Tại bên trong Hoài Nam Nhị Tinh học viện, trên một con đường đầy gió và
hoa, có một nhóm nữ sinh đang vừa đi dạo vừa trò chuyện với nhau.
Nhóm nữ sinh này có bốn người, đặc biệt nổi bật trong số đó chính là một
thiếu nữ đứng ở vị trí gần cuối bên phải. Nàng thiếu nữ này vận một bộ y phục màu hồng nhạt, gương mặt hơi tròn, ngũ quan tinh xảo trông cực kỳ
xinh đẹp. Điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt của nàng chính là đôi mắt màu xanh của nước mùa thu, cả người nàng toát lên một loại cảm giác cực kỳ
yên ả thanh tịnh. Nàng chính là con gái của thành chủ Vũ Phong ở Hoài
Nam thành, Vũ Thủy Yên.
Những nữ sinh còn lại ở xung quanh thì ai cũng có nét đẹp riêng của mình, tuy nhiên để có thể so sánh với Thủy
Yên thì vẫn còn kém xa mười vạn tám ngàn dặm.
Một cô gái mặc
hoàng y đứng ngay bên cạnh Thủy Yên đưa tay ra đằng sau lưng của Thủy
Yên rồi vòng ra phía trước bóp nhẹ trên ngực nàng ( Thủy Yên) nói:
- Thủy Yên của chúng ta hôm nay ngực lại lớn hơn lúc trước rồi a, có phải là được chàng soái ca nào chăm nom nên mới phát triển như vậy.
- Á…
Thủy Yên còn đang nghịch nọn tóc của mình trên tay, đột nhiên bị bị người ta chạm vào chỗ nhạy cảm như vậy thì liền kêu lên một tiếng vì bị giật
mình.
Thủy Yên hai má đỏ lên nhìn sang cô gái bên cạnh nói với giọng ngượng ngùng:
- Ta thì làm gì có chàng soái ca nào chứ.
Ba người kia nghe vậy thì liền cười rộ lên, cô gái mặc hoàng y lại tiếp tục trêu:
- Vậy ngươi giải thích tại sao ngực của ngươi mỗi hôm lại to hơn một chút đây.
Thủy Yên bĩu môi đáp:
- Còn không phải là tại đám dâm nữ các ngươi, lúc nào cũng tại trên ngực của ta sờ mó, nếu không có thể lớn như vậy sao.
Mấy cô gái kia nghe thấy vậy thì tất cả liền ồ lên một tiếng. Một cô gái mặc tử y đứng ở phía bên trái cười trêu:
- Ồ, vậy mà chúng ta cứ tưởng là ngươi được chàng soái ca tên Vô Danh gì
đó yêu thương cho lên ngực mới to như vậy đây, hóa ra là vẫn nhờ chúng
ta lên mới được như vậy a.
Thủy Yên vừa nghe tới hai chữ Vô Danh
thì mặt lại càng đỏ hơn trước, mấy người này chẳng chịu chừa lại cho
nàng chút mặt mũi gì cả, biết trước như vậy nàng đã không kể chuyện về
Vô Danh cho mấy người này nghe rồi.
- Ồ, các tỷ muội nhìn kia,
Thủy Yên nhà chúng ta mỗi lần nhắc tới vị soái ca kia thì lại đỏ hết cả
mặt lên, các ngươi thử đoán xem liệu giữa hai người này có chuyện gì mờ
ám không đây, nếu không đâu cần phải đỏ mặt tới mức như vậy a.
Cô gái mặc hoàng y vừa nhìn hai người còn lại vừa nói.
- Đúng vậy a, ta đoán cái này thì không thể nào chỉ là nói chuyện đơn thuần được rồi, nhất định có điều mờ ám a.
Cô gái mặc thanh y đứng ở phía bên ngoài cũng hùa theo.
Mặc dù Thủy Yên hôm nào cũng bị ba người bạn của mình trêu ghẹo thành quen
rồi, nhưng mà nàng cũng là con gái cho nên vẫn cảm thấy có chút ngượng
ngùng mỗi khi nhắc đến nam nhân khác. Thủy Yên bực mình giậm chân nói:
- Các ngươi im đi, ta chẳng phải đã nói chỉ là một mối quan hệ hết sức
bình thường thôi sao, Vô Danh đại ca thế nhưng lại là bạn của cha ta, ta tại lúc hai người đó đang nói chuyện nên có gặp qua, chứ làm gì có
chuyện mờ ám như các ngươi nói chứ. Ta giận rồi, chẳng thèm nói chuyện
với các ngươi nữa.
