“Thần nữ Phong Hoa tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Thần nữ Hứa Tư Khả tham kiến bệ hạ, ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế.”
Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả đi vào chính lều vẫn tâm trạng thấp thỏm lo âu, đây là lần đầu tiên bọn họ diện thánh, không tránh khỏi việc áp lực tâm lí, tuy rằng trước đó bọn họ đều đã không ít pần gặp qua Ngụy đế nhưng đó
bất quá cũng chỉ là đứng từ xa nhìn lại, cảm giác không giống với bây
giờ. Hứa Tư Khả còn tốt, dù sao nàng cũng là người giỏi kiềm chế, trong
lòng tuy có áp lực nhưng không dễ bộc lộ ra ngoài, ngược lại là Phong
Hoa, nghĩ gì đều hiện lên gương mặt.
Trước đó chuyện của Quách
Yến Giai đã khiến Phong Hoa gặp đả kích lớn, trong lòng Phong Hoa không
ngừng trách cứ bản thân, nghĩ rằng Quách Yến Giai té ngựa là do nàng đã
không tin tưởng vào năng lực phán đoán của bản thân, nếu khi đó không vì lời nói băng quơ của Quách Yến Giai mà giận dỗi thì nàng đã buộc đối
phương đổi sang con ngựa khác hay dừng cuộc chơi ngay tại đó, như vậy
thì bất hạnh đã không đến với bọn họ, chỉ là thời gian không thể quay
trở lại, mà trên đời lại không có thuốc hối hận, mọi chuyện đã xảy ra
không thể vãn hồi.
Quách Yến Giai hôn mê chưa rõ, Phong Hoa lại
nghĩ rằng là do nàng nên cứ ôm khư khư trách nhiệm lên người mình, không chịu nói với ai, trong lòng tự dằn vặt bản thân, điều này khiến tinh
thần của nàng loạn thành một đống, không còn tâm tư suy nghĩ cho chuyện
khác, khi người của Ngụy đế đến gọi nàng vẫn còn đứng đó ngơ ngác không
biết gì, Hứa Tư Khả phải gọi một lúc lâu mới gọi nàng hoàn hồn.
Quách Yến Giai bị thương thành như vậy, lại không rõ nguyên do, Quách đại
nhân tức giận lại đau lòng nữ nhi, muốn thay nàng đòi lại công đạo nên
đi tìm Ngụy đế điều tra rõ ràng mọi chuyện cũng là bình thường, nhưng
nói thế nào Quách Yến Giai vẫn còn nằm đó chưa tỉnh lại, lúc này gọi
người đến thì giúp ích được gì, ngoại trừ làm lớn chuyện lên cho tất cả
mọi người cùng biết?
Trong lòng Phong Hoa không quá nguyện ý theo mọi người đi đến chính lều, lúc này người của Thái Y Viện đang ở bên
trong cứu chữa cho Quách Yến Giai, nàng muốn đứng ở bên ngoài canh
chừng, đợi khi Quách Yến Giai qua cơn nguy kịch mới có thể yên tâm rời
đi, đồng thời cũng phải nói với nàng một tiếng xin lỗi, nhưng tình thế
hiện tại không cho phép nàng làm điều đó, Phong Hoa dù có mười lá gan
cũng không dám chống lại mệnh lệnh của Ngụy đế.
Đại Ngụy vốn
nhiều mỹ nữ, Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả mặc dù không có tên trong danh
sách thập đại mỹ nhân kinh thành nhưng dung mạo của các nàng cũng là mỹ
lệ vô song, Hứa Tư Khả mang một nét đẹp thanh lệ thoát tục, còn Phong
Hoa lại linh động hoạt bát, thế nhưng lúc này gương mặt xinh đẹp của mỹ
nhân lại thay thế bằng sự nhợt nhạt tiều tụy. Đặc biệt là Phong Hoa,
cũng không biết có phải vì quá lo lắng cho Quách Yến Giai hay không mà
sắc mặt tái nhợt vô cùng, đôi mắt không có thần thái, lúc cúi người hành lễ còn đứng không vững, nếu không phải có Hứa Tư Khả bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy thì nàng đã ngã ở trước mặt mọi người.
