"Một chương truyện được khuyến khích đọc vào nửa đêm, khi bạn đang ở một mình và đã tắt hết các loại đèn đóm."
__________________
Xử Nữ hỏi, như đang tìm đồng bọn: "Chị Liễu, Sư Tử, Nhân Mã, Kim Ngưu, Song Ngư, mọi người vẫn ổn chứ?"
Kim Ngưu và Song Ngư khóc không ra nước mắt: "Không ổn lắm ạ, nhưng vẫn có
thể cầm cự được." Nhân Vũ chẳng nói chẳng rằng, chỉ gật nhẹ đầu một cái, Hoa Linh Lan cùng hội không sợ ma, nhe răng cười hì hì. Còn Sư Tử lúc
này dường như đã đi đến giới hạn, lập tức gào toáng lên: "Trời ơi!!!!!!
Tôi còn phải nghe bao nhiêu câu chuyện nữa? Hả? Hả? Hả? Tôi muốn đi về,
tôi muốn ngủ!!!!"
==========*****==========
Không gian
chìm trong cái tĩnh lặng đáng sợ sau khi lời Sư Tử vừa được thốt ra.
Dường như chủ nhân của câu chuyện cũng vừa nhận thức được những gì mình
đã phải trải qua không hề đơn thuần chỉ là một câu chuyện vui bịa đặt,
nhanh chóng ngậm miệng lại, nước mắt lưng tròng, trước khi chắp tay cầu
nguyện còn bị cưỡng ép đi thổi nến, soi gương.
Đến lượt Kim Ngưu: "Khu ký túc xá trường Đại học Mỹ thuật & Kiến trúc của em có một
cái hồ hình bán nguyệt trồng hoa sen. Tuy buổi sáng đứng hóng gió ngắm
cảnh rất đẹp, nhưng buổi tối tuyệt nhiên không ai dám bén mảng lại gần.
Chuyện kể rằng ngày xưa, xưa rất xưa rồi, có một nữ sinh mâu thuẫn với
bạn trai nên hẹn người ấy buổi tối ra hồ bán nguyệt để nói chuyện. Cô ấy chờ mãi, chờ mãi, chờ đến tuyệt vọng, nhưng chẳng có ai tới. Đến khi
đồng hồ điểm 11 giờ 11 phút, cô ấy đã nhảy xuống hồ bán nguyệt để tự
vẫn. Điều kỳ lạ là cho đến tận bây giờ, người ta vẫn không tìm được xác
của cô gái ấy, chỉ biết ai lỡ dại đi ngang qua hồ bán nguyệt lúc gần nửa đêm, sẽ trông thấy một cái bóng trắng tóc dài mơ hồ đứng dưới gốc cây,
cùng tiếng thì thào vọng lại theo gió: Cho tôi hỏi bây giờ là mấy giờ
rồi?"
Thật ra đây là một câu chuyện ma phổ thông, khắp nơi đều có dị bản, ngẫm lại thì không đáng sợ lắm. Chỉ là, trong bầu không khí tối tăm đầy quỷ dị thế này, thật khiến người ta khó tránh khỏi rùng mình.
Gió đêm thốc vào lạnh buốt, những ánh nến cũng theo đó mà chập chờn chực
tắt. Song Tử thận trọng thở nhẹ ra một hơi, rồi bắt đầu kể chuyện: "Đây
cũng không phải trải nghiệm của tôi, nhưng là một trong những bí ẩn lớn
nhất của trường đại học Mỹ thuật & Kiến trúc."
Hoa Linh Lan nghe thế liền cảm thán: "Hay thật! Đúng là trường học nào cũng có mấy điều bí ẩn nhỉ?"
Song Tử trực tiếp bỏ qua lời của Hoa Linh Lan, tiếp tục kể chuyện: "Thời xưa deadline thành phẩm được siết chặt và cũng đòi hỏi chất lượng cao hơn
hẳn bây giờ, một nữ sinh đã không chịu được mà tự vẫn trong phòng ký túc xá. Cô ấy chọn cách chui đầu vào một cái túi bóng màu đỏ, cột chặt lại
cho đến khi ngạt thở rồi chết. Cho đến tận bây giờ, nghe đồn cô ấy vẫn ở trong căn phòng đó. Bằng chứng là thỉnh thoảng sinh viên đã thấy thấp
thoáng cái túi bóng màu đỏ ngập tràn hơi nước, và cái đầu của cô ấy bay
lơ lửng trong không trung."
