"Chuyện này nàng không cần lo lắng, thật ra nàng đã nghĩ ra rất nhiều thứ rồi,
hơn nữa giai đoạn trước nàng làm công tác chuẩn bị rất khá, vốn là không cần lo lắng đến vấn đề này, bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn phải
làm." Lúc này Triệu Tử Tu bỗng nhiên nhớ tới việc mà phụ hoàng dặn dò.
"Chuyện gì?" Hiện tại Bạch Hiểu Tình thầm muốn xử lý cho xong chuyện của Uyển Tình Cư, việc khác thì không cần phải vội.
"Chính là chuyện tìm kiếm bà vú, nàng không nhớ là lúc trước Phượng Nghiêu tới tìm nàng cũng vì chuyện này sao." Có chút đau lòng nhìn Bạch Hiểu Tình, xem ra gần đây nữ nhân này quá bận rộn rồi, nếu không thì sao nàng có
thể quên chuyện quan trọng như vậy được.
"Chuyện này ta có nhớ,
nhưng không phải lúc trước nói không cần gấp sao? Có phải hôm nay phụ
hoàng nói với nàng cái gì không?" Bạch Hiểu Tình bỗng nhiên cảnh giác,
chẳng lẽ chuyện này có gì thay đổi, hoặc là còn có điều gì đó quan trọng hơn.
"Hiện tại Phượng Nghiêu đã biết bà vú kia ở đâu rồi, vậy
thì nhất định là những người khác cũng biết, bây giờ muốn tìm được bà vú trước khi người khác biết thì chúng ta mới có thể tìm được kho báu tiền triều." Triệu Tử Tu nói ra suy nghĩ của mình với Bạch Hiểu Tình.
"Chàng nói rất có đạo lý, nhưng Uyển Tình Cư mới vừa khai trương, bây giờ ta
rời đi có gây ra vấn đề gì không." Bạch Hiểu Tình vẫn rất lo lắng về
khách điếm mà mình mới khai trương, nếu lão bản không ở đó thì có xảy ra chuyện gì không.
"Yên tâm đi, khoảng thời gian trước đã chuẩn bị kế hoạch rất tốt rồi, hiện tại chỉ còn chưa đưa vào thực hiện thôi,
chuyện này nàng giao cho Thẩm Vạn Xuân là được rồi, hắn hoàn toàn có thể vận hành tốt." Triệu Tử Tu cảm thấy hiện tại khách điếm đã kinh doanh
rất tốt rồi, chỉ cần duy trì nó là được.
Hơn nữa lúc trước khách
điếm khai trương đã rất vang dội, hiệu quả đã đạt tới như vậy, nếu còn
tiếp tục đưa ra cái mới và kinh hỉ thì chỉ sợ này dân chúng sẽ chịu
không nổi.
"Ý của chàng ta đều hiểu, nhưng ta thật sự lo lắng đến việc làm ăn, hơn nữa Phượng Cơ quỷ kế đa đoan, hiện tại cũng lâu rồi ta không đến Vạn Xuân Các, sợ là Thẩm Vạn Xuân cũng có ý kiến với ta."
Nghĩ đến sắc mặt yêu tiền của Thẩm Vạn Xuân, Bạch Hiểu Tình không tin
nam nhân kia sẽ giúp đỡ mình.
"Chuyện bên đó ta đã xử lý tốt rồi. Hơn nữa tứ đại hoa khôi nàng bồi dưỡng ra cũng có thể thay thế vị trí của nàng."
"Còn nàng chỉ là hoa khôi có tiếng không có miếng, mỗi lần xuất hiện đều
không thể ra tiếp khách, hoa khôi như vậy ta nghĩ rằng Thẩm lão bản cũng không có hứng thú nhiều." Triệu Tử Tu nói.
"Làm sao có thể, nếu
có thể tiếp khách thì ta đã tiếp rồi." Thẩm Vạn Xuân đáng chết lại dám
cho rằng nàng không thể tiếp khách nên muốn buông tay, đây không phải là không có thiên lý sao.
