"Tình Nhi, Tình Nhi." Bạch Hiểu Tình thét một tiếng chói tai thật sự khiến Triệu Tử Tu sợ
hãi, nếu không phải vì nó là giấc mơ thì Triệu Tử Tu đã xúc động rút
nhuyễn kiếm bên hông ra rồi.
"Tu, ta hơi sợ." Sau khi Bạch Hiểu Tình tỉnh lại thì biểu cảm trên mặt yếu ớt đến mức Triệu Tử Tu chưa từng nhìn thấy.
"Không sao, có ta ở đây." Triệu Tử Tu cảm thấy bây giờ mình mới thật sự tìm
được loại cảm xúc trước nay chưa từng có này, Bạch Hiểu Tình chưa từng ỷ lại vào hắn như vậy.
"Đây là đâu." Bạch Hiểu Tình vốn đang mơ
màng tựa vào trong lòng Triệu Tử Tu khoảng vài giây rồi bỗng nhiên phản
ứng lại, thấy sắc trời bên ngoài đã sáng thì cũng biết bản thân đã ngủ
một đêm, lúc này đang dựa vào trong lòng Triệu Tử Tu.
"Nơi này là Lệ Vương phủ." Triệu Tử Tu biết Bạch Hiểu Tình đã dần dần tỉnh táo lại từ trong giấc mơ.
"À." Bạch Hiểu Tình ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Tử Tu đang đau lòng nhìn mình
thì lại tiếp tục dựa vào trong ngực Triệu Tử Tu, tìm kiếm một chút ấm
áp.
"Hôm nay là ngày khai trương 'Uyển Tình Cư', nàng làm lão bản có phải nên sớm đến đó để đón khách không, một hồi phụ hoàng sẽ tự mình mang tên của khách điếm tới." Triệu Tử Tu biết ngày hôm nay rất quan
trọng với Bạch Hiểu Tình.
"Ta đã biết, bỏ bộ quần áo màu đỏ trên
bàn kia đi, ta không muốn nhìn thấy màu đỏ." Lúc Bạch Hiểu Tình tỉnh lại thì nhìn thấy bộ y phục màu đỏ đó đầu tiên, cái màu đỏ đó làm cho nàng
nghĩ lầm bản thân còn đang ở trong giấc mộng.
"Ta cảm thấy nàng
mặc đồ đỏ rất xinh đẹp." Lần đầu Triệu Tử Tu thấy Bạch Hiểu Tình mặc đồ
đỏ thì liền cảm thấy thích, chỉ có như vậy Bạch Hiểu Tình mới tỏa ra sức sống.
"Bây giờ ta không muốn nhìn thấy màu đỏ." Mỗi một lần nằm
mơ, nàng đều thấy mình ngâm trong vũng máu, thứ nàng thấy nhiều nhất
chính là màu đỏ, bây giờ chỉ cần liếc mắt nhìn thôi thì trong lòng đã
thấy không thoải mái rồi.
"Nàng đã không thích thì thôi, vậy nàng thích màu gì, ta sẽ kêu quản gia đi chuẩn bị." Triệu Tử Tu đã từng nghe Bạch Hiểu Tình kể lại cảnh tượng trong mơ nên cũng hiểu vì sao nàng
không thích màu đỏ như vậy.
Nhưng ở trong mắt Triệu Tử Tu, Bạch
Hiểu Tình được sinh ra dành cho màu đỏ, chỉ có mặc màu đỏ thì Bạch Hiểu
Tình mới càng có khí thế bức người, càng gợi cảm quyến rũ.
"Không cần, tùy tiện tìm cho ta một bộ quần áo đơn giản một chút là được rồi,
ta sợ hôm nay sẽ có người nhịn không được mà lộ đuôi hồ li." Bạch Hiểu
Tình nhớ tới nữ nhân đêm qua, nhất định hôm nay chủ nhân đứng sau màn sẽ không chịu nổi.
