Vô Danh thở ra một hơi, cuối cùng sau một tháng tập luyện thì hắn cũng đã chạm tới được một quyền này.
Sau khi con Sa Hạt cấp bốn kia bị Vô Danh một quyền đánh chết thì đám Sa
Hạt còn lại cũng không dám tiến tới, chúng chỉ đứng xung quanh nhìn về
phía Vô Danh đầy cảnh giác.
Vô Danh biết hiển nhiên vừa rồi hắn
đánh chết con Sa Hạt cấp bốn kia đã khiến cho những con còn lại cảm thấy sợ hãi, chúng không dám tiến lên tấn công hắn nữa, bởi vì chúng biết
nếu như tiến lên thì cũng chỉ nhận cùng một loại kết cục mà thôi.
-Gréccc
Đột nhiên có một con Sa Hạt kêu lên một tiếng, sau đó chỉ thấy đám Sa Hạt
này bắt đầu rút lui về phía sau. Vô Danh đoán vừa rồi có lẽ cũng là
tiếng kêu của một con Sa Hạt cấp bốn. Hiển nhiên nó biết là không thể
ngăn cản được hắn cho nên mới ra hiệu cho đồng loại rời đi, nếu đánh
thêm thì cũng chỉ có đàn Sa Hạt kia phải chịu thiệt thòi mà thôi.
Vô Danh thấy đàn Sa Hạt kia đã lui đi thì cũng không có tiếp tục tiến lên
công kích đám Sa Hạt nữa, hắn nghĩ đợt luyện tập lần này dừng lại ở đây
thôi, bây giờ hắn muốn rời khỏi Bình Nghiêu sâm lâm này rồi.
Trong suốt khoảng thời gian hai tháng này Vô Danh cũng đã sắp thăng cấp tới
Kim Đan tầng ba, việc tập luyện suốt hai tháng qua hiển nhiên có lợi ích không nhỏ.
Vô Danh bây giờ muốn tìm một chỗ nào đó kín đáo rồi
tiến nhập vào bên trong thế giới hỗn độn để trùng kích tới Kim Đan tầng
ba, sau khi lên tới Kim Đan tầng ba rồi thì hắn sẽ rời khỏi Bình Nghiêu
sâm lâm.
Sau một khoảng thời gian thì Vô Danh cũng đã tìm được
một hang động thích hợp. Vô Danh tiện tay bố trí hai trận pháp, một là
trận pháp ẩn nấp và hai là trận pháp phòng ngự, ngay sau đó hắn liền
tiến nhập vào bên trong thế giới hỗn độn.
Vô Danh sau khi tiến
vào bên trong thế giới hỗn độn thì liền tế ra hai vạn linh thạch thượng
phẩm rồi ngồi xuống xếp bằng bắt đầu tu luyện.
Vô Danh vừa mới
vận chuyển Vô Cực quyết thì linh thạch xung quanh cũng liên tiếp vang
lên những tiếng vỡ vụn, linh khí nồng đậm từ linh thạch hòa vào linh khí ở bên trong thế giới hỗn độn, khiến cho linh khí xung quanh Vô Danh bây giờ cực kỳ đậm đặc, không những thế cực phẩm tiên linh mạch cũng bị Vô
Danh đem ra sử dụng, khiến cho tu vi của hắn tăng lên một cách nhanh
chóng.
Vô Cực quyết vừa mới vận chuyển thì trên đầu Vô Danh cũng
đã xuất hiện hai lốc xoáy linh khí cực lớn, chúng giống như cái cối xay
khổng lồ nuốt chửng toàn bộ linh khí ở xung quanh rồi cuốn hết vào bên
trong Vũ Trụ mạch của Vô Danh.
Linh khí thông qua Vũ Trụ mạch áp
súc lại một lần thì tiếp tục được luồng khí tức bản nguyên lưu động mài
rũa một lần nữa, khiến cho linh khí sau khi được hấp thu chuyển hóa
thành chân nguyên thì hết sức cô đọng.
Đồng thời linh khí sau khi được chuyển hóa thành chân nguyên thì liền tụ lại bên trong cây Vũ Trụ. Đan điền của Vô Danh trong quá trình hắn kết đan đã biến thành cây Vũ
Trụ. Cây Vũ Trụ cùng với tu vi của Vô Danh tăng lên thì nó cũng lớn hơn, cành lá cũng là dài ra. Trên cây Vũ Trụ bây giờ có hai đốm nhỏ màu
vàng, nó giống như là quả ở trên cây vậy, thực chất đây chính là Kim Đan của Vô Danh.
Khi Vô Danh kết đan thành công thì hắn cũng không
có hình thành Kim Đan chân chính mà là tại bên trong cây Vũ Trụ của hắn
xuất hiện những chấm nhỏ màu vàng, mỗi khi hắn lên cấp thì lại có thêm
được một chấm nhỏ màu vàng nữa, hiện tại thì hắn đã có hai chấm nhỏ màu
vàng rồi.
