Vừa dứt lời, mọi
người hai mặt nhìn nhau, ý nghĩa trong lời nói của lão thái thái người
khác vừa nghe liền hiểu, nhưng cũng có một số người, cố tình giả ngốc,
tựa như Tiết Phong Lan đây, mơ màng mở miệng:
“Cần phải tẩm bổ,
nhưng may mắn là phụ thân không sao…” Tiết Phong Lan thở phào mở miệng,
bộ dạng căng thẳng cũng thả lỏng, đáy mắt còn đọng lại vài giọt lệ, nàng nở nụ cười yên tâm khiến những người khác không khỏi suy nghĩ.
Thật không biết Tứ tiểu thư này là ngốc thật hay ngốc giả nữa, lời lão thái
thái chứa hàm ý rõ ràng như thế mà nàng ta lại làm bộ như không biết,
đây chẳng phải là đang muốn chống đối với lão thái thái hay sao? Đã biết lão thái thái không vừa mất mình mà còn không biết nịnh nọt, lại còn
làm ra bộ dạng ngu ngốc, thật là khiến người khác chướng mắt! Bất quá có người của Thái hậu ở đây, mọi người cũng chẳng thể nói gì hơn được, dù
sao Thái hậu sủng ái Tiết Phong Lan không phải ngày một ngày hai, trước
khi nàng ta ta tàn phế, Thái hậu sủng ái hết mực, sau khi nàng ta tàn
phế, Thái hậu còn ban Thiên sơn Tuyết liên cho nàng ta, sủng ái mực này
khó ai dám đắc tội với nàng ta. Tất nhiên ở trong Thượng thư phủ nàng ta vẫn là Tứ tiểu thư không được sủng, trước mặt người của Thái hậu, đối
xử với nàng ta như vậy là đã cho thể diện lắm rồi, vậy mà nàng ta còn
ngu ngốc như vậy…
Phương Lam bên cạnh nhìn Tiết Phong Lan, trong mắt lóe lên tia sáng kì lạ, từ lúc Tiết Phong Lan được hai tuổi nàng đã vào phủ hầu hạ lão gia, nhờ có lão thái thái sủng ái mà cuộc sống của
nàng không hề thiếu thốn, thậm chí trong phủ mọi người đều tôn kính
nàng, gọi nàng một tiếng ‘Phương di nương’, duy chỉ Tiết Phong Lan, nha
đầu này từ nhỏ đến lớn đều đối đầu với nàng, ương ngạnh ngang ngược, có
lần nàng muốn giáo huấn nha đầu này nhưng lại bị Lý Nguyệt Chi ngăn cản, dù sao nàng ta cũng là chủ mẫu nên nàng cũng không thể làm gì. Đã mười
năm kể từ khi nàng vào phủ, nhờ nàng sinh cho lão gia con trai nên được
sủng ái bội lần, Lý Nguyệt Chi cũng có chút e ngại nàng, điều này khiến
Phương Lam vô cùng tự hào, phấn đấu mười năm cuối cùng nàng cũng đạt
được mục đích, nhưng vĩnh viễn nha đầu Tiết Phong Lan này đều chống đối
nàng, đến tỷ tỷ song sinh của nàng còn phải nể mặt nàng, còn nàng ta là
gì chứ, nếu không phải có Thái hậu làm chỗ dựa, chỉ sợ nàng ta sớm đã bị lão thái thái trừng trị rồi!
Lão thái thái sắc mặt có chút không vui, liếc mắt nhìn Tiết Phong đang nở nụ cười nhạt càng cảm thấy gai
mắt. Hàm ý rõ ràng như vậy nàng không tin nha đầu này không hiểu, trước
kia Thái hậu ban thưởng hơn phân nửa lễ vật đều mang đến chỗ nàng, với
lại nha đầu này trước kia đều nhu thuận đưa ra hết, vậy mà hôm nay có
người của Thái hậu ở đây liền muốn cùng nàng chống đối, đúng là đáng
chết!
Tiết Phong Lan trong cười lạnh, trước kia tổ mẫu hay đến
lấy những món đồ Thái hậu ban cho nàng, khi ấy nàng cũng chẳng quan tâm, dù sao cũng là người trong nhà, nên Tiết Phong Lan không hề keo kiệt.
Nhưng sau khi trùng sinh, nàng đã hiểu tất cả mọi chuyện, hóa ra từ
trước đến giờ nàng coi bọn họ là người thân thì bọn họ chỉ xem nàng là
công cụ để lợi dụng, nếu không phải có Thái hậu sủng ái, chỉ sợ nàng sớm đã không sống nổi… Vì vậy nàng quyết định, sau này tuyệt đối sẽ không
đối xử tốt với bọn họ nữa, nàng đối xử với bọn họ tốt như thế nào, bọn
họ lại đối xử với nàng ngược lại như thế đó, lúc nàng gặp chuyện bọn họ
đang ở đâu? Không những bỏ mặc nàng mà bọn họ còn trợ giúp Tiết Phong
Linh hãm hại nàng, nếu bọn họ đã xem nàng như công cụ để lợi dụng thì
tại sao nàng lại không đối xử với bọn họ như vậy? Nàng sẽ đòi lại từng
thứ, từng thứ mà bọn họ nợ nàng, cho dù là những thứ nhỏ nhất nàng cũng
phải lấy lại tất cả! Đồ của Tiết Phong Lan này, một là nàng không không
cần, chứ không được để rơi vào tay kẻ khác!