Người bị gọi đến không chỉ có Phong Hoa cùng Hứa Tư Khả mà những người có mặt khi nhận được tin Quách Yến Giai té ngựa chạy đến cũng được Ngụy đế cho gọi, khi đó mấy người bọn họ là người duy nhất tiếp xúc gần với Quách
Yến Giai, Quách Yến Giai xảy ra chuyện gì, bị thương thế nào hẳn bọn họ
phải là người rõ ràng nhất.
“Tất cả đứng lên đi.” Ngụy đế phất
tay, ra lệnh cho bọn họ đứng lên, từ khi bảy người bọn họ bước vào, hắn
đã liếc mắt quan sát một lượt đám người. Nam tử hào hoa phong nhã, anh
tuấn hơn người, nữ tử yểu điệu thục nữ, yêu kiều diễm lệ, một dàn tuấn
nam mỹ nữ trước mặt, mặc dù người nào người nấy đều có sắc mặt không tốt nhưng cũng khiến người khác cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Đa tạ bệ hạ.”
Mọi người đồng loạt nói lời cảm tạ sau đó mới dám đứng dậy, Phong Hoa từ
đầu chí cuối đều là dáng vẻ mất hồn nhưng vẫn nhận thức được bản thân
đang đứng trước mặt ai, cho nên nàng cũng vội theo mọi người nói tạ ơn
rồi đứng dậy, có lẽ là do áp lực quá mà đầu óc nàng có chút mơ hồ, Hứa
Tư Khả bên cạnh sớm đã thành thói quen mà đưa tay đỡ lấy Phong Hoa, đợi
Phong Hoa ổn định thân mình mới buông tay nhưng lần này nàng đã tính sai một bước. Hứa Tư Khả vì không yên tâm Phong Hoa nên mới đứng phía sau
Phong Hoa để canh chừng, muốn đỡ lấy Phong Hoa phải tiến lên một bước,
sau đó nàng sẽ lùi một bước về vị trí cũ, nhưng bởi vì bước quá nhanh
nên chân đạp phải mép váy, khi Hứa Tư Khả nghĩ rằng bản thân sẽ làm trò
cười cho mọi người ở đây thì một bàn tay hữu lực vươn ra đỡ lấy tay
nàng, tay còn lại cũng rất đúng mực mà chỉ chạm vào vai nàng thay vì là
eo nhỏ, lúc Hứa Tư Khả ngẩng đầu nói lời cảm tạ thì có chút kinh ngạc.
“Quách công tử, đa tạ ngươi.” Người vừa mới đỡ nàng, giúp nàng tránh đi một
kiếp không ngờ lại là Quách Thiếu Thừa, chuyện này đúng là nằm ngoài dự
đoán của Hứa Tư Khả.
Nơi này nhiều người như vậy, vậy mà trời xui đất khiến cho Quách Thiếu Thừa đứng bên cạnh nàng, để khi nàng vấp ngã
hắn lại đi ra đỡ, đây chẳng phải làm trò trước mặt mọi người hay sao?
Nàng đối với Quách Thiếu Thừa tránh như rắn rết, ngày thường gặp hắn ở Đàm
Sơn Thư Viện chỉ gật đầu xem như chào hỏi, tham gia lịch lãm cũng không
có ý định nói nhiều thêm một câu, mỗi lần có yến hội tổ chức nàng trước
hết đều hỏi thăm người của Quách gia có đến hay không mới dám tham gia,
người thông minh đều nhìn ra được Hứa Tư Khả là đang tránh mặt Quách
Thiếu Thừa, mà hết thảy chuyện này đều do mẫu thân của hắn - Quách phu
nhân tạo thành.