Song Tử nhắm mắt, cố để bản thân
không tưởng tượng ra hình ảnh đó trong đầu, rồi thổi tắt nến, soi gương. Khuôn mặt điển trai hiện ra trước mắt thật rõ nét, anh nhíu mày, cảm
nhận một đợt xung động truyền tới.
"Gì vậy?" Song Tử nhỏ giọng
hỏi, thận trọng quay đầu ra sau, bắt gặp ánh mắt ngơ ngác của mọi người, mới yên tâm nói tiếp "Hình như có động đất, phải không?"
Sư Tử ôm vai, lầm bầm: "Bạn học Song Tử, đừng doạ mọi người chứ."
"Có doạ ai đâu nào." Song Tử nhăn nhó đáp lời.
Rồi hình như cảm thấy có gì đó sai sai, Song Tử nhìn lại vào gương một lần nữa.
"Á!!!!!!!!!!!"
Tiếng hét vang lên chói tai giữa không gian vắng lặng nồng đượm mùi sáp nến,
khiến tất cả mọi người cùng giật mình. Xử Nữ nước mắt rơm rớm, thẹn quá
hoá giận lại gào lên: "Cái tên Lục Song Tử này, doạ chết người ta rồi!"
"Em có doạ đâu!" Song Tử xua tay minh oan, tức tốc quay về chỗ ngồi, run
rẩy kể "Chỉ là hồi nãy em soi gương lần nữa, không thấy mặt em, nhưng
lại là một gương mặt khác đè lên mặt của em, một gương mặt mờ mờ được
che bởi một cái túi bóng màu đỏ..."
Xữ Nữ và Kim Ngưu lập tức gào toáng: "Đừng nói nữa!" rồi quay sang ôm lấy Cự Giải, vùi đầu vào cánh tay anh khóc rấm rứt.
Bạch Dương ở bên đây ngó qua, chép miệng: "Giang Cự Giải thật có số. Hai tay hai cô."
Cự Giải không biết nên khóc hay nên cười, chỉ có thể nhẹ giọng an ủi hai
cô gái. Thiên Yết nhìn thấy khung cảnh náo loạn, chầm chậm quay sang
người đang ngồi kế bên mình: "Tần tiểu thư có vẻ vẫn ổn nhỉ?"
Nhân Vũ nhún vai: "Tầm này đã là gì. Hồi còn nhỏ, buổi tối mùa hè nào tôi,
Nhân Mã với Cự Giải cũng xách đèn bão ra ngoài ngọn đồi cỏ ba lá kể
chuyện ma cho nhau nghe mà."
Hoá ra Nhân Mã cũng không sợ ma. Làm anh tiếc nuối nãy giờ vì mất đi cơ hội che chở người đẹp.
Đến lượt Thiên Yết: "Chuyện tôi kể sắp tới là ở Học viện Y dược."
Bạch Dương xoa hai tay vào nhau: "Ái chà, quả nhiên là Học viện Y dược bao la chuyện ma nhỉ?"
Thiên Yết giải thích: "Ở Học viện Y dược thì từ phòng thực hành giải phẫu,
cho đến hành lang, cầu thang, nhà vệ sinh, ký túc xá, phòng giặt đồ, thư viện,... đều có ma cả." Thấy mọi người đều đã chuyển qua trạng thái câm nín không biết nói gì, anh mới bắt đầu kể chuyện "Ở đâu cũng có áp lực, tuỳ môi trường. Tại Học viện Y dược này thì các bài kiểm tra là vô cùng khó nhằn, thậm chí còn trở thành một trong những ám ảnh lớn nhất của
toàn bộ sinh viên."
Cả đám đưa mắt nhìn hai con người Y dược vẫn
bình thản leo lên top đầu sinh viên toàn trường, trong lòng chợt cảm
thấy hai người này thậm chí còn đáng sợ hơn mấy con ma trong trường họ
nữa.
"Dãy B trường tôi có một khu tự học cho sinh viên trường,
với những dãy bàn kê san sát nhau trong không gian mở thoáng mát, rất
phù hợp cho những buổi học nhóm thảo luận dự án. Buổi tối hôm nọ, vì có
một buổi nói chuyện với giáo sư Cố nên tôi phải ở lại đến tận 9 giờ đêm. Khi ra về, đi ngang qua khu tự học lúc bấy giờ vẫn còn sáng đèn nhưng
đã vãn hẳn người qua lại, tôi trông thấy một cậu nam sinh đang ngồi hí
hoáy ghi chép cái gì đó. Tôi chỉ nhìn thoáng qua cậu ta một chút thôi,
cũng không đứng lại chăm chú quan sát quá lâu, nhưng cậu ta lại phát
hiện ra, và cậu ta vẫy tay ra hiệu cho tôi đến gần."
