"Đây rõ ràng là mưu sát đó." Mộ Lam Yên che mũi thở, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tư Không Thận.
Tư Không Thận lạnh lùng gật đầu một cái, ngồi xổm người xuống ý đồ đưa tay chạm tới cỗ thi thể kia. Chẳng qua còn chưa có đụng phải, đã bị Mộ Lam
Yên ngăn cản, cánh tay bị năm ngón tay mảnh khảnh của đối phương giữ
chặt.
"Có phải ngươi muốn đụng vào nàng ta hay không? Thật là
buồn nôn." Mộ Lam Yên ghét bỏ liếc mắt cung nữ dù chết không nhắm mắt
trên đất một cái, cố nén dịch dạ dày sôi trào trong dạ dày.
"Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta muốn nhìn lại một chút trên thi thể cung nữ này có thể lục soát được đầu mối gì không?"
Cánh môi bị bưng bít dưới tay của Mộ Lam Yên giật giật, chần chờ một phen
vẫn là bỏ lại Tư Không Thận một mình chạy ra ngoài. Ở trong sân vắng vẻ
của Ngự Thiện Phòng, nàng bất chợt hít thở vài ngụm không khí lạnh lẽo
sặc tim phổi người mới trở lại bình thường được.
Không bao lâu, Tư Không Thận cũng giẫm bước chân nặng nề đi ra từ bên trong.
Trong màn đêm, Mộ Lam Yên nhìn nét mặt Tư Không Thận hơi có vẻ nặng nề, nhớ
tới hình ảnh lấy tay đụng vào nữ thi mới vừa rồi ở bên trong, lại cảm
thấy có chút buồn nôn đi vài bước tới phía bên cạnh.
Mộ Lam Yên trầm thấp hỏi: "Như thế nào rồi? Có phát hiện gì không?"
Tư Không Thận lắc lắc đầu, có chút thất vọng nhìn nàng: "Không có. Chỉ
biết là cổ của cung nữ kia bị người ghìm chặt từ phía sau, hơn nữa từ
giãy giụa đến xem, phải là người quen làm. Chắc hẳn, túi thuốc kia khẳng định cũng là lúc đầu nàng chuẩn bị thiêu hủy. Bởi vì trong móng tay của nàng còn lưu lại một chút cặn bột màu đen."
"Cho nên ngươi cảm thấy, nàng là bị người từ phía sau ghìm chết vào lúc xử lý vụn bột lộc thạch hộc kia hay sao?"
"Không ngoại trừ khả năng này. Năm ngày trước, sau khi chúng ta tìm ra trong
thuốc có lộc thạch hộc, lục soát cả Ngự Thiện Phòng cũng không tìm được, hẳn là khi đó bị cầm đi. Về phần thi thể cung nữ này không biết bị nhét vào trong ngăn kéo từ lúc nào, cũng không biết tại sao vẫn chưa tới xử
lý?"
Lời vừa dứt, ở dưới bóng đêm đen kịt, hai người rối rít nhíu mày suy nghĩ. Đôi mắt linh hoạt của Mộ Lam Yên đột nhiên lóe lên ý
tưởng: "Có phải là người giết chết cung nữ này, bản thân cũng đã chết
hay không?"
Tư Không Thận đột nhiên được chỉ điểm, trong lòng
cũng cảm thấy có một loại khả năng như vậy. Dặn dò thái giám mà Tư Không Trung Minh lưu lại, xử lý hiện trường một chút, bèn nhanh chóng rời đi.
Sáng sớm mồng một tháng giêng, bên trong thái giám cung nữ trong cung đã
truyền ra một chuyện như vầy: Khôn Ninh cung bắt được một cung nữ muốn
mưu hại hoàng thượng, hiện tại đã nhốt ở trong phòng củi của Khôn Ninh
cung, muốn mật thẩm nàng. Mà tin tức này thiệt hay giả cũng không biết.
