Xin lỗi mọi người vì hôm nay mình đăng truyện trễ (。•́︿•̀。) mong mọi
người thông cảm và bỏ qua cho mình, đọc truyện vui vẻ ạ, yêu mọi người
(づ。◕‿‿◕。)づ
***
Phong Lãng lên tiếng thay nàng là chuyện
Phong Hoa chưa bao giờ ngờ đến, từ lúc Phong Lãng từ chối tình cảm của
Lưu Hân, Phong Hoa bắt buộc phải đưa ra lựa chọn giữa ca ca và hảo bằng
hữu, quan hệ giữa nàng với Phong Lãng từ đó cũng trở nên xa lạ, nhưng dù có thế nào thì hắn cũng là ca ca của nàng, ra mặt bảo vệ muội muội là
chuyện hắn nên làm, chính là trong lòng Phong Hoa không khỏi cảm thấy ấm áp.
Đôi mắt Hứa Tư Khả hơi rũ xuống, che giấu tia giễu cợt
thoáng qua trong mắt, thầm nghĩ đúng là may mắn khi Lưu Hân không có mặt tại đây, bằng không khi nghe những lời bộc bạch này của Phong Lãng nàng ta nhất định sẽ náo loạn một trận.
Tính tình của Lưu Hân vốn
nóng nảy, khó khăn trong việc kiềm chế cảm xúc của mình, nếu để nàng
nghe thấy những lời này của Phong Lãng, không đi tìm Quách Yến Giai gây
sự mới là lạ.
Nữ nhân một khi yêu thường cho đi nhiều hơn, vì vậy khi bị tổn thương cũng nhận lấy nổi đau nhiều hơn.
Nữ nhân một khi đã mất đi lí trí thì đừng hỏi rằng bản thân nàng là ai,
nàng sẽ chẳng nhớ gì đâu, cho dù trước mặt nàng có là Thiên gia lão tử
thì nàng cũng sẽ không dừng lại, chứ đừng nói là Ngụy đế.
Tư
tình nam nữ vốn dĩ là chuyện một lời khó nói hết, Phong Lãng không biết
bắt đầu từ đâu, hắn đành nói ra tiếng lòng của chính mình, hắn cũng
không ngại để tất cả mọi người biết chuyện hắn và Quách Yến Giai, dù sao chuyện này cũng đã có không ít người biết, thêm một vài người cũng
không thành vấn đề. Quan trọng nhất chính là hắn có thể ở trước mặt
Quách đại nhân, chứng minh cho đối phương thấy tình cảm hắn dành cho
Quách Yến Giai là thật, không có một tia giả dối, như vậy con đường truy thê mới có kết quả như mong đợi.
“Thần đã nói rõ tâm tư của
mình với Lưu Hân, nhưng không ngờ nàng không chịu hiểu, ngược lại còn
nhiều lần làm khó Quách tiểu thư, hôm nay có mặt Quách thúc thúc ở đây,
thần xin nhận trách nhiệm thuộc về mình, mong Quách thúc thúc tha lỗi.”
Vì muốn lấy lòng nhạc phụ đại nhân tương lai, Phong Lãng không chút giấu diếm kể rõ mọi chuyện về mối quan hệ phức tạp giữa hắn và Lưu Hân, cũng nhận hết mọi trách nhiệm thuộc về hắn.
Quách đại nhân nhíu mày, đối với Phong Lãng, hắn cũng không phải không hài lòng, ngược lại cũng
từng có ý định gả đại nữ nhi cho hắn, đặc biệt là khi nhìn thấy hắn
nguyện ý vì nữ nhi mà lãng tử hồi đầu, hơn nữa kết hai nhà kết thông gia thì Quách gia liền có thêm một sự trợ giúp, cũng không cần gắn ghép
Quách Thiếu Thừa với Hứa Tư Khả làm gì, dù sao trong mắt Quách đại nhân, Phong gia, Hứa gia hay Lưu gia đều chẳng khác gì mấy, chỉ cần lôi kéo
được một trong số ba người thì có thể kéo hai người còn lại ngồi trên
cùng một chiếc thuyền, đáng tiếc đại nữ nhi lại không vừa mắt Phong
Lãng.
