Tiếng chiêng trống của năm gà rốt cuộc sung sướng vang lên ở phía hoàng cung.
Trong lòng Mộ Lam Yên cảm khái, bất tri bất giác lại lớn thêm một tuổi. Không còn hơi ngưỡng mặt lên nữa, cả người gọn gàng dứt khoát nằm ở trên mái
hiên, lộ ra da dẻ lẳng lặng cảm thụ mưa móc đêm khuya. Ngay tại lúc nàng mới vừa hài lòng hưởng thụ yên tĩnh này, bên tai đột nhiên vang lên âm
thanh sột soạt.
Phản ứng đầu tiên là nhanh chóng mở mắt ra, nhìn
lại phía bên cạnh. Nàng đột nhiên phát hiện cả người Tư Không Thận trắng thuần, bên hông buộc đai bạch ngọc, lặng lẽ ngồi vào bên cạnh của nàng.
Nhìn thấy là người quen, trái tim lơ lửng cũng chậm rãi để xuống.
Tư Không Thận thấy mình đến, cũng không có được hoan nghênh như trong
tưởng tượng, giả bộ có chút nóng giận mở miệng: "Bản hoàng tử tới, vậy
mà ngươi cũng không có một chút phản ứng?"
Mộ Lam Yên hít sâu một hơi, hắt ra một mảnh trắng xóa, khóe miệng khoan thai tự đắc lộ ra một
nụ cười mỉm: "Hoàng tử trèo nóc nhà, ngươi muốn ta có phản ứng gì, cúi
đầu chín dập đầu ba quay đầu à?"
Tư Không Thận nghe vậy, lại là
bật cười hì hì một tiếng, bắt chước tư thế tiêu sái của Mộ Lam Yên. Đôi
tay dựa vào phía sau đầu, nhấc một chân lên, thảnh thơi không lo lắng
nằm ở trên ngói vụn lạnh như băng. Hắn nhìn lên bầu trời trầm mặc một
hồi, mới nói: "Vì sao nữ tử như ngươi còn tự nhiên hơn nam tử chúng ta?"
Tư Không Thận ừ một tiếng: "Cả người ngươi cho ta cảm giác chính là tập
họp từ cầm kỳ thư họa của nữ tử và múa đao chơi giáo của nam tử, y thuật cao siêu, tính tình tùy tính. Không tưởng tượng ra được, nếu ngươi thật sự là người sinh sống ở Mộng Lý Hồi không lộ rõ ở thế nhân kia, ở trong đó nhất định là tụ tập cao thủ, tùy tiện một người cũng có thể một địch mười!"
Mộ Lam Yên nghe, quay đầu qua, nhếch miệng lên một nụ
cười mỉa. Tư Không Thận nghe người bên cạnh cười ra tiếng, cũng nghiêng
đầu qua. Hai người nhìn kỹ đối phương không bao lâu, Tư Không Thận chính là mắt sắc thoáng qua không hiểu, hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Ta
cười ngươi quả thật mỗi giờ mỗi khắc đều đang thăm dò thân thế của ta."
Mộ Lam Yên mỉm cười nói, nụ cười ở khóe miệng càng lúc càng lớn, trong
lòng nhớ nhung người thân đến cực điểm. Vì không khiến cho chính mình đè nén khổ sở nữa, nàng suy nghĩ một chút vẫn là quyết định chia sẻ bí mật của mình với nam nhân trước mặt: "Ta xác thực có phụ mẫu, hơn nữa là
bọn họ dạy ta những thứ này. Mười bảy năm qua, bọn họ không giống với
đám người ở Mộng Lý Hồi. Phụ thân ta có thể thuộc lòng tất cả Tứ Thư Ngũ Kinh ở bên ngoài này, mẫu thân của ta tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư
họa. Võ thuật của ta là một người tên là Lãng Hổ dạy, y thuật của ta là
một tay Cân đại phu dạy. Nhưng mà, ta cũng không cho rằng những thứ này
có liên quan với thứ mà các ngươi tra xét."
Tư Không Thận nghe
được tin tức mà mình muốn nghe, nở nụ cười thỏa mãn, tầm mắt rời khỏi Mộ Lam Yên, hít sâu một hơi, rồi lại không nói thêm gì nữa.
