"Chàng đoán ta sẽ thế nào?" Bạch Hiểu Tình cười hì hì nhìn Triệu Tử Tu, biểu cảm này của nàng khiến Triệu Tử Tu bắt đầu bồn chồn, không biết mình đã sai ở đâu.
"Đoán không được, suy nghĩ của nàng đều vượt xa người thường, ta thật sự
không thể đoán được trong đầu của nàng đang nghĩ cái gì?" Nụ cười của
Bạch Hiểu Tình khiến Triệu Tử Tu nổi da gà, bình thường thấy nữ nhân này lạnh lùng quen rồi, hôm nay đột nhiên lại cười với hắn, điều này thật
sự rất khủng bố.
"Ta sẽ càng thương chàng hơn, sau đó cướp chàng
lại từ trong tay nữ nhân khốn kiếp kia, chàng có tin không?" Bạch Hiểu
Tình vuốt trán Triệu Tử Tu rồi chậm rãi nói, khiến chóp mũi của Triệu Tử Tu đổ mồ hôi lạnh.
"Có phải nàng đã sớm đoán được ta sẽ không
đồng ý nàng ta đúng không?" Triệu Tử Tu nghĩ rằng dù thế nào thì hắn
cũng sẽ từ chối nàng ta, bây giờ bản thân hắn đã an toàn.
"Ta
không có, ta luôn đánh cược với bản thân mình, ta vốn không biết chàng
sẽ đồng ý với nàng ta cái gì, nhưng ta đã nghĩ rồi, nếu chàng đồng ý thì ta sẽ giết chết đôi cẩu nam nữ các ngươi?" Lúc này Bạch Bạch Hiểu Tình
hoàn toàn không cho Triệu Tử Tu chút mặt mũi nào mà trực tiếp kề thanh
kiếm ở cổ hắn.
"Nàng đánh cược với bản thân mình nhưng nàng có
biết là võ công của nàng không đánh lại ta không." Trong lòng Triệu Tử
Tu chấn động, thật là đáng sợ, nhưng cũng lập tức thử Bạch Hiểu Tình một chút.
"Tuy rằng không thể giết chàng ngay lập tức được nhưng ta có thể tìm cơ hội khác để giết chàng."
"Ví dụ như lúc chàng ngủ, lúc chàng ăn cơm, còn cả lúc chàng ngủ chung với
ta, chỉ cần chàng thay lòng thì ta sẽ xử lý chàng không chút mềm lòng."
Bạch Hiểu Tình hung hăng nhìn thẳng Triệu Tử Tu.
"Hoặc là ta có
thể hạ độc." Vốn cho rằng Bạch Hiểu Tình đã nói xong, nhưng sau đó Bạch
Hiểu Tình bổ sung một câu khiến Triệu Tử Tu thật sự muốn trợn trắng mắt.
"Đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, hôm nay ta thật sự được chứng kiến rồi, có phải là quá độc ác rồi không?" Lúc này không cần Bạch Hiểu Tình sờ
trán hắn mà chính hắn tự sờ trán mình, bởi vì thật sự rất khủng bố.
"Sau đó ta sẽ tự sát." Bạch Hiểu Tình bình tĩnh nói xong câu cuối cùng mình muốn nói.
Tuy rằng chỉ một câu nói không có chút tình cảm gì, nhưng Triệu Tử Tu lại
cảm thấy lòng mình ấm áp, thì ra tính chiếm hữu trong lòng nàng mạnh mẽ
như vậy.
"Yên tâm đi, nha đầu ngốc, cho dù ta có chết cũng sẽ
không để nàng tự sát." Giờ phút này Triệu Tử Tu đầu bỗng nhiên nóng lên, cảm giác thật ấm áp.
"May là ta không thu nhận nữ nhân kia, nếu
không ta đã thật sự mất nàng rồi, hơn nữa ta chưa từng có ý nghĩ muốn
nàng ta, trong lòng ta, không có nữ nhân nào quan trọng hơn nàng." Lúc
này Triệu Tử Tu rất vui vẻ ôm Bạch Hiểu Tình.
"Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, vậy mà chàng lại tưởng là thật, có phải nghe rất tốt
không, nhưng mà câu cuối cùng ta nói cũng không nhất định sẽ tự sát."
