“Nha đầu Thiên Ngôn rốt cuộc cũng chịu đến gặp trẫm rồi à? Mau cho vào.” Ngụy đế mở miệng gọi người vào, không biết rằng một câu nói của hắn
cũng khiến sắc mặt tất cả mọi người ở đây đồng loạt thay đổi.
Trịnh Thiên Ngôn? Còn có cả Lưu Hân?
Vì sao Ngụy đế lại cho gọi hai người bọn họ đến?
Trịnh gia cùng các gia tộc còn lại rất ít khi qua lại, có lẽ là vì không muốn Ngụy đế nghi kỵ bản thân có âm mưu tạo phản nên Trịnh vương thường
xuyên đóng cửa không gặp khách, Trịnh Thiên Ngôn cũng rất ít khi ra
ngoài, cho nên khắp Đại Ngụy này chẳng có ai dám tự tin nói mình là bằng hữu của Thiên Ngôn quận chúa, bởi vì nàng thật sự không có cùng người
khác kết giao, cũng không biết là không muốn hay không thích, nói tóm
lại chuyện này cùng nàng nửa điểm quan hệ cũng không có, làm sao lại bị
gọi đến rồi?
Lam Thành Vân cùng Lam Thành Vũ đứng một bên với vai trò là người xem, Lam Hạo Ngọc chỉ hơi kinh ngạc một chút do biết được mối quan hệ phức tạp giữa ba người Phong Lãng, Lưu Hân và Quách Yến
Giai, bởi vì mấy năm nay hắn rất ít khi trở về kinh thành, chuyện ở
trong kinh hắn không quá rõ ràng, hơn nữa hắn cũng không thân thiết gì
với Phong Lãng, do Phong gia là thế lực của Hoàng hậu, hắn lại là nhi tử của Hương Quý phi, vốn là hai phe đối lập, ngày thường gặp mặt cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi mà thôi. Đối với sự xuất hiện của Lưu Hân, hắn tuy rằng kinh ngạc nhưng sau đó lại cảm thấy đây là điều hiển nhiên,
tác phong làm việc của Ngụy đế, hắn hiểu rõ, không chỉ hắn mà đám nhi nữ của Ngụy đế đều rõ như lòng bàn tay, mặc dù chỉ mới vừa nãy Phong Lãng
mới nói ra mối quan hệ phức tạp giữa ba người, còn có Hứa Tư Khả nói ra
chuyện giữa nàng ta và Quách Thiếu Thừa nhưng những chuyện này, tin chắc Ngụy đế đã biết hết từ trước.
Thân là đế vương, không chỉ quản
việc nhà, còn phải lo việc nước, đối với những chuyện linh tinh nhỏ nhặt như nhi tình nam nữ, lẽ ra hắn không có thời gian để quản mới đúng,
nhưng bởi vì Quách đại nhân đã đến cầu xin hắn, lời nói của đế vương mỗi một chữ thốt ra đều là vàng bạc, tự nhiên là không thể nuốt lời. Châm
ngôn của Ngụy đế chính là “Một là không làm, một khi đã làm thì phải làm cho ra lẽ”, lúc nãy trong lúc đáp ứng Quách đại nhân, hắn đã cho Quế
công công đi điều tra tất cả thông tin có liên quan đến Quách Yến Giai,
cũng như những người có quan hệ với nàng, cho dù là bạn hay thù hắn cũng không bỏ qua, mấy người Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả bởi vì nằm trong sách tình nghi cho nên mới bị gọi đến để hỏi chuyện. Bản thân Ngụy đế sớm đã biết hết đáp án, cho dù là chuyện Lưu Hân có tình cảm với Phong Lãng
hay người Phong Lãng thích là Quách Yến Giai, thậm chí quan hệ xấu hổ
giữa hai nhà Quách - Hứa hắn cũng biết, chính là hắn vẫn muốn để bọn họ
nói thêm một lần nữa, không phải là hắn rảnh rỗi không có chuyện gì làm, đơn giản chỉ là hắn muốn xác minh lời bọn họ nói là thật hay giả.
Ngụy đế... chính là đáng sợ như vậy.