Song Tử nhỏ giọng nhủ thầm: "Cậu này chắc chắn là ma, chắc chắn là ma..."
Thiên Yết trực tiếp bỏ qua lời bình luận không mấy đúng lúc của Song Tử, tiếp tục kể chuyện: "Cậu ta trông vẫn còn khá trẻ, giống bao sinh viên chăm
học khác ở Y dược. Chỉ là vẻ ngoài của cậu ta khiến đối phương hơi e dè
sợ hãi: mặt trắng bệch, môi khô nứt nẻ, tóc đen rối bù, áo sơ mi trắng
ngả màu cùng những vết bẩn đã bốc mùi rất khó chịu. Cậu ta chìa ra một
bài toán, nhờ tôi giải giúp. Lúc đó tuy hơi nghi ngại, nhưng tôi cũng
đồng ý. Sau đó thì tôi tạm biệt cậu ta đi về." Thiên Yết dừng lại, thở
nhẹ ra một hơi "Sáng hôm sau, cả trường xôn xao lên vì một bộ xương khô
xuất hiện ở khu tự học dãy B. Tôi chen vào đám đông hiếu kỳ hóng chuyện, thì mới biết: Chính vị trí đó, chính tờ giấy đã rách bươm với những bài toán mà hôm qua tôi đã giải, chúng vẫn còn ở đó. Theo điều tra thì đây
là hài cốt của một sinh viên mười năm về trước đã nhảy lầu tự vẫn ở dãy
B, nguyên nhân là do không làm được bài kiểm tra cuối khoá, và những bài toán mà tôi giải chính là đề thi mười năm trước. Không ai biết vì sao
bộ xương đó lại đột ngột xuất hiện. Cho đến tận bây giờ, đây là lần đầu
tiên tôi tiết lộ trải nghiệm kinh hoàng đó với người khác."
Xử Nữ ôm vai run rẩy, cả giọng nói cũng run rẩy: "Năm ngoái cả trường được một phen xôn xao, hoá ra cậu là người trong cuộc à?"
Song Tử chép miệng, nhún vai: "Nếu là chị Xử Nữ, chắc chị đã bỏ chạy trước khi bị cậu chàng đó gọi lại hỏi bài rồi."
"Lục Song Tử nhà cậu im miệng một ngày là chết ai hả????"
Trong lúc Xử Nữ và Song Tử mải cãi nhau, Thiên Yết đã thực hiện xong nghi
thức thổi tắt nến và soi gương. Ma Kết chống cằm ngồi nghe một hồi, rồi
đột nhiên quay sang Song Ngư đang ngồi bên cạnh: "Này, em vẫn ổn chứ?"
Dưới ánh sáng vàng vọt loe loét của đèn cầy, anh không thể thấy được gương
mặt xinh đẹp của Song Ngư đã dần tái lại. Nhưng cô không dám thú nhận,
chỉ nhỏ giọng đáp: "Cố gắng một chút thì cũng không sao."
Thật ra Ma Kết bất chợt nhớ đến việc hỏi thăm là vì câu chuyện của Thiên Yết có liên quan đến ôn thi rồi kiểm tra này nọ. Dù gì, mối liên kết giữa anh
và Song Ngư cũng chỉ có vậy.
Những ngọn nến dần được thổi tắt,
căn phòng vì thế mà dần tối lại. Gió về đêm vi vu thổi lạnh buốt, luồn
qua những khe hẹp, tạo nên những tiếng huýt đáng sợ. Thỉnh thoảng, chó
ngoài đường sủa râm ran từng hồi, dội vào lòng người nghe những dự cảm
không mấy tốt đẹp.