Thấy Triệu Tử Tu tỏ vẻ dịu dàng, Bạch Hiểu Tình lại bắt đầu nhịn không
được đùa dai.
"Nàng còn muốn làm gì, bây giờ nàng đã là người của ta, nàng có muốn cái gì khác cũng không được, trong lòng nàng chỉ có
thể có một mình ta." Trái tim vốn yên bình của Triệu Tử Tu lại bị câu
nói vừa rồi của Bạch Hiểu Tình khơi dậy cảm giác bất an.
"Ta còn
có thể đi tìm nam nhân khác, chàng nói xem có đúng không?" Lúc nghe đến
điều này Triệu Tử Tu bỗng im bặt đi, chỉ hung hăng
nhìn chằm chằm Bạch Hiểu Tình, trong mắt và trên mặt đầy lửa giận.
"Chàng đã chết rồi còn quản ta có dám hay không sao?" Bạch Hiểu Tình như rất
sợ Triệu Tử Tu như bây giờ nên tránh né cái ôm của hắn rồi chạy về phía nhà ăn.
"Dù sao bây giờ ta vẫn chưa chết, hiện tại có thể cho
nàng nhận thức sự lợi hại của ta." Nói xong Triệu Tử Tu hung ác đuổi
theo Bạch Hiểu Tình, sau khi bắt được nàng thì liền khiêng ở trên vai đi về phía phòng ngủ.
"Gần đây tâm trạng của Vương gia chúng ta
càng ngày càng tốt?" Lúc Triệu Tử Tu và Bạch Hiểu Tình về phòng, vài ám
vệ bỗng nhiên nhảy ra khỏi chỗ tối, bàn tán về chuyện của Triệu Tử Tu và Bạch Hiểu Tình.
"Đúng vậy, ta thấy gần đây nụ cười của ngài ấy
càng lúc càng nhiều, cũng nhờ Vương phi đến của chúng ta Vương phủ." Một ám vệ khác cũng rất vui mừng nhìn về phía đó.
"Mấy người các
ngươi không lo bảo vệ an toàn cho Vương gia mà đứng đây nói chuyện
phiếm, không sợ Vương gia trị tội các ngươi sao." Ngay lúc mấy ám vệ tán gẫu hăng say thì quản gia bỗng nhiên xuất hiện nói với mấy người nhàn
rỗi này.
"Gần đây Vương gia tâm trạng tốt lắm, ngài ấy sẽ không
nỡ trị chúng ta đâu, cho dù ngài ấy mất hứng, Bạch cô nương cũng sẽ giúp chúng ta, nàng ấy vẫn rất thương chúng ta." Vài ám vệ không đặt lời nói của quản gia vào trong tai, bộ dáng không biết sợ.
Tuy bộ dáng
quản gia nói chuyện thật sự rất hung dữ nhưng thật ra trên mặt của hắn
vẫn luôn duy trì nụ cười. Bởi vì thấy Vương gia như vậy nên tâm trạng
của hắn cũng tốt lắm, trong lòng thật sự hi vọng Bạch Hiểu Tình ở cùng
Vương gia cả đời như vậy.
"Lão gia này, ta thấy khóe mắt của
ngươi như đang cười đấy, có lẽ có người còn cảm thấy vui mừng hơn chúng
ta nữa." Ám vệ thấy trên mặt lão quản gia đầy vẻ tươi cười thì cũng biết hắn và mình đều thật lòng quan tâm với Vương gia, trong lòng người nào
cũng đều hi vọng nhìn thấy Vương gia vui vẻ.
"Được rồi, các ngươi nên làm gì thì làm đi, đừng ở đây tán dóc nữa, bảo vệ an toàn của Vương gia cho tốt, nhất là trong lúc này, nếu Vương gia và Vương phi xảy ra
chuyện gì sơ xuất là chỉ có các ngươi bị hỏi tội." Quản gia cười hi hi
ha ha với nhóm người này xong thì liền dặn dò bọn họ trấn giữ cho vững
vàng cương vị của mình.
"Dạ" Bọn họ nghe thấy quản gia dặn dò xong thì liền thu lại vẻ cợt nhả, nhanh chóng trốn vào trong bóng tối.