Mà lúc này theo tu vi của Vô Danh tăng lên thì chấm nhỏ màu vàng thứ ba cũng bắt đầu xuất hiện trên cây Vũ Trụ, chấm nhỏ màu
vàng này ban đầu hết sức mờ nhạt, nhưng sau đó càng lúc càng rõ ràng
hơn. Tu vi của Vô Danh lúc này đã tiến vào Kim Đan tầng hai đỉnh phong
rồi, chỉ một chút nữa thôi thì hắn có thể tiến vào Kim Đan tầng ba.
Răng rắc!!
Linh thạch xung quanh Vô Danh vang lên những tiếng răng rắc vỡ vụn, linh khí nồng đậm từ bên trong linh thạch toát ra đều bị Vô Danh cuốn hết vào
bên trong Vũ Trụ mạch. Vô Danh đã bắt đầu cảm nhận được bình chướng ngăn cách tiến vào Kim Đan tầng ba rồi, hắn đầu trùng kích bình chướng ngăn
cách này.
ẦM….
Một tiếng ầm vang lên bên trong cơ thể của
Vô Danh, cuối cùng hắn đã thành công tiến vào Kim Đan tầng ba sơ kỳ rồi. Mà ngay khi Vô Danh tiến vào Kim Đan tầng ba sơ kỳ thì trong cây Vũ Trụ của hắn lại xuất hiện thêm một chấm nhỏ tròn màu vàng.
Khi Vô
Danh tiến vào Kim Đan tầng ba thì toàn bộ hai vạn linh thạch cũng đều đã bị hắn hấp thu hết thảy, cực phẩm tiên linh mạch cũng không có dấu hiệu bị giảm đi là bao.
Ao linh tủy cũng đã bị Hồng Mông hấp thu hết
từ lâu rồi, Vô Danh tiện tay cuốn lại cực phẩm tiên linh mạch dài một
trăm trượng lại, mỗi khi cực phẩm tiên linh mạch này ngắn đi thì trong
lòng của hắn cũng có chút đau xót, chỉ khi nào hắn tu luyện thì mới lấy
cái cực phẩm tiên linh mạch này ra dùng thôi.
Vô Danh sau khi
thăng cấp lên tới Kim Đan tầng ba thì hắn cũng không có liền đi ra bên
ngoài, hắn muốn ở lại trong thế giới hỗn độn luyện chế một chút y phục.
Y phục trong nhẫn trữ vật của hắn bây giờ cũng đã ít đi rất nhiều rồi,
hầu hết đều tại bên trong chiến đấu bị phá hỏng cho nên bây giờ hắn muốn luyện chế một chút y phục mới, tầm mấy trăm bộ là đủ dùng rồi.
Luyện chế y phục cũng không phải là một việc gì khó khăn, chỉ cần có một chút tài liệu cấp thấp là có thể dễ dàng luyện ra được, chân hỏa của bản
thân cũng là đủ để sử dụng. Luyện chế y phục cũng là một loại đồ vật cơ
bản nhất mà mỗi tu sĩ đều có thể làm được, không có gì khó khăn cả.
Vô Danh thấy tự mình luyện chế y phục thì có thể luyện theo sở thích của
bản thân, đồng thời cũng có thể không ngừng sáng tạo để tạo ra những bộ y phục đẹp.
Vô Danh cũng không định luyện chế y phục giống như
những tu sĩ ở tu chân giới hay mặc, hắn là định luyện chế ra mấy bộ áo
dài Việt Nam giống như khi còn sống ở địa cầu.
Mặc dù mặc những
bộ y phục giống như tu sĩ ở tu chân giới cũng rất được, nhưng mà Vô Danh thấy nó quá rườm rà, hắn cần chính là sự đơn giản mà vẫn có thể làm
toát lên khí chất của bản thân mình.
Mặc y phục giống tu sĩ ở tu
chân giới nhìn cũng không khác gì những bộ y phục ở Trung Hoa ngày xưa
mà hắn từng thấy qua các bộ phim. Tuy nhiên những bộ y phục như vậy lại
có chút cầu kỳ, hắn cũng phải cuốn thêm một mảnh vải thắt lưng nữa.
Vô Danh thấy rằng hắn thích mặc áo dài hơn là y phục giống như những tu sĩ khác, khi mặc áo dài mang lại cho hắn cảm giác gọn gàng không luộm
thuộm, đồng thời khiến cho người khác nhìn vào sẽ thấy thon gọn cùng cân đối.
Tuy nhiên hắn cũng chẳng chê loại y phục nào hết, mỗi loại y phục đều mang lại một cảm giác riêng, đối với con gái thì hắn lại thích nhìn những bộ y phục giống như của Trung Hoa, nhìn chúng thực sự rất
đẹp mắt. Còn áo dài của Việt Nam thì khi người con gái mặc vào sẽ tôn
lên được vóc dáng của người đó, dù là to hay nhỏ thì cũng đều lộ ra hết
thảy, y phục của Trung Hoa thì lại có hạn chế về mặt này.