"Ừ." Triệu Tử Tu nhanh chóng tìm một bộ quần áo
cho Bạch Hiểu Tình, nhưng dù là một bộ y phục tùy tiện thì khi Bạch Hiểu Tình mặc vào cũng rất tươi mát thoát tục.
"Tình Nhi, hôm nay
nàng thật sự rất đẹp." Triệu Tử Tu thấy Bạch Hiểu Tình mặc bộ đồ này vào thì lại bắt đầu kìm lòng không đậu nói ra suy nghĩ của bản thân.
"Những lời này ta đã nghe rất nhiều lần rồi, nếu về sau chàng mà dám nói với
nữ nhân khác những lời như vậy, nhất định ta sẽ giết chết chàng." Đối
với việc Triệu Tử Tu ca ngợi bản thân, Bạch Hiểu
Tình cảm thấy rất thích, nhưng tuyệt đối không cho phép hắn dùng những
lời này đi ca ngợi người khác.
"Nhất định là vậy, ở trong mắt bổn vương, không có người nào đẹp hơn nàng." Triệu Tử Tu nói rất thật lòng, hắn không thể tìm thấy một nữ nhân nào mang đến cảm giác ấm áp như Bạch Hiểu Tình.
"Đi thôi." Bạch Hiểu Tình thay xong quần áo thì liền đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, càng tới gần khách điếm thì càng náo nhiệt, hai bên
đường còn treo rất nhiều cờ màu, giống như đang dẫn đường vậy.
"Tình Nhi, chủ ý này của nàng đúng là không tệ, sẽ có nhiều người đi theo cờ
màu đến khách điếm của chúng ta." Triệu Tử Tu ngồi ở trong xe ngựa cũng
kéo màn xe lên xem, thấy rất nhiều người đi theo hướng của cờ màu.
Từ phía sau nhìn lại thì có thể thấy một dòng người đông đúc đi theo.
"Thật ra đây chỉ là ý tưởng khai trương bình thường nhất ở chỗ của ta thôi." Bạch Hiểu Tình cũng đã dự liệu được tình huống này.
"Có cơ hội ta nhất định phải đến thời đại của nàng xem thử chỗ đó giỏi cỡ
nào." Bây giờ Bạch Hiểu Tình làm cái gì cũng khiến hắn cảm thấy hiếu kỳ
như vậy, Triệu Tử Tu muốn biết toàn bộ mọi chuyện về Bạch Hiểu Tình.
"Có cơ hội rồi nói sau." Cái thời đại đó, thật ra Bạch Hiểu Tình vốn không muốn trở về.
"Đến rồi." Giữa đám người ồn ào, mã phu báo cho hai người biết đã đến Uyển Tình Cư.
Dưới sự bảo vệ của binh lính, Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu cũng âm thầm vào được bên trong.
Ban ngày khách điếm không hề âm u đáng sợ như buổi tối.
"Phạm nhân thế nào?" Vừa vào khách điếm, Bạch Hiểu Tình đã lo lắng tới nữ
nhân giả quỷ đêm qua, lo lắng sẽ xảy ra biến cố, lời đồn khách điếm có
ma nhất định sẽ không thể xóa bỏ.
"Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, nàng ta vẫn ở trên lầu." Binh lính không biết nên xưng hô với Bạch Hiểu Tình thế nào nên đành phải gọi nàng là Vương phi.
Người đời đều
biết Bạch Hiểu Tình là nữ nhân của Lục Vương gia, cũng biết Lục Vương
gia cưới nàng ở dân gian, nhưng đối với Hoàng thất thì dù sao vẫn chưa
cưới hỏi đàng hoàng.
Chữ "Vương phi" này lọt vào tai Bạch Hiểu
Tình thật sự chói tai, nhưng mà đứng trước mặt mọi người, Bạch Hiểu Tình biết ngày hôm nay sớm muộn gì cũng sẽ đến, đã quyết định làm nữ nhân
của hắn thì nhất định phải chấp nhận.
"Nương tử, để vi phu hầu hạ nàng lên lầu." Triệu Tử Tu biết Bạch Hiểu Tình không thích bị gọi là
Vương phi, nhưng đám binh lính này gọi như vậy hình như Bạch Hiểu Tình
cũng không quá không vui.