Hắn biết rõ tất cả mọi chuyện nhưng lại cố tình giả vờ không biết, dụ đối
phương vào bẫy mà hắn đã giăng ra, cho dù đối phương có chạy thế nào
cũng không thoát khỏi bàn tay của hắn.
Triệu Thiên Tư và Quách
gia phụ tử ngược lại khá bình tĩnh, Ngụy đế đã gọi hai người Phong Hoa
và Hứa Tư Khả đến, Lưu Hân lại là bằng hữu tốt của hai người bọn họ,
chưa kể ngày thường Lưu Hân vẫn luôn chống đối Quách Yến Giai, hiện tại
Quách Yến Giai bị thương, người vui mừng nhất có lẽ là nàng, đổi lại là
ai cũng sẽ nghi ngờ chuyện này có liên quan đến nàng.
Huynh muội
Phong gia không ngờ Ngụy đế lại gọi cả Lưu Hân đến, lúc này đây Phong
Lãng cảm thấy những lời giải thích ban nãy của bản thân chẳng có tác
dụng gì, ngay từ đầu Ngụy đế đã điều tra rõ ràng mọi chuyện, cũng đặt
nghi ngờ lên người Lưu Hân, sở dĩ hắn không nói là muốn xem bọn họ ở
trước mặt hắn sẽ nói như thế nào mà thôi.
Tâm tư đế vương... quả nhiên không thể đoán.
Màn che vén lên, Trịnh Thiên Ngôn một thân váy dài màu trắng dẫn đầu bước
vào, vẻ đẹp của Trịnh Thiên Ngôn không cần bàn đến, dùng từ “xinh đẹp”
cũng không thể hình dung được dung mạo như hoa như ngọc của nàng, đôi
mắt nàng thanh như suối, trong suốt vô ngần, mỗi cái nhấc tay nhấc chân
đều mang theo một vẻ đẹp khiến người khác không thể cưỡng lại, cho dù là người đang tâm tình không tốt, nhìn thấy Trịnh Thiên Ngôn cũng sẽ cảm
thấy vui vẻ.
Bên cạnh nàng là nha hoàn Mẫu Đơn, Mẫu Đơn từng là
nha hoàn hầu hạ Trưởng công chúa, tuổi tác chỉ mới ngoài hai mươi, vẫn
còn rất trẻ trung tươi tắn. Đi tuột lại phía sau là Lưu Hân với sắc mặt
tái nhợt, đôi mắt thì sưng đỏ, thần sắc có vẻ không được tốt lắm, hoàn
toàn khác xa với vẻ rực rỡ của hồng y mà nàng đang mặc trên người, Lưu
Hân đi theo vốn dĩ chỉ có thể làm nền cho Trịnh Thiên Ngôn, hiện tại bộ
dạng của nàng lại như vậy, tự nhiên là thể đánh đồng với Trịnh Thiên
Ngôn, thậm chí ngay cả Mẫu Đơn cũng không bằng.
Ở trong lều trại
của Ngụy đế, người không phận sự tuyệt đối không được vào, cũng không
cho người có thân phận thấp hèn đi vào, cho dù là Thái tử Lam Thành Vân
cũng chỉ được vào một mình chứ không được dẫn thêm thuộc hạ hay quân sư
của mình, vậy mà Trịnh Thiên Ngôn dám dẫn nha hoàn của nàng đi vào,
chính là bộ dạng dửng dưng như thường kia của Ngụy đế không có vẻ gì là
muốn trách phạt nàng, xem ra Trịnh Thiên Ngôn thật sự có đặc quyền làm
như vậy.
“Thần nữ Trịnh Thiên Ngôn, tham kiến bệ hạ, ngô hoàng
vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế.” Trịnh Thiên Ngôn là nữ nhi duy nhất của
Trưởng công chúa, mang một nửa huyết mạch hoàng tộc, tương lai rất có
thể sẽ kế thừa cả Trịnh vương phủ, từ nhỏ đã được dạy dỗ nghiêm khắc,
nàng ôn tồn thi lễ, từng động tác đều mang theo sự cao quý cùng ưu nhã,
vốn chỉ là một hành động đơn giả nhưng để nàng làm ra thì lại khác biệt
vô cùng.