Mộ Lam
Yên tò mò tại sao Tư Không Thận lại đột nhiên xuất hiện, nhìn chăm chú
gò má của đối phương, chậm rãi mở miệng: "Hôm nay là đêm giao thừa, vì
sao ngươi không ở trong cung đón giao thừa với phụ vương mẫu hậu của
ngươi?"
"Bên trong phủ có người yêu kiều mà không có người nào
bầu bạn, làm sao ta sung sướng một mình ở bên ngoài." Tư Không Thận nói
xong, nhắm hai mắt lại. Mộ Lam Yên nghe những lời này, hai lỗ tai đột
nhiên nóng bỏng mà không biết trả lời gì đó cho tốt. Giật giật bờ môi do dự liên tục, nàng thu hồi tầm mắt của mình, sửa sang lại suy nghĩ rối
loạn như dây thừng của mình.
Trong lúc bất chợt, bên ngoài viện truyền đến một đợt tiếng bước chân dồn dập.
"Hoàng tử, hoàng tử, ngươi ở chỗ nào?" Sau khi Tư Không Thận trở về phủ, bèn
nói rõ một câu tới chỗ Mộ Lam Yên bên này nhìn thử. Vị người làm này vội vàng tìm kiếm hắn nhìn thấy trong viện của Mộ Lam Yên không có một ngọn đèn sáng, bốn phía vô cùng tối tăm. Hắn bèn cho rằng hoàng tử của mình
chạy đến trong phòng người ta, tắt đèn làm chuyện xấu.
Lén lén
lút lút cúi lưng xuống trực tiếp đi tới trong phòng nghỉ, hắn cúi người
sáp đến phía trước lắng nghe bên trong tí xíu tiếng vang cũng không có.
Trong lòng chính là dấy lên một chút nghi ngờ.
Ngay lúc này, hai
người Mộ Lam Yên và Tư Không Thận lặng lẽ từ nóc nhà phóng người xuống,
mủi chân rơi xuống đất không có một chút tiếng động.
Mộ Lam Yên
nhìn bộ dáng gã sai vặt này, trong lòng đã hiểu rõ một chút. Trong bóng
đêm đen nhánh, đỏ mặt ánh mắt xoay chuyển đến xem thử. Tư Không Thận
lạnh lùng ho một tiếng, tiến lên mấy bước lớn tiếng hỏi: "Ngươi đang làm gì đấy?"
Gấp gáp tìm Tư Không Thận, gã sai vặt sửng sốt không
ngờ vậy mà chủ tử lại xuất hiện từ phía sau. Nghe âm thanh, toàn thân
chấn động, một lát sau mới xoay người lại. Nhìn thấy mặt chủ nhân lạnh
lẽo bức người, hắn bị dọa sợ đến đầu gối mềm nhũn vội vã quỳ xuống.
"Bái kiến Cửu hoàng tử điện hạ."
Tư Không Thận lạnh nhạt ừ một tiếng, ánh mắt trực tiếp nhìn chằm chằm
người dưới chân: "Mới vừa rồi ta thấy ngươi vội vàng đi vào, là có
chuyện gì sao?"
Trải qua sự nhắc nhở của Tư Không Thận, gã sai
vặt bị dọa sợ đến sáu hồn vô chủ lúc này mới phản ứng được mục đích mà
mình tới, vội vàng nói: "Trong cung có người tới, nói muốn Cửu hoàng tử
điện hạ nhanh chóng đi tới Khôn Ninh cung một chuyến. Nhớ kỹ, không thể
kinh động bất kỳ kẻ nào."
Lại là mật chiếu.
Gã sai vặt đến đây báo cáo, chính là tâm phúc của Tư Không Thận. Vì vậy đôi mắt lạnh
thấu xương đột nhiên co rụt lại, không nói hai lời dẫn Mộ Lam Yên tiến
thật nhanh về phía chuồng ngựa, cưỡi ngựa, chạy như bay tới cửa cung.
Từ trước lễ mừng năm mới trong cung đều có nói chuyện đón giao thừa. Đêm
giao thừa, tần phi các cung cũng có thể tâm sự một đêm với con cái của
mình ở Ngự Hoa Viên. Hoàng thượng và hoàng hậu cũng nhất định ở Ngự Hoa
Viên theo mọi người cùng nhau đón giao thừa.
