“Lời này của ngươi... là có ý gì?” Ngụy đế nhướng mày, ngoài mặt thì tỏ
vẻ khó hiểu nhưng trong lòng lại tán thưởng Triệu Thiên Tư đúng là không làm hắn thất vọng.
Hắn từ sớm đã biết chuyện của Quách Yến Giai
không có phức tạp như mọi người đồn bên ngoài, mà Quách đại nhân cũng
nhận đồng rằng nữ nhi hắn bị thương là do bị người khác hãm hại, tranh
đấu hậu viện hắn đã thấy nhiều nên chẳng có gì bất ngờ khi Quách Yến
Giai - Đại tiểu thư của Quách gia, người được mệnh danh là tài nữ kinh
thành lại bị người khác ghen ghét rồi chuyển thành ám hại. Đối với những chuyện thế này, lẽ ra Ngụy đế chẳng muốn nhúng tay, dù sao chuyện của
nữ nhân nên để cho nữ nhân giải quyết, nam nhân không nên xen vào, chính là Quách đại nhân lại đến tìm hắn, đừng nghĩ hắn nhìn không ra mục đích của đối phương, Quách đại nhân là muốn mượn thanh thế của hắn để đánh
đòn phủ đầu cảnh cáo với những thế lực còn lại, rằng Quách gia bọn họ
nhận được ân sủng của Thánh thượng, thông qua chuyện này người của thế
lực sẽ chủ động đến tìm Quách gia. Quan trọng hơn là chuyện này cùng Hứa gia có liên quan đến nhau, Quách đại nhân muốn mượn cơ hội lần này để
khiến Hứa gia nhận ra sức ảnh hưởng của Quách gia với hoàng thất, từ đó
biết chọn con đường nào mới là đúng đắn, đáng tiếc... những lời vừa nãy
của Hứa Tư Khả đã hoàn toàn chọc giận Quách đại nhân, cho dù sau này Hứa gia có ý định kết thông gia với Quách gia thì Quách đại nhân cũng sẽ
không đồng ý.
Lúc đầu Ngụy đế chẳng muốn tham gia vào chuyện này, thân là đế vương, hắn chẳng muốn bị ai lợi dụng, tôn nghiêm của hắn
không cho phép hắn làm vậy, nhưng sau đó hắn phát hiện chuyện này càng
điều tra thì liên lụy càng nhiều người, từ Hứa gia, Phong gia rồi đến
Lưu gia, ngay cả Trịnh Thiên Ngôn cùng Triệu Thiên Tư cũng bị kéo vào
chuyện này, chưa kể đến những người đã có mặt kịp thời khi Quách Yến
Giai bị thương như Diệp Tri Thu, Liên Hạo Nguyên và Lam Thuấn. Chỉ vì
một người bị thương mà mấy đại gia tộc khác bị kéo vào chuyện này, Ngụy
đế tự nhiên là không thể khoanh tay đứng nhìn, đặc biệt là khi người
thừa kế của hai gia tộc nắm binh quyền của Đại Ngụy cũng bị liên lụy
vào, đối với Ngụy đế đây là một cơ hội tốt để hắn có thể lấy lại binh
quyền từ tay Trịnh vương và Trấn quốc Tướng quân. Bởi vì chuyện này xảy
ra ở trường săn - khu vực quản lí của Triệu gia, người bị thương là
người của khu vực lều trại nữ quyến - nằm dưới sự quản lí của Trịnh
Thiên Ngôn, nếu không điều tra tốt chuyện này, trách nhiên hiển nhiên là sẽ do Trịnh gia và Triệu gia gánh vác, cùng hoàng thất không liên quan, hắn không chỉ có thể mượn cơ hội này trách cứ hai gia tộc lớn để thu
hồi quyền lực từ tay bọn họ, mà còn có thể phủi bỏ tất cả trách nhiệm,
Quách gia dù giận cũng không thể làm gì, chỉ có thể chĩa mũi kiếm về
phía khác.
Ở nơi này ngoại trừ Triệu Thiên Tư ra thì chỉ có Phong Hoa là hiểu hắn đang nói gì, cũng bởi vì hiểu nên sắc mặt của nàng so
với trước càng thêm khó coi, bàn tay nàng siết chặt mép váy, cố gắng đè
nén sự run rẩy, người thân thuộc với Phong Hoa đều biết chỉ khi bất an
nàng mới lộ dáng vẻ này, chính là giờ phút này không ai chú ý đến nàng
cả, tất cả mọi người đều tập trung vào người Triệu Thiên Tư.