“Thần... thần nữ Lưu Hân, tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn
tuế.” So với hai người Trịnh Thiên Ngôn cùng Mẫu Đơn, Lưu Hân là lần đầu tiên được diện kiến Thánh thượng, tránh không khỏi có chút bất an, nói
chuyện cũng không được từ tốn.
Lúc nãy khi nàng vừa mới trở về
lều trại, còn chưa hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện đã nghe tin Ngụy đế muốn
gặp nàng, bảo nàng ngay lập tức đến chính lều diện kiến, có lẽ trong
lòng có quỷ nên vừa nghe thấy tin tức này nàng đã đứng ngồi không yên,
vốn dĩ là muốn câu giờ để đi tìm mẫu thân ai ngờ giữa đường lại gặp
Trịnh Thiên Ngôn đang trên đường đến đây, bất đắc dĩ liền phải đi cùng
đối phương.
“Đứng lên đi.” Mặc dù các nàng đã đến trễ nhưng hắn
cũng không có ý định làm khó dễ các nàng, đặc biệt là khi người đến trễ
lại là Trịnh Thiên Ngôn thì hắn lại càng không có ý trách cứ.
Trịnh Thiên Ngôn nói thế nào cũng là cháu gái của hắn, nếu hắn đối đãi nàng
quá nghiêm khắc người khác sẽ mượn cơ hội này mà nói hắn có ý muốn gây
khó dễ với Trịnh vương, dù sao tất cả mọi người đều biết hắn e ngại thế
lực của Trịnh vương, luôn muốn tìm cách lấy lại binh quyền từ tay đối
phương.
“Đa tạ bệ hạ.” Ba người lần lượt tạ ơn rồi đứng dậy, đối
mặt với ánh mắt đánh giá của Ngụy đế mỗi người đều có một tâm tư khác
nhau.
Trịnh Thiên Ngôn cũng không phải lần đầu diện kiến Ngụy đế, cho nên cũng chẳng cảm thấy có áp lực gì, bất quá từ sâu trong nội tâm
của nàng thì nàng không hề muốn đến đây, càng không muốn gặp người hoàng thất, cho dù là Ngụy đế hay đám người Lam Thành Vân, tất cả bọn họ đều
luôn mang một lớp mặt nạ tươi cười, nhưng ẩn giấu bên dưới là gương mặt
xấu xí đến không thể xấu xí hơn được nữa.
Đầu năm nay, Trịnh
vương phi cùng Trưởng công chúa đi Thiền Sơn Vu Tự trở về, sắc mặt rất
không tốt, điều này hoàn toàn khác hẳn với dáng vẻ bình thường của hai
người. Trịnh vương phi rất tin vào phật, cho nên mùng một, mười lăm đều
đi lễ phật, Trưởng công chúa làm dâu Trịnh gia nhiều năm, lúc đầu là vì
muốn lấy lòng mẹ chồng nhưng sau đó cũng đã thành thói quen, Trịnh gia
có hai người tin vào phật, mỗi tháng đều đi chùa cầu phúc cho gia đạo
bình an. Bởi vì thấy thái độ của hai người không đúng, vừa về đã trực
tiếp đi vào thư phòng của Trịnh vương, vì vậy Trịnh Thiên Ngôn đã cho
Mẫu Đơn đi tìm hiểu, biết được Trịnh vương phi cùng Trưởng công chúa ở
Thiền Vu Sơn Tự gặp thích khách, may mắn là không có bị thương, nhưng
lại liên lụy đến người vô tội, tuy rằng Trịnh vương phủ kẻ thù nhiều như mây nhưng không khó để nhận ra người muốn dồn Trịnh gia vào chân tường
không ai khác là Ngụy đế.