Quách Thiếu Thừa đối với hôn sự sắp đặt sẵn mặc dù bày
xích nhưng cũng không dám trực tiếp có ý kiến, không phải hắn nhu nhược
không dám nói mà hắn sợ phụ mẫu đau lòng. Hắn là nhi tử duy nhất của
Quách gia, Quách phu nhân đặt hi vọng vào hắn nhiều thế nào hắn có thể
thấy được, Quách phu nhân muốn sớm thành gia lập thất để sinh con nối
dõi tông đường cho Quách gia, hắn không muốn nàng phải thất vọng nên
đành lựa chọn trốn tránh. Trong khi Quách Yến Giai, mặc dù Quách đại
nhân cũng có ý định đem nàng xem như con cờ trong cuộc hôn nhân chính
trị do hắn sắp xếp nhưng cuối cùng hắn vẫn là không nỡ. Nữ nhi suy cho
cùng vẫn là khác với nhi tử, Quách Yến Giai là niềm tự hào của Quách
gia, là nữ nhi bảo bối trong lòng Quách đại nhân, cuộc hôn nhân chính
trị này nếu Quách Yến Giai đồng ý thì nó không còn là hôn nhân chính trị nữa, bởi vì Phong Lãng đối với nàng là có tình, gả cho hắn nàng cũng sẽ không ủy khuất, chỉ là nàng đã không chịu, Quách đại nhân cũng không
còn cách nào, cũng không thể ép buộc nữ nhi được nên để mọi chuyện cho
nhi tử gánh vác, tuy rằng điều này đối với nhi tử là bất công.
“Quách ái khanh, khanh cảm thấy thế nào?” Ngụy đế đối với chuyện tình cảm của
đám thiếu niên, thiếu nữ này không có hứng thú, nhưng vì Quách Yến Giai
xảy ra chuyện tránh không khỏi có liên quan đến chuyện này nên hắn mới
cho mời mọi người đến đây để nói cho rõ ràng, đồng thời điều tra xem ai
mới thật sự là người đứng sau chuyện này.
Ngay từ đầu Ngụy đế đã không tin chuyện Quách Yến Giai bị thương là do thích khách lẩn trốn
vào lều trại ra tay, mỗi năm vào khoảng thời gian này, thích khách đều
lựa chọn ra tay với hắn, Ngụy đế cũng không phải là kẻ hay dậm chân tại
chỗ, nhiều năm như vậy, biết rõ thích khách sẽ ám sát mình vào dịp nào
chẳng lẽ hắn không bố trí phòng vệ để bảo vệ bản thân hay sao?
Mấy năm nay binh lực Đại Ngụy đã tăng cường không ít, mặc dù không có chiến tranh xảy ra nhưng huấn luyện quân sĩ thì ngày nào cũng phải thực hiện, lực lượng Cẩm Y Vệ của Hoàng cung nay đã khác xưa, trường săn mặc dù
rất ít quân lính canh gác nhưng lại nghiêm ngặt vô cùng, chỉ cần có sinh vật lạ xuất hiện đều sẽ bị bắt sống, sau đó sẽ được đưa đến trước mặt
Ngụy đế xét xử, cho nên chuyện Quách Yến Giai bị người tập kích là
chuyện không thể nào.
Ngụy đế là người từng trải, hắn có thể
ngồi lên vị trí này chứng tỏ hắn có thể nhìn thấu nhân tâm của người
khác, từ những manh mối mà Quách đại nhân nói, hắn và Quách đại nhân đều có cùng quan quan điểm rằng chuyện Quách Yến Giai bị thương là có liên
quan đến mấy người Hứa Tư Khả, cho nên hắn mới gọi đám người này đến đây kể ra rõ ràng mọi chuyện.
Tư tình của tiểu hài tử tuy rằng chẳng thể khiến hắn cảm thấy hứng thú nhưng lại có thể lợi dụng được.
Những người khi rơi vào lưới tình là những người dễ dàng tìm thấy điểm yếu
trên người, người có điểm yếu là người dễ bị lợi dụng nhất, đồng thời
cũng có một chút tác dụng nhất định, với hắn bao nhiêu đó là đủ rồi.
Điểm yếu của Lưu Hân là Phong Lãng, điểm yếu của Phong Lãng lại là Quách Yến Giai, nói như vậy, điểm yếu của Quách Yến Giai sẽ là ai đây?
Mọi chuyện ngày càng trở nên thú vị rồi.