Song Ngư chầm chậm lên tiếng, giọng run run:
"Trong khu dân cư của chúng ta nhiều chó, và ma thì cũng vô kể. Em nghe
bà kể ở đây đã từng xảy ra một cuộc thảm sát của tàn quân sau chiến
tranh, nên linh hồn của những người đã khuất vẫn còn lưu lại nơi trần
gian này, như cầu cứu, như níu kéo một điều gì đó." Song Ngư hắng giọng, như để trấn giữ nỗi sợ hãi đang lớn dần lên trong lòng lúc này "Thính
giác người chỉ có thể nghe được trong một khoảng cường độ âm thanh nhất
định. Tầm nghe của con người khoảng từ 0 đến 125 dB. Dưới 40 dB thì nghe rất khó còn trên 105 dB thì tai sẽ bị đau, và trên 115 dB trong khoảng
thời gian dài thì sẽ bị điếc vĩnh viễn. Trên 130 dB bộ não sẽ gần như
chết."
Mọi người không hẹn mà cùng quay sang nhìn Ma Kết. Thật
ra, câu chuyện này vẫn nên để người học chuyên ngành Vật lý kể sẽ phù
hợp hơn đúng không?
"Người ta các linh hồn cũng tạo ra tiếng
động. Nhưng những âm thanh đó không chạm tới khoảng nghe của con người,
nên chúng ta bình thường không nghe thấy được. Các nhà ngoại cảm đã làm
một ví dụ chứng minh bằng cách đặt một chiếc máy chuyển đổi cường độ âm
thanh, biến âm thanh từ khoảng không nghe được sang khoảng nghe được,
rồi đặt vào bên trong một căn nhà hoang được đồn là có rất nhiều các
linh hồn trú ẩn. Kết quả là: khi thu lại chiếc máy đó và đưa qua bộ xử
lý, họ đã nghe được những âm thanh kỳ lạ - những tiếng thều thào, những
câu chào hỏi, những tiếng cười khanh khách, trộn lẫn vào nhau rất ghê
rợn." Song Ngư hạ giọng thì thầm "Loài chó và mèo được chứng minh là có
khoảng cường độ âm thanh lớn hơn con người, nên chúng tuy không thấy gì
nhưng có thể nghe được tiếng của các linh hồn. Nên khi đêm đến, nghe
tiếng chó sủa liên hồi, nếu không phải là có trộm, thì chắc chắn là có
linh hồn đang đi ngang qua. Nếu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy chó ngồi hai
chân sau xuống, đuôi cụp, mắt đỏ, lưỡi thè, thở hồng hộc, thì linh hồn
đang đi ngang qua chắc chắn là ác linh trong người mang oan niệm. Lúc
đó, tuyệt đối không được để linh hồn đó phát hiện ra bạn đang theo dõi,
nếu không thì... nếu không thì..."
Song Ngư nói tới đây liền im
bặt. Nhưng không cần, họ đã biết những gì sẽ xảy ra sau đó. Tất cả mọi
người không hẹn mà trong lòng cùng hoảng sợ, nghe tiếng chó sủa văng
vẳng kéo dài trong đêm huyền linh tịch mịch.
"Các linh hồn đã nghe thấy tiếng gọi của chúng ta." Giọng Liễu Mịch vang lên, như xa như gần, còn kèm theo một nụ cười quỷ dị.
Theo như cách tổ chức nghi thức thông thường thì họ sẽ dừng lại ở câu chuyện ma thứ 99 và cùng nhau đợi trời sáng. Nhưng mục đích của Liễu Mịch lại
là triệu hồn, nên họ buộc phải hoàn thành cho đến bước cuối cùng.
Đến lượt Cự Giải: "Đây là một nghi thức mà ngày bé Nhân Mã đã kể cho tôi
nghe." Nói đoạn, anh đưa mắt liếc nhìn Nhân Vũ "Trong tâm linh có khá
nhiều nghi thức, mà một trong những nghi thức nổi tiếng nhất là nghi
thức kiểm tra linh lực. Nhắm mắt lại và tưởng tượng bản thân đang đi
trong một không gian nào đó: ví dụ như công ty, trường học,... nhưng
tuyệt đối không được nghĩ về nhà ở của mình. Hãy đi lang thang một chút, để mọi thứ diễn ra tự nhiên. Nếu không gặp ai, tức là không có linh
lực. Nếu gặp người quen, thì linh lực ở mức trung bình và chỉ dừng lại ở việc cảm nhận được các hiện tượng lạ. Còn nếu gặp được một người lạ,
một người mà bản thân chưa thấy bao giờ, thì tức là linh lực ở mức cao
nhất, có thể thấy được các linh hồn khi họ cho phép. Và đặc biệt hơn,
người lạ mà bạn gặp trong tưởng tượng, có thể... đêm nay họ sẽ đứng đợi
bạn ở đầu giường..."