Triệu Tử Tu sợ Bạch Hiểu Tình sẽ cảm thấy có gánh nặng nên vội vàng nói sang chuyện khác.
Nhưng Triệu Tử Tu nói vậy thì lại khiến binh lính thiếu chút nữa đứng không
vững, nếu không phải vì có quân pháp thì nhất định bọn họ sẽ đều ôm bụng cười cười ha hả.
"Nếu muốn cười thì cười đi, nếu không bị nghẹn
thành nội thương thì sẽ không tốt lắm." Tuy rằng bọn lính không dám
cười, nhưng đám ám vệ trốn ở một nơi bí mật gần đó đã sớm sắp nghẹn đến
nội thương, vì thế một ám vệ liền nhịn không được nói với tên ám vệ bên
cạnh.
"Ha ha." Tên ám vệ kia nghe thấy câu đó thì thật sự ngồi trên mặt đất cười.
Từ sau khi Bạch Hiểu Tình xuất hiện bên cạnh Triệu Tử Tu thì nhóm ám vệ
luôn cảm thấy rất nhẹ nhàng. Bởi vì hầu như bọn họ còn chưa ra tay thì
vị Vương phi Bạch Hiểu Tình này đã giải quyết mọi chuyện thỏa đáng.
"Vương gia của chúng ta thật sự đã thay đổi, cũng giống con người hơn trước
kia." Đám ám vệ đều ào ào cảm thán, cảm thấy Vương gia như vậy thật tốt, hi vọng Bạch Hiểu Tình có thể vĩnh viễn ở bên cạnh Triệu Tử Tu, như vậy chủ tử của bọn họ sẽ mãi mãi vui vẻ.
"Ngươi tỉnh rồi sao? Xem ra hôm nay tinh thần ngươi rất tốt." Lúc Bạch Hiểu Tình đi lên thì thấy
nàng ta vẫn duy trì tư thế đêm qua, thật ra nàng ta vốn không hề ngủ mà
vẫn luôn tìm cơ hội đào tẩu, nhưng mãi cho đến hừng đông vẫn không tìm
được cơ hội thích hợp.
"Các ngươi đi tìm cái lồng đến đây, hôm
nay ta muốn đưa ma nữ đi diễu hành thị chúng." Lúc trên đường đi Bạch
Hiểu Tình còn đang lo lắng nàng ta có chạy trốn hoặc là tự tử không.
Nhưng lúc đến đây thấy nàng ta vẫn còn tốt thì Bạch Hiểu Tình biết mình đã lo lắng quá nhiều rồi, người Triệu Tử Tu huấn luyện ra còn không đến mức
ngay cả một người cũng không trông chừng được.
Nữ nhân này không
hề phản ứng lại lời nói của Bạch Hiểu Tình mà chỉ ngây dại nhìn bọn họ,
giống như là một người chết vậy, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm
vào Bạch Hiểu Tình.
"Chờ một chút." Lúc binh lính nâng nàng ta
lên thì Bạch Hiểu Tình thấy một cái mặt nạ ở bên chân mình, vì thế mới
đeo nó lên mặt nàng ta. Như vậy mới thật sự nhìn giống quỷ.
Không đợi Bạch Hiểu Tình và Triệu Tử Tu đi xuống đã nghe thấy đám người bên ngoài khách điếm xôn xao, thậm chí còn có người kinh hoảng thét chói tai.
"Quỷ." Không biết là ai đứng trong đám đông hô lớn, mọi người cũng đều bắt đầu rối loạn, vốn dĩ không khí rất náo động nhưng khi nàng ta xuất hiện thì lại thành kêu rên khắp nơi.
"Không thể tin được ban ngày mà một
người sống sờ sờ cũng có thể khiến mọi người xôn xao như vậy." Triệu Tử
Tu vốn không hề nghĩ rằng nữ nhân giả quỷ mà lại tạo ra phản ứng lớn như vậy.