“Như bệ hạ đã biết, con ngựa mà Quách tiểu thư cưỡi đột nhiên sảy chân té
ngã mới khiến Quách tiểu thư té xuống ngựa, sau đó con ngựa kia cũng đã
chết.” Chuyện ở trường săn tin chắc không thoát khỏi con mắt của Ngụy
đế, huống hồ sau khi nhận được tin của Phong Lãng, Quách đại nhân không
có chạy đến chỗ Quách Yến Giai mà ngược lại đi trước tìm Ngụy đế, hiển
nhiên là muốn Ngụy đế điều tra rõ ràng chuyện này. Ngụy đế làm người
luôn đi trước người khác một bước, sẽ không có chuyện hắn không biết gì
mà gọi bọn họ đến đây để hỏi chuyện, tin chắc rằng trước đó hắn cũng đã
cho người đi thu thập thông tin từ chỗ người chăm sóc ngựa, bởi vì đối
phương là một nhân chứng quan trọng không hề thua kém mấy người Phong
Hoa và Hứa Tư Khả. Chuyện con ngựa của Quách Yến Giai chết đi đối với
Ngụy đế có lẽ chẳng phải chuyện gì to tát, tất cả mọi người đều lo lắng
cho an nguy của Quách Yến Giai cho nên không chú ý đến con ngựa kia chết như thế nào, vì vậy mà bỏ lỡ một manh mối hết sức quan trọng để giải
quyết vấn đề.
“Đúng vậy, trẫm có cho Thái tử đi điều tra chuyện
này, nghe đâu con ngựa mà Quách tiểu thư cưỡi đã chết không bao lâu sau
khi Quách tiểu thư ngã xuống.” Người ngựa cùng bị thương, hiển nhiên tất cả mọi người đều tập trung sự chú ý lên người mà bỏ qua ngựa, nhưng
nhiều lúc ngựa mới là manh mối quan trọng để giải quyết vấn đề, Ngụy đế
hiểu rõ lời nói của Triệu Thiên Tư, cho nên trước đó hắn đã cho Lam
Thành Vân đi tìm hiểu.
“Thái tử, chuyện này trẫm giao cho con làm, con hãy nói xem con đã thu thập được thông tin gì nào?”
Thái tử bị điểm danh, không chút hoang mang rối loạn mà bình tĩnh tường
thuật lại mọi chuyện, giữa hắn và Lam Hạo Ngọc, Ngụy đế vậy mà chọn hắn
đi làm chuyện này, rõ ràng đối phương xem trọng hắn hơn Lam Hạo Ngọc,
đây là cơ hội tốt để hắn thể hiện, tự nhiên là phải thể hiện thật tốt.
“Hồi bẩm phụ hoàng, nhi thần phụng mệnh phụ hoàng đi đến chỗ Quách tiểu thư
té ngựa để tìm hiểu, biết được ngoại trừ mấy người Phong tiểu thư và Hứa tiểu thư ra thì còn có một người có mặt ở hiện trường là người chăm sóc ngựa, cho nên nhi thần đã lấy lời khai của hắn, cũng xác nhận việc con
ngựa mà Quách tiểu thư cưỡi quả thật đã chết. Về phần nguyên nhân là gì
nhi thần vẫn chưa có thời gian điều tra rõ ràng, bất quá nhi thần đã gọi người của Thái Y Viện đến xem xét con ngựa đó, có lẽ rất nhanh sẽ có
đáp án thôi ạ.” Chỗ mà Phong Hoa và Hứa Tư Khả hẹn Quách Yến Giai cách
chuồng ngựa không xa, cho nên khi Quách Yến Giai xảy ra chuyện, người
chăm sóc ngựa vừa hay đã chứng kiến mọi chuyện, hắn cũng gấp gáp không
biết làm sao, cũng muốn giúp nhưng lại sợ bị liên lụy, dù sao phận làm
tôi tớ, chủ tử bị thương hết thảy trách nhiệm đều đổ lên đầu hạ nhân,
hơn nữa Hứa Tư Khả vì bảo vệ thanh danh cho Quách Yến Giai cho nên không tiện để hắn bế Quách Yến Giai trở về, vì vậy hắn đã có mặt ở đó cho đến khi Quách Thiếu Thừa dẫn đầu đám người chạy đến.