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua. Xử Nữ bắt
đầu mường tượng ra không gian tối om nồng nặc mùi thuốc tẩy của bệnh
viện về đêm. Cô hoảng sợ nhắm tịt mắt lại, sợ bản thân chẳng kiềm được
mà làm theo nghi thức mà Cự Giải nói, không khéo tối nay về nhà ngủ lại
gặp phải ai đó mất.
Trong khi Cự Giải thổi tắt nến và soi gương,
Xử Nữ ngồi co chân lên, ôm đầu gối, lầm bầm: "Mọi người không thể kể
chuyện gì đó ít đáng sợ hơn sao?"
Song Tử cười he he: "Thật ra những câu chuyện này chị kể lúc trời sáng thì
chắc cũng không có gì đâu, nhưng bây giờ là đang buổi đêm, còn trong
nghi thức tâm linh nữa, tất nhiên phải đáng sợ rồi."
Xử Nữ hỏi, như đang tìm đồng bọn: "Chị Liễu, Sư Tử, Nhân Mã, Kim Ngưu, Song Ngư, mọi người vẫn ổn chứ?"
Kim Ngưu và Song Ngư khóc không ra nước mắt: "Không ổn lắm ạ, nhưng vẫn có
thể cầm cự được." Nhân Vũ chẳng nói chẳng rằng, chỉ gật nhẹ đầu một cái, Hoa Linh Lan cùng hội không sợ ma, nhe răng cười hì hì. Còn Sư Tử lúc
này dường như đã đi đến giới hạn, lập tức gào toáng lên: "Trời ơi!!!!!!
Tôi còn phải nghe bao nhiêu câu chuyện nữa? Hả? Hả? Hả? Tôi muốn đi về,
tôi muốn ngủ!!!!"
"Thật á?" Bạch Dương làm như thể mình đang ngạc nhiên lắm "Sau khi nghe được những câu chuyện như thế này mà cô còn suy nghĩ đến việc đi ngủ?"
Sư Tử lập tức nín lặng. Đúng rồi! Không lẽ mấy đêm tới cô phải chịu mất ngủ hay sao?
"Không thành vấn đề!" Song Tử cười sảng khoái "Kêu thầy Bạch qua ngủ chung với chị là được chứ gì?"
Trong lúc Sư Tử đang vật Song Tử ra mà dạy dỗ cho một trận nên thân vì tội ăn nói xàm xí, thì Thiên Bình chợt phát hiện ra một điều kỳ lạ. Anh
nghiêng người qua bên Ma Kết, thì thầm: "Anh có thấy cái bóng hắt lên
tường có gì đó hơi sai không?"
Câu nói của Thiên Bình được dịp làm cho cả căn phòng lắng lại.
Vì căn phòng của quán cafe Nắng được làm bằng kính, nên chỉ độc nhất một
bức tường thông với nhà bếp là có khả năng hứng bóng của mọi người. Vì
tuyệt nhiên không ai dám ngẩng đầu nhiên kiểm chứng, nên Thiên Bình phải tả lại: "Này nhé! Mọi người đều đang ngồi cả, vậy mà lại có một cái
bóng đứng."
Cả bọn kinh hãi nhìn nhau: "Cái bóng đó như thế nào?"
"Nó có hai hốc mắt tròn xoe như đang trợn lên. Từ hốc mắt đó, hai dòng chất lỏng chảy ra, không biết là gì..."
Xử Nữ nhắm mắt, bịt tai, hét lên: "Đừng nói nữa!!!!!"
"Chị Xử Nữ trông thường ngày ghê gớm như một bà chằn lửa..." Song Tử dường
như vừa nhận thức được một điều vô cùng vĩ đại "Tuy nhiên lại có nỗi sợ
hãi bất tận với những con ma."
"Im đi!!!" Xử Nữ đỏ mặt đáp lại, vẫn không dám mở mắt ra.
Song Tử lại nhìn sang đôi nam nữ vẫn đang ung dung bình thản theo dõi những
cuộc nói chuyện thư giãn giữa giờ, bất chợt buông ra một tiếng thở dài.
Nhân Mã không những không sợ, mà còn bất chợt trở nên lạnh lùng ít nói.