Ngụy đế cùng Trưởng công chúa là huynh
muội, hơn nữa cả hai người đều là do Thái hậu sở sinh, trước khi gả ra
ngoài quan hệ giữa Ngụy đế và Trưởng công chúa vô cùng tốt, chỉ là sau
khi Trưởng công chúa gả cho Trịnh vương Thế tử thì trở về hoàng cung,
quan hệ hai người càng lúc càng xa cách, nhưng nói thế nào thì hai người cũng có huyết thống ràng buộc, nếu nói Ngụy đế cho người ra tay với
thân muội của mình, bất kì ai cũng không tin. Người khác không tin,
Trịnh Thiên Ngôn tin, nàng đã chứng kiến thủ đoạn của người nam nhân
này, cho nên biết được hắn là loại người có thể vì bản thân mà có thể
làm tất cả mọi chuyện, dù đó là làm tổn thương thân nhân của mình đi
chăng nữa.
Đế vương vô tình, Ngụy đế đúng là có thể thể hiện lời nói này vô cùng xuất sắc.
“Nha đầu Thiên Ngôn đã lớn thế này rồi sao?” Ngụy đế thu hồi ánh mắt đánh
giá từ người Trịnh Thiên Ngôn, sau đó cười rộ lên, trông có vẻ rất vui
vẻ, hắn ngoắc tay, ra hiệu cho nàng đến gần.
“Mau đến đây để trẫm xem nào.” Ngụy đế vẫy tay, dùng thái độ trưởng bối nói chuyện với Trịnh Thiên Ngôn, Trịnh Thiên Ngôn cũng không thể vứt bỏ lễ nghĩa mà Trưởng
công chúa đã dạy nàng sang một bên để trực tiếp lơ đi Ngụy đế, chỉ có
thể ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn, nhưng cũng không đến quá gần mà
giữ lại một khoảng cách nhất định.
“Bệ hạ cát tường.” Trịnh Thiên Ngôn hơi nhún người, thể hiện ra sự kính trọng của bản thân đối với đối phương, mặc dù trong lòng rất không tình nguyện nhưng không còn cách
nào, ai bảo đối phương là vua một nước?
“Thiên Ngôn không cần
khách khí, cung yến lần trước con có tham dự vì sao không đến chào hỏi
trẫm một tiếng? Có phải quên người cữu cữu này rồi không?”
“Bệ hạ nói đùa, Thiên Ngôn có thể quên chào hỏi bệ hạ? Chỉ là nghe Thái hậu
nói bệ hạ bận công trăm ngàn việc, phận làm con cháu Thiên Ngôn tự nhiên không dám đến làm phiền.”
“Ha ha, Thiên Ngôn đúng là trưởng
thành, còn biết suy nghĩ cho trẫm nữa.” Ngụy đế ngẩng đầu cười to, gương mặt tuấn tú chứa đầy ý cười, trông có vẻ rất vui vẻ, nhưng trong lòng
hắn nghĩ gì thì không ai biết được.
“Bệ hạ quá lời, Thiên Ngôn không dám nhận.”
“Trước kia không phải con luôn gọi trẫm là ‘hoàng cữu cữu’ sao? Bây giờ lại gọi bệ hạ nghe xa lạ vậy?”
Trịnh Thiên Ngôn hơi mỉm cười, gương mặt xinh đẹp như đóa hoa nở rộ, vô cùng
chói mắt, ngay cả Ngụy đế - người có hậu cung mỹ nữ như mây cũng nhịn
không được mà thất thần.
“Bệ hạ cũng nói là trước kia, khi đó
Thiên Ngôn còn nhỏ, còn chưa hiểu chuyện, bây giờ Thiên Ngôn đã lớn rồi, xưng hô cũn phải thay đổi để hợp với quy tắc.” Đúng vậy, trước đó là
nàng không hiểu chuyện, nhìn nam nhân này đối xử tốt với nàng nàng còn
nghĩ rằng đối phương là thật sự thương yêu nàng, cho nên mới suốt ngày
bám lấy đối phương gọi một tiếng ‘hoàng cữu cữu’, nhưng bây giờ thì khác rồi, nàng đã khôn lớn, biết được đối phương sở dĩ đối tốt với nàng là
muốn dùng nàng như con cờ để uy hiếp Trịnh vương, thủ đoạn dơ bẩn của
đối phương khiến cho một nữ hài như nàng còn cảm thấy ghê tởm, bây giờ
còn muốn nàng gọi hắn là cữu cữu hay sao?