Quách Thiếu Thừa cũng không còn nhỏ nữa, đã đến
tuổi trưởng thành, ở tuổi này của hắn người khác sắp đã thành gia lập
thất, nhưng Quách Thiếu Thừa không muốn bị trói buộc sớm như vậy. Hắn
muốn đi theo Triệu Thiên Tư vào quân doanh, thiếu niên đầy nhiệt huyết
ôm chí lớn, chuyện này đặt trên bất kì ai cũng là bình thường nhưng
Quách gia lại chỉ có một mình Quách Thiếu Thừa là nhi tử, cho nên Quách
phu nhân mới muốn hắn sớm an bề gia thất, cho dù sau này có ra chiến
trường gặp nguy hiểm thì Quách gia cũng có con cháu để nối dõi tông
đường, mà người nàng chọn để làm thê tử cho Quách Thiếu Thừa chính là
Hứa Tư Khả.
Hứa Tư Khả lớn lên xinh đẹp, tính tình lại tốt, biết
kính trên nhường dưới, lễ phép với trưởng bối, quan trọng nhất là Hứa
gia, Phong gia cùng Lưu gia luôn là thế lực đi chung với nhau. Quách gia hiện chưa tỏ rõ lập trường của mình, mặc dù quan hệ giữa Quách Thiếu
Thừa cùng Triệu Thiên Tư rất tốt, mà Triệu gia lại là nhà mẹ đẻ của
Hương Quý phi, tương lai ủng hộ Ngũ hoàng tử Lam Hạo Ngọc là chuyện hiển nhiên nhưng quan hệ bằng hữu giữa Quách Thiếu Thừa và Triệu Thiên Tư
trước giờ không đem tranh chấp hoàng vị mang vào, vì vậy từ đầu chí cuối Quách gia đều là phe trung lập, mà Hứa gia, tuy rằng có quan hệ với An
Định Hầu phủ nhưng tương lai có ủng hộ Thái tử hay không thì chưa biết.
Thế lực của Thái tử ngày càng lớn mạnh, mà hậu thuẫn của Ngũ hoàng tử
cũng không vừa, thế lực hai bên phân tranh, chỉ có phe trung lập là đơn
bạc nhất, cho nên nếu Quách gia cùng Hứa gia kết làm thông gia sẽ kéo
hai nhà Phong gia và Lưu gia vào, như vậy thế lực ba phe mới có thể cân
bằng, Ngụy đế cũng yên tâm, dù sao thân là đế vương, chẳng ai muốn quyền lực của mình thua kém nhi tử. Quách đại nhân cũng vì nguyên nhân này mà mới đồng ý để Quách phu nhân tùy ý gắn ghép Hứa Tư Khả, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của trưởng bối, còn ý kiến của hậu bối, có lẽ chẳng ai quan
tâm.
Hứa Tư Khả lúc đầu còn không rõ, nàng cùng Quách phu nhân
vốn không thân, vì sao Quách phu nhân lại cứ hẹn nàng ra gặp mặt, nhưng
sau đó nghe Quách phu nhan khen nhi tử của mình lên tận mây xanh, Hứa Tư Khả là người thông minh tự nhiên là nhìn ra, từ đó về sau đối với lời
mời của Quách gia đều kiếm cớ từ chối.
Hứa Tư Khả còn một năm nữa sẽ cập kê, nhưng nàng không có ý định gả ra ngoài sớm như vậy, Quách
Thiếu Thừa là nhi tử duy nhất của Quách gia, Quách phu nhân muốn tìm thê tử sớm cho hắn cũng không sao, nhưng nàng là nữ nhi duy nhất của Hứa
gia, phụ mẫu nàng chỉ có một nữ nhi là nàng, cả Hứa gia cũng chỉ có nàng là tiểu thư, đừng nói là nàng không muốn gả, Hứa gia phụ mẫu cũng luyến tiếc nữ nhi gả sớm như vậy. Nể mặt Quách phu nhân là trưởng bối, Hứa Tư Khả dù không thích thái độ thân cận, nhiệt tình đó của nàng nhưng chỉ
tránh mà không nói, ôm tâm lí là người làm mẹ, Hứa phu nhân cũng chỉ có
thể để mặc Quách phu nhân dụ dỗ nữ nhi của mình sớm gả qua nhà bọn họ,
bởi vì biết nữ nhi sẽ không dễ dàng đáp ứng nên Hứa phu nhân cũng yên
tâm, chỉ là bị làm phiền như vậy, cho dù là người ngày thường bình tĩnh, không để lộ cảm xúc ra ngoài như Hứa Tư Khả cũng có chút nhịn không
được mà muốn đánh người, nàng không thể trút giận lên người Quách phu
nhân nên chỉ có thể trút lên người Quách Thiếu Thừa.