Song Tử buồn bã nghĩ: Có phải cô đang suy nghĩ về Bảo Bình, về những
chuyện xảy ra ngày hôm ấy, cái khoảnh khắc mà bản thân vô tình trở thành nguyên nhân của một tai nạn thảm khốc?
"Lục Song Tử đang nhìn tôi."
Thiên Yết nghe Nhân Vũ nói, cũng hướng ánh mắt về phía Song Tử khiến anh chột dạ quay đi.
"Anh chàng họ Lục đó... có phải là đang thích Nhân Mã không?"
Đối diện với câu hỏi của Nhân Vũ, Thiên Yết chẳng biết nên đáp lại như thế
nào cho phải. Hơn ai hết, anh là người biết rõ điều đó. Chính Song Tử đã thừa nhận với anh, và chính anh cũng đã chứng kiến nhiều hành động thể
hiện sự quan tâm Nhân Mã của Song Tử. Cho đến giờ này, Song Tử vẫn chưa
biết hai người thích cùng một cô gái, và Song Tử luôn đinh ninh rằng bạn thân mình thật ra đang tán tỉnh cô bé ca sĩ Sagitt nào đó trên mạng.
Thiên Yết cũng không muốn thừa nhận, anh sợ giữa anh và Song Tử sẽ xuất
hiện khoảng cách.
Tất cả mọi người lần lượt kể chuyện. Mỗi câu
chuyện lại mang những màu sắc khác nhau, cũng như những nỗi sợ khác
nhau. Lượt cuối cùng thuộc về Bạch Dương. Lúc đó, đồng hồ đã điểm 1 giờ
sáng.
"Có một đôi tình nhân nọ. Cô gái tính tình tiểu thư, ương
bướng, dễ nổi nóng, còn chàng trai lại đang trong giai đoạn khởi nghiệp
nên rất bận rộn. Mỗi lần muốn buộc bạn trai hẹn gặp mình, cô gái đều
chọn cách dọa tự tử. Nhiều lần như thế, cho đến một hôm chàng trai nhận
được một cuộc gọi của cô gái. Cô thông báo bản thân đang đứng trên tầng
tượng của một tòa cao ốc, nếu anh ta không xuất hiện trong vòng 15 phút
nữa thì cô sẽ nhảy xuống."
Sư Tử buột miệng cảm thán lên một tiếng như để tự trấn an bản thân: "Eo! Loại phụ nữ này còn đáng sợ hơn mấy con ma nữa."
Bạch Dương mỉm cười như có như không, tiếp tục kể: "Chàng trai vì đã quen
thuộc với loại tình huống này, cảm thấy cô gái chắc chỉ như mọi lần dọa
suông thôi, nên anh ta không nói không rằng, cũng không đến gặp cô gái.
Buổi tối hôm đó, chàng trai nhận được tin bạn gái đã thật sự nhảy xuống
tòa cao ốc tự vẫn."
Sư Tử bụm miệng, nín thở, trong lòng không thôi run rẩy.
"Chàng trai và mẹ cùng đến gặp một nhà ngoại cảm xin ý kiến, vì cho rằng chàng trai là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến cái chết kia, nên thế nào oán khí của cô gái cũng sẽ hại chết anh ấy. Nhà ngoại cảm kia nói: Đêm rằm này
oán hồn của cô gái sẽ đi tìm anh ta, anh ta phải trốn xuống chỗ nào đó ở sát nền nhà để cô ấy không thấy được, vì ma chỉ có thể đi thẳng người,
không thể cúi đầu. Chàng trai theo lời nhà ngoại cảm, đêm rằm chui xuống gầm giường mà nằm im thin thít. Đúng 0 giờ, trăng sáng vằng vặc, không
gian vốn yên tĩnh đột nhiên vang lên những tiếng "bịch, bịch" rất nặng
nề. Cô gái ấy đã xuất hiện. Điều kỳ lạ là cô vẫn tìm thấy chàng trai, và giết anh ta."
Tất cả mọi người nhìn nhau, rồi lại nhìn Bạch
Dương, chờ anh kể nốt câu chuyện. Không gian tối om, chỉ còn một ngọn
nến nhỏ nhoi cháy leo lét, như chực bị gió đêm nuốt lấy mất. Ai cũng
biết đây là câu chuyện cuối cùng. Và sau đó, chuyện gì xảy ra thì chắc
chỉ có Chúa mới biết được.