“Aizz, nữ hài lớn liền
không còn như xưa, nhớ trước kia ngươi suốt ngày cứ bám lấy trẫm, bộ
dạng đáng yêu vô cùng...” Ngụy đế nghe vậy thở dài, bộ dạng mất mát, đôi mắt mơ hồ như đang hoài niệm về chuyện cũ, khiến gương mặt của hắn như
già đi mười tuổi.
“Bệ hạ đừng nói vậy, người thì cũng có một ngày trưởng thành, đây là chuyện mà bất kì ai phải trải qua thôi.” Trịnh
Thiên Ngôn an ủi.
“Nha đầu con bây giờ còn biết an ủi trẫm, xem
ra là thật sự trưởng thành rồi a...” Ngụy đế cười cười, từ lúc Trịnh
Thiên Ngôn bước vào hắn tựa hồ cười nhiều hơn trước, trong lều trại
không còn không khí áp lực như vừa nãy.
Thái độ của Ngụy đế đối
với Trịnh Thiên Ngôn hoàn toàn khác hẳn với đám người Lam Thành Vân, ở
trước mặt nhi tử của mình, hắn luôn là bộ dạng phụ thân nghiêm khắc,
chưa bao giờ dung túng cho sai lầm của đối phương, nhưng khi có mặt
Trịnh Thiên Ngôn sự nghiêm khắc của hắn lại biến không còn, thay vào đó
là sự yêu thương cưng chiều, nếu nói Tiết Phong Lan là cháu gái mà Thái
hậu sủng ái nhất thì cháu gái mà Ngụy đế sủng ái nhất là Trịnh Thiên
Ngôn.
“Phụ hoàng, nhi thần biết người cùng Thiên Ngôn biểu muội
có nhiều chuyện để nói nhưng sắc trời không còn sớm nữa, chuyện của
Quách tiểu thư còn đợi người giải quyết.”
Ngụy đế cùng Trịnh
Thiên Ngôn trò chuyện, một đám người bị bỏ qua một bên, Quách đại nhân
vừa lo lắng cho an nguy của nữ nhi lại muốn nhanh chóng xảy quyết chuyện này để đòi lại công bằng cho nữ nhi, nhưng tình hình trước mắt khiến
hắn không tiện nói nhiều, ở nơi này nếu nói có người có tư cách xen vào
chuyện của Ngụy đế cũng chỉ có Thái tử Lam Thành Vân. Thế nhưng Lam
Thành Vân cũng biết việc xen vào cuộc đối thoại của Ngụy đế là điều
không nên, vì vậy sau đó hắn cứu vãn tình thế bằng cách đề nghị Trịnh
Thiên Ngôn ở lại.
“Phụ hoàng cùng biểu muội tình cảm sâu đậm,
bằng không sau khi giải quyết chuyện này thì giữ biểu muội ở lại dùng
bữa, tâm tình một phen?” Trong lòng Ngụy đế, Trịnh Thiên Ngôn có một vị
trí vô cùng đặc biệt, nhiều lần mời nàng tiến cung nhưng nàng đều tìm lý do thoái thác, hiện tại cơ hội tốt như vậy sao hắn lại có thể bỏ qua
được?
“Ha ha, ý tưởng này không tồi, cứ quyết định như vậy đi,
Thiên Ngôn lát nữa ở lại dùng bữa một với trẫm nào.” Vốn Ngụy đế còn
không vui khi thấy Lam Thành Vân cắt đứt cuộc trò chuyện của hắn cùng
Trịnh Thiên Ngôn, nhưng hiện tại xem ra đối phương cũng không quá ngu
ngốc.
Mọi người không ngờ Ngụy đế lại mời Trịnh Thiên Ngôn ở lại
dùng bữa, chính lều không phải nơi ai muốn ở lại là ở lại, càng đừng nói là dùng bữa, cho dù là Hoàng hậu cũng rất ít khi dùng bữa cùng Ngụy đế, hiện tại Ngụy đế lại mời Trịnh Thiên Ngôn, xem ra nàng ở trong lòng hắn đúng là có một vị trí nhất định.