Sau khi ổn
định thân thể Hứa Tư Khả nhanh chóng tránh khỏi sự động chạm của Quách
Thiếu Thừa bằng cách lùi về phía sau một bước, đối với sự xa cách của
nàng, Quách Thiếu Thừa sớm đã tập thành thói quen nên cũng thu hồi động
tác trên tay mà đứng nghiêm chỉnh lại.
Hành động vừa nãy của hai người, mặc dù diễn ra nhanh chóng, không đến ba hơi thở nhưng lại lọt vào mắt tất cả mọi người ở đây.
Chuyện giữa Quách Thiếu Thừa cùng Hứa Tư Khả chỉ có một số người biết, cho nên đối với những người không biết tình huống thì cảm thấy quan hệ giữa hai người này đúng là không tồi, thậm chí lúc Quách Thiếu Thừa đỡ lấy Hứa
Tư Khả, bọn họ còn nhìn thấy khung cảnh màu hồng hiện ra, nhưng đối với
đám hồ bằng cẩu hữu của Quách Thiếu Thừa đang đứng bên cạnh, chỉ cảm
thấy thương xót cho Quách Thiếu Thừa.
Thích một người, cho dù giấu thế nào cũng không giấu được, đồng dạng... không thích một người, muốn giấu cũng không thể.
Hứa Tư Khả tránh mặt Quách Thiếu Thừa, mặc dù bọn họ trước giờ chưa từng
tiếp xúc với nhau nhưng chỉ cần nhìn thấy hắn ở đầu đường nàng sẽ quay
đầu chạy, nàng vốn là người dễ nói chuyện nhưng lại không muốn kết gia
với tỷ muội Quách gia, cứ cho là vì Lưu Hân mà nàng tránh tiếp xúc với
Quách gia hai tỷ muội đi nhưng khi gặp mặt hai người đó, Phong Hoa còn
chào hỏi, mà nàng lại khen ngược, chỉ hận không thể tránh đi, tất cả đều là vì bọn họ là người Quách gia, có liên quan đến Quách Thiếu Thừa.
Hứa Tư Khả không thích Quách Thiếu Thừa, mọi người đều xem trong mắt, tin
chắc Quách Thiếu Thừa cũng không khó nhận ra điều này, một đám nam tử
đều cảm thấy tiếc thay Quách Thiếu Thừa. Nếu nói Hứa Tư Khả là cô nương
tốt thì Quách Thiếu Thừa cũng là một nam nhân không tồi, mặc dù hắn hào
hoa phong nhã, đối xử với nữ nhân luôn nhường nhịn nhưng hắn không giống loại phong lưu đa tình như Phong Lãng, càng không phải người khó thân
cận như Triệu Thiên Tư, lại không kiêu ngạo như Lam Thuấn, tuy rằng
không đa tài như Liên Hạo Nguyên nhưng hắn cũng có những điểm tốt của
mình, ai gả cho hắn thì nhất định sẽ rất hạnh phúc, chính là người ta
lại chướng mắt hắn, đổi lại là bất kì ai đều sẽ cảm thấy đau lòng.
Mọi người đều cảm thấy Hứa Tư Khả đả thương lòng của Quách Thiếu Thừa nên ở trước mặt hắn không có ai nhắc đến Hứa Tư Khả, mặc dù bình thường mọi
người đều lấy chuyện trêu cợt Quách Thiếu Thừa làm niềm vui nhưng là
bằng hữu với nhau, bọn họ đều nghĩ cho hắn, sẽ không lấy chuyện tình cảm của hắn ra làm để đùa giỡn, hôm nay bởi vì Quách Yến Giai nên mới chạm
mặt với nàng, khi nãy Quách Thiếu Thừa đỡ nàng, không khí giữa hai người đúng là có chút vi diệu.