Thủy Yên nói xong, cước bộ đã tăng nhanh, nàng lập tức sải bước đi về phía phòng trọ của mình.
Vốn ba nữ sinh kia còn muốn gọi Thủy Yên lại, nhưng bất quá Thuỷ Yên hình
như đã giận thật rồi, mặc cho mấy nữ sinh kia gọi thế nào cũng chẳng
quay lại.
Thực ra cũng không phải vì Thủy Yên giận mấy người kia
cho nên mới bỏ đi, mà là nàng có chuyện quan trọng hơn cần làm. Nàng hôm nay cũng đã có thể tụ khí thành công rồi, việc bây giờ mà nàng muốn làm nhất chính là kiểm tra chiếc nhẫn trữ vật ở bên trong túi trữ vật lần
trước mà Vô Danh đại ca đánh rơi.
Thủy Yên rất nhanh đã trở về
phòng của mình, nàng lập tức đóng chặt cửa lại sau đó liền chui lên
giường của mình. Thủy Yên lấy từ trong ngực ra một chiếc vòng cổ, trên
chiếc vòng cổ này còn có một chiếc nhẫn được thiết kế rất đơn giản, hiển nhiên đây chính là chiếc nhẫn trữ vật của Vô Danh lúc trước.
Thủy Yên gỡ chiếc nhẫn trữ vật ra khỏi vòng cổ sau đó liền thẩm thấu thần
thức của mình vào bên trong. Thủy Yên rất vui vẻ khi chiếc nhẫn trữ vật
này không ngờ lại không có cấm chế, cho nên nàng có thể dễ dàng đưa thần thức của mình vào bên trong để xem xét.
Ngay khi Thủy Yên vừa
mới quét thần thức vào bên trong nhẫn trữ vật này thì liền ngốc trệ, bởi vì thứ nàng nhìn thấy chính là một cái chậu tắm lớn đựng đầy linh tủy
tuyền trì.
Thủy Yên bây giờ đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho
ngây ngẩn rồi, cả người cứ như mất hồn mà nhìn vào trong chậu tắm lớn
đựng đầy linh tủy tuyền trì kia. Một lát sau Thủy Yên mới có thể trấn
tĩnh lại được.
Thủy Yên không thể ngờ được rằng Vô Danh lại có
một thứ quý giá tới vậy, đây chính là một chậu tắm lớn đựng đầy linh tủy tuyền trì a, không những thế nồng độ lại còn cực kỳ đậm đặc cùng tinh
khiết.
Thủy Yên nghĩ nếu như nàng hấp thu được hết chậu linh tủy
tuyền trì này thì tu vi của nàng sẽ tăng nhanh tới mức nào đây, chắc
chắn là vượt ngoài mức tưởng tượng của nàng. Thủy Yên nghĩ có lẽ Vô Danh đại ca còn có thể giàu hơn thế này nhiều, nếu không thì làm sao khi
đánh rơi chiếc túi trữ vật kia Vô Danh đại ca lại không quay lại tìm,
nàng thế nhưng cũng đã chờ Vô Danh đại ca quay lại lâu lắm rồi.
Thủy Yên đoán Vô Danh đại ca chắc chắn sẽ không quan tâm một chút linh tủy
tuyền trì này bị mất đi, cho nên nàng có thể thoải mái sử dụng. Nàng
cũng đã không thể chờ được nữa rồi, nàng muốn bây giờ ngay lập tức vào
trong nhà tắm rồi cởi hết quần áo ra mà nhảy vào bên trong chậu linh tủy tuyền trì này.
……………..
ẦM…
Một con Sa Hạt (Bọ Cạp
cát:v) cấp hai đột nhiên bị đánh thành một màn huyết vụ. Sau khi bắt đầu cuộc hành trình tập luyện kéo dài bên trong Bình Nghiêu sâm lâm, suốt
hai tháng vừa qua Vô Danh đã không ngừng càn quét những nơi có yêu thú
bên trong Bình Nghiêu sâm lâm.