“Thái tử làm việc trẫm rất yên tâm, không biết người của Thái Y Viện mà con gọi đến là ai?”
“Hồi bẩm phụ hoàng, chính là Lưu Thái y ạ.” Quách Yến Giai bị thương nặng,
người của Thái Y Viện đều muốn giúp nàng chữa trị nhưng mọi người đều
đặt kỳ vọng vào người Diệp Thái y, cho nên những người khác chỉ đứng một bên quan sát, thay vì để những người đó ngồi không không có việc gì làm trong khi hắn đang cần người thì tại sao lại không gọi người qua phụ
giúp chứ?
“Lưu Thái y tài nghệ chẳng kém Diệp Thái y, cho nên nhi thần nghĩ Lưu Thái y rất nhanh sẽ tìm ra nguyên nhân vì sao con ngựa mà Quách tiểu thư cưỡi lại chết ạ.”
Lưu Hân nghe Lam Thành Vân nhắc đến Lưu Thái y thì không khỏi giật mình, sau khi nghe hết cuộc đối
thoại giữa Ngụy đế và Thái tử quả tim đang treo ngược rốt cuộc cũng an
ổn, chỉ là qua lời nói của hai người nàng cũng đã nắm được một số thông
tin, điều mà nàng nằm mơ cũng nghĩ đến rốt cuộc đã trở thành hiện thực
rồi!
Quách Yến Giai bị thương rồi!
Có vẻ như nàng ta bị thương là do té ngựa...
Vì sao chuyện lớn như vậy mà không ai nói cho nàng biết?
Không, tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa nàng và Quách Yến Giai không
tốt, nàng sẽ chẳng ngạc nhiên khi bọn họ không nói điều này cho nàng
biết, chỉ là... tâm tình Lưu Hân lúc này có chút phức tạp, cũng không
biết nên vui hay nên buồn, nàng không thích Quách Yến Giai là sự thật,
nhưng cười trên nỗi đau của người khác, chuyện này tựa hồ không được tốt lắm...
“Làm tốt lắm Thái tử! Trong thời gian ngắn mà con đã có
thể điều tra được như vậy đã là không tệ rồi.” Ngụy đế không chút keo
kiệt mà khích lệ Thái tử, đối với nhi tử này của mình, Ngụy đế có chút
coi trọng, nhưng cũng chưa đến mức công nhận năng lực của Lam Thành Vân, bởi vì hắn biết đối phương có thể hoàn thành tốt những việc hắn giao
cho không phải do một mình đối phương cố gắng, mà ở phía sau có người
giúp đỡ, về điều này Ngụy đế tuy rằng không vui nhưng cũng không sao, để đối phương đắc ý một chút rồi sau đó nâng người khác lên, khiến đối
phương cảm thấy nguy cơ mà thể hiện thật tốt năng lực của mình, Lam Hạo
Ngọc trở về chính là mồi lửa quan trọng.
“Nhi thần không dám.”
Lam Thành Vân kính cẩn cúi đầu, ngoài mặt không tỏ vẻ gì với lời khen của
Ngụy đế nhưng trong lòng lại nhịn không được mà đắc ý, ánh mắt giống như vô tình rơi vào người Lam Hạo Ngọc đang đứng bên cạnh, khóe miệng nhếch lên nụ cười châm chọc, ở góc độ của hắn chỉ có hai người Lam Thành Vũ
và Lam Hạo Ngọc nhìn thấy, những người khác thì không.