Triệu Thiên Tư lạnh nhạt nhìn Quách
Thiếu Thừa sắc mặt khó coi đứng bên cạnh, người khác đều nghĩ rằng hắn
là bị Hứa Tư Khả từ chối lòng tốt nên mới để lộ vẻ mặt như vậy, nhưng
chỉ có Triệu Thiên Tư mới biết tất cả mọi người đều nghĩ sai rồi, sở dĩ
Quách Thiếu Thừa có sắc mặt khó coi như vậy hết thảy là vì đang lo lắng
cho an nguy của Quách Yến Giai.
Hứa Tư Khả không thích hắn, Quách Thiếu Thừa xem trong mắt nhưng không để trong lòng, chuyện Quách phu
nhân coi trọng Hứa Tư Khả, muốn nàng làm con dâu cũng không phải là ý
của Quách Thiếu Thừa, hắn hiện tại chỉ lo ăn chơi, nào có tâm trạng nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự?
Chuyện này người khác không biết, Triệu Thiên Tư làm sao lại không biết?
Trong tất cả đám bằng hữu của Quách Thiếu Thừa, Triệu Thiên Tư là bằng hữu
thân thiết nhất của hắn, mặc dù bình thường bọn họ chỉ thấy Quách Thiếu
Thừa mặt nóng dán mông lạnh Triệu Thiên Tư nên nghĩ rằng quan hệ bằng
hữu của hai người họ là quan hệ một phía, nhưng bọn họ có nghĩ đến, dựa
vào tính tình lãnh đạm ít nói đó của Triệu Thiên Tư, nếu không xem Quách Thiếu Thừa là bằng hữu thì hắn làm sao chịu cho Quách Thiếu Thừa chút
mặt mũi?
“E hèm.” Ngụy đế ho khan một tiếng, thành công thay đổi
sự chú ý của mọi người, Quách Thiếu Thừa và Hứa Tư Khả cũng nhận thức
được bản thân đang ở đâu, lập tức cúi đầu nhận sai, mọi người xung quanh cũng thu hồi ánh mắt.
“Còn một người nữa đâu rồi?” Ngụy đế hứng
thú nhìn hai người trẻ tuổi Quách Thiếu Thừa và Hứa Tư Khả, chuyện của
hai người bọn họ hắn cũng từng nghe Quách đại nhân nhắc đến, Quách đại
nhân nói thế nào cũng là đại thần hắn tin tưởng, Quách Thiếu Thừa lại là nhi tử duy nhất của hắn, nếu đối phương muốn hắn giúp đỡ Ngụy đế cũng
không ngại mà tác thành cho hai đứa trẻ này, đáng tiếc Hứa gia bên kia
tựa hồ lại không có ý liên hôn với Quách gia, mà Quách Thiếu Thừa trước
đó cũng đã cầu xin hắn nên hắn chỉ đành đáp ứng là không nhúng tay vào,
để mọi thứ thuận theo tự nhiên, hiện tại nhìn lại như vậy chưa chắc đã
không tốt.
Lam Thành Vân đem hành động của Quách Thiếu Thừa thu
vào mắt, tự nhiên cũng hiểu lầm hắn có tình ý với Hứa Tư Khả, chỉ sợ nơi này không chỉ có một mình hắn nghĩ như vậy, đáng tiếc Tương vương có ý, thần nữ vô tâm, cho dù là có mặt mọi người hay không Hứa Tư Khả vẫn đối với Quách Thiếu Thừa rất khách khí, tựa hồ như sợ mọi người hiểu lầm.