Quách đại nhân bị điểm danh liền cung cẩn mở miệng: “Hồi bẩm bệ hạ, Phong
công tử đã nhận lỗi, hạ thần cũng không tiện trách cứ nhiều, huống hồ
chuyện quan trọng trước mắt là điều tra vụ án của nữ nhi, những chuyện
khác để sau hãy tính.”
“Bệ hạ, tuy rằng Lưu Hân ngày thường rất
khó bảo nhưng tâm tính nàng vốn không xấu, nàng có thể trêu chọc Quách
tiểu thư nhưng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện hại người như vậy, cho
nên chuyện này không có liên quan đến Lưu Hân cùng Hứa Tư Khả.”
Nói thế nào thì cũng bởi vì hắn Lưu Hân mới đi tìm Quách Yến Giai gây sự,
trước đó hắn vì không muốn cùng Lưu Hân dây dưa không rõ nên mới rõ ràng với nàng, ai biết được nàng lại không chấp nhận được sự thật, nổi điên
tìm Quách Yến Giai, không chỉ một lần mà còn nhiều lần chống đối với
Quách Yến Giai nơi đông người, khiến ấn tượng của Quách Yến Giai đối với hắn cũng trở nên xấu đi. Về việc này, Phong Lãng nói không tức giận thì là giả, đặc biệt là sinh thần ngày đó của Liên Như Nguyệt, Lam Hạo Ngọc ở trước mọi người anh hùng cứu mỹ nhân khiến một đám nữ nhân xung quanh xuân tâm manh động, mặc dù Quách Yến Giai vẫn bình tĩnh như thường
nhưng hắn để ý thấy ánh mắt nàng nhìn Lam Hạo Ngọc không giống với những người khác, bởi vì thích một người, thứ không thể che giấu được là ánh
mắt, hắn đối với ánh mắt của Quách Yến Giai quá rõ ràng cho nên mới
không dám chấp nhận sự thật, một tháng này cũng không có đi tìm nàng,
không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Trước đó khi nhận được
tin Quách Yến Giai bị thương, hắn liền gấp gáp cùng Quách Thiếu Thừa
chạy đến, nhìn thấy Phong Hoa và Hứa Tư Khả có mặt ở đó, trong lòng hắn
lúc đó cũng nảy sinh nghi ngờ. Người ngoài không biết nhưng hắn là người trong cuộc, có một số chuyện hắn rõ ràng hơn những người khác nhiều,
giống như Lưu Hân, nàng là loại người một khi mất đi lí trí chuyện gì
cũng có thể làm, chuyện hắn từ chối tình cảm của nàng đã khiến nàng chịu tổn thương, nàng không chấp nhận được sự thật rằng hắn không có tình
cảm với nàng, vì vậy mới trút tất cả lỗi lầm lên người Quách Yến Giai.
Phong Hoa, vốn dĩ là muội muội của hắn, lại có thể vì Lưu Hân mà cãi
nhau với hắn, khiến quan hệ huynh muội của bọn họ ngày càng xa cách
nhưng hắn cũng không có trách nàng, bởi vì đổi lại là hắn hắn cũng có
cảm xúc như vậy, hắn đã từng nghĩ vì có thể lấy lòng Quách Yến Giai mà
tranh thủ tạo cơ hội cho Quách Thiếu Thừa cùng Hứa Tư Khả, điều này
khiến Hứa Tư Khả hoàn toàn xé rách mặt với hắn, cho nên nếu nói ngày hôm nay nàng vì muốn thay Lưu Hân trả thù, vẫn là thay bản thân nàng trả
đũa mà làm Quách Yến Giai bị thương cũng không phải không có khả năng.
Tuy rằng trong lòng đã xác định như thế nhưng ngoài miệng Phong Lãng vẫn
lên tiếng nói đỡ thay Lưu Hân và Hứa Tư Khả, lần này hắn không phải vì
muốn lấy lòng Quách đại nhân mà là hắn thật sự muốn ba người các nàng
không bị liên lụy vào.
Lưu Hân là thanh mai trúc với hắn, Hứa Tư Khả cũng vậy, Phong Hoa còn quan trọng hơn, nàng là muội muội thân sinh của hắn, bốn người bọn họ lớn lên cùng một chỗ, hắn đối đãi với hai
người Lưu Hân và Hứa Tư Khả cũng giống với Phong Hoa, đều xem như muội
muội mà thật tâm đối đãi, cho dù khi lớn lên tình cảm giữa bọn họ đã
không còn như trước nhưng tình cảm mười mấy năm không phải giả, nếu ba
người bọn họ thật sự có liên quan đến chuyện này Phong Lãng cũng không
cảm thấy vui vẻ.