Chuyện lần trước ở Liên phủ, Lam Hạo Ngọc ở trước mặt mọi người trình diễn một màn “anh hùng cứu mỹ nhân” cướp mất đất diễn của hắn, khiến cho hắn khi
xuất hiện cũng không còn là nhân vật vạn người chú mục, điều này khiến
một người từ nhỏ đã làm trung tâm của sự chú ý như Lam Thành Vân quả
thật là đả kích lớn. Đặc biệt khi hắn cùng đối phương nói chuyện, Lam
Hạo Ngọc một chút cũng không cho hắn mặt mũi, ăn nói không khách sáo
ngược lại còn ra vẻ ta đây, nếu không phải có Lam Thành Vũ đứng ra giải
hòa, Lam Thành Vân thật sự không biết bản thân có đi lên cùng đối phương cãi nhau một phen hay không. Trước mặt nhiều người như vậy Lam Thành
Vân không thể đánh mất hình tượng của mình, nên chỉ có thể ngậm bồ hòn
làm ngọt, thể hiện thái độ nhân từ rộng lượng mà một huynh trưởng nên
có, chính là Lam Hạo Ngọc một chút cũng không quan tâm lời nói của hắn
mà quay người đi, giờ nghĩ lại hắn vẫn cảm thấy tức, hôm nay có cơ hội
đè bẹp đối phương Lam Thành Vân tự nhiên sẽ không bỏ qua.
Không
ai so với Lam Thành Vũ càng hiểu rõ Lam Thành Vân, cũng không ai so với
hắn càng thấy rõ dáng vẻ đắc ý của Lam Thành Vân, hắn chỉ là người ngoài nhìn thôi đã cảm thấy đối phương đáng đánh rồi, chứ đừng là nói là
người trong cuộc như Lam Hạo Ngọc.
Lam Thành Vân muốn hơn thua
với Lam Hạo Ngọc, điều này Lam Thành Vũ có thể hiểu, dù sao trong mắt
đối phương Lam Hạo Ngọc cũng là đối thủ nặng kí cho vị trí người thừa kế tương lai của Đại Ngụy, được dịp lên mặt muốn hạ uy phong của đối
phương cũng là bình thường, bất quá ở trước mặt nhiều người như vậy, hắn khiêu khích Lam Hạo Ngọc thật sự tốt sao?
“...” Lam Hạo Ngọc
không rõ vì sao Lam Thành Vân lại nhìn hắn như vậy, nhưng không khó để
nhận ra đối phương đang muốn thị uy với hắn, trong lòng hắn không khỏi
cảm thấy buồn cười, Lam Thành Vân hiện đang là nhi tử nổi bật nhất trong đám nhi tử của Ngụy đế, chuyện Ngụy đế tin tưởng giao việc cho hắn cũng chẳng có gì to tát, vì sao hắn lại cảm thấy đắc ý như vậy nhỉ?
Hắn vừa mới trở về kinh thành không bao lâu, đối với hắn mà nói kinh thành
hiện tại có quá nhiều thứ mới mẻ, lần này trở về có lẽ hắn sẽ không đi
nữa, không chỉ Hương Quý phi không cho phép mà Triệu gia bên kia cũng
không đồng ý. Thế lực Thái tử hiện tại như mặt trời ban trưa, điều này
khiến cho Từ Hoàng hậu vốn dĩ là nữ chủ nhân trên danh nghĩa ở hậu cung
lúc này cũng được mọi người tôn kính, Từ gia mặc dù đã suy yếu nhưng
chuyện này cũng gây ảnh hưởng đến con đường kế vị của Lam Hạo Ngọc trong tương lai. Nếu hắn cứ tiếp tục rời khỏi kinh thành như thế, sớm muộn gì Ngụy đế cũng quên mất một nhi tử là hắn, cho nên hắn cần phải trong
thời gian ngắn nhất thích nghi với mọi thứ ở nơi này, đồng thời phải xây dựng thế lực cho bản thân để chống lại Thái tử, chỉ là chuyện này nói
dễ hơn làm.
Hương Quý phi là nữ nhân được Ngụy đế sủng ái nhất
hậu cung, sau bao nhiêu năm có không biết bao nhiêu nữ nhân tiến cung
nhưng địa vị của nàng vẫn không chút thay đổi, không giống với Từ Hoàng
hậu, kể từ sau khi hạ sinh Tứ hoàng tử Lam Thành Vũ thì Ngụy đế đã không còn bước vào Vị Ương Cung nửa bước, tuy nhiên bởi vì Thái tử Lam Thành
Vân ngày càng bộc lộ năng lực của mình mà khiến Ngụy đế chú ý đến, Từ
Hoàng hậu mẫu bằng tử quý, hiện tại Hương Quý phi chỉ có một nữ nhi tự
nhiên là tranh sủng không lại, đây là nguyên nhân Lam Hạo Ngọc bị gọi
trở về.
