Người kia lại không
hề nói gì mà chỉ linh hoạt né tránh. Trong lòng hắn hiểu rõ, mục đích
lần này là giết nữ nhân trong lồng, cái khác vốn không cần phải quan
tâm, hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.
Trong quá trình giao thủ với người này Bạch Hiểu Tình phát hiện thích khách vốn không
hề muốn giao chiến với nàng mà chỉ nhắm vào người trong lồng, đoán rằng
hôm nay hắn xuất hiện với mục đích giết người diệt khẩu.
"Tử
Khanh, cứu ta." Cảm giác được có người xuất hiện cứu mình, nữ nhân trong lồng vui mừng kéo mặt nạ xuống, hi vọng hắn có thể nhận ra mình, nhưng
nàng lại quên mất mặt mình đã bị Bạch Hiểu Tình rạch nát, thậm chí còn
đáng sợ hơn cả khi đeo mặt nạ.
Nữ nhân như vậy mặc dù có cứu về cũng không còn giá trị lợi dụng.
Dung mạo của nữ tử khiến thích khách phát hoảng.
"Tử Khanh, là ta." Vì cằm bị bẻ trật khớp nên lúc nói chuyện không được rõ
ràng, nhưng biểu hiện của nàng cho thấy nàng biết tên thích khách này.
Vừa nhìn thôi cũng đã biết tên thích khách này được huấn luyện nghiêm túc,
bởi vì mỗi một chiêu hắn đán ra đều là đòn trí mạng, hơn nữa lực tấn
công rất mạnh, ánh mắt cũng rất chuyên nghiệp, hẳn là một sát thủ mới
đúng.
Lúc thích khách nhìn thấy nữ tử thì ánh mắt cũng có sự dao
động mạnh, nàng ta chính là nữ nhân xinh đẹp như hoa thường đồng hành
với hắn sao? Lúc trước còn hơi mê luyến thân thể của nàng, nhưng hiện
tại thật sự không còn lợi ích gì rồi.
"Ngươi là đồng lõa của nàng ta sao?" Thấy Bạch Hiểu Tình đang giằng co với thích khách, Triệu Tử Tu hỏi lớn tiếng.
Nhưng dù Bạch Hiểu Tình hay Triệu Tử Tu nói cái gì thì tên thích khách vẫn
luôn không nói chuyện, giống như sợ bị bại lộ thân phận vậy.
"Tử
Khanh, huynh không cần lo cho ta, huynh đi mau." Nàng ta thật sự rất lo
lắng cho an nguy của hắn, nhưng người kia vốn không muốn nghe thấy giọng của nàng mà chỉ muốn tìm ra sơ hở trong chiêu thức của Bạch Hiểu Tình
để giết chết nàng ta.
Thấy nữ nhân trong lồng còn đang lo lắng vì tình, Bạch Hiểu Tình biết có đôi khi nữ nhân đều là kẻ ngốc, chẳng lẽ
nàng không biết người này tới là để giết nàng chứ không phải giải cứu
sao, đáng thương cho nàng vậy mà còn si ngốc cho rằng tình lang tới cứu
mình.
"Nữ nhân ngu ngốc nhà ngươi, ngươi không thấy hắn đã không
còn là tên tình làng mà ngươi quen nữa rồi sao? Bây giờ hắn chỉ một lòng muốn giết chết ngươi." Đỡ lấy chiêu thức của thích khách, Bạch Hiểu
Tình nhịn không được mở miệng nói.
Nhưng sau khi nói xong thì
Bạch Hiểu Tình liền nhận ra không biết từ khi nào mà nàng lại thích xen
vào việc của người khác như vậy, trước kia nàng chỉ là một tên sát thủ
giết người không thấy máu mà thôi.
"Sẽ không, Tử Khanh tới cứu
ta." Tuy rằng nàng ta rất muốn bị được cứu vớt, nhưng thấy Bạch Hiểu
Tình có võ công rất cao, hơn nữa Triệu Tử Tu cũng
là người có võ, ở đây lại có nhiều binh lính vây quanh như vậy, nhất
định không có cơ hội sống sót.