Tố Quý vẫn còn ở Thành phủ, sáng sớm gõ nửa ngày cửa phòng của Mộ Lam Yên
cũng không thấy có hồi âm, trong lòng chính là cho rằng tiểu thư xảy ra
chuyện gì ở bên trong. Nàng đẩy cửa ra vào nhìn đến chăn vẫn gấp ngay
ngắn trên giường nhỏ, bèn hiểu rõ sợ là cả đêm tiểu thư cũng không ngủ.
Vội vàng chạy ra khỏi viện, nàng dự định đến bên Tư Không Thận hỏi một
chút có thấy tiểu thư nhà mình hay không.
Ngay khi bước vào cửa
chính viện của Tư Không Thận, nàng thấy tiểu thư nhà mình vẫn là một bộ
quần áo ngày hôm qua, đi ra từ trong phòng của Tư Không Thận. Lập tức đã kinh ngạc sợ hãi dừng bước, đôi tay che ngoài miệng mình, không dám
phát ra bất kỳ một chút âm thanh nào.
Chẳng lẽ thừa dịp tối hôm qua nàng ngủ say, tiểu thư và Cửu hoàng tử điện hạ. . . . . .
Tố Quý cũng không dám nghĩ tới hình ảnh tiếp theo. Trong lòng âm thầm
khiển trách tiểu thư là một đại gia khuê tú, tại sao có thể làm ra hành
động như vậy trước khi cưới? Mà ra ngoài từ trong phòng của Tư Không
Thận, Mộ Lam Yên chính là thấy Tố Quý kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm, hô
một tiếng về phía đối phương: "Tố Quý, ngươi ở bên đó làm gì?"
Tố Quý nghe được bị điểm danh, lập tức nhanh chóng chạy tới bên cạnh tiểu
thư từ bên cửa, mặt khó có thể tin chỉ vào cửa phòng của Tư Không Thận,
cà lăm nói: "Tiểu thư, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."
Mộ Lam
Yên muốn mở miệng bảo nàng từ từ nói. Ra ngoài từ trong một cửa phòng
khác, Tư Không Thận quét mắt một vòng đôi chủ tớ đứng ở cửa của hắn,
giành nói: "Nàng ta là muốn hỏi, tại sao ngươi lại đi ra ngoài từ trong
phòng của ta."
Mộ Lam Yên nghe vậy, trong nháy mắt chính là hiểu
rõ, hai lỗ tai ửng hồng. Ngón trỏ nhẹ nhàng gõ ở trên trán của đối
phương, con bé này quả nhiên là không đơn thuần, giả bộ nóng giận nói:
"Tối hôm qua có chuyện đi ra ngoài một chuyến, về trễ, cảm thấy viện của chúng ta có chút xa, bèn trực tiếp ở lại nơi này."
Dứt lời, Tư
Không Thận chạy tới bên cạnh các nàng, tà ác nhìn hai người các nàng,
cười mỉa một tiếng, đẩy cửa đi vào gian phòng của mình.
Tối hôm
qua sau khi trở về từ Khôn Ninh cung, trời đã sắp sáng rồi. Mộ Lam Yên
cảm thấy trên người hai người bọn họ bị lây dính hơi xác chết nội tạng,
muốn trở về tắm. Không biết làm sao trong sân bình thường chỉ có Tố Quý
với nàng, mà mấy người làm khác đều không làm sao sai bảo được.
Cho nên, buổi tối khuya, người nào nấu nước cho nàng?
Lúc này, Tư Không Thận bèn quan tâm tự mình đánh thức người làm trong viện
của hắn. Hai người thoải mái ngâm tắm xong, lúc chuẩn bị ngủ lại phát
hiện trong phòng khách lại có con gián, Mộ Lam Yên bị dọa sợ làm sao còn dám ngủ? Tư Không Thận lại dịu dàng mời nàng vào ở phòng của hắn, tuyên bố nếu phòng của hắn cũng có, ngày hôm sau hắn sẽ phá hủy Thành phủ
này.
Giằng co một đêm, Mộ Lam Yên rốt cuộc thoải mái ngủ một đêm ở trên giường người quen thuộc. Mà Tư Không Thận tự nhiên tùy tiện chọn
một gian phòng khách đi ngủ.
