt. Phần vì hình đại diện của cô ấy rất xinh, phần vì cô ấy có
gửi rất nhiều tin nhắn thoại riêng cho tôi, mỗi đoạn lại cách nhau một
khoảng thời gian từ 10 phút đến 30 phút nhấ tđịnh. Thường thì fan hâm mộ ít ai gửi tin nhắn thoại cho thần tượng lắm, vì nhắn chữ nhiều khi họ
còn không có thời gian đọc, chứ đừng nói đến việc kiên nhẫn nghe một
đoạn audio dài. Hôm đó thì tôi khá rảnh rỗi, cũng là tò mò nữa, nên tôi
đã ấn nghe các tin nhắn mà acc kia gửi đến. Mấy tin nhắn đầu không có gì đặc biệt, cũng chỉ là bày tỏ tình cảm thôi. Nhưng càng về sau, các tin
nhắn lại càng đi theo chiều hướng bi quan: cô ấy than thở về cuộc sống
mệt mỏi, về những mối tình một đêm không có hy vọng,... Cuối cùng lại
đến đoạn tin nhắn kỳ lạ chỉ có 2 giây. Một tiếng hét."
Tim Xử Nữ đập thình thịch. Cô như nín thở, cảm nhận nhiệt độ trong cơ thể mình đang giảm xuống đáng kể.
"Đúng, chỉ một tiếng hét." Hoa Linh Lan chầm chậm thở ra một ơi "Mấy đoạn tin
nhắn sau đó không nghe thấy gì nữa, chỉ có tiếng rè rè của máy móc cũ,
tiếng hộp âm nhạc nho nhỏ, tiếng róc rách của nước chảy,... Tất cả trộn
lẫn vào nhau, nghe rất đáng sợ."
"Sau đó thì?"
"Bản thân
là một người có linh lực, đối với những chuyện như thế tôi cũng cảm thấy không có gì quá đáng sợ. Thế nhưng sau đó dẫn chương trình truyền
thanh, đến phần giao lưu với các thính giả, ban quản lý kết nối cho tôi
với một người. Người ấy ban đầu là bày tỏ tình cảm với tôi, sau đó là
than vãn về cuộc sống, y như acc kia vậy, giọng nói cũng giống hệt luôn. Và một điều kỳ lạ là: Từ khi người ấy lên tiếng, kênh bình luận cũng
theo đó mà yên lặng tuyệt đối. Tôi còn chưa kịp đáp lại gì đối với những điều bạn ấy nói, thì bạn ấy đã tiếp tục, bằng một ngữ điệu rất kỳ lạ,
trầm ồm, lạnh lẽo, mang theo chút quỷ dị ghê sợ."
"Người ấy đã nói gì?"
Hoa Linh Lan hạ giọng thì thầm, cố tình bắt chước lại ngữ điệu mà mình nghe được ngày hôm đó: "Có phải thấy tôi rất quen không?"
Hoa Linh Lan tiếp tục câu chuyện của mình: "Sau đó tôi nhận được khá nhiều
tin nhắn spam mình. Thường thì tôi sẽ không chú ý lắm đâu, chỉ cần báo
cáo lên hệ thống thì tin nhắn spam sẽ ngưng ngay ấy mà. Nhưng hôm ấy
linh cảm mách bảo tôi nên xem tin nhắn. Và quả thật, hàng trăm acc đã
thông báo cho tôi: Người đang nói chuyện với tôi trên sóng truyền thanh
thực ra đã chết rồi. Cô ấy nhảy cầu tự tử."
Kim Ngưu tái mặt, lập tức quay qua bắt lấy cánh tay Cự Giải. Anh thấy vậy liền xoa đầu cô:
"Không sao, không sao!" Về điều này, Xử Nữ cảm thấy rất không thoải mái. Đâu phải chỉ mình Kim Ngưu, cô cũng đang sợ mà.
"Sau đó, tôi đã
về cầu cứu bà. Nếu không thì giờ này chắc tôi cũng đã bị ám chết luôn
rồi." Hoa Linh Lan kết thúc câu chuyện của mình bằng một nụ cười như
vậy, xoay người thổi tắt nến, sau đó bò vào trung tâm vòng tròn, soi
gương một lát rồi lại quay về chỗ cũ. "Rất đơn giản phải không?"
Đúng là đơn giản thật, nhưng không phải ai cũng có can đảm làm điều đó.
"Trong khi số lượng nến vẫn còn nhiều, vẫn còn có thể thấy mặt nhau, thì làm
vẫn đỡ sợ hơn đúng không?" Sư Tử lè lưỡi, nhún vai "Vậy để tôi tiếp
nhé!"
Thấy mọi người im lặng, có vẻ như không ai muốn tranh
giành, Sư Tử bắt đầu kể chuyện: "Cái hôm lễ hội khai giảng ở trường Đại
học Mỹ thuật & Kiến trúc ấy, tôi đã gặp phải chuyện vô cùng đáng
sợ." Nghe nhắc đến tên trường mình, cả Song Tử lẫn Kim Ngưu đều dỏng tai lên chăm chú lắng nghe "Buổi chiều, tôi sau khi thiếp đi liền được con
chim cánh cụt đưa vào phòng y tế. Sau khi tôi tỉnh dậy giữa chừng, thấy
có một cô gái đứng bên cửa sổ, mỉm cười vẫy tay với tôi. Cô ấy hỏi tôi
có bị sao không, còn rất nhiệt tình tư vấn tôi cách chăm sóc da cho mùa
đông sắp tới. Chúng tôi trò chuyện với nhau được một lúc, sau đó cô ấy
bỏ đi. Còn lại một mình, tôi chợt nhận ra mình đang nằm trên phòng y tế ở lầu 2, ở ngoài cũng không có lan can hay chỗ nào đứng được cả."
Trong khi Song Tử và Kim Ngưu còn đang run cầm cập thì Bạch Dương đã lên
tiếng phản bác: "Đừng có xạo nữa cô ơi, phòng y tế ở dãy D nơi cô nằm
chỉ có ở tầng trệt thôi. Hơn nữa, tôi vào phòng ngay lúc cô vừa mới tỉnh dậy còn ngái ngủ, làm gì có chuyện gặp ai?"
Câu chuyện kinh dị
mà Sư Tử vất vả lắm mới nghĩ ra bị vạch trần khiến cô không khỏi tức
giận: "Gì chứ? Mặc dù đúng là tôi không gặp ai thật, nhưng lúc tôi đi
ra, rõ ràng là có xuống cầu thang hai lần mà."
"..."
Vốn dĩ là một câu chuyện bịa đặt thôi, nhưng sự thật đằng sau nó còn có thể đáng sợ hơn như vậy nữa.