Tuy rằng Lam Thuần Ngọc rất được lòng Ngụy đế nhưng Lam
Hạo Ngọc lại không làm được như vậy, hai người là huynh muội song sinh,
lớn lên cũng chẳng giống nhau bao nhiêu, thậm chí so với muội muội Lam
Hạo Ngọc lại càng giống Ngụy đế nhiều hơn, đặc biệt là tính cách của hắn từ khi sinh ra đã không khóc không nháo, lúc nào cũng ngoan ngoãn hiểu
chuyện, không giống Lam Thuần Ngọc hoạt bát lanh lợi, có lẽ cũng vì
nguyên nhân đó mà hắn không nhận được sự yêu thích của Ngụy đế, một đứa
trẻ hiểu chuyện càng khiến cho người khác đau lòng hơn là yêu thương.
Hơn nữa Lam Hạo Ngọc lại không thể dành nhiều thời gian ở bên cạnh Ngụy
đế như Lam Thuần Ngọc, hắn là nam nhi, đầu đội trời chân đạp đất, chí
hướng bốn phương, không muốn trói buộc trong cung cấm vô vị cho nên từ
nhỏ đã đi theo Trấn quốc Tướng quân học võ nghệ, đi đến quân doanh rèn
luyện, không khó để nhận ra hắn không có tâm tư gì với ngôi vị đế vương, chính là nếu hắn không ngồi lên đế vị địa vị của Hương Quý phi và Triệu gia sẽ bị uy hiếp, tranh quyền đoạt vị vốn là cuộc chiến ngươi sống ta
chết, kẻ thua cuộc sẽ không thể tiếp tục sống sót, vì vậy Lam Hạo Ngọc
buộc phải trở thành vị Hoàng đế tiếp theo của Đại Ngụy.
Con đường trở thành đế vương không hề dễ dàng, đặc biệt suy nghĩ trở thành Hoàng
đế của Lam Hạo Ngọc chỉ mới xuất hiện gần đây, so sánh với Lam Thành Vân từ nhỏ đã được dưỡng dục để trở thành đế vương tương lai quả thật không bằng, chưa kể đến thời gian hắn bôn ba bên ngoài, thế lực trong kinh
thành sớm đã bị Lam Thành Vân thu vào dưới trướng, hiện tại mới hành
động quả thật là có chút muộn màng, tuy nhiên... hắn có Triệu gia ở phía sau giúp đỡ, lại có Hương Quý phi bên cạnh, Lam Hạo Ngọc không tin bản
thân sẽ thua kém Lam Thành Vân và một gia tộc đã suy tàn như Từ gia.
Có cơ hội thể hiện trước mặt Ngụy đế tự nhiên là tốt nhưng Lam Hạo Ngọc
cảm thấy không nên dính vào mấy chuyện tranh đấu giữa các gia tộc thế
này, bởi vì sau cùng ai là người thắng thì vẫn sẽ đắc tội với người còn
lại, cách tốt nhất là đứng ở bên cạnh quan sát, hơn nữa săn thú còn chưa bắt đầu, quá nổi bật chỉ khiến cho người khác cảnh giác mà thôi, nghĩ
vậy Lam Hạo Ngọc không khỏi cho Lam Thành Vân một nụ cười tẩm gió xuân,
vô cùng ôn nhu hòa nhã.
Phản ứng của Lam Hạo Ngọc có chút nằm
ngoại dự đoán của Lam Thành Vân, điều này khiến tâm trạng hắn không được tốt, vốn nghĩ rằng nhìn thấy hắn ra oai như vậy đối phương nhất định sẽ tức giận, đến lúc đó hắn có thể mượn cơ hội này để hạ thấp hình tượng
của đối phương trong mắt Ngụy đế nhưng có vẻ như đối phương không có mắc bẫy.
Lam Thành Vân khiêu khích không thành công, ngược lại còn
bị đối phương khiêu khích lại, điều này quả thật nằm trong dự đoán của
Lam Thành Vũ, chỉ là hắn không ngờ Lam Hạo Ngọc tuổi còn nhỏ như vậy đã
biết cách ẩn giấu đi cảm xúc của mình, đối với hắn mà nói thì điều này
không tốt chút nào, bởi vì sau này đối phương có thể là vật cản đường
quan trọng.