Cũng từ những điều đó mà Vô Danh nhận ra một điều rằng, đối với mấy đứa ngực
nhỏ thì lên mặc y phục Trung Hoa, bởi vì y phục loại này có khá nhiều
lớp áo có thể che đi khuyết điểm, còn mấy em mà có vóc dáng tuyệt vời
thì tốt nhất là mặc áo dài Việt Nam, toàn bộ đường cong cơ thể đều có
thể khoe ra hết thảy mà không lộ liễu.
Vô Danh thích mặc áo dài
là bởi vì tính cách của hắn vốn đơn giản, chỉ cần có thể thoải mái không vướng víu là tốt rồi, nhưng nếu như có thể vừa đơn giản mà lại phong
cách thì đó là điều tốt nhất.
Vô Danh rất nhanh liền bắt đầu
luyện chế y phục mới, luyện chế ra một bộ y phục cũng không mất quá
nhiều thời gian. Chỉ cần vài ngày bên trong thế giới hỗn độn là hắn đã
có thể luyện chế ra được mấy trăm bộ áo dài với nhiều loại màu sắc cùng
hoa văn khác nhau rồi. Vô Danh quyết định luyện chế thêm vài bộ áo dài
cho nữ nữa, chắc chắn Nguyệt Nhi sẽ rất phù hợp với loại y phục này. Bởi vì…
Vô Danh sau khi đã luyện chế xong y phục thì hắn lại tiếp
tục luyện chế giày, hắn quyết định không luyện mấy loại giày giống như
thời xưa nữa mà loại hắn muốn luyện chính là giày thể thao thời trang.
Giày thể thao thời trang mà kết hợp với áo dài thì chắc chắn là khác bọt mà không đụng hàng thằng nào.( Có vẻ khắm ^^)
Trong số những bộ
áo dài nam mà Vô Danh luyện chế ra thì hết một nửa là màu trắng rồi. Chỉ trong vòng mười ngày bên trong thế giới hỗn độn, Vô Danh đã luyện chế
thành công hàng trăm bộ áo dài cùng giày, hắn thấy bản thân có thể mở
tiệm được rồi.
Vô Danh liền cởi bộ y phục trên người ra sau đó liền thử những bộ áo dài mới mà hắn vừa luyện chế.
Vô Danh mặc cho mình một bộ áo dài màu trắng, hoa văn thiết kế hết sức đơn giản, chân đi dày thể thao, phần cẳng chân còn quấn hai sợi dậy vắt
chéo nhau để bó sát ống quần lại (giống mấy thằng trong thiếu lâm tự
ấy), trên đầu thì Vô Danh đã đổi thành tóc màu đen rồi búi tó củ hành ở
phía sau (đàn ông Việt Nam xưa thường búi tóc như vậy), phần trước mặt
còn để tủa tủa ra vài lọn tóc nữa. Vô Danh bây giờ thực sự nhìn rất khác bọt, chỉ là phong cách này có hơi điên điên một chút.
Vô Danh
dùng thần thức quét một vòng rồi mới gật đầu, hắn tiện tay thu lại toàn
bộ y phục đã luyện chế vào trong nhẫn trữ vật sau đó liền biến mất khỏi
bên trong thế giới hỗn độn.
Vô Danh sau khi ra bên ngoài thì liền truyền ra tin tức tới cho Hồng Mông, bây giờ hắn muốn rời khỏi Bình
Nghiêu sâm lâm này để tới một khu vực khác, nếu như muốn tiến xa trên
con đường tu luyện thì bắt buộc hắn phải rời khỏi chỗ này, chỉ có không
ngừng tiếp xúc với những tu sĩ có đẳng cấp cao thì hắn mới có thể nâng
cao khả năng của mình.
Hồng Mông vốn còn đang luyện tập thì nhận
được tin tức của Vô Danh, nhóc lập tức giải quyết nhanh đối thủ của mình sau đó liền chạy tới vị trí của Vô Danh.
Chỉ sau một lát Vô Danh và Hồng Mông đã ở cùng một chỗ. Hồng Mông nhìn Vô Danh rồi hỏi:
-Lão đại, huynh định rời khỏi chỗ này sao??
Vô Danh nghe vậy thì liền gật đầu rồi nói:
-Đúng vậy, nếu như muốn mạnh hơn nữa thì bắt buộc phải rời khỏi chỗ này, ở đây đã không thể chứa nổi chúng ta được rồi.
Nói xong thân hình của Vô Danh cũng lập tức chuyển động, Hồng Mông cũng
không chậm trễ chút nào mà chạy theo Vô Danh. Chỉ sau một cái chớp mắt
cả hai đều đã biết mất khỏi vị trí ban đầu.