Vậy mà trước mắt đột nhiên gấp gáp triệu bảo hắn về Khôn Ninh cung, nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó.
Không quá nửa canh giờ, Tư Không Thận cầm lệnh bài thông suốt cùng Mộ Lam Yên chạy tới tẩm cung của mẫu hậu. Thấy bên trong cũng không có mấy cung nữ và thái giám, họ cũng biết nhất định là mẫu hậu đuổi
những người này ra ngoài.
Đi theo thái giám tâm phúc của Tư Không Trung Minh, hai người nhanh chóng đi tới chánh điện của Khôn Ninh cung. Đôi mắt của hoàng hậu Mạnh Cơ đỏ bừng rúc vào trong ngực Tư Không Trung Minh, hai người ngồi ở trên phượng ỷ phía trên chánh điện.
Tư Không Trung Minh giống như đang an ủi thê tử tân hôn, săn sóc thay Mạnh Cơ lau đi nước mắt trên mặt.
Cửa chính mở ra then cài, phát ra tiếng vang khiến hai người cùng đưa mắt
ngó về phía ngưỡng cửa. Thấy Tư Không Thận và Mộ Lam Yên cùng nhau tiến
đến, họ đặc biệt thu lại tư thế kia, khẽ rời đi chút.
Ánh mắt
hoài nghi của Mộ Lam Yên liếc mắt nhìn về phía trên chánh điện, theo lý
thuyết thân là nhất quốc chi quân và nhất quốc chi mẫu, cũng không nên
nói năng tùy tiện biểu hiện ở trước mặt bên ngoài như vậy. Cho nên sợ là Mạnh Cơ gặp cái gì, chuyện này làm cho đôi phu thê ân ái như bọn họ
hoàn toàn không để ý những lễ nghi này.
Hai bên chánh điện rất
trống trải, tiếng bước chân của hai người Tư Không Thận và Mộ Lam Yên đi vào vang vọng xa xăm ở giữa bốn bề vách tường. Tư Không Thận thấy rõ bộ dáng mẫu thân, trái tim căng thẳng thân thể khẽ đi phía trước một
khoảng: "Mẫu phi đây là thế nào?"
Mạnh Cơ hiển nhiên là khóc một
lúc rồi, muốn trả lời, lại phát hiện cổ họng có chút khàn khàn mà chậm
trễ một chút. Tư Không Trung Minh yêu thê sốt ruột, vội vàng thay nàng
trả lời: "Mới vừa rồi, trẫm và mẫu phi của con hai người ở Ngự Hoa Viên
cảm thấy vô cùng mệt mỏi, bèn nói trở lại trước. Rồi sau đó, mẫu phi con vì để cho trẫm có tinh thần chịu đựng qua canh ba. Đề nghị đi Ngự Thiện phòng làm hạnh nhân nướng cho trẫm, trên căn bản bọn cung nữ và thái
giám trong cung cũng phái đi xuống ăn tết, trẫm bèn muốn đi giúp mẫu phi của con. Nhưng không ngờ ở Ngự Thiện Phòng, trẫm phát hiện một bộ thi
thể cung nữ!"
Tư Không Trung Minh qua lại giảng giải đầu đuôi câu chuyện của cả sự kiện, hai người Tư Không Thận mới bừng tỉnh hiểu ra.
Cung nữ kia chính là người mấy ngày trước đây sắc thuốc cho Tư Không Trung
Minh. Bởi vì bản thân Tư Không Trung Minh trúng độc chính là một chuyện
bí mật, cho nên sau khi cung nữ kia mất tích vào ngày hôm sau, vẫn luôn
đang bí mật thẩm tra, tiến độ chậm chạp. Nhưng không ngờ ngay ở dưới mí
mắt bọn họ, kẻ đó đã sợ tội tự sát.
Đời này, Mạnh Cơ cũng chưa
từng thấy người chết, trước mắt dưới mí mắt của mình đột nhiên một bộ nữ thi mọc đầy giòi bọ rớt ra từ trong ngăn tủ, là bị dọa sợ đến thẫn thờ, té xỉu tại chỗ. Đợi sau khi ngự y tới đây cứu tỉnh chính là khóc suốt
không ngừng.