“Có liên quan hay không không phải ngươi nói là được!” Uổng công lúc đầu hắn còn xem trọng Phong Lãng, không ngờ lúc
này hắn ta lại đi bênh vực đám người khiến Quách Yến Giai bị thương, nói cũng phải thôi, trong mấy kẻ kia còn có muội muội của hắn cơ mà.
“Quách thúc thúc...” Phong Lãng muốn nói lại thôi.
Quách đại nhân quay đầu không nhìn Phong Lãng, trong lòng hắn đã khẳng định
chuyện nữ nhi của hắn bị thương là có liên quan đến Phong Hoa và Hứa Tư
Khả nên chẳng muốn nghe Phong Lãng giải thích nhiều, cũng dễ hiểu thôi,
cũng giống như lời Ngụy đế nói, Hứa Tư Khả cùng Quách Yến Giai trước giờ không có qua lại, đột nhiên lại mời Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa, sau đó Quách Yến Giai lại thương, nói là trùng hợp thì cũng trùng hợp quá
nhiều rồi.
“Tán gẫu bao nhiêu đó đủ rồi.” Ngụy đế phất tay, ra
lệnh cho đám người bên dưới im lặng, hắn nhìn Hứa Tư Khả từ đầu chí cuối đều đứng cúi đầu im lặng, không khỏi mở miệng: “Hứa tiểu thư, ngươi có
thể trả lời câu trả lời của trẫm không?” Cho dù Phong Hoa hay Phong Lãng muốn thay Hứa Tư Khả giải thích cũng vô dụng, bởi vì câu trả lời của
Hứa Tư Khả mới là thứ có quyền quyết định sống chết của nàng và Phong
Hoa.
“Hồi bẩm bệ hạ, thần nữ có thể trả lời câu hỏi của người, chỉ là nói ra thì quả thật vô lễ...”
“Ồ? Trẫm cho phép ngươi nói.”
“Đa tạ bệ hạ ân chuẩn, chỉ mong Quách đại nhân không cảm thấy Tư Khả kiêu
ngạo, vì muốn trốn tránh mà liên lụy Quách tiểu thư.” Hứa Tư Khả hướng
về phía Quách đại nhân gật đầu nhận lỗi, điều này khiến Quách đại nhân
mặc dù có chút khó hiểu nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao bệ hạ
cũng đã ân chuẩn cho nàng, hắn làm gì có tư cách lên tiếng ngăn cản?
“Sở dĩ thần nữ hẹn Quách tiểu thư đi cưỡi ngựa là muốn mang chủ đề dời sang việc khác, để Quách phu nhân không có cơ hội mang Quách công tử vào câu chuyện.”
Mọi người sửng sốt, sau đó đều lộ vẻ bừng tỉnh đại
ngộ, Quách phu nhân vừa ý con dâu là Hứa Tư Khả, cho nên khi gặp mặt
liền muốn cùng nàng nói nhiều về chuyện của Quách Thiếu Thừa một chút để khiến nàng có ấn tượng tốt với hắn, nhưng Hứa Tư Khả lại không có ý gì
với Quách Thiếu Thừa, lời của Quách phu nhân đối với nàng mà nói là điều không cần thiết, theo lẽ đó nên nàng mới chuyển đề tài sang người Quách Yến Giai để Quách phu nhân không có cơ hội nhắc đến Quách Thiếu Thừa.
Ánh mắt mọi người rơi vào người Quách Thiếu Thừa, mang theo chút thương
hại, Hứa Tư Khả không có tư tình gì với hắn, mặc dù mọi người đều biết
rõ nhưng không có nói ra, mà Hứa Tư Khả cũng chỉ trốn tránh không tiếp
xúc nên mối quan hệ giữa hai bên cũng không đến mức khó xử, chính là
hiện tại Hứa Tư Khả lại trực tiếp nói ra chuyện này, chẳng khác nào ở
trước mặt mọi người từ chối tình cảm của Quách Thiếu Thừa, bất kể là ai
cũng cảm thấy mất mặt.