"Ai da, đứa nhỏ này, hi vọng Vương gia có thể nhanh chóng sinh hạ tiểu
Vương tử, như vậy sau này Bạch cô nương sẽ mãi mãi ở lại đây không thể
đi đâu được." Tin chắc rằng nếu trong Vương phủ có thêm một tiểu hài tử
thì nhất định sẽ ngập tràn tiếng cười.
Bên này lão quản gia và ám vệ tha thiết hi vọng Bạch Hiểu Tình có thể ở lại, bên kia trong phòng ngủ lại là cảnh xuân vô hạn.
"Triệu Tử Tu, rốt cục chàng muốn làm gì?" Sau khi Bạch Hiểu Tình bị Triệu Tử
Tu khiêng vào trong phòng, mới vừa được thả xuống giường đã bị Triệu Tử
Tu cởi sạch quần áo, Bạch Hiểu Tình thấy quần áo của mình bị cởi sạch
liền chui vào trong chăn, ý muốn dùng chăn che người lại.
"Nàng
nói xem ta muốn làm gì, đương nhiên là ngủ." Triệu Tử Tu thấy Bạch Hiểu
Tình đã chui vào trong chăn thì nhanh chóng cởi hết quần áo của mình ra
rồi sau đó chui vào trong chăn ôm lấy Bạch Hiểu Tình.
"Bây giờ là ban ngày, vì sao lại buồn ngủ, đầu óc chàng úng nước sao, ta muốn đứng
lên." Bạch Hiểu Tình thấy Triệu Tử Tu cũng chui vào trong chăn thì trong lòng có một cảm giác bất an.
"Ban ngày cũng có thể ngủ trưa, vừa rồi chúng ta mới ăn cơm xong, bây giờ ngủ một chút thế nào?" Triệu Tử
Tu sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, vì thế hắn liền tiến lên ôm lấy
Bạch Hiểu Tình, nhưng lại bị Bạch Hiểu Tình vươn tay không ngừng ngăn
cản.
"Không được, ta còn có chuyện phải làm, nếu buồn ngủ thì tự
chàng ngủ đi." Bạch Hiểu Tình luôn ngăn cản bàn tay của Triệu Tử Tu, hi
vọng có thể thoát khỏi trận này.
"Ta không muốn, một mình ta
không ngủ được, ta muốn nàng ngủ với ta." Nhưng Triệu Tử Tu lại khéo léo bắt được Bạch Hiểu Tình, thậm chí còn làm nũng giống như một tiểu hài
tử, khiến Bạch Hiểu Tình nổi da gà.
"Chỉ ngủ một lát thôi, nhiều
ngày qua ta đều nằm nhìn nàng lúc nàng đang ngủ, nàng có biết trong lòng ta phải chịu dày vò cỡ nào không." Lúc Triệu Tử Tu ôm Bạch Hiểu Tình
vào trong ngực, cảm nhận được làn da nhẵn nhụi trên người nàng, cái cảm
giác da thịt ma sát này làm cho hắn vô cùng kiên định.
"Nếu thật
sự chỉ là ngủ thì vì sao lại cởi hết quần áo như vậy." Bạch Hiểu Tình
không phải người ngu, chẳng lẽ trong lòng nàng không biết nam nhân này
muốn làm gì sao? Nhưng mà biết rõ rồi còn cố hỏi.
"Lúc trước khi
đi ngủ, không phải chúng ta đều cởi sạch sẽ sao?" Triệu Tử Tu cười hì hì nói xong liền lắc lắc Bạch Hiểu Tình, lúc Bạch Hiểu Tình còn chưa kịp
phản ứng lại thì liền hôn lên môi của nàng.
"Ưm ưm, chàmg khốn
kiếp, chàng dám đánh lén ta." Bị Triệu Tử Tu đánh lén, Bạch Hiểu Tình
thẹn quá thành giận, vội vàng đẩy hắn ra, trong lòng thầm nghĩ đá hắn
rơi xuống đất, nhưng bất đắc dĩ là người kia lại
kẹp chặt hai chân nàng, hiện tại nàng nằm trong lòng hắn vốn không thể
động đậy.