Lam Thành Vũ quên mất rằng, hắn chỉ lớn hơn Lam Hạo
Ngọc một tuổi mà thôi, Lam Hạo Ngọc là tiểu hài tử, hắn cũng vậy, bất
quá so sánh với Lam Hạo Ngọc được Hương Quý phi yêu thương bảo vệ, lại
có nhà ngoại là người nắm giữ binh quyền lớn thứ hai Đại Ngụy như Triệu
gia làm chỗ dựa cho thì Lam Thành Vũ chẳng có gì cả. Bởi vì ở trên còn
có một vị huynh trưởng nên ánh hào quang trên người hắn đã bị che mất
đi, Từ Hoàng hậu và Từ gia chỉ dồn tâm huyết nuôi dưỡng lo cho Lam Thành Vân mà không để ý đến hắn, điều này buộc hắn phải trưởng thành, dù chỉ
là một hài tử nhưng tâm tư của hắn âm trầm kín đáo, ngay cả Từ Hoàng hậu và Lam Thành Vân cũng bị hắn qua mặt.
“Trong lúc đợi Lưu Thái y đến báo cáo thì trẫm nghĩ chúng ta có thể biết được đáp án từ Thiên Tư.”
Lần nữa mọi người lại dời sự chú ý lên người Triệu Thiên Tư, Trịnh Thiên
Ngôn đứng một bên có chút bất bình thay Triệu Thiên Tư nhưng cũng không
tiện ra mặt thay đối phương, Ngụy đế nghi kỵ Trịnh gia cho nên bình
thường Trịnh vương không có qua lại mật thiết với ai, bản thân nàng đối
với người cùng trang lứa cũng duy trì khoảng cách, mặc kệ là nam tử hay
nữ tử. Hiện tại nếu nàng ra mặt thay Triệu Thiên Tư, không phải là đang
giúp hắn mà ngược lại là đang hại hắn, điều này có thể sẽ khiến Triệu
gia mất lòng tin ở Ngụy đế, chưa kể đến chuyện này đồn ra ngoài sẽ không biết vẽ nên bao nhiêu câu chuyện tình yêu lãng mạn nữa, chỉ nghĩ thôi
Trịnh Thiên Ngôn đã cảm thấy khó chịu rồi.
“Ngươi nói đúng không, Thiên Tư?”
Đáp lại nụ cười tựa tiếu phi tiếu của Ngụy đế là vẻ mặt nghiêm nghị của Triệu Thiên Tư.
“Hồi bẩm bệ hạ, thần không dám chắc chắn nguyên nhân nhưng thần nghĩ Phong
tiểu thư hẳn là biết được chuyện gì đó.” Lúc nãy ở bên ngoài lều trại
của Quách Yến Giai, Phong Hoa đã từng nhắc đến chuyện này, không biết
mọi người có nhớ hay không nhưng bản thân thì nhớ rất rõ, bởi vì hắn đã
quan sát rất kĩ con ngựa đã chết đó, trong lòng hắn cũng đã có đáp án
nhưng chưa nhận được tin tức gì từ Lưu Thái y thì tất cả mọi chuyện mà
hắn nói cũng chỉ là phỏng đoán, Ngụy đế sẽ không vì một lời nói không có tính xác thực của hắn mà vội vàng kết luận.
Phong Hoa sửng sốt,
hai mắt to tròn nhìn về phía Triệu Thiên Tư, tựa hồ không nghĩ đến đối
phương sẽ khai ra nàng, mặc dù trước đó nàng có nhắc đến chuyện này
nhưng tựa hồ không ai nghe lọt tai, mọi người đều bận tâm đến thườn thế
của Quách Yến Giai, hoàn toàn không ai bận tâm đến lời nàng nói, không
nghĩ đến sau cùng vẫn có một người để ý.
“Cái... cái gì?” Phong
Hoa không biết bản thân nên cảm thấy vui vẻ vì rốt cuộc cũng có người
nghe thấy lời nói trong lúc hoảng loạn của nàng, hay là nên cảm thấy khó xử vì đối phương đã đẩy nàng ra đầu ngọn sóng, bởi vì chuyện này có
liên quan đến tình cảm phức tạp giữa nam và nữ nên Phong Hoa nghĩ rằng
nó sẽ không kết thúc sớm, nhưng cho dù nàng có nói thế nào thì mọi người vẫn sẽ tập trung nghi ngờ lên ba người các nàng, thậm chí trước đó
Phong Lãng ca ca của nàng vừa nhìn thấy Quách Yến Giai bị thương liền
không chút suy nghĩ đưa ra kết luận là nàng làm, điều này khiến Phong
Hoa có chút khổ sở.