Quách Thiếu Thừa hơi nhíu mày, cũng không nói là có tức giận hay không nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu. Hắn đối với Hứa Tư Khả cũng không giống như mọi người đã nghĩ, Hứa Tư Khả
đúng là một cô nương tốt nhưng trong lòng hắn không có hình bóng của
nàng. Hắn sớm đã biết được nàng đối với hắn cũng không có tình cảm đặc
biệt gì, chính là lời hắn nói không có ai nghe, Quách phu nhân một mực
muốn Hứa Tư Khả làm dâu Quách gia, Quách Thiếu Thừa muốn ngăn cản cũng
không được, cũng vì chuyện này mà hắn cảm thấy có lỗi khi khiến Hứa Tư
Khả gây không ít phiền phức, muốn chuộc lỗi với nàng nhưng không ngờ lại bị hiểu lầm. Bởi vì không có tình cảm nên khi Hứa Tư Khả đối xử lạnh
nhạt với hắn Quách Thiếu Thừa cũng không cảm thấy có việc gì, dù sao hắn cũng đã quen rồi, nhưng ngày hôm nay ở trước mặt nhiều người như vậy,
còn có mặt Ngụy đế tại Hứa Tư Khả lại nói ra những lời này, nàng cũng
quá xem thường Quách Thiếu Thừa hắn, xem thường Quách gia bọn họ rồi!
“Tiểu nữ oa cuồng vọng, ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi!” Quách đại nhân giận
tím xanh mặt mũi, lời của Hứa Tư Khả chẳng khác nào một cái tát tát
thẳng vào mặt Quách đại nhân, Quách gia bị xem thường như vậy, thân là
gia chủ hắn làm sao có thể ngồi yên đứng nhìn?
“Hứa tiểu thư chướng mắt ta điều này ta tự biết, cũng rõ ràng hơn ai hết, Quách gia chúng ta cũng chẳng muốn trèo cao Hứa gia.”
“Có lẽ Hứa tiểu thư cũng biết ta chẳng có suy nghĩ bất chính gì với ngươi
cả, cho nên ngươi không cần phải lo lắng việc ta sẽ lấy ngươi, vậy nên
xin ngươi ăn nói cẩn thận, tôn trọng mẫu thân ta một chút.”
“Mẫu thân ta nói thế nào cũng xem như là trưởng bối, ngươi ăn nói như vậy
chẳng khác nào bất kính với trưởng bối, đây là gia giáo của Hứa gia các
người sao?”
Quách Thiếu Thừa trầm giọng, sắc mặt vô cùng khó
coi, cả người hắn tản ra hàn khí khiến những người quen thuộc với hắn
đều kinh ngạc, đây là Quách Thiếu Thừa mà bọn họ quen biết sao?
“Thiếu Thừa, bình tĩnh một chút.” Triệu Thiên Tư bên cạnh lên tiếng nhắc nhở,
nơi này không phải trên phố cũng chẳng phải Quách gia, ở trước mặt Ngụy
đế mà dám ăn nói lớn lối như vậy sẽ chọc thánh nhan tức giận, đến lúc đó Quách gia vốn là người bị hại lại trở thành kẻ có tội.
“Quách
đại nhân, Quách công tử, các ngươi hiểu lầm rồi, Tư Khả hoàn toàn không
có ý như vậy.” Phong Hoa sợ phụ tử hai người hiểu lầm lời nói của Hứa Tư Khả nên không khỏi lên tiếng giải thích thay bằng hữu.
“Tư Khả
chỉ là không có tình cảm gì với Quách công tử chứ hoàn toàn không muốn
ăn nói bất kính với Quách phu nhân, xin Quách đại nhân cùng Quách công
tử đại nhân bỏ qua cho.”
“Nàng như vậy chính là xem thường Quách gia ta, không chút chướng mắt nhi tử ta mà còn ăn nói xúc phạm đến phu
nhân của ta, đúng là không thể tha thứ!”
“Được rồi Quách ái khanh, ngươi cũng đừng tức giận, chẳng phải lúc đầu Hứa tiểu thư đã xin lỗi ngươi rồi sao?”
“Bệ hạ, mặc kệ hôm nay nàng có liên quan đến chuyện nữ nhi của thần bị
thương hay không thần tuyệt đối cũng không bỏ qua chuyện này, Hứa gia
đúng là xem thường người khác mà.”