Đầu năm mồng một có tập tục ăn bánh mật.
Tố Quý cảm thấy giữa tiểu thư nhà và Cửu hoàng tử có biến hóa vi diệu,
trong lòng rất vui vẻ, nên cũng không trở về cái viện lạnh tanh đó. Ở
phòng bếp trong viện của Tư Không Thận, nàng chuẩn bị bữa ăn sáng đầu
năm cho hai người bọn họ.
Ăn xong lấp đầy bụng rồi, thời gian
cũng đã lặng lẽ biến thành buổi chiều. Ba người chẳng phân biệt chủ tớ
hi hi ha ha ầm ĩ một hồi lâu, Tư Không Thận mới đưa Tố Quý trở về viện
họ ở.
Hơn nữa, hắn sai người lấy ra hai bộ trang phục thái giám và cung nữ.
Bên trong gian phòng Tư Không Thận, Mộ Lam Yên hoài nghi nhìn người làm
đứng ở trước mặt, với hai bộ quần áo buông thõng trên tay đối phương:
"Đây là muốn làm gì?"
Tư Không Thận tiến lên cầm quần áo xuống,
giũ mở một bộ trang phục cung nữ màu trắng nõn kia, so sánh vóc người Mộ Lam Yên một chút, gật đầu khen lớn: "Xem ra ánh mắt của ta không tệ,
thử một chút, chắc là rất vừa người!"
Mộ Lam Yên nhìn ánh mắt kia của đối phương giống như có thể xuyên thấu qua quần áo, nhìn rõ bên
trong của nàng. Theo bản năng, hai tay lập tức khoanh ở trước ngực, hơi
thù địch nhìn đối phương. Thấy tay cầm quần áo của đối phương run lên,
nàng mới phản ứng được là bảo nàng thử quần áo.
"Đi ra ngoài đi
ra ngoài đi ra ngoài." Không nhịn được đoạt lấy đồ trong tay Tư Không
Thận, nàng đuổi những người kia đi ra ngoài, mới có vẻ không hiểu, đổi
lại bộ quần áo kia.
Sau đó, Tư Không Thận nói, muốn xin nàng giúp một chuyện, cùng vào trong cung bắt một kẻ trộm. Hơn nữa, hắn còn gọi
ngwowfi trang điểm tóc đồ trang sức của một cung nữ cho nàng. Tất cả
giải quyết đúng quy củ, hai người một bộ dáng thái giám, một bộ dáng
cung nữ, lén lút đi theo một chiếc xe vận chuyển đồ ăn, lẫn vào trong
cung.
Trong cung, thức ăn mỗi ngày đều là đúng giờ xác định địa điểm do nhân viên đặc biệt tiến cống.
Đi vào cửa chính của Hoàng Thành, hai người liên tục cúi đầu, đi qua Từ
Ninh cung, Dưỡng Tâm điện, Hà Sở trai. . . . . . Một loạt cung điện vân
vân, cuối cùng dừng lại ở Khôn Ninh cung đã không còn người ở.
Dẫn dắt một nhóm nhân viên đưa đồ ăn này chính là một thái giám tuổi tác
khoảng chừng bốn mươi năm mươi tuổi, mỗi lần đi qua một chỗ, tr@ng
D1)LQD bvbl3 cũng sẽ sai phái hai người làm cầm rau dưa tương ứng đến
gần. Mà rốt cuộc tới nơi đây đã chỉ còn hai người Tư Không Thận và Mộ
Lam Yên.
Công công thẳng sống lưng, xoay người lại. Trên mặt tràn đầy nếp nhăn, cẩn một đôi mắt đục ngầu, quét qua Tư Không Thận và Mộ
Lam Yên cúi đầu. Trong mắt sắc lóe lên một chút lo lắng, nhưng chốc lát
thì lại biến mất đi, chỉ vào một đống đồ ăn cuối cùng còn dư lại nói:
"Hai người các ngươi cầm những thứ đồ này đi vào, giao nhận tốt với
người ở bên trong, sau đó trở về tổng bộ Ngự Thiện Phòng làm là được!"