“Trước đó Phong tiểu thư có nhắc đến chuyện
này, Phong tiểu thư quên rồi sao?” Triệu Thiên Tư không phải là vì muốn
phủi sạch trách nhiệm để Ngụy đế không nắm thóp được Triệu gia nên mới
đẩy một nữ tử như Phong Hoa làm bia đỡ đạn, lời hắn nói là sự thật,
huống hồ khi đó Phong Hoa cũng có mặt chứng kiến mọi chuyện, so với sự
phỏng đoán của hắn lời của Phong Hoa tự nhiên là khiến người khác tin
tưởng hơn.
“Ta... ta...” Phong Hoa ngập ngừng, nếu hiện tại nàng
đem tất cả mọi chuyện mà nàng nói ra ở đây, cho dù có là sự thật hay
không thì hiềm nghi ở trên người nàng cũng không được rửa sạch, ngược
lại càng có cớ để người khác vu oan giá họa, nhưng nếu không nói ra
chính là mang tội lừa dối hoàng tộc, khi quân phạm thượng, nhẹ thì đánh
vài chục đại bản, nặng thì chính là mất mạng!
“Triệu công tử,
không biết lời của Triệu công tử là có ý gì?” Trong lúc Phong Hoa không
biết nên làm sao cho phải thì Hứa Tư Khả đã thay nàng lên tiếng: “Vì sao công tử lại nói là Phong Hoa biết được chuyện gì đó?”
“Tư
Khả...” Phong Hoa vội kéo ống tay áo của Hứa Tư Khả nhưng lại bị nàng
gạt đi, tự ý chen miệng vào cuộc nói chuyện của người khác là rất vô lễ
nên Phong Hoa không biết làm sao, lúc này Quách Thiếu Thừa cùng Phong
Lãng cũng thi nhau đặt câu hỏi.
“Triệu công tử, ngươi nói vậy là
có ý gì? Muội muội ta thì làm sao?” Phong Lãng dù rơi vào lưới tình với
Quách Yến Giai nhưng cũng chưa đến mất lí trí mà đưa ra kết luận muội
muội mình có liên quan đến chuyện này, mặc dù trước đó nhìn thấy Quách
Yến Giai nằm giữa vũng máu, hắn đã rất tức giận và nghĩ rằng đó là do
Phong Hoa làm nhưng nghĩ kĩ lại thì muội muội nhà mình trước giờ luôn
nhút nhát, chuyện làm tổn thương người khác như vậy nàng tuyệt đối sẽ
không làm.
“Cho dù Triệu công tử không có đáp án cho bệ hạ cũng
không cần kéo muội muội ta xuống nước chứ?” Uổng công ngày thường hắn
còn xem Triệu Thiên Tư như một chính nhân quân tử, không ngờ lúc này hắn lại dùng trò đê hèn như vậy, đổ hết tất cả trách nhiệm lên người khác,
phủi sách quan hệ với bản thân xem như không có chuyện gì.
Ở đây
người thông minh đều nhìn ra được Ngụy đế đang cố tình làm khó Triệu
Thiên Tư, từ lúc Quách Yến Giai xảy ra chuyện đến nay, Triệu Thiên Tư
đều đi theo bên cạnh Quách Thiếu Thừa, cho đến khi bị Ngụy đế gọi đến
đây cũng không hề rời khỏi, như vậy thì hắn làm sao có thể thời gian đi
điều tra về vụ án con ngựa chết không rõ nguyên nhân để mà bẩm báo lại
với Ngụy đế, cho Ngụy đế một đáp án chính xác?
“Thiên Tư, ngươi
đang nói cái gì vậy?” Nhận thấy ánh mắt bất thiện của Phong Lãng khi
nhìn Triệu Thiên Tư, Quách Thiếu Thừa có chút bất đắc dĩ. Nhưng hắn
không tiện trách cứ đối phương, bởi vì việc Ngụy đế đè nặng áp lực lên
vai của Triệu Thiên Tư hắn cũng không, nhưng hắn biết bằng hữu của hắn
không phải là loại người vô trách nhiệm như vậy, đổ lỗi lên đầu một nữ
tử... không giống tác phong làm việc của Triệu Thiên Tư chút nào!