Như Sương, Như Ngọc
liếc mắt nhìn nhau, đều thấy rõ suy nghĩ trong mắt đối phương. Xem ra Tứ tiểu thư không phải dạng người tầm thường, đi theo nàng ta cũng không
tệ lắm. Hai người bọn họ đều làm việc theo tính tình của bản thân, dù
sao trong Trường Xuân Cung cũng không ai dám đối đầu với bọn họ, bọn họ
biết Thái hậu xem tỷ muội xem như con ruột mà đối đãi vậy nên bọn họ
trung thành với Thái hậu tuyệt đối. Thái hậu từng đề cập chuyện muốn đưa bọn họ cho Tiết Phong Lan để chăm nàng, nhưng bọn họ cần suy nghĩ lại.
Hôm nay gặp mặt Tứ tiểu thư thì bọn họ đã biết Tứ tiểu thư rất xứng đáng làm chủ tử các nàng, tuổi còn nhỏ đã bình tĩnh như vậy, mặc dù nàng ta
bị tàn phế nhưng ngẫm lại cũng không phải không chữa được. Tuy Diệp thái y nói chân Tiết Phong Lan không thể chữa khỏi, nhưng trong lòng bọn họ
đều hiểu rõ, Diệp thái y chỉ là thái y giỏi trong kinh thành, bên ngoài
có không ít người có y thuật tài giỏi, hơn nữa tương truyền Thần y Mộ
Kinh Thương y thuật cao minh, chỉ cần người đó còn một hơi thở thì Thần y Mộ Kinh Thương đều có thể cứu, xem xét lại, đôi chân của Tiết Phong Lan thật sự không thể không chữa khỏi.
“Diệp thái y nói phụ thân
ngươi cần bồi bổ thân thể… Vừa hay Thái hậu lại ban cho ngươi Thiên sơn
Tuyết liên, hay…” Mặc kệ nàng ta giả vờ hay thật sự không hiểu hàm ý
trong lời nói của nàng, hiện tại nàng đã nói thẳng ra như vậy, nàng
không tin nàng ta còn giả vờ được!
“Chuyện này...” Tiết Phong Lan cắn môi, bộ dạng cực kì khó xử khiến mọi người đều cười khinh thường.
Trong lòng thầm khinh bỉ đám người này vạn phần, thật không biết xấu hổ, mở miệng ra liền đòi lễ vật Thái hậu ban cho nàng, trước kia bởi vì
nàng còn xem bọn họ là người thân nên mới cho bọn họ lấy thoải mái như
vậy, hiện tại bệnh cũ tái phát, lại muốn lấy đồ của nàng? Đâu có dễ như
vậy!
“Tổ mẫu… Trước kia người đến mượn những lễ vật mà Thái hậu
ban cho con… Con đều không nói gì, dù sao chúng ta cũng là người thân,
nhưng mà… Thiên sơn Tuyết liên này rất quý, Thái hậu đặc biệt ban cho
con chỉ mong muốn đôi chân con khỏi…” Tiết Phong Lan cúi đầu, bộ dạng vô cùng ủy khuất.
Lão thái thái nghe vậy liền tức giận, không khỏi
mở miệng quát: “Ngươi nói như vậy là ý gì? Phụ thân ngươi đang cần thuốc bồi bổ, vậy mà ngươi lại ích kỷ không cho? Tiết gia chúng ta làm sao
lại có đứa cháu như ngươi, đúng là nghịch nữ!” Bị Tiết Phong Lan nói
trúng tâm tư, lão thái thái liền xanh mặt, những chuyện này mà nha đầu
này lại dám mở miệng nói ra hết, thật sự là quá mất mặt! Mất mặt còn
thôi đi, nếu lời này truyền đến tai Thái hậu, như vậy nàng phải làm sao, Thái hậu nếu trách tội xuống…
“Tổ mẫu…” Đôi mắt Tiết Phong Lan
long lanh ngấn nước, bộ dạng vô cùng đáng thương khiến Như Ngọc nhíu
mày, sắc mặt có phần khó coi mở miệng: “Lão phu nhân, dám tự ý lấy lễ
vật của Thái hậu là tội chết đấy! Chuyện này nếu Thái hậu biết được…”
Bọn người này quá ngang ngược, lễ vật của Thái hậu ban cho Tứ tiểu thư mà
họ cũng dám lấy, đúng là không biết sống chết. Mặc dù nàng biết nếu
không phải có sự đồng ý của Tiết Phong Lan bọn họ tất nhiên sẽ không dám chạm vào, nhưng hiện tại nàng nhận định Tiết Phong Lan là chủ tử, tất
nhiên là phải bao che khuyết điểm, với tính tình của Như Ngọc nàng tuyệt đối sẽ không để ai làm xấu mặt bản thân!
“Chuyện này… Ta chỉ là… Mượn của Lan Nhi…” Lão thái thái có chút bối rối, trong lòng sắp nghẹn
đến tức chết nhưng lại không thể mở miệng phản bác, dù sao bọn họ cũng
là tỳ nữ thân cận của Thái hậu, nàng lại không thể đắc tội!