"Mọi người nghe đây, đây chính là con quỷ lúc phía trước đã quậy phá Uyển Tình Cư của chúng ta. Bây giờ đã bị Vương phi và Vương
gia nhà chúng ta bắt được, sau này mọi người có thể yên tâm vào khách
điếm ở." Vài tiểu nhị mặc đồng phục đi ra khỏi khách điếm, hơn nữa vừa
gióng trống khua chiêng vừa hô, công bố chuyện ma quái trong khách điếm.
Người chung quanh vốn đang rối loạn nghe thấy tiểu nhị quát to thì liền an
tĩnh lại, thậm chí có mấy người lá gan lớn đi đến chỗ cái lồng để xem
thử nàng ta có phải là quỷ thật hay không.
"Các ngươi xem, nữ quỷ nàng bóng, nàng là người, chỉ có người mới có bóng, nàng không phải là
quỷ." Trong đó có một người có lá gan lớn đi đến sát lồng, phát hiện
dưới cái lồng có bóng của nữ nhân kia.
Theo truyền thuyết dân gian, thông thường quỷ thì sẽ không có bóng, đã có bóng thì chính là người.
Người kia nói vậy khiến cho đám người vốn đang yên tĩnh lại bắt đầu xôn xao,
không biết là ai dẫn đầu ném đồ về phía nàng, có đồ ăn còn có cả trứng
gà.
"Chính là nàng ta làm cho chúng ta tối nào cũng ngủ không
yên." Không biết là ai trong đám người tức giận nói một câu, nhất thời
tất cả mọi người đều tỉnh ngộ, hận nàng ta thấu xương.
Cứ như vậy mà mọi người đều ném này nọ vào người nàng ta, nhưng nàng ta vẫn không nhúc nhích, thật giống như đã chết rồi vậy.
"Đi xem thử coi nữ nhân kia thế nào rồi?" Bạch Hiểu Tình cảm thấy nàng ta
không hề nhúc nhích, sợ nàng ta đã chết nên kêu binh lính đi xem thử, nàng ta là mồi câu lớn nên không thể chết như vậy
được.
"Dạ." Binh lính nghe được mệnh lệnh thì liền đi lên phía trước.
Lúc binh lính đi đến trước cái lồng thì liền đưa tay dò hơi thở của nữ tử,
phát hiện còn hơi thở, vì thế vội vàng chạy về bẩm báo.
"Khởi bẩm Lục Vương gia, Lục Vương phi, phạm nhân kia vẫn còn sống, " Binh lính
báo xong thì Bạch Hiểu Tình thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng đang nghĩ xem cái người trốn ở một nơi bí mật gần đây nghe thấy thì có còn đứng vững
hay không.
"A." Ngay khi Bạch Hiểu Tình thở phào thì cảm thấy bên ngoài có chuyện gì đã xảy ra.
"Chuyện gì?" Bạch Hiểu Tình cảm thấy tình huống bên ngoài không đúng lắm nên vội vàng chạy ra xem.
Quả thực như Bạch Hiểu Tình nghĩ, rốt cục chủ nhân ở sau màn đã không nhịn được mà hành động rồi.
"Chủ nhân, ngươi tới cứu ta." Người vốn giống như chết giờ nhìn thấy có
người xông về phía mình thì lại tưởng rằng hắn muốn cứu mình, nhưng rồi
nhanh chóng phát hiện đối phương muốn đẩy mình vào chỗ chết.
"Nhanh như vậy đã xuất hiện sao, nhanh hơn so với tưởng tượng của ta đó?" Ngay khi thanh kiếm muốn đâm vào người nàng thì Bạch Hiểu Tình cũng đã rút
kiếm ra chặn ở giữa hai người bọn họ.
"Nếu muốn giết nàng ta thì
cần phải qua được cửa ải của ta, ta cũng biết là khách điếm của ta sẽ
không khai trương được thuận lợi." Bạch Hiểu Tình đánh trả một chiêu cản lại chiêu thức của hắn.