“Nếu nàng dám tiếp khách, tối nào ta cũng sẽ tra tấn nàng." Nói xong Triệu Tử Tu dán sát thân thể của mình vào
người Bạch Hiểu Tình để nàng biết mình đang tức giận.
"Ta biết
sai rồi, chàng hãy bỏ qua cho ta đi." Lúc này Bạch Hiểu Tình thật sự cảm nhận được Triệu Tử Tu đang tức giận, bởi vì vật cứng rắn của hắn đang
đặt thẳng tắp trên bụng mình.
Thật không ngờ người luôn sống trong hoàn cảnh cái chết cận kề như nàng lại có lúc xấu hổ như vậy.
"Biết là tốt rồi, nếu lần sau tái phạm thì ta nhất định sẽ dạy dỗ nàng cho
tốt, bây giờ nàng là nữ nhân của ta, nam nhân khác đừng mơ tưởng nhúng
chàm." Triệu Tử Tu giữ lấy bờ vai Bạch Hiểu Tình rồi cắn một cái.
Nữ nhân đáng chết, nếu không kích thích mình thì trong lòng nàng sẽ khó
chịu sao, bây giờ Triệu Tử Tu hận không thể nuốt
nàng vào trong bụng, như vậy sau này sẽ không cần lo lắng nàng đi đâu
như vậy.
"Ừ, nhưng nếu sau này chàng còn nhảy lên giường của ta
khi chưa được phép thì ta cam đoan ngay cả cửa chàng cũng không vào
được." Bạch Hiểu Tình cũng sẽ không bỏ qua cho Triệu Tử Tu.
"Ta
cứ nhảy lên, ai bảo nàng không nghe lời, đúng là thiếu dạy dỗ mà." Triệu Tử Tu không giống như trước kia, ham muốn chiếm giữ Bạch Hiểu Tình càng ngày càng mãnh liệt.
"Ngày mai ta xuất phát, chàng kêu Thẩm Vạn
Xuân giúp ta giám sát việc làm ăn của Uyển Tình Cư, nếu ta trở về thấy
có gì sụt giảm thì chàng phải bù tiền cho ta." Bạch Hiểu Tình cũng không muốn nghe được tin mình thua lỗ khi trở về.
"Ừ, yên tâm đi, nếu
khách điếm của nàng lỗ bao nhiêu tiền thì ta sẽ tiếp tế cho nàng bấy
nhiêu, bây giờ nàng đã biến thành kẻ tham tiền rồi." Triệu Tử Tu bóp mũi Bạch Hiểu Tình.
"Nhưng mà tham tiền cũng rất tốt, mỗi ngày là có thể đếm tiền sống qua ngày, so với việc chém chém giết giết cũng tốt
hơn." Nếu có thể, Bạch Hiểu Tình tình nguyện ở nhà kiếm tiền.
"Được rồi, sau này tiền Vương phủ chúng ta đều để cho nàng đếm, như vậy nàng sẽ vui vẻ ngay thôi." Triệu Tử Tu vui vẻ nói.
"Rời giường đi, ta còn muốn đến khách điếm xem một chút, thuận tiện dặn dò
vài chuyện quan trọng." Bạch Hiểu Tình không muốn nằm trên giường với
nam nhân này nữa.
"Ngủ thêm một lát nữa." Triệu Tử Tu sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Bạch Hiểu Tình như thế.
"Không ngủ, tự chàng ngủ đi, ta không muốn ở lại nơi này cho chàng ăn sạch
sành sanh nữa." Bạch Hiểu Tình thừa dịp Triệu Tử Tu không chú ý liền vội vàng đứng dậy khỏi giường, nếu không một hồi sẽ lại bị Triệu Tử Tu túm
lấy.
"Được rồi, ta cũng đi với nàng, nếu nàng đi rồi thì một mình ta cũng không thấy buồn ngủ." Triệu Tử Tu cảm thấy trong lòng bỗng
nhiên trống rỗng thì lập tức hết buồn ngủ, bởi vì không có Bạch Hiểu
Tình thì trong chăn lại trở nên lạnh lẽo.