Huống hồ gân chân nàng ta đã bị đứt, nếu đi theo nhất định sẽ tạo thành gánh nặng cho đối phương.
"Vậy ngươi xem cho kỹ Tử Khanh của ngươi cứu ngươi thế nào." Bạch Hiểu Tình không muốn nói lời vô nghĩa với nữ nhân sắp chết đến nơi này nữa, nàng
chỉ muốn bắt lấy tên thích khách này, như vậy thì nhất định nàng ta sẽ
khai hết.
Giờ phút này tên thích khách đang cố hết sức bảo vệ bản thân, dù có ai dụ dỗ thế nào hắn cũng vẫn ngậm chặt miệng không nói một câu.
"Người đâu, bắt tên thích khách này lại cho ta." Thấy Bạch
Hiểu Tình giằng co với thích khách, Triệu Tử Tu lại lo lắng Bạch Hiểu
Tình sẽ bị thương, thật ra trong lòng hắn hiểu rõ, với thân thủ của hắn
ta thì không phải là đối thủ của Bạch Hiểu Tình, mặc dù như vậy nhưng
Triệu Tử Tu vẫn sợ Bạch Hiểu Tình sẽ mệt mỏi.
Triệu Tử Tu ra lệnh một tiếng, từ bốn phương tám hướng trong đám đông có rất nhiều binh
lính xuất hiện, xem ra đã tới đây từ sớm để mai phục, tên thích khách bị vây quanh như nêm cối(1) chỉ trong chớp mắt.
(1) vây quanh như nêm cối: bao vây chặt đến mức một con kiến cũng không chui lọt.
"Các ngươi ỷ đông hiếp yếu." Thật không ngờ lúc này thích khách lại mở miệng nói chuyện, đó là một giọng nam nội công hùng hậu, nghe giọng nói thì
cũng biết hắn không quá lớn tuổi, có lẽ tuổi hắn cũng xấp xỉ nữ nhân
này.
"Vậy thì sao, ngươi đã xuất hiện ở đây thì cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý rồi." Bạch Hiểu Tình có chút gian xảo nói, sau đó rời khỏi
vòng vây.
"Tình Nhi, hôm nay thật vất vả cho nàng." Tuy rằng Bạch Hiểu Tình cũng không chịu quá nhiều ảnh hưởng, nhưng Triệu Tử Tu vẫn
đau lòng nhìn Bạch Hiểu Tình.
"Bắt sống cho ta, phàm là người
tham dự thì đều bắt hết, bổn vương sẽ có thưởng." Người vừa mới dịu dàng nhìn Bạch Hiểu Tình, chỉ đảo mắt một cái liền biến thành gương mặt lãnh khốc vô tình nhìn thích khách.
"Tử Khanh, huynh không cần lo cho ta, huynh mau chạy nhanh khỏi đây đi." Nữ nhân thấy càng lúc càng nhiều binh lính xuất hiện thì trong lòng lại càng hoang mang lo sợ, nàng nghĩ sẽ có người tới cứu mình nhưng thật không ngờ lại là tình lang của
mình.
Nhưng thích khách cũng không quan tâm nàng ta, thật giống như người nàng ta đang quan tâm không phải là mình vậy.
"Nữ nhân ngu xuẩn."Thấy nàng ta si ngốc thì Bạch Hiểu Tình lại nhịn không được mắng một câu.
"Tình Nhi, vừa rồi nàng nói gì." Trong lúc hoảng hốt nghe thấy Bạch Hiểu Tình nói một câu gì đó, nhưng vì hoàn cảnh thật sự quá phức tạp nên nghe
không rõ, Triệu Tử Tu còn tưởng rằng Bạch Hiểu Tình có chuyện muốn nói
với mình.
