“Nếu đã là mượn… Vậy
thì xin lão phu nhân phải trả lại rồi…” Như Sương im lặng nãy giờ lúc
này mới mở miệng nói. Lời của nàng khiến không ít người kinh ngạc, muốn
bọn họ trả lại những thứ mà bọn họ lấy của Tiết Phong Lan? Như vậy đâu
có được, mặc dù ngoài miệng nói là ‘mượn’ nhưng thật ra trong lòng mọi
người đều hiểu rất rõ, ‘mượn’ này là mượn không trả. Vậy mà hiện tại Như Sương lại bảo bọn họ trả lại… Không ít người sắc mặt khó coi, tựa hồ
không cam lòng nhưng lại không dám mở miệng. Dù sao ở Thượng thư phủ bọn họ chỉ là di nương, nếu nói về địa vị thì thua xa Như Sương cùng Như
Ngọc, bọn họ, mặc dù là nha hoàn nhưng lại là nha hoàn của Thái hậu, ít
nhiều gì cũng kiêng kỵ đôi phần.
“Cái gì…?” Lão thái thái trợn
mắt kinh ngạc, không thể tin nhìn Như Sương. Bảo nàng trả lại những thứ
đã lấy từ tay của nha đầu Tiết Phong Lan, chuyện này nàng làm sao có
thể? Phải biết rằng đồ nàng lấy từ tay Tiết Phong Lan là của Thái hậu
ban cho, một món rẻ nhất cũng đáng giá mấy ngàn lượng, mà nàng thì lấy
không ít… Lão thái thái đau đầu không thôi, nếu tính toán kĩ lưỡng… Chỉ
sợ lên đến mấy vạn lượng hoàng kim đấy! Chỉ nghĩ thôi mà cũng cảm thấy
sợ rồi…
“’Mượn’ đồ phải trả là chuyện thường tình, cớ sao lão phu nhân lại kinh ngạc như thế?!” Như Ngọc bên cạnh mở miệng, giọng nói có
phần châm chọc, nhìn vẻ mặt này của bọn họ, hẳn là không muốn trả đồ đây mà! Bất quá có nàng cùng Như Sương ở đây, bọn họ đừng nghĩ sẽ lợi dụng
Tiết Phong Lan, hay lấy đồ vật mà Thái hậu ban chiếm làm của riêng!
Nhắc đến Tiết Phong Lan, Như Ngọc không khỏi liếc mắt nhìn nữ hài đang cúi
đầu ngồi trên ghế, bởi vì nàng cúi đầu nên mái tóc che mất gương mặt của nữ hài khiến người khác không nhìn thấy được cảm xúc của nàng. Chỉ thấy đôi môi nhỏ bị nàng cắn đến bật máu, trên người lại tỏa ra mùi vị bi
thương, điều này khiến người khác không khỏi suy nghĩ nàng đang phải
chịu uất ức. Tất nhiên trong số đó không có Như Ngọc nàng, dù sao Như
Ngọc cũng không phải loại người ngu ngốc, làm sao nàng có thể tin Tiết
Phong Lan sẽ thương tâm vì những lời nói đó của lão thái thái?! Hơn nữa
nàng có thể khẳng định, đối với vị tổ mẫu này Tiết Phong Lan phải nói là không đặt vào mắt, nếu không tại sao lại đề cập chuyện bọn họ ‘mượn’ đồ của Thái hậu ban cho nàng đến trước mắt nàng cùng Như Sương?!
Hóa ra vốn nghĩ Tứ tiểu thư của Lễ bộ Thượng thư là một nha đầu ngu ngốc,
không biết suy nghĩ, lại cực kỳ chanh chua, nhưng hành động của nàng lại khiến người khác không khỏi suy nghĩ, so với tỷ tỷ song sinh, Tiết
Phong Lan nguy hiểm hơn rất nhiều, còn nhỏ như vậy mà đã biết che giấu,
sau này chỉ sợ không hề đơn giản! Nhưng một chủ tử như vậy rất hợp với
Như Ngọc, dù sao ở trong hoàng cung lâu rồi, loại người nào nàng chưa
từng gặp qua, chỉ là Tiết Phong Lan thú vị hơn bọn họ khiến nàng muốn
nhận nha đầu này làm chủ tử. Nàng tin Như Sương cũng có suy nghĩ giống
như nàng, bọn họ là tỷ muội song sinh, thần giao cách cảm là chuyện
thường tình!
“Không… Ý ta là… Ta ‘mượn’ của Lan Nhi không chỉ có
nhưng thứ để trưng bày, mà còn có những vị thuốc để bồi bổ cho cơ thể…
Mà thuốc thì…” Lão thái thái ấp úng, có chút không được tự nhiên khi
thừa nhận bản thân mình lại đi ‘mượn’ đồ của cháu gái. Dù sao cũng là
lão phu nhân của Thượng thư phủ, cư nhiên lại ‘mượn’ đồ vật trang trí,
thậm chí là thuốc của cháu gái mình, đồn ra ngoài, nàng còn mặt mũi nào
gặp những phu nhân nhà quan lại khác chứ?! Hơn nữa thuốc cũng đã uống,
bọn họ chẳng lẽ bắt nàng phải nhổ ra?! Huống hồ, với tính tình của Tiết
Phong Lan, chắc hẳn không dồn người thân vào đường cùng, mặc dù nàng
không gì gì đứa cháu gái này nhưng nàng cũng là tổ mẫu cảu nàng ta,
chẳng lẽ nàng ta nỡ nhìn bọn họ rơi vào đường cùng ư?!!