Lam Thành Vân muốn lôi kéo Quách đại nhân về phe hắn nhưng chuyện Quách
Thiếu Thừa cùng Triệu Thiên Tư là bằng hữu lại khiến hắn hơi e ngại, nói thế nào Triệu Thiên Tư cũng là biểu ca của Lam Hạo Ngọc, Triệu gia lại
là nhà mẹ đẻ của Hương Quý phi, bọn họ ủng hộ Lam Hạo Ngọc lên đế vị
cũng là điều rất bình thường, dù sao một người vinh quang, cả tộc cùng
hưởng, đạo lí nào ai nấy đều hiểu rõ, nhưng điều khiến hắn an tâm là tuy Quách Thiếu Thừa cùng Triệu Thiên Tư là bằng hữu nhưng Quách gia lại
chưa từng tỏ thái độ sẽ ủng hộ với Lam Hạo Ngọc.
Quách gia có ý
định liên hôn với Hứa gia, tuy rằng chuyện này chưa được thực hiện do
Hứa gia bên kia vẫn còn suy nghĩ, nhưng đối với mọi người thì đây chính
là chuyện tốt, kể cả hắn. Quách gia là cánh tay đắc lực của Ngụy đế,
chuyện này ai cũng biết, mà Hứa gia lại thuộc một trong tam đại gia tộc
Phong - Hứa - Lưu, nếu hai nhà Quách - Hứa liên hôn với nhau, hai gia
tộc Phong - Lưu còn lại nhất định cũng sẽ hợp tác với Quách gia, cho dù
Từ gia đã từng có ân với bọn họ nhưng chỉ sợ bọn họ vẫn sẽ chọn Quách
gia, đến lúc đó thế lực trung lập có bốn gia tộc này ủng hộ thì sẽ trở
nên lớn mạnh, người vui vẻ nhất không ai khác chính là Ngụy đế, nhưng
nếu hắn thành công lôi kéo Quách gia về phe hắn, như vậy hắn cũng không
cần phải e sợ binh quyền của Triệu gia nữa.
Câu hỏi hiện tại là, bằng cách nào? Bằng cách nào hắn có thể lôi kéo Quách đại nhân về phe của hắn?
Quách đại nhân người này là kẻ cứng nhắc lại cổ hủ, trước đó hắn cũng đã tìm
đối phương nói chuyện nhưng không thu được kết quả gì, ngược lại còn bị
đối phương giáo huấn một đống đạo lí, theo như Lam Thành Vân thấy trên
đời này không có thứ gì có thể lay động được Quách đại nhân, nhưng hiện
tại xem ra không phải như vậy.
Quách Thiếu Thừa là công tử duy
nhất của Quách gia, Quách đại nhân đối với hắn yêu thương có thừa, nghe
nói trước đó vì muốn tác thành nhi tử với Hứa Tư Khả, Quách đại nhân đã
chạy đi tìm Ngụy đế ban hôn, đối với yêu cầu của Quách đại nhân, Lam
Thành Vân không nghĩ Ngụy đế sẽ từ chối, dù sao có thể thu hồi thế lực
dưới tay Hoàng hậu về mình, người thông minh lựa chọn thế nào đáp án
cũng quá rõ ràng. Chỉ là sau đó không biết vì sao Ngụy đế lại không ban
hôn, Quách đại nhân đối với chuyện này có vẻ như tránh không khỏi thất
vọng, nếu hắn có cách khiến Hứa Tư Khả đồng ý gả cho Quách Thiếu Thừa,
như vậy hắn liền có thể bàn điều kiện với Quách đại nhân được rồi?
“Diệp Tri Thu đâu rồi? Sao không thấy hắn đến?” Lúc Ngụy đế cho gọi người có
liên quan đến đây, Diệp Tri Thu tự nhiên cũng bị gọi đến, dù sao hắn
cũng cùng đám người Quách Thiếu Thừa chạy đến xem xét tình hình của
Quách Yến Giai, hơn nữa hắn cũng là người đã giúp Quách Yến Giai chữa
thương, thương thế của Quách Yến Giai thế nào, hỏi hắn là rõ nhất.
“Hồi bẩm bệ hạ, Diệp Tri Thu hiện đang cùng người của Thái Y Viện cứu chữa
cho Quách tiểu thư, sợ là không đến được.” Triệu Thiên Tư đi trước mở
miệng, mặc dù ngày thường hắn rất ít khi lên tiếng nhưng trong trường
hợp thế này hắn vẫn là đi lên giải thích thay cho Diệp Tri Thu.