"Ta không nói gì cả, ta chỉ nghĩ có phải giờ lành đã
sắp tới rồi không, nếu còn không mau giải quyết tên thích khách thì lát
nữa Hoàng thượng tới gây ra náo động thì sẽ không tốt lắm." Bạch Hiểu
Tình thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, thấy thích khách đúng giữa
binh lính đang trong tình trạng kiệt sức.
"Ừ, ta thấy hắn ta cũng không chống đỡ được bao lâu nữa đâu, chắc là sẽ nhanh thôi." Triệu Tử
Tu thấy thích khách đã chống đỡ hết nổi rồi, có vẻ là rất muốn nhanh
chân chạy thoát khỏi vòng vây.
"Tử Khanh, huynh nhanh chạy trốn
đi." Nữ nhân thấy thích khách không chịu nổi nữa thì liên tục đập lồng
sắt, hi vọng nam nhân có thể nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng
thích khách còn đang chém giết cùng với binh lính, vốn không hề nghe rõ
nàng ta kêu cái gì, nhưng hắn vốn không có cách nào quan tâm đến chuyện
này, bây giờ hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được rồi.
"Tử
Khanh, cẩn thận, Lục Vương gia có võ..." Nữ nhân còn chưa nói hết bỗng
nhiên phát hiện ngực trúng một mũi kiếm, vốn không hề thấy rõ người đến
là ai, câu nói liền bị cắt đứt như vậy.
Lúc nàng ta mở miệng nói
chuyện, đúng lúc đó nhắc tới Triệu Tử Tu, Bạch Hiểu Tình vốn muốn ra tat cắt đứt đầu lưỡi của nàng ta nhưng thật không ngờ nàng còn chưa ra tay
thì hắn đã đột phá vòng vây đến trước lồng sắt, không đợi nàng ta nói
xong thì đã đâm một kiếm vào người nàng ta.
“ Huynh, không phải
huynh tới cứu ta sao?" Khóe miệng nàng ta chảy máu vì vừa bị thương lại
vừa kích động, mắt nhìn chằm chằm nam tử che mặt trước mắt, tỏ vẻ không
thể tin, thật không ngờ cuối cùng nàng lại bị nam nhân mình âu yếm giết
chết.
"Chủ tử ra lệnh giết ngươi." Trong mắt nam nhân cũng không
hề có cảm giác bi thương mà chỉ có sự thoải mái vì đã hoàn thành nhiệm
vụ.
“ Bắt sống cho ta, ta muốn xem bộ mặt thật của thích khách." Thật không ngờ hắn ta lại có thể đột phá vòng vây giết nữ nhân trong
lồng, Triệu Tử Tu thẹn quá hóa giận, sao lại xảy ra chuyện này trước mắt hắn được.
"May mắn, nếu không chuyện chàng biết võ công sẽ bị
người ta phát hiện." Không cần nàng tự mình động thủ, nàng ta đã nói
điều không nên nói, nhưng nàng ta cứ chết như vậy thì sao có thể biết
được ai mới là chủ nhân thật sự đứng sau chuyện ma quái ở khách điếm
đây.
"Nhưng mà nàng ta đã chết, chúng ta cũng không hỏi được cái
gì, đáng tiếc còn mất đi một ả quân kỹ." Miệng thì nói đáng thương,
nhưng trong lòng Triệu Tử Tu lại không hề tiếc thương cho nữ nhân vừa
mới chết, ít nhất cũng còn lại tên nam nhân.
"Dạ." Binh lính thấy hắn ta có thể thoát khỏi vòng vây thì liền cảm thấy bản thân làm việc
không tốt, cảm thấy thật mất mặt binh lính do Lục Vương gia huấn luyện.
Vì thế một đám binh lính đồng loạt đi lên, bắt lấy thích khách một cách
nhanh gọn lẹ, có lẽ bởi vì đã hoàn thành nhiệm vụ, cũng biết bản thân
không còn đường sống nên hắn cũng không phản kháng nữa.
