Khẽ múa xong, lông vũ dưới người không thấy đâu, như tất cả đều bị màn Lam Yên thu vào trong khăn lụa.
Lúc mủi chân rơi xuống đất, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh. Cho đến khi Tư
Không Trung Minh đột nhiên hô to một tiếng "Hay", trong nháy mắt tất cả
mọi người vỗ tay chính là vang dội toàn trường.
Mộ Lam Yên cất
khăn lụa vào ở trước ngực, trình lên tư thế nửa quỳ đối mặt ngay phía
trước. Nghe được tán thưởng đến từ chung quanh, nàng mới nâng đôi mắt
mình lên, đứng lên, chào một cái, khiêm tốn nói: "Tiểu nữ bất tài, chỉ
là ở bên ngoài học một chút công phu mèo quào, để cho hoàng thượng chê
cười rồi."
Tư Không Trung Minh nghe vậy, hài lòng cười ha ha. Đây là tuyệt kỹ mà tối nay hắn xem khiến cho trước mắt người sáng lên, trên mặt tỏa ra nụ cười từ trong ra ngoài, liên tục gật đầu: "Thật không hỗ
là nhị tiểu thư của Ngao phủ, thừa kế võ học của phụ thân ngươi. Người
đâu, khen thưởng!"
Nghe được hai chữ khen thưởng, ánh mắt của mọi người toát ra vẻ hâm mộ. Hoàng hậu cũng khác biệt liếc mắt nhìn thần
thái sáng láng của hoàng thượng, giật giật bờ môi, nhưng không nói
chuyện.
Tư Không Thận không nhìn Lâu Lan còn chưa dừng lại nói
chuyện om sòm bên cạnh, một đôi mắt thâm ý nhìn Mộ Lam Yên. Hắn cảm
thấy, biểu diễn tối nay còn chưa tới cao trào nhất!
Mà Mộ Lam Yên nghe được khen ngợi, giờ phút này cũng không khiêm tốn nữa: "Biểu diễn
của ta còn chưa kết thúc, xin hoàng thượng chờ chốc lát nữa."
Bị
khoe ra điểm then chốt, Tư Không Trung Minh cũng không nóng giận, cười
yếu ớt, ánh mắt lấp lánh cùng với mọi người nhìn chằm chằm chuyện Mộ Lam Yên làm tiếp theo. Chỉ thấy nàng đột nhiên hướng mắt về phía cung nữ
cầm lông chim đưa cho nàng lúc trước, lớn tiếng hỏi: "Vị cung nữ tỷ tỷ
này, xin hỏi trước đó hoàng hậu bảo tỷ cầm tới lông vũ kia, tổng cộng có bao nhiêu sợi?"
Bị hỏi thăm, cung nữ sửng sốt bị dọa sợ hết hồn, cảm nhận được ánh mắt khác thường đến từ người khác, nghẹn một ngụm
nước miếng, mới nhỏ giọng nói: "Hai, hai trăm hai mươi sáu sợi."
Mộ Lam Yên làm bộ không nghe được, cũng bảo nàng lập lại một lần nữa.
Khi tất cả mọi người nghe được hai mươi sáu trong miệng nàng, trên mặt Mộ
Lam Yên mới lần nữa lộ ra một nụ cười kỳ dị, đột nhiên mở ra khăn lụa
vốn nắm chặt.
Chỉ thấy phía trên mặt vải đầy vết lông vũ. Lông vũ kia bị thu vào khăn lụa, là tất cả mọi người nhìn ở trong mắt. Có điều
không ngờ trong quá trình quơ múa lại bị Mộ Lam Yên, họa lên một bức đầu heo. Mà lúc này đầu heo kia đối mặt với Tư Không Trung Minh, quả nhiên
là khiến người vừa nãy còn hâm mộ Mộ Lam Yên lợi hại, trong nháy mắt
trong lòng thay nàng đổ mồ hôi lạnh.
Mọi người lầm tưởng Mộ Lam
Yên chỉ là đang chửi xiên chửi xỏ thánh quân, chỉ có trong lòng Tư Không Trung Minh hiