Hai cổ tay Trần Phong có cảm giác tê rần. Sức lực của vật chủ quá lớn. Với sức của mà hắn thậm chí còn không thể di
chuyển thanh đao được nửa phân.
Vật chủ nắm lấy mũi đao
hất mạnh về phía sau, kéo theo cả Trần Phong. Hắn chỉ thấy cơ
thể bỗng dưng nhẹ bẫng, sau đó là cả thanh chiến đao và Trần
Phong đều bị nhấc bổng khỏi mặt đất bay ra xa mấy mét.
Dũng hốt hoảng muốn lao vào giúp đỡ. Cây cột gỗ trong tay vật chủ
bỗng dưng quét mạnh sang ngang, đập cậu ta bắn dính vào bờ
tường bên phải. “ ̀m" một tiếng, từ miệng Dũng ộc ra một ngụm
máu đỏ.
Lúc này chỉ còn lại Lê Thành, Huy và Nguyễn My
đối mặt với con quái vật. Cây cột gỗ trong tay nó nhanh chóng
giơ cao, chuẩn bị đập xuống khu vực hai người Lê Thành và Huy
đang nằm.
Huy ôm chặt vết thương đang chảy máu, nhanh chóng nắm lấy cánh tay Lê Thành, khẩn trương muốn sử dụng khả năng
dịch chuyển của mình. Cậu ta cần ít nhất hai giây để có thể
làm được điều đó. Có điều vật chủ dường như không tốt bụng
như vậy. Cây cột gỗ to lớn trên tay nó đập xuống, không chút do
dự, giống như loài người chúng ta đập chết giun gián, vốn không hề bận tâm chúng sẽ ra sao.
Cây cột gỗ xé gió đập mạnh xuống,. Nguyễn My hốt hoảng đưa tay ra trước, cố gắng sử dụng
năng lực của mình. Sương khói bỗng dưng xuất hiện, tiếp theo đó là một lớp băng mỏng bắt đầu bao bọc lấy cánh tay phải của
vật chủ. Có điều lớp băng quá mỏng manh, chỉ thấy vật chủ
chậm lại đi đôi chút, thế nhưng hoàn toàn không thể ngăn cản
được hành động của nó.
Cột gỗ càng lúc càng gần, chỉ
còn cách hai người Lê Thành và Huy có chừng một gang tay.
Nguyễn My sợ hãi hét lên, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng
đồng bọn bị đập nát như thế.
Đúng vào khoảnh khắc cây
cột gỗ đập xuống, bóng dáng của hai người Lê Thành và Huy
bỗng dưng mờ nhạt, sau đó biến mất tại chỗ ko tung tích. Cây
cột kia lần nữa đập hụt, "ầm” một tiếng đánh xuống mặt đất
tạo nên khói bụi mịt mù. Lê Thành và Huy ngay sau đó cũng xuất hiện ở phía sau lưng vật chủ, gần chỗ Trần Phong vừa bị hất
bay.
Huy bất chợt lên tiếng, cậu ta nhìn rõ được tình hình lúc này.
Nhóm mình đều bị thương tích không nhẹ, người lành lặn nhất
lại không có năng lực gì, nếu bớt đi được một gánh nặng thì
khả năng thoát đi sẽ cao hơn rất nhiều.
_Linh tinh.
Nguyễn My vội vã lên tiếng. Cô nàng ngập ngừng định nói gì đó nhưng
dường như không biết diễn tả ra sao. Chỉ đành làm bộ mặt khó
chịu không vui.
_Vớ vẩn, cậu đừng nói mấy thứ như vậy.
Nếu không có cậu thì tôi và Nguyễn My đều đã chết rồi. Mặc
dù tôi có đồng ý thả cậu lại thì những người khác cũng sẽ
không đồng ý. Đúng vậy không mọi người?
Lê Thành gắt
gỏng đáp lại. Ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Phong như chờ
đợi đối phương trả lời mình. Trần Phong im lặng gật đầu. Hắn
đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì để đưa mọi người thoát khỏi
tình cảnh này. Vật chủ do cá thể mẹ điều khiển đã bước vào
phạm vi ba trăm mét của vòng quan sát mà Trần Phong mở ra. Nếu
cứ tiếp tục thế này với tốc độ của nó sẽ không ai thoát
được.
_Cứ chạy thế này sẽ không kịp.
Trần Phong
chợt lên tiếng. Sự trầm mặc lặng lẽ bao phủ cả nhóm. Ai cũng
biết là không kịp, nhưng làm thế nào bây giờ?
_Hồi nãy phía ngoài con ngõ tôi quan sát thấy vẫn còn rất nhiều
phương tiện giao thông bị bỏ lại. Ba người hãy lấy một chiếc xe máy mà men theo đường cũ rời đi về khu vực giao thoa giữa hai
con quái ban đầu. Tôi và Dũng sẽ dụ cá thể mẹ đi theo một
hướng khác. Tôi có cách để thu hút sự chú ý của nó nhưng các vết thương trên cơ thể hiện tại không cho phép tôi hoạt động
được nhiều nên cần cậu ta giúp đỡ.
_Không được, nguy hiểm quá.
Nguyễn My vội vã lên tiếng. Lê Thành thì trầm ngâm suy nghĩ. Hắn không biết phần trăm thành công của kế hoạch này là bao nhiêu nên
không dám quyết định. Tình huống hiện tại không cho hắn đủ dữ
liệu để phân tích.
_Tin tôi đi, đây là cách tốt nhất. Hơn
nữa đừng lo lắng, tốc độ sau khi biến thân người sói của Dũng
rất nhanh, nếu không ham chiến mà chỉ chạy trốn thì nhất định
không khó để thoát khỏi cá thể mẹ.
“Đang… đang… đang…”
Từng âm thanh lớn truyền đến từ phía sau báo hiệu cá thể mẹ đã
đuổi đến không xa. Thời gian quá ngắn không cho phép mọi người
đắn đo suy nghĩ nữa. Lê Thành cắn răng gật đầu, nói với Trần
Phong.
_Được rồi, tôi với Huy và My sẽ rời đi trước.
Chúng tôi sẽ quay trở lại con đường cũ, đợi cậu và Dũng ở
gần chỗ cây cầu trong vòng hai giờ. Nếu có tình huống ngoài ý muốn xảy ra bắt buộc phải rời đi tôi sẽ để lại ký hiệu.