Nếu Tiết
Phong Lan nghe được những lời này của lão thái thái chắc chắn nàng sẽ
cười khinh thường với bọn họ. Bọn họ có xem nàng là con cháu hay không
mà dám mở miệng nói hai chữ ‘người thân’? Lúc nàng rơi vào tuyệt vọng
thì những người tự xưng là ‘người thân’ của nàng họ đang ở đâu?! Bọn họ
không chỉ lợi dụng nàng mà còn vì Tiết Phong Linh thảm hại nàng đến
chết, nếu không phải lão Thiên gia xót thương, chỉ sợ hiện tại nàng đã
không thể ngồi ở nơi này rồi! Vậy mà họ còn dám mở miệng xưng là ‘người
thân’ của nàng, bọn họ không thấy nực cười sao?!
“Đã dùng hết…?”
Như Sương tiếp lời, giọng nói của nàng khiến không ít người lạnh run,
mặc dù chỉ là một câu nói lạnh nhạt nhưng vào tay tất cả mọi người ở đây thì lại như băng hàn ngàn năm.
“Đúng vậy…” Lão thái thái mở
miệng khẳng định khiến Tiết Phong Lan đang cúi đầu không khỏi cong môi.
Bởi vì trước kia nàng xem bọn họ như người thân mà đối đãi nên cũng
không để ý những tài vật mà Thái hậu ban cho nàng, hiện tại bọn họ lại
được voi đòi tiên, lời bọn họ nói nàng còn không hiểu sao. Những thứ vật chất bọn họ có thể trả cho nàng, nhưng thuốc mà Thái hậu ban bọn họ lại không thể, nếu nàng cứ ép buộc thì bọn họ chỉ còn cách nhổ ra thôi.
Tiết Phong Lan không khỏi thầm khen cho những người này, những thứ vật
chất đó chẳng là gì cả, nhưng những vị thuốc mà Thái hậu ban lại vô cùng quý giá, có tiền mà không thể mua được!
Nếu là nàng trước kia
chỉ sợ xảy ra chuyện này liền cầu xin Thái hậu bỏ qua, nhưng hiện tại
khác trước rồi, nàng là Tiết Phong Lan sau khi trùng sinh, không còn ngu ngốc như trước kia nữa, bị người khác lợi dụng một đời cuối cùng là
phải chết thảm, điều này Tiết Phong Lan tuyệt đối sẽ không để xảy ra một lần nào nữa. Huống hồ nàng sống lại là để trả thù Tiết Phong Linh, giải quyết tất cả những người trợ giúp nàng ta, khiến nàng ta trả giá cho
những chuyện mà mình đã làm, vì vậy đối với đám người này, Tiết Phong
Lan không có thương xót chút nào, càng không có thứ gọi là người thân!
“Dường như mọi người vẫn chưa hiểu rõ tình thế của bản thân Như Sương vẫn là
nên nhắc nhở mọi người, lần này Như Sương đến đây không chỉ là đem lễ
vật mà Thái hậu ban cho Tứ tiểu thư mà còn có chuyện khác…”
Lời
nói của Như Sương khiến mọi người không khỏi bất an, dường như bọn họ
cũng cảm thấy điều gì đó bất ổn, lúc này nghe thấy lời nói của Như Sương càng cảm thấy kì lạ. Vốn chỉ là một nha hoàn đưa lễ vật của Thái hậu,
cho dù nàng ta là nha hoàn của Thái hậu cũng không thể bắt bọn họ trả
lại lễ vật cho Tiết Phong Lan, nhưng mà hai nha hoàn này lại xen vào
chuyện này, điều này khiến người khác cảm thấy không ổn.
“Như
Sương cùng Như Ngọc phụng lệnh Thái hậu, từ giờ sẽ trở thành nha hoàn
của Tứ tiểu thư, thay Thái hậu ở bên cạnh chăm sóc cho Tứ tiểu thư… Hơn
nữa trước khi đến đây, Tứ tiểu thư đã từng nói với Thái hậu là chưa bao
giờ đụng đến lễ vật mà Thái hậu ban thưởng nên Thái hậu lấy làm lạ, sai
nô tỳ kiểm tra lễ vật mà Thái hậu ban thưởng cho Tứ tiểu thư bao năm
qua, nếu thiếu món nào Thái hậu chắc chắn sẽ không tha cho chúng nô tỳ…
Vì vậy, xin lão phu nhân hãy trả lại những thứ người đã ‘mượn’ của Tứ
tiểu thư!”
Tiết Phong Lan trong lòng cười trộm, nàng đang đợi lời nói này của Như Sương a, câu nói này không chỉ biểu hiện rõ Như Sương
cùng Như Ngọc sẽ nhận làm chủ tử mà còn đòi lại những thứ bọn họ lấy của nàng, một món cũng không thể thiếu! Tất nhiên nếu bọn họ không giao ra, chuyện này truyền đến tai Thái hậu, chỉ sợ bọn họ sống không được lâu.
Mặc dù nàng biết Thái hậu không có nói những lời như vậy nhưng nàng rất
vui vẻ, có Như Sương cùng Như Ngọc ở đây, nàng không cần xen vào chuyện
này, cứ để nàng đóng vai đứa cháu ngoan đi vậy!