"Ta không đánh lén nàng, bây giờ hai chúng ta cùng ở
trong chăn, sao nàng có thể nói thế được." Tuy rằng Bạch Hiểu Tình ra
sức giãy giụa nhưng lọt vào trong mắt Triệu Tử Tu lại là không ngừng ma
sát, cảm giác này quả thực mê hoặc muốn đòi mạng.
Trong lúc Bạch
Hiểu Tình không ngừng giãy giụa, Triệu Tử Tu đã dịu dàng hôn xuống môi
nàng, chậm rãi trở thành đón ý hùa theo, lúc Bạch Hiểu Tình xấu hổ nhìn
Triệu Tử Tu thì Triệu Tử Tu lại cảm thấy máu toàn thân đang sôi trào,
bởi vì Bạch Hiểu Tình quá mềm mại.
"Tình Nhi, ta có thể chứ?" Lúc sắp tới cửa vào, Triệu Tử Tu bỗng nhiên dừng động tác lại, dịu dàng
nhìn Bạch Hiểu Tình, vào giờ phủ này linh hồn hai người đều đan vào nhau .
"Ừm." Lúc này Bạch Hiểu Tình rất tỉnh táo, cẩn thận nhìn Triệu Tử Tu, vật rắn chắc của hắn cứ như vậy bị nàng siết chặt, loại cảm giác khiến toàn thân cảm thấy trống rỗng khó hiểu, mỗi một tế bào đều hò
hét, nàng muốn.
Lúc Triệu Tử Tu dùng sức, hai người đang cảm thấy trống rỗng liền được lấp đầy.
"Tình Nhi, nàng yêu ta không?" Sau khi Triệu Tử Tu hoành hành mạnh mẽ xong
thì hai người bình tĩnh nằm ở trên giường, Triệu Tử Tu đột nhiên hỏi một câu như vậy.
" Ta không hiểu cái gì là yêu, nhưng ta nguyện ý
chết vì chàng, chàng vui vẻ ta cũng vui vẻ, chàng không vui ta cũng sẽ
không vui, đây chính là ta lúc này, chàng nói xem ta có yêu chàng
không?" Bạch Hiểu Tình cũng không nói thẳng đáp án cho Triệu Tử Tu nghe
mà chỉ mơ hồ nói cho hắn biết điều nàng suy nghĩ trong lòng.
"Ta đã hiểu, ta yêu nàng." Triệu Tử Tu trở mình không nói gì cả, chỉ ôm chặt Bạch Hiểu Tình vào trong ngực.
"Ai da, hiện tại Phượng Cơ đã hoàn toàn đắc tội với chúng ta rồi, kế tiếp
ta muốn củng cố Uyển Tình Cư cho thật tốt, nếu hai người bọn họ mà hợp
tác thì đó sẽ là một kẻ địch rất lợi hại." Triệu Tử Tu vốn đã nhắm mắt
lại, bỗng nhiên lại nghe thấy Bạch Hiểu Tình nói như vậy.
"Ai da, nếu không ta đi nói với Phượng Cơ, ta thu nhận nàng ta” Thật không ngờ
lúc này Triệu Tử Tu lại bỗng nhiên đùa giỡn với nàng, còn thành tâm chọc tức Bạch Hiểu Tình.
"Vậy chàng đi đi, nếu chàng thu nhận nữ nhân kia thì ta sẽ lập tức đi tìm nam nhân khác." Tính cách Bạch Hiểu Tình
cũng rất ngang bướng, nghe được Triệu Tử Tu nói mấy lời này nàng cũng
không cam lòng yếu thế nói lại, cũng không phải không ai muốn nàng.
"Nàng dám." Nghe thấy câu sau Triệu Tử Tu liền bắt đầu không bình tĩnh được
nữa, ôm chặt Bạch Hiểu Tình ở trong lòng, tin chắc rằng như vậy thì nàng sẽ không đi đâu được nữa.
"Bây giờ biết sợ rồi sao, vậy chàng
ngẫm lại giùm ta xem làm thế nào mới có thể khiến việc làm ăn của Uyển
Tình Cư phát triển hơn đây." Lúc này Bạch Hiểu Tình bỗng nhiên nghĩ tới
chuyện này, Triệu Tử Tu thật sự rất muốn trợn trắng mắt.