"Bóp
miệng hắn cho ta." Bạch Hiểu Tình biết thông thường trong kẽ răng của
sát thủ nhất định có cất giấu độc dược, chỉ cần cắn một cái thì dược
tính sẽ nhanh chóng xâm nhập toàn thân, hiện tại Bạch Hiểu Tình cần phải ngăn không cho hắn uống thuốc độc, nếu không thì sẽ không còn giá trị.
"Dạ." Lúc thích khách chuẩn bị cắn độc dược thì binh sĩ nhanh nhẹn nắm miệng
hắn, thích khách không có cách nào tự sát nên liền hung hăng nhìn thẳng
vào Bạch Hiểu Tình.
"Hoàng thượng giá lâm." Cho rằng mọi chuyện đều đã xong nhưng thật không ngờ Hoàng thượng lại tới sớm hơn dự tính.
"Sao phụ hoàng lại tới sớm như vậy, các ngươi nhanh chóng thu dọn, kéo thi
thể này xuống."Tuy rằng Hoàng đế đến sớm hơn so với dự tính nhưng dù sao Triệu Tử Tu cũng từng trải qua sóng to gió lớn, trải nghiệm nhiều việc
như vậy nên chút chuyện này cũng không là gì cả.
"Dạ." Mọi binh
lính đang tăng tốc quét dọn sạch sẽ hiện trường, hơn nữa còn bố trí hiện trường lễ khai trương trở lại như ban đầu, thậm chí còn có phát quà
tặng.
"Khởi bẩm Lục hoàng tử, thích khách này nên xử lý thế nào." Sau khi mọi thứ đều được thu dọn sạch sẽ thì chỉ còn lại tên thích
khách đang muốn tự sát, binh lính cũng không biết nên làm gì.
"Chuyện này." Triệu Tử Tu còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng nói của Hoàng đế.
"Hoàng nhi, dọc theo đường đi đến khách điếm khai trương của các ngươi thật
náo nhiệt." Hoàng đế Triệu Thiên Dương vừa mới đi tới đường lớn đã thấy
cờ màu treo đầy đường, trong lúc nhất thời cảm thấy thật tươi mới, tâm
trạng cũng cực kỳ tốt, nhất là càng đi càng thấy nhiều người chạy đến
đây.
Thấy Hoàng đế Triệu Thiên Dương và Bạch Yêu Nhiêu, ở xa xa còn có thái tử
Triệu Tử Hằng và Thành vương Triệu Tử Việt đi theo, mọi người đều vội vàng quỳ xuống tham kiến Hoàng đế, nếu không thì lại
phạm phải tội đại nghịch bất đạo.
"Đứng lên đi." Hoàng đế ra lệnh một tiếng, mọi người đều đứng lên.
"Tạ Hoàng thượng." Dân chúng đồng thanh đáp.
"Hôm nay trẫm tới tham gia lễ khai trương của nhi tử. Mọi người không cần đa lễ, muốn làm gì thì làm, đừng phá hủy bầu không khí vì sự xuất hiện của ta.” Bởi vì mình đến đây nên Triệu Thiên Dương cảm thấy mọi người quá
câu nệ.
"Dạ." Dù Hoàng đế nói như vậy nhưng mọi người vẫn khá câu nệ không chỉ vì Hoàng đế mà còn vì đây là khách điếm của Vương phi Lục
hoàng tử mở nữa.
"Hoàng nhi, khách điếm của con thật sự có một
phong cách riêng, ta chưa từng thấy kiểu trang trí nào như vậy, nhìn qua thật sự rất thú vị." Vừa đến nơi Hoàng đế đã cho rằng khách điếm cũng
không khác gì những quán trọ khác, nhưng khi đi vào trong, màu sơn trắng lại khiến hắn cảm thấy rất sạch sẽ.
Chỉ nhìn thôi cũng thấy rất thư thái.
"Thái tử, cứu ta." Lúc mọi người đều đang quan sát khách điếm thì tên thích
khách bị bắt bỗng nhiên thoát khỏi sự kiềm chế của binh lính, chạy đến
bên cạnh thái tử kêu lên.
Mọi người lập tức cảm thấy hoài nghi thân phận của tên thích khách này.