“Không muốn giấu bệ hạ, Thiên
Ngôn vừa mới dùng bữa xong, nếu lại dùng bữa...” Nói đến đây tất cả mọi
người đều hiểu ý Trịnh Thiên Ngôn, mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì không ai nghĩ đến nàng sẽ từ chối lời mời của Ngụy đế, nhưng nghĩ đi
phải nghĩ lại, đây vốn là phản ứng của người bình thường khi nhận được
ân sủng của đế vương, mọi người đều lí giải Trịnh Thiên Ngôn là thụ sủng nhược kinh, chính là Triệu Thiên Tư biết nàng là thật sự không muốn ở
lại dùng bữa cùng Ngụy đế.
“Nếu không dùng bữa cũng không sao, ở
lại bồi trẫm nói chuyện cũng được. Chẳng lẽ điều này Thiên Ngôn cũng
không chịu nể mặt trẫm sao?” Thái độ của Ngụy đế rất kiên quyết, không
cho người khác từ chối, Trịnh Thiên Ngôn lấy làm bất đắc dĩ, rốt cuộc
vẫn là đồng ý.
“Bệ hạ đã nói như vậy, Thiên Ngôn cung kính không
bằng tuân mệnh.” Sớm đã lường trước được chuyện này, cho nên trước đó
nàng mới dùng bữa trước, không ngờ sau cùng vẫn là từ chối không được.
“Đồng ý là tốt, đồng ý là tốt.” Đối với câu trả lời của Trịnh Thiên Ngôn, Ngụy đế trông có vẻ hài lòng.
“Trẫm cũng không muốn phí thời gian, trước thời điểm dùng bữa tối, trẫm muốn
giải quyết xong chuyện của Quách tiểu thư đã, bởi vì trẫm đã hứa với
Quách đại nhân rồi.”
“Bệ hạ nhất ngôn cửu đỉnh, cho dù hôm nay
cho điều tra rõ ràng mọi chuyện hay không, thần cũng xin thay mặt tiểu
nữ và Quách gia cảm tạ bệ hạ.” Quách đại nhân bị điểm danh cũng vội vàng bày tỏ lập trường, cho thấy kết quả có ra sao thì hắn sẽ không trách
Ngụy đế, vẫn luôn trung thành với đối phương.
Ngụy đế gật đầu,
hắn cũng không sợ Quách đại nhân vì chuyện này mà phản bội hắn, Quách
gia nhiều đời trung thành với hắn, nếu muốn phản bội thì từ sớm đã phản
bội, chứ không đợi đến ngày hôm nay, chưa kể trong tay hắn còn có nhược
điểm của Quách đại nhân, cho đối phương mười lá gan cũng không dám bán
đứng hắn.
“Thiên Ngôn mới đến có lẽ vẫn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra đúng không?”
“Có phải bệ hạ đang đề cập đến chuyện Quách tiểu thư bị thương không rõ nguyên nhân?” Trịnh Thiên Ngôn không xác định hỏi lại.
“Đúng vậy, sở dĩ trẫm gọi con đến đây là do con là người quản lí của khu vực
nữ quyến bên kia, người trong đó bị thương, con cũng phải có trách nhiệm điều tra rõ ràng.”
Hóa ra là vậy.
Bây giờ thì mọi người đã biết lý do Ngụy đế cho gọi Trịnh Thiên Ngôn đến đây.
Mỗi khu vực lều trại đều có người đứng đầu, bên khu vực lều trại của nữ
quyến thì Trịnh Thiên Ngôn là người quản lí, đúng như lời Ngụy đế nói,
nàng có trách nhiệm trông coi mọi người, nếu có người xảy ra chuyện thì
tìm nàng là đúng rồi.
“Chuyện này Thiên Ngôn biết rõ, lúc Quách
thiếu mang Quách tiểu thư trở về thì Thiên Ngôn cũng có mặt nơi đó, về
tình hình Thiên Ngôn cũng nắm được phần nào.”
Có trách nhiệm điều tra rõ ràng?
Đừng nói dễ nghe như thế, hắn để nàng làm người đứng đầu của khu vực nữ
quyến bên kia còn không phải là muốn đưa nàng lên đầu ngọn sóng, mỗi khi có chuyện đều tìm nàng giải quyết hay sao?