“Trẫm biết, trẫm sẽ thay
ngươi đòi công đạo, nhưng có việc gì cũng phải đi nói với phụ thân của
nàng, nàng cũng chỉ là một hài tử, chẳng lẽ ngươi muốn chấp nhất với
nàng sao?”
Quách đại nhân hơi á khẩu, không thể không thừa nhận
lời của Ngụy đế nói không sai, cho dù kiêu ngạo thế nào thì Hứa Tư Khả
chỉ là một tiểu hài tử, nàng có làm sai nàng cũng không cần chịu trách
nhiệm cho việc này, nhi nữ làm sai người có lỗi lớn nhất không ai khác
chính là phụ mẫu, muốn truy cứu cũng phải truy cứu lên người phụ thân
của nàng, hắn thân là trưởng bối, lại đi tính toán với một nữ hài, đồn
ra ngoài mặt mũi hắn còn để ở đâu đây?
Tiểu hài tử gây sự với
trưởng bối thì cùng lắm chỉ bị nói mấy câu, sau đó người chịu tội chính
là phụ mẫu của tiểu hài tử, nhưng trưởng bối mà chấp nhất với tiểu hài
tử thì sẽ bị mang tiếng cả đời, không những thế mà mọi chuyện sẽ ngày
càng trở nên phức tạp, đặt trong trường hợp này thì Quách gia và Hứa gia sẽ đối đầu nhau, người ngoài nhìn vào sẽ chỉ chỉ trích Quách gia, ngược lại Hứa Tư Khả bị xem như người vô tội.
Tiểu hài tử chính là
như vậy, luôn được hưởng đặc quyền hơn những người khác, bởi vì là hài
tử nên muốn nói gì cũng được, không biết rằng một lời nói vô tình của
chính mình lại có thể khiến người khác bị tổn thương.
“Hồi bẩm
bệ hạ, Quách đại nhân và Quách công tử, thần nữ hoàn toàn không có ý
định xúc phạm tới Quách phu nhân, chuyện này là lỗi của thần nữ sai,
thần nữ sẽ chịu mọi trách nhiệm.” Hứa Tư Khả im lặng nãy giờ rốt cuộc
cũng chịu lên tiếng, đối mặt với lời chỉ trích và buộc tội của Quách gia phụ tử, thần sắc nàng vẫn như thường, thậm chí ngay cả nhíu mày nàng
cũng không nhíu, vừa mới lên tiếng đã nhận hết mọi trách nhiệm về mình,
đúng là nữ hài can đảm.
“Thần nữ chỉ là muốn trốn tránh những
chủ đề liên quan đến Quách công tử, chứ hoàn toàn không có ý gì khác,
càng không có ý bất kính với Quách phi nhân, mong Quách đại nhân thông
cảm cho tình huống của thần nữ, đổi lại là người khác trong trường hợp
như vậy sợ rằng cũng sẽ có phản ứng như thần nữ.”
“Theo như trẫm thấy lời này của Hứa tiểu thư không phải hoàn toàn là ý xấu, Quách ái
khanh, khanh nên nghĩ cho nữ hài nhà ngươi ta một chút, nàng làm vậy
cũng là bất đắc dĩ, hơn nữa mọi chuyện đã qua, hà tắc phải nhắc lại?”
Hứa Tư Khả cũng là vì thanh danh của mình, nàng không muốn nhắc lên quan hệ với Quách Thiếu Thừa nên mới tìm cách trốn tránh Quách phu nhân,
nhưng Quách phu nhân hết lần này đến lần khác cứ tìm nàng, nói tốt cho
Quách Thiếu Thừa, Hứa Tư Khả cũng là bất đắc dĩ mới nghĩ ra kế sách này, lợi dụng Quách Yến Giai để đối phó với Quách phu nhân, khiến nàng không có cơ hội đề cập đến Quách Thiếu Thừa, tuy rằng điều này ở trong mắt
mấy người bọn họ là đại nghịch bất đạo, bất kính với trưởng bối nhưng
nàng cũng đã nhận lỗi, hơn nữa quan trọng trước mắt là phải giải quyết
chuyện của Quách Yến Giai!
“Đa tạ bệ hạ đã hiểu cho thần nữ.”
Hứa Tư Khả lập tức hướng Ngụy đế hành lễ tạ ơn, sau đó nhìn về phía
Quách đại nhân với sắc mặt khó coi đứng bên cạnh, lần nữ cúi đầu nhận
lỗi.