Bây giờ Vô Danh đang ở giữa một
bầy Sa Hạt đông tới hàng vạn con. Bình Nghiêu sâm lâm này Vô Danh hắn đã càn quét tới hơn một nửa rồi, địa điểm bây giờ mà hắn đang chiến đấu
chính là một khu hoang mạc bên trong Bình Nghiêu sâm lâm. Để cho Vô Danh cảm thấy ngạc nhiên là không ngờ bên trong Bình Ngiêu sâm lâm này lại
có nhiều loại địa hình như vậy, chỗ thì cây cỏ mọc xanh tươi, chỗ thì
khô căn, chỗ thì toàn đầm lầy, còn bây giờ thì hắn đang ở một hoang mạc
khá rộng với toàn những con Sa Hạt to bằng một đứa trẻ mười tuổi.
Trong suốt khoảng thời gian này, Vô Danh đã luyện tập Đao Đạo ý cảnh tới
trình độ “tiểu thành” rồi, kết quả này hiển nhiên là không thể tốt hơn,
chỉ trong thời gian một tháng ý cảnh có năm cấp độ thì Vô Danh đã luyện
tới cấp độ thứ hai rồi. Vô Danh chắc chắn rằng bây giờ mình đã có tư
cách nói chuyện với bất kì kẻ nào được gọi là thiên tài ở Tam Sinh đại
lục này. Khi hắn đạt tới cảnh giới tiểu thành bên trong ý cảnh thì bất
luận là sức chiến đấu hay Đao Đạo tiềm lực đều đã tăng vọt, để cho hắn
cảm thấy con đường của bản thân sau này cực kỳ rộng mở.
Chính vì
đã đạt được một bước tiến quan trọng như vậy rồi, cho nên Vô Danh cũng
tạm thời dừng lại việc luyện tập đao để nghiên cứu thứ được ghi chép lại ở bên trong miếng ngọc giản lần trước mà Hồng Mông lấy được từ trên cổ
của con Hắc Viên.
Sau khi Vô Danh đưa thần thức của mình vào bên
trong miếng ngọc giản đó thì hắn liền thấy đây là một miếng ngọc giản
ghi lại quyền kỹ. Tuy nhiên miếng ngọc giản này lại không đầy đủ, thông
tin về sau đã càng lúc càng mờ nhạt dần, nhưng Vô Danh cảm thấy nó hẳn
cũng không có vấn đề, hắn coi như vẫn có cơ sở để tập luyện một quyền
trong ngọc giản này.
Theo như trong miếng ngọc giản này nói thì
khi xuất quyền ra có thể khống chế được không gian xung quanh kẻ địch,
khiến cho kẻ địch bị bao bọc lại bởi sát khí của bản thân, đồng thời còn khiến cho kẻ địch giống như bị rơi vào một vũng bùn lầy không thể cử
động. Thế nhưng mà Vô Danh hắn đã luyện tập một quyền trong ngọc giản
này được gần một tháng rồi, vậy mà vẫn còn chưa cảm thấy được cái gì gọi là khống chế không gian cùng với tạo ra bùn lầy cả. Hắn đã luyện đi
luyện lại một quyền này rồi, ngoài việc có thể sử dụng sát khí của bản
thân để trói buộc kẻ địch thì hắn vẫn chưa thể làm được giống như giới
thiệu trong ngọc giản kia.
Hắn đã từng lĩnh ngộ được hai đao ý là "Toái Thiên đao" và "Hàn Lệ đao" rồi, vậy mà đến khi luyện một quyền
này hắn vẫn không thể chạm được vào chỗ tinh túy của nó.
Vô Danh
mặc dù cũng đã đọc đi đọc lại ngọc giản kia nhiều lần, nhưng kết quả
suốt gần một tháng tập luyện thì vẫn không đâu vào đâu.
Mà lúc
này Vô Danh lại phát hiện có một con Sa Hạt khổng lồ cấp bốn lao tới chỗ hắn. Vô Danh có chút bất cần đời tung ra một quyền, một quyền này chính là một quyền bên trong ngọc giản kia.
Một quyền này Vô Danh đánh ra chỉ có suy nghĩ là đập chết mẹ con Sa Hạt kia cho bõ tức, ai dè khi
hắn đánh ra một quyền này lại có cảm giác như cuốn lên hết thảy sát khí, mặc dù chưa đánh ra một quyền này nhưng hắn lại có một loại cảm giác
giống như một quyền này của hắn đã có thể tụ đủ sát khí hắn muốn rồi
tiến hành khống chế không gian xung quanh.
Nắm tay của Vô Danh
giống như kéo ra một ngọn núi từ trong hư không, tiếp theo đằng sau đó
chính là một ngọn núi kéo theo một ngọn núi. Cả ba ngọn núi mang theo
sát khí của Vô Danh cứ thế mà oanh ra ngoài.
Khi một quyền này
vừa mới được đánh ra thì sát khí dày đặc của Vô Danh đã tiến hành không
chế không gian xung quanh, tạo thành một loại áp lực vô hình khiến cho
thế tiến công của con Sa Hạt khổng lồ cấp bốn kia bị dừng lại, sau đó
chỉ thấy ba tòa núi lớn đánh xuống giống như thái sơn áp đỉnh ở ngay tại trên đầu của con Sa Hạt cấp bốn kia.
Cái này chính là quyền ý??
Vô Danh không ngờ hắn đánh ra một quyền bất cần đời như vậy lại có thể
thi triển ra được quyền ý, thứ mà hắn muốn chạm tới gần một tháng nay
lại có thể đơn giản như vậy với tới được.
Phanh!!
Con Sa
Hạt kia bị ba tòa núi lớn mờ ảo đổ ập xuống ngay tại trên đỉnh đầu thì
liền vang lên những tiếng răng rắc, sau đó liền bị một quyền này của Vô
Danh đè bẹp.
Vô Danh rất là bất ngờ, người ta đánh ra một quyền
thì tức là đánh ra một nắm tay, nhưng hắn đánh ra một quyền lại có thể
kéo theo ba tòa núi lớn trồng lên nhau từ trong hư không, rồi giống như
thái sơn áp đỉnh mà đè bẹp xuống con Sa Hạt kia. Không những thế hắn lại có cảm giác được mình khống chế cả không gian xung quanh, sát khí của
hắn tuôn ra vậy mà lại có thể tạo thành một loại áp lực vô hình tiến
hành khống chế không gian cùng trói buộc con Sa Hạt kia lại. Vô Danh có
cảm giác rằng khi hắn đánh ra một quyền này thì mọi thứ đều đã ở trong
tầm tay của hắn, không thể nào mà trốn thoát được.
Giống như trong thơ của Nguyễn Ái Quốc:
“Tẩu lộ tài tri tẩu lộ nan
Trùng san chi ngoại hựu trùng san
Trùng san đăng đáo cao phong hậu
Vạn lý dư đồ cố miện gian.” (1)
Dịch nghĩa:
"Có đi đường mới biết đường đi khó,
Hết lớp núi này lại tiếp đến lớp núi khác;
Khi đã vượt các lớp núi lên đến đỉnh cao chót,
Thì muôn dặm nước non thu cả vào tầm mắt."
Còn quyền ý trong một quyền của hắn lại là:
“Tập quyền mới biết quyền tập khó
Núi cao lại hợp ngọn núi cao
Quyền ta như thái sơn áp đỉnh
Không gian hết thảy nắm trong tay.”(2)
Vô Danh cảm thấy rằng khi hắn đánh ra một quyền này thì hắn cảm thấy rất
mệt mỏi, nhưng không hiểu sao tinh thần của hắn lại luôn luôn phấn khởi, giống như biết rằng chặng đường sắp tới dù có khó khăn, nhưng chỉ cần
nghĩ tới mục tiêu cuối cùng thì hết thảy mệt mỏi đều có thể vứt đi.
Vô Danh thấy rằng hắn đã bắt đầu học được một quyền trong ngọc giản này,
hắn tin tưởng một quyền này của hắn vừa lĩnh ngộ được còn có thể vượt
qua một quyền trong ngọc giản. Đợi đến khi một quyền này của hắn đại
thành thì chắc chắn hắn có thể làm được như “vạn lý dư đồ cố miện gian”. Vô Danh quyết định đặt tên cho một quyền này của hắn là “Trùng San
quyền”, không những đơn giản dễ hiểu mà còn đầy khí thế.
Chú thích (1): Bài thơ "Tẩu Lộ" của Nguyễn Ái Quốc - vị lãnh tụ vĩ đại của nước Việt Nam chúng ta.
Chú thích (2): Tác tự chế ha ha, không hay thì cũng cho tác một like nhé:v.