“Thế thì tốt, trẫm không cần phải nói lại nữa, lúc nãy chúng ta nói đến đâu rồi?”
“Hồi bẩm bệ hạ, lúc nãy bệ hạ đang hỏi thần nữ là “Vì sao ngươi lại mời
Quách tiểu thư đi cưỡi ngựa mà không phải đi chèo thuyền thưởng hoa?”
ạ.” Nghe Ngụy đế hỏi, Hứa Tư Khả lập tức trả lời.
“Ồ, Hứa tiểu
thư có trí nhớ tốt đấy.” Có thể lặp lại nguyên văn lời nói của hắn sau
khoảng thời gian đó, quả nhiên là không tầm thường.
“Bệ hạ quá
khen, thần nữ chỉ là nhớ gì nói đó mà thôi, không dám nhận là người có
trí nhớ tốt.” Hứa Tư Khả vô cùng khéo léo mà bày tỏ sự khiêm tốn của
mình, điều này khiến Ngụy đế không khỏi nhìn nàng với ánh mắt khác, mặc
kệ chuyện Quách Yến Giai bị thương có liên quan đến Hứa Tư Khả hay không cũng không thể phủ nhận nàng là một nữ hài thông minh.
“Đã như
vậy, ngươi hãy trả lời câu hỏi của trẫm.” Nữ tử với nhau, không phải
thích nhất là đi thưởng trà ngắm cảnh, hay đi chèo thuyền thưởng hoa,
làm thơ vẽ tranh gì đó sao? Vì sao đổi lại là Hứa Tư Khả lại muốn mời
Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa?
“Hồi bẩm bệ hạ, sở dĩ thần mời Quách tiểu thư đi cưỡi ngựa là bởi vì săn thú mùa xuân sắp đến, không có việc gì vui vẻ hơn là cưỡi ngựa trong dịp săn thú cho nên... thần nữ cũng
không nghĩ là sẽ xảy ra chuyện này.”
“Lời của ngươi, trẫm ghi
nhận, hiện tại trẫm muốn nghe lời của những người khác.” Chuyện của
Quách Yến Giai, trước đó hắn đã nghe từ miệng của Quách đại nhân, tình
hình khái quát cũng đã hiểu rõ, hiện tại lại nghe đám người Hứa Tư Khả
nói, tựa hồ như cũng không khác những gì mà Quách đại nhân nói, điều này chứng tỏ nàng cũng không nói dối. Về mục đích, Phong Hoa cùng Hứa Tư
Khả quả thật có khả năng ra tay làm Quách Yến Giai bị thương, đối tượng
thuộc diện tình nghi là Phong Hoa, do nàng không phải là người chủ động
đề cập đến việc mời Quách Yến Giai đi săn thú nên nghi ngờ của nàng thấp hơn Hứa Tư Khả, chính là hiện tại vẫn chưa tìm được manh mối gì chứng
minh hai người này có liên quan đến Quách Yến Giai té ngựa, vội vàng
phán xét thì sẽ bị cho là làm theo cảm tính, vì vậy trước khi rõ ràng
mọi chuyện Ngụy đế sẽ không đưa ra kết luận.
Một đám người hai mặt nhìn nhau, cũng không rõ ‘những người khác’ trong miệng Ngụy đế là ai.
“Thiên Tư, trẫm giao trường săn cho Triệu gia các ngươi quản lí, người hẳn
phải rõ ràng nhất chuyện xảy ra trong trường săn, không biết ngươi có
nhận xét gì với chuyện lần này Quách tiểu thư bị thương?” Triệu gia là
người cai quản trực tiếp của trường săn, có trách nhiệm trông coi những
chuyện xảy ra ở nơi này, hiện tại Quách Yến Giai lại bị thương, nếu
không tìm ra manh mối để truy tìm thủ phạm thì Triệu gia sẽ là người
đứng ra chịu tất cả trách nhiệm.