Tư Không Thận nghe vậy, đột nhiên lớn tiếng hỏi: "Hoàng hậu nương nương đã chuyển chỗ ở tới Dưỡng Tâm điện, vì sao còn phải đưa đồ ăn?"
Công công hừ lạnh một tiếng, đôi mắt trực tiếp nhìn chằm chằm vành nón của
Tư Không Thận: "Nương nương không có ở đây, bên trong tự nhiên còn có
người cần ăn cơm. Một tiểu thái giám đưa đồ ăn như ngươi nơi nào đến
nhiều lời như vậy, mau mau đưa vào!"
Tư Không Thận giả bộ bị hù dọa, cùng Mộ Lam Yên, hai người nắm chặt cong eo, ôm hai giỏ đồ, bèn đi vào.
Sau khi thủ lĩnh công công đưa đồ ăn rời đi, trong một ngõ ngách cách đó
không xa vốn là một đôi mắt u ám nhìn chằm chằm về phía cửa chính Khôn
Ninh cung, đột nhiên bí ẩn không thấy.
Đợi Mộ Lam Yên và Tư Không Thận đi vào Ngự Thiện Phòng của Khôn Ninh cung, hai cung nữ và thái
giám vốn là núp bên trong đột nhiên túa đi ra.
Quỳ gối với Tư
Không Thận, miệng đồng thanh hô: "Nô tài khấu kiến Cửu hoàng tử điện hạ, Điện hạ Thiên tuế Thiên tuế thiên thiên tuế."
Mộ Lam Yên có chút bị hù dọa, lui về phía sau một bước núp ở bên cạnh Tư Không Thận. Một
đôi mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hai người dưới chân.
Mà Tư Không Thận lại là lạnh nhạt ừ một tiếng, bèn để cho bọn họ đứng dậy.
Hai người này chính là Tư Không Trung Minh sắp xếp thay thế Tư Không Thận
và Mộ Lam Yên. Sau khi bái kiến rồi, họ không nói hai lời chợt làm trống rỗng giỏ thức ăn mà Tư Không Thận và Mộ Lam Yên ôm vào, rồi sau đó bắt
chước bộ dáng lúc bọn họ đi vào, ôm đi ra ngoài.
Mộ Lam Yên hỏi đây là muốn làm gì.
Tư Không Thận giải thích, diễn trò diễn toàn bộ, không biết bây giờ trong
cung người nào là nội quỷ. Cho nên phải để cho bọn chúng thấy bọn họ đi
vào, tự nhiên cũng phải thấy được bọn họ đi ra ngoài.
Mà buổi tối hôm nay muốn diễn xuất một tuồng kịch, chính là kêu bắt rùa trong hũ!
Đi vào Khôn Ninh cung thì sắc trời cũng đã lu mờ ảm đạm, cho nên giờ phút
này đi ra ngoài, không có đèn dẫn đường, hai người càng là vòng vo bí
mật đi tới phòng chứa củi của Khôn Ninh cung!
Xa xa nhìn thấy một vệt ánh sáng đèn lồng, bước chân của hai người mới hơi đi nhanh một
chút. Hai thị vệ mặt không vẻ gì trú đóng ở cửa phòng chứa củi, nghe âm
thanh, cảnh giác nhìn về phía Tư Không Thận, bàn tay nắm binh khí khẽ
siết chặt.
Hơi chốc lát nữa, họ thấy là chủ tử, mới thả lỏng cảnh giác.
"Tham kiến Cửu hoàng tử điện hạ!" Thị vệ miệng đồng thanh trả lời.
Mộ Lam Yên nhign giữa ba người ở nơi này, trong lòng chính là hiểu rõ nhất định là đang mưu đồ bí mật chuyện gì đó, cho nên thức thời đứng ở phía
sau Tư Không Thận, im re.
Tư Không Thận lạnh như băng ừ một tiếng, trong mắt sắc phát ra một thoáng ý lạnh: "Bên trong chuẩn bị như thế nào?"