"Chàng ngủ thêm một lát đi, buổi sáng dậy sớm như vậy, bây giờ nên ngủ thêm một lát, huống hồ
chuyện buôn bán của khách điếm chàng cũng không hiểu, ta thấy chàng vẫn
nên ngoan ngoãn ở nhà ngủ đi, một mình ta đi là được rồi." Thấy Triệu Tử Tu thật sự mệt mỏi, Bạch Hiểu Tình có chút không đành lòng.
"Nàng đi rồi thì lòng của ta liền trống rỗng, ngủ thế nào được." Triệu Tử Tu
mặc xong quần áo liền đi lên ôm lấy Bạch Hiểu Tình, hi vọng có thể giữ
được Bạch Hiểu Tình ở lại bên cạnh.
"Vậy chàng đi theo ta, dù sao bây giờ chàng cũng ngủ không được, ta thấy chàng cũng không tình nguyện ngồi ngây người ở nhà một mình." Bạch Hiểu Tình chỉ biết nhất định
người này sẽ không thật sự muốn đi ngủ, hẳn là có âm mưu khác.
"Ta biết nàng sẽ không bỏ ta ở nhà một mình mà." Tâm tư của mình bỗng chốc
bị Bạch Hiểu Tình đoán trúng nên có chút ngượng ngùng.
"Ta cũng
không dám bỏ Vương gia ở nhà một mình, nếu không ta thật sự sẽ bị lăng
trì xử tử." Bạch Hiểu Tình cố ý gằn chữ lăng trì xử tử, Triệu Tử Tu vốn
đang nghe không hiểu, cuối cùng cũng hiểu ý Bạch Hiểu Tình, nghĩ chắc là chuyện trên giường kia rồi.
"Được rồi, nàng còn tức giận chuyện
này sao? Ta biết sai rồi còn không được sao?" Giờ phút này Triệu Tử Tu
cũng biết dây dưa với nữ nhân lúc thức dậy là đáng sợ cỡ nào.
"Ta không có tức giận , có thể được Vương gia sủng hạnh là vinh hạnh của
ta." Dọc theo đường đi Bạch Hiểu Tình luôn nói chuyện quái gở, khiến
Triệu Tử Tu cảm thấy thật sự rất xấu hổ.
"Ai da, thật sự là chỉ
có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi, bây giờ ta đã biết rồi, nàng nói
chuyện như vậy tim ta thật sự rất đau đớn, không phải là chỉ ngủ trưa
cùng nhau một lát thôi sao? Có cần tức giận như vậy không?" Triệu Tử Tu
không biết rốt cục là Bạch Hiểu Tình giận mình vì cái gì, dù sao tự nói
ra cũng không tốt lắm.
"Bây giờ cũng biết nữ tử và tiểu nhân khó
nuôi rồi sao, nhưng hôm nay chàng thật không may, ta là sự kết hợp của
cả tiểu nhân và nữ tử." Bị biểu cảm lúng túng của Triệu Tử Tu chọc cười, Bạch Hiểu Tình bỗng nhiên không còn tức giận nữa.
"Nhưng không còn cách nào, ta cứ thích tiểu nhân như nàng thì làm sao bây
giờ?" Thấy Bạch Hiểu Tình nở nụ cười, Triệu Tử Tu cũng biết mình lại bị
đùa giỡn.
"Ha ha, chàng như vậy rất đáng yêu." Rốt cục Bạch Hiểu Tình nhịn không được nữa nên nở nụ cười.
"Khi nào thì lại cho ta một tiểu nhân nhỏ đây, ta muốn có một tiểu nhân
nhỏ." Triệu Tử Tu đặt tay lên bụng Bạch Hiểu Tình, giống như bên trong
thật sự có cái gì vậy.
"Ai da, mỗi lần nói đến chuyện này là nàng liền bắt đầu lảng tránh ta."