Trịnh Thiên Ngôn không khỏi cho
Triệu Thiên Tư một ánh mắt đồng tình, nàng cùng Triệu Thiên Tư cũng xem
như là quen biết, dù sao Triệu gia cũng từng mắc nợ Trịnh gia, Triệu gia lại là người thay gia tộc của mình trả nợ bằng cách làm hộ vệ cho nàng, phụ trách công việc bảo vệ nàng trong suốt ba ngày săn thú, cũng nhờ có hắn mà nàng mới có thể hóa nguy thành an, tuy rằng Trịnh Thiên Ngôn có
rất ít bằng hữu nhưng Triệu Thiên Tư cũng là một trong số ít những người đó.
Nàng cùng hắn kết giao bằng hữu không chỉ vì hắn đã cứu
nàng, dù sao đó là do nhà hắn nợ nàng, bảo vệ nàng là trách nhiệm của
hắn nên Trịnh Thiên Ngôn chẳng đặt nặng về vấn đề này, kể cả khi hắn vì
bảo vệ nàng mà bị thương nàng cũng thấy không sao cả, từ nhỏ đến lớn
nàng nhiều lần bị truy sát, may mắn là có Diệp Thái y tài học hơn người, bằng không khắp người nàng đã có những vết sẹo chằng chịt rồi, vì vậy
nên không có nhiều lòng cảm thông với người khác lắm. Sở dĩ nàng cùng
hắn kết giao là bởi vì tính tình của hắn khá hợp ý nàng, nàng vốn chẳng
phải loại người thích náo nhiệt, mà hắn lại kẻ trầm lặng ít nói, hai
người ngồi vào bàn thì chỉ gật đầu xem như chào hỏi, ngay cả một câu sức khỏe cũng không có, ngoài ra còn có một nguyên nhân khác chính là nàng
cùng hắn có điểm tương đồng về cảnh ngộ.
Nàng và hắn, Trịnh gia
và Triệu gia, bọn họ suy cho cùng cũng chỉ là con cờ trong tay Ngụy đế,
khác ở chỗ Ngụy đế e ngại thế lực của Trịnh vương cho nên mới không dám
chính diện đối đầu với Trịnh gia, chỉ có thể ra tay với nha đầu như
nàng. Mà Triệu gia, vốn dĩ là nhà mẹ đẻ của Hương Quý phi, là chỗ dựa
của Lam Hạo Ngọc, hiện tại tuy rằng Triệu gia quy phục Ngụy đế nhưng
tương lai bọn họ sẽ ủng hộ Lam Hạo Ngọc lên đế vị, Ngụy đế chính là lo
lắng một ngày Lam Hạo Ngọc sẽ dùng Triệu gia để tạo phản cho nên đáy
lòng vẫn luôn nghi kỵ Triệu gia. Ngụy đế giao quyền lực cho Triệu gia
không phải là tin tưởng Triệu gia mà là muốn dễ dàng nắm thóp đối
phương, chưa kể hắn còn giữ một con ách chủ bài của Triệu gia là Triệu
Thiên Tư, Trấn quốc Tướng quân sẽ không dám làm bậy.
Tín nhiệm của đế vương, làm sao dễ dàng trao cho người khác như vậy.
“Hồi bẩm bệ hạ, chuyện của Quách tiểu thư thần cũng có biết, hiện tại Quách
tiểu thư vẫn đang được cứu chữa cho nên thần không dám vội kết luận, chỉ là... quả thật là có chỗ đáng ngờ.” Chuyện này liên lụy quá nhiều
người, Triệu Thiên Tư không dám nói bậy, vì vậy hắn chỉ có thể nói ra
nghi ngờ của bản thân, sai thì có thể là do hắn lầm, nhưng nếu đó là sự
thật thì đây là manh mối quan trọng để giải quyết vấn đề.
“Ồ? Nói trẫm nghe xem khanh đã phát hiện manh mối gì.”
Tất cả mọi người đều đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Triệu Thiên Tư, không biết hắn đã phát hiện ra điều gì đáng ngờ, dưới ánh mắt của mọi người
Triệu Thiên Tư không chút hoảng loạn, từ tốn nói ra suy nghĩ của bản
thân, không nói thì thôi, vừa nói đã khiến mọi người kinh hãi.
“Con ngựa mà Quách tiểu thư cưỡi, chết không bình thường...”