“Tiểu tử Diệp Tri Thu này đúng là không đơn giản, xem ra y thuật của hắn học
cũng không tồi.” Ngụy đế gật đầu, tỏ thái độ hài lòng, Diệp Tri Thu được mọi người của Thái Y Viện coi trọng, để hắn đi theo học tập, nhưng hắn
đúng là không phụ kỳ vọng của mọi người, hiện tại đã có thể cùng với các lão thái y cùng nhau chữa bệnh cứu người, đúng là không đơn giản.
“Được rồi, nếu là vì cứu người thì trẫm sẽ không truy cứu trách nhiệm lên người hắn.”
“Thần thay Diệp Tri Thu đa tạ bệ hạ.” Lần này là Quách Thiếu Thừa lên tiếng,
dù sao Diệp Tri Thu cũng là vì Quách Yến Giai nên mới làm trái hoàng
mệnh, chậm trễ diện kiến thánh giá, nếu thật sự truy cứu trách nhiệm thì truy cứu lên người hắn là được rồi.
“Hiện tại các ngươi có thể nói cho trẫm biết rốt cuộc chuyện này là thế nào không?”
Ngụy đế đã mở lời, một đám người bên dưới liền hai mặt nhìn nhau, Quách
Thiếu Thừa làm người nóng nảy, vốn muốn đi trước mở miệng nói rõ tình
huống nhưng sực nhớ đến bản thân cũng không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện
thế nào, lời đến miệng liền bất giác im bặt. Đừng nói là Quách Thiếu
Thừa, một đám nam tử còn lại cũng không hề biết rõ, cho dù là Phong
Lãng, chuyện Phong Hoa trước mời Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa, nếu không
phải có Quách Thiếu Thừa nói hắn cũng không biết, những người còn lại
bất quá chỉ là người ngoài, làm sao biết được chuyện nhà của hai người
này. Trước đó bọn họ còn đang thưởng trà đàm đạo, đột nhiên có người
chạy đến bảo Quách Yến Giai té ngựa nên bọn họ mới chạy theo Quách Thiếu Thừa đến đây xem mọi chuyện rốt cuộc là thế nào, còn nguyên nhân Quách
Yến Giai té ngựa thế nào, vì sao nàng lại té ngựa thì bọn họ thật sự
không biết.
Gương mặt đám người lộ vẻ mờ mịt, tựa hồ như thật sự
không biết chuyện này rốt cuộc là thế nào khiến Ngụy đế ngồi bên trên
nhịn không được nhăn mày.
“Thế nào? Không ai có thể cho trẫm biết đáp án sao?”
“Hồi bẩm bệ hạ, vẫn là để thần nữ nói đi.” Hứa Tư Khả vén váy bước lên một
bước, nàng vì tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vừa nãy nên mới làm
như vậy, nàng đi đến bên cạnh Phong Hoa đang vì lời nói của Ngụy đế mà
thất hồn lạc phách nắm lấy tay đối phương, bình tĩnh lên tiếng.
“Hảo, vậy ngươi nói.” Thấy thái độ không hề sợ hãi của Hứa Tư Khả, ánh mắt
Ngụy đế hiện lên tia tán thưởng, nha đầu Hứa gia này đúng là có bản
lĩnh, đứng trước mặt hắn mà vẫn có thể giữ được bình tĩnh không loạn,
quả thật là hiếm thấy trong số những người cùng tuổi.
“Hồi bẩm bệ hạ, chuyện này phải kể đến nửa tháng trước.” Hứa Tư Khả đem đầu đuôi
câu chuyện kể rõ ra cho mọi người cùng biết, nửa tháng trước bởi vì Hứa
phu nhân cảm thấy trong người không được khỏe nên Hứa Tư Khả mới thay
mẫu thân đi chùa cầu phúc, đi cùng nàng còn có Phong Hoa và Phong phu
nhân, khi đó bọn họ tình cờ gặp được Hứa phu nhân đang dẫn theo Quách
gia nhị nữ đi cùng.