“Thần nữ nguyện sau việc này sẽ đi đến trước mặt Quách phu
nhân thành khẩn nhận lỗi, chỉ mong Quách đại nhân và Quách công tử trước có thể tha lỗi cho thần nữ, không cần truy cứu trách nhiệm lên đầu Hứa
gia.” Hứa Tư Khả không hề biện minh cho lỗi lầm của mình, bởi vì nàng
thật sự có lỗi, cho dù nàng có chán ghét Quách Thiếu Thừa thế nào cũng
có nhiều cách từ chối Quách phu nhân, không nhất thiết phải lợi dụng
Quách Yến Giai, nhưng lựa chọn sau cùng của nàng là như vậy, hiển nhiên
tội lỗi của nàng khó mà tha thứ nhưng nàng vẫn can đảm nhận tội chỉ là
vì không muốn chuyện này xé ra to, liên lụy phụ mẫu vào.
“Nếu bệ hạ đã bỏ qua, lão phu cũng không có gì muốn nói.” Quách đại nhân phất
tay, quay đầu đi chỗ khác không nhìn Hứa Tư Khả, ai nấy đều nhìn ra được cơn giận của hắn vẫn chưa nguôi, nhưng bởi vì nể mặt Ngụy đế nên hắn
mới bỏ qua cho Hứa Tư Khả.
Nhận được sự tha thứ của Quách đại
nhân, Hứa Tư Khả nói lời cảm tạ rồi quay đầu nhìn Quách Thiếu Thừa đang
đứng bên cạnh, người làm phụ thân như Quách đại nhân cũng đã đồng ý bỏ
qua, nếu Quách Thiếu Thừa kiên quyết không chịu bỏ qua thì cũng quá nhỏ
nhen rồi, cho nên Hứa Tư Khả hoàn toàn không có lo lắng gì về hắn.
“Thân là nhi tử, tự nhiên là nghe theo phụ thân, chỉ mong Hứa tiểu thư nói
được làm được, sau chuyện này nhớ đi đến trước mặt mẫu thân ta nhận lỗi
vì sự bất kính của ngươi.”
“Ta hiểu rõ, đa tạ Quách công tử đã bỏ qua.”
Phong Hoa bên cạnh thấy tình hình ổn định lại bèn thở phào một hơi, nàng đi
đến nắm tay Hứa Tư Khả, nói thế nào Hứa Tư Khả cũng là bằng hữu của
nàng, mặc dù chuyện lần này nàng thật sự đã làm sai nhưng nàng cũng đã
nhận lỗi, huống hồ giống như lời Hứa Tư Khả đã nói, đặt trong trường hợp của nàng có lẽ người khác cũng lựa chọn như vậy mà thôi, cũng không thể trách nàng.
“Nói như vậy, Hứa tiểu thư chính là vì nguyên nhân
này nên mới mời Quạc tiểu thư đi cưỡi ngựa?” Nguyên nhân này là nguyên
nhân gì Ngụy đế không nói rõ nhưng trong lòng mọi người đều tự ý, chẳng
ai có ý định nhắc lại chuyện này.
“Hồi bẩm bệ hạ, đúng là như vậy.”
“Vì sao ngươi lại mời Quách tiểu thư đi cưỡi ngựa mà không phải đi chèo
thuyền thưởng hoa?” Đại Ngụy có cả đống nơi để tiểu nữ hài các nàng chơi đùa, đâu nhất thiết lại lựa chọn một nơi nguy hiểm như trường săn làm
đích đến? .
“Trước đó trẫm nghe Quách ái khanh nói, Quách tiểu thư vốn không biết cưỡi
ngựa, nhưng vì lời mời của ngươi mà nàng đã nhờ ca ca của mình là Quách
công tử dạy mình cưỡi ngựa.”
“Hồi bẩm...”
“Hồi bẩm bệ hạ, thuộc hạ
có chuyện muốn nói.” Lúc này bên ngoài lều trại truyền đến thanh âm, là
người đứng canh gác bên ngoài, có chuyện cần hỏi ý kiến Ngụy đế.
“Chuyện gì?”
“Bẩm bệ hạ, Thiên Ngôn quận chúa cùng Lưu tiểu thư ở bên ngoài cầu kiến.”