"Mẹ của chàng trai cảm thấy rất bất
mãn, bèn tìm tới nhà ngoại cảm nọ. Lúc bấy giờ, nhà ngoại cảm mới sực
nhớ ra một chuyện quan trọng: Cô ấy nhảy lầu trong tình trạng đầu chúi
xuống hay chân chúi xuống? Mẹ của chàng trai mới trả lời: Đầu chúi
xuống."
Bạch Dương dừng lại ở đó, đưa mắt nhìn mọi người. Song Tử vẫn chưa hiểu gì: "Là sao?"
Bạch Dương chầm chậm thở ra một hơi, hạ giọng giải thích: "Khi người ta nhảy lầu tự vẫn trong tư thế chân chúi xuống trước, thì khi di chuyển trong
nhân gian sẽ dùng chân. Nhưng khi người ta nhảy lầu tự vẫn trong tư thế
đầu chúi xuống trước, thì khi di chuyển trong nhân gian sẽ dùng đầu..."
Xử Nữ tái mặt, cười ha ha: "Vậy những tiếng bịch, bịch đó là...?"
"Đúng vậy." Bạch Dương gật đầu "Như một cái lò xo, nhún lên nhún xuống, lấy
đầu làm vật đỡ, khuôn mặt máu me be bét từ chấn thương do rơi từ trên
cao xuống, tóc tai rũ rượi, mắt trợn lên..."
"Trời ơi!!!!!!!!!!" Xử Nữ và Sư Tử đồng thanh hét "Đừng tả nữa!!!!! Đừng tả nữa!!!!!"
Bạch Dương mỉm cười hài lòng, đưa ra một câu kết luận: "Chính vì lẽ đó, đúng ra chàng trai phải trốn ở vị trí nào đó trên cao thì mới thoát chết
được. Mọi người thử đặt vị trí của mình vào chàng trai khi thấy một cái
đầu chổng ngược đang mỉm cười với mình bằng hàm răng trắng hếu..."
Bạch Dương chưa kịp nói hết câu đã nhận được một cú cốc đầu thô bạo từ Sư
Tử: "Anh dọa chết người ta, anh mới thỏa mãn đúng không?"
Bạch
Dương vất vả bắt lấy hai cánh tay của Sư Tử đang có ý định hành hung
mình, còn đang định nói gì đó, thì một cơn gió lạnh buốt thổi qua. Ngọn
nến cuối cùng trong căn phòng vụt tắt. Những tiếng bịch, bịch vang lên
đều đặn, hệt như câu chuyện vừa rồi.
"Bạch Dương, thế là thế nào? Thế là thế nào hả?" Sư Tử hoảng loạn bóp cổ Bạch Dương mà lắc lắc "Anh
triệu hồi con ma nào lên rồi?"
Nhớ lại những chi tiết Bạch Dương
miêu tả lúc nãy, tất cả mọi người không kiềm được mà rùng mình. Chỉ cần
nghĩ đến một thân hình chổng ngược, di chuyển bằng một cái đầu máu me be bét, đến tìm họ, là họ chẳng thể nào an lòng được. Nhất là giữa màn đêm dày đặc không rõ mặt người kế bên, cơ hồ còn phảng phất mùi hương nến
mới. Những tiếng lao xao gọi tên nhau vang lên, xen kẽ với những tiếng
bịch, bịch đầy đe doạ.
Cho đến khi đôi mắt đã dần quen với bóng
tối, Song Tử mới có thời gian quan sát xung quanh: Xử Nữ đang ngồi đối
diện, nhắm tịt mắt cầu nguyện hết sức khổ sở, một cái bóng đen của vật
thể gì đó tựa con người từ từ tiến tới, mơ hồ lẫn trong làn khói trắng
nhàn nhạt của đèn cầy vừa tắt.
Xử Nữ mở mắt, khuôn mặt xinh đẹp dần tái lại, theo lời Song Tử mà quay đầu về phía sau, có cảm giác trái tim mình dường như đã hoà chung với nhịp
đập bịch, bịch của vật thể kỳ lạ nào đó đang từ từ tiến lại gần. Liễu
Mịch nở một nụ cười nhẹ, giọng nói âm trầm cất lên: "Đã đến lúc rồi!"
"Chị Xử Nữ!"
"Á!!!!!!"
Một giọt chất lỏng đặc sệt màu đỏ chẳng biết từ đâu rơi xuống bên gò má phải của Xử Nữ, chầm chậm chảy dài.