Nàng là một người cứng đầu, nhận định cảm thấy vào đầu năm mới xảy ra chuyện như vậy, ngụ ý một năm mới này sẽ không yên ổn.
Tư Không Trung Minh đau lòng hoàng hậu còn khóc suốt như vậy nữa sẽ khóc
hư thân thể, cũng không quan tâm phía dưới còn có một người ngoài như Mộ Lam Yên đứng ở đó, trực tiếp ôm Mạnh Cơ vào trong ngực, giọng điệu y
hệt dỗ dành trẻ con: "Đừng khóc có được hay không? Tối hôm nay cũng đừng ở lại chỗ này, tối nay trẫm ở lại cả đêm với nàng có được hay không?"
Mạnh Cơ chần chờ một phen, liếc mắt một cái hai cặp mắt nhìn chằm chằm bọn
họ ở phía dưới kia, khe khẽ đẩy Tư Không Trung Minh ra, nghẹn ngào nhỏ
giọng nói: "Hoàng thượng, chú ý trường hợp một chút. Thần thiếp cố gắng
không nghĩ những thứ kia nữa là được rồi."
"Mẫu hậu, ngươi tạm
thời đi theo phụ vương đến Dưỡng Tâm điện đi. Nơi này giao cho con và Mộ Lam Yên là được." Tư Không Thận nói.
Từ sau lúc tiến vào cửa, Mộ Lam Yên luôn luôn không có mở miệng, trước mắt nghe được bị nêu tên,
cũng cảm nhận được đến ánh mắt từ phía trên, cũng gật đầu theo Tư Không
Thận.
Cuối cùng, hai người Tư Không Trung Minh và Mạnh Cơ được
thái giám cung nữ hộ tống trở về Dưỡng Tâm điện. Tư Không Thận và Mộ Lam Yên cũng nhanh chóng đến chỗ phát hiện thi thể.
Mới vừa vào Ngự Thiện phòng, ập tới trước mặt chính là một mùi nồng nặc.
Không phải mùi thúi rữa nát của thi thể, càng giống như là một vị thuốc bắc.
Mộ Lam Yên liếc mắt thấy một chút dược thảo khô héo đặt ở trên giá đồ
ăn, trong lòng đã hiểu rõ.
Đó là một loại dược thảo không thường
xài trong núi sâu, từng nghe Cân đại phu nhắc tới. Có mùi nồng nặc, cho
nên lái buôn thuốc trên thị trường lo lắng ảnh hưởng buôn bán, rất ít
chọn dùng. Nhưng mà nó lại có công hiệu an bình tâm thần, nấu chung với
thức ăn phổ thông, nước canh uống vào có ích đối với mỗi người. Hơn nữa, sau khi nấu thì không có mùi vị thuốc bắc khó ngửi kia.
Thi thể của cung nữ kia để ở Ngự Thiện Phòng này vẫn không ai phát hiện, sợ cũng vì cái này.
Lại tiến vào trong, bên chân thưa thớt có một ít giòi bọ tản ra. Mộ Lam Yên cảm thấy buồn nôn cực điểm, bụm miệng mấy lần muốn ói ra.
Tư
Không Thận rất đau lòng, bảo nàng chờ hắn ở bên ngoài một lát. Mộ Lam
Yên lại cố ý muốn vào. Không có cách nào, Tư Không Thận không thể làm gì khác hơn là để cho nàng theo phía sau hắn. Hai người đạp lên bước chân
thận trọng, cố ý tránh ra vật còn sống dưới chân, đi vào trong.
Sau khi cỗ thi thể kia lăn xuống trong ngăn kéo không thường xài, hoàng hậu đã té xỉu. Tư Không Trung Minh cũng không có thời gian bận tâm nơi này, cho nên giờ phút này nữ thi kia vẫn là tư thế đổ ra nằm trên mặt đất
như cũ.
Ánh nến mờ nhạt của Ngự Thiện phòng chiếu lên thân thể nữ thi, cả người cứng ngắc thành tư thế ngồi canh, giữa cổ gáy kia có một
vệt dây màu đậm hơn bớt thi thể, một đôi mắt căng tròn mở thật lớn. Hơn
nữa con mắt nhô lên, chắc là trước khi chết hứng chịu nỗi sợ hãi ghê
gớm.