“Phong phu nhân cùng Quách phu nhân trò
chuyện, chúng thần nữ ở bên cạnh lắng nghe, chuyện đi cưỡi ngựa trong
dịp săn thú mùa xuân cũng là do thần nữ đề xuất.” Hứa Tư Khả không muốn
nói quá nhiều về cuộc đối thoại giữa Phong phu nhân và Quách phu nhân,
trực tiếp đi thẳng vào vấn đề là nàng mời Quách Yến Giai đi cưỡi ngựa.
“Ồ?” Ngụy đế nhướng này: “Vì sao ngươi lại muốn mời Quách tiểu thư đi cưỡi
ngựa?” Ngụy đế cũng không phải người tùy tiện định tội người khác, trước đó hắn đã cho không người đi tìm hiểu, Hứa Tư Khả cùng Quách Yến Giai
vốn không thiết gì, thậm chí trước đó còn nảy sinh bất hòa, hết thảy đều bắt nguồn từ tư tình nam nữ.
“Theo như trẫm biết, ngươi vì bằng
hữu của mình, cùng Quách tiểu thư vốn không hợp nhau, vì sao đột nhiên
lại muốn mời nàng đi cưỡi ngựa?”
Lời này của Ngụy đế rõ ràng là
ngầm ám chỉ Quách Yến Giai té ngựa là có liên quan đến Hứa Tư Khả, mà
cũng phải thôi, quan hệ giữa Hứa Tư Khả cùng Quách Yến Giai vốn chẳng
thân thiết gì, mà lại còn có một Lưu Hân ở giữa, nếu không phải có người chứng kiến Quách Yến Giai té ngựa hoàn toàn là do con ngựa thì mọi
người đều nghĩ rằng Hứa Tư Khả vì muốn trả đũa dùm Lưu Hân mà động tay
động chân với Quách Yến Giai.
“Thần nữ...” Hứa Tư Khả còn muốn
nói gì đó Phong Hoa đã lên tiếng cướp lời: “Hồi bẩm bệ hạ, chuyện này
thần nữ có thể thay Tư Khả giải thích.” Phong Hoa rốt cuộc cũng phục hồi tinh thần, trong chuyện này nàng cũng là người có lỗi, tự nhiên không
thể để Hứa Tư Khả một mình gánh vác được.
“Thần nữ tuy không phải người trong cuộc nhưng thần nữ là muội muội của Phong Lãng, là bằng hữu của Lưu Hân, hơn nữa ngày đó thần nữ cũng có mặt khi Tư Khả hẹn Quách
tiểu thư, chuyện này cùng Tư Khả không liên quan, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
“Ngươi nói đó chỉ là hiểu lầm?”
“Hồi bẩm bệ hạ, thần nữ cùng Tư Khả và Lưu Hân lớn lên cùng một chỗ, chuyện Lưu Hân có
tình ý với ca ca của thần nữ tin chắc đối với mọi người cũng không còn
bí mật gì...” Chuyện tình cảm của Lưu Hân, Phong Hoa cũng chẳng muốn
nhiều lời nhưng chuyện này có liên quan đến an nguy của Quách Yến Giai,
hiện tại Ngụy đế đang nghi ngờ Hứa Tư Khả, nếu nàng không đem mọi chuyện nói rõ ràng thì sẽ càng lún càng sâu, đến lúc đó Hứa Tư Khả sẽ bị kết
tội oan mất!
“Bệ hạ, thần là người trong cuộc, để thần nói cho
rõ” Nhìn Phong Hoa gấp gáp thay Hứa Tư Khả giải thích, nói đến Lưu Hân
lại là bộ dạng buồn tủi, Phong Lãng có chút không đành lòng, nói thế nào thì Phong Hoa cũng là muội muội của hắn, nếu để nàng nói ra bí mật của
bằng hữu của mình là một tội ác thì không bằng để hắn làm người xấu đi.
“Trẫm ân chuẩn.”
“Lưu Hân có tình ý với thần nhưng thần chỉ xem nàng như muội muội, thần sớm
đã có ý trung nhân, người đó là Quách gia Đại tiểu thư.”