Triệu Tử Tu nghĩ có vẻ như Bạch Hiểu Tình rất bài xích chuyện này.
"Đến rồi, nhanh xuống xe đi." Một lát sau xe ngựa đã đến Uyển Tình Cư, Bạch
Hiểu Tình bỏ tay Triệu Tử Tu ra liền tự mình xuống xe, cũng không quan
tâm Triệu Tử Tu ở phía sau.
"Ừ." Triệu Tử Tu chán nản với vấn đề này.
Bạch Hiểu Tình đi ở phía trước Triệu Tử Tu, trong lòng cũng thấy có chút kỳ
lạ, thật ra không phải là nàng không đồng ý sinh con cho hắn, nwhng mà
bây giờ không phải lúc, cho nên tất cả phải chờ tới khi đại cục đã định.
"Nàng có thể đi chậm một chút được hay không, ta đi theo không kịp." Lúc này
Triệu Tử Tu đi theo phía sau Bạch Hiểu Tình hô lớn tiếng, giống như bản
thân bị ngược đãi vậy.
"Chàng không thể đi nhanh một chút sao."
Thật ra bước chân của Bạch Hiểu Tình vốn không quá nhanh, nhưng lọt vào
mắt Triệu Tử Tu lại giống như bất cứ lúc nào hắn cũng có thể mất đi
nàng.
Lúc Bạch Hiểu Tình đi đến cửa thì thấy người đến người đi
rất nhiều, làm ăn rất tốt, cũng không suy giảm vì nàng không ở đây, hơn
nữa chỉ có rất tốt, không có tốt nhất.
Lúc này Thẩm Vạn Xuân đi ra từ trong tiệm nhìn thấy Bạch Hiểu Tình thì mặt mày hớn hở nghênh đón.
"Ai da, đây là khách hiếm thấy, sao hôm nay bà chủ lại canh giờ xuất hiện ở đây vậy." Thật ra Thẩm Vạn Xuân không gặp Bạch Hiểu Tình một khoảng
thời gian, trong lòng cũng rất nhớ, hôm nay hắn không ngờ sẽ nhìn thấy
Bạch Hiểu Tình nên tâm trạng kinh hỉ bỗng chốc trở lại.
"Thế nào, khách điếm của ta mà ta không thể tới xem sao, còn cần Thẩm lão bản
đứng đây hoan nghênh ư?" Mỗi lần Bạch Hiểu Tình thấy Thẩm Vạn Xuân thì
đều cảm thấy hắn có gì đó kỳ lạ, nhưng tra đến tra lui vẫn thấy bối cảnh người này rất đơn giản.
"Không không, là ta nghe Lục Vương gia
nói lão bản muốn đi ra ngoài vài ngày, mấy ngày nay sẽ không đến tiệm
nên ta đến làm quen trước, nếu đến lúc đó làm hư việc buôn bán của lão
bản thì ta đắc tội quá lớn rồi." Nghĩ vậy, Thẩm Vạn Xuân cũng là một
người khéo léo.
"Ừ, ta lo lắng ngươi sẽ phá hư việc buôn bán của
ta cho nên mới muốn đến xem." Bạch Hiểu Tình thấy Thẩm Vạn Xuân muốn
quản lý khách điếm giùm nàng thì mới cảm thấy lời nói vừa rồi có chút
nặng.
"Ha ha, xem ra lão bản vẫn rất để bụng." Thẩm Vạn Xuân đi
theo phía sau Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu vào phòng thu chi, thấy dọc
theo đường đi Triệu Tử Tu đều không nói gì thì cũng đoán là có lẽ Vương
gia lại bị Vương phi chọc giận rồi.
"Việc làm ăn của mình thì
đương nhiên phải quan tâm một chút rồi, nơi này là tâm huyết của ta, hơn nữa Thẩm lão bản trông coi giùm ta vài ngày, ta cũng phải an ủi một
chút." Bạch Hiểu Tình nói xong liền tự mình rót cho Thẩm Vạn Xuân một
chén nước.