“Thiên Tư, khanh có biết mình đang nói gì không?” Ngụy đế hứng thú nhìn Triệu
Thiên Tư, lời nói của Triệu Thiên Tư quả thật nằm ngoài dự đoán của hắn, bất quá mọi chuyện ngày càng thú vị rồi đây, nhìn mọi người lục đục nội bộ, tâm trạng của hắn không hiểu sao rất vui vẻ, giống như đang xem một màn kịch vậy.
“Chuyện này thật sự có liên quan đến Phong tiểu
thư sao? Hay giống như lời Phong Lãng nói, là trẫm tạo áp lực cho khanh
nên khanh mới làm như vậy?” Nếu thật sự là như vậy thì sau chuyện này
Triệu Thiên Tư sẽ đánh mất hình tượng chính nhân quân tử của bản thân,
trở thành một kẻ tiểu nhân vô sỉ khiến người người khinh thường.
“Phụ hoàng, biểu ca không phải người như vậy. Thiên Tư biểu ca là người do
phụ hoàng nhìn lớn lên, biểu ca là người thế nào chẳng lẽ phụ hoàng
không hiểu sao?” Lam Hạo Ngọc vốn chẳng muốn xen vào chuyện này, bởi vì
vẫn chưa đến lúc, hắn vừa mới trở về kinh thành, còn chưa có tiếng nói ở đây, nhưng cố tình muốn xen vào sẽ khiến cho Ngụy đế có ấn tượng xấu
với hắn, chính là bắt hắn nhìn đám người này chèn ép Triệu Thiên Tư hắn
làm không được!
Ngụy đế nhướng mày nhìn Lam Hạo Ngọc, không đợi
hắn lên tiếng Lam Thành Vân ở bên cạnh đã đi trước cướp lời: “Hoàng đệ,
đệ là đang chất vấn phụ hoàng sao?”
“Hoàng huynh, huynh hiểu lầm
rồi, đệ không hề có ý như vậy.” Đối với lời buộc tội vô cớ của Lam Thành Vân, Lam Hạo Ngọc dù tức giận cũng không làm được gì, hắn vẫn nhớ lời
Hương Quý phi nói, phải nhẫn nhịn.
“Thái độ của đệ chính là như vậy.”
“Đệ...”
“Triệu Tiểu Tướng quân là người thế nào, phụ hoàng tự nhiên rõ ràng, không cần đệ phải nhắc nhở. Chỉ là trong một số trường hợp, không ai dám chắc
chắn con người sẽ không thay đổi.” Lời này rõ ràng là đang ám chỉ Triệu
Thiên Tư có thể vì bảo vệ mạng sống của bản thân mà vu oan giá họa cho
người khác, hơn nữa đối phương cũng chỉ là một nữ hài tử.
“Hoàng
huynh, lời này của huynh là có ý gì?” Lam Hạo Ngọc trầm giọng, Lam Thành Vân nói hắn thế nào hắn không quan tâm, nhưng đụng vào thân nhân của
hắn thì tuyệt đối không được.
“Ta...”
“Đủ rồi.” Nhìn hai
nhi tử của bản thân đang có ý định cãi nhau, Ngụy đế nhịn không được mà
gầm một tiếng: “Một người là Thái tử, một người là hoàng tử, ỏe trước
mặt mọi người tranh cãi cái gì? Không sợ mất mặt hay sao?”
Hai người nghe vậy bèn liếc mặt nhìn nhau, sau đó nhanh chóng quỳ xuống nhận lỗi với Ngụy đế.
“Phụ hoàng, là lỗi của chúng nhi thần, xin phụ hoàng trách phạt!”
Ngụy đế phiền chán phất tay, mọi chuyện đang đi theo chiều hướng phức tạp
nhưng lại rất hợp ý Ngụy đế, tâm trạng hắn vốn dĩ đang rất tốt nhưng lại bị hai tên tiểu tử này phá hỏng, thật là...
Một đám người bên
dưới vì sợ liên lụy đến bản thân mà thức thời cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, xem như chưa từng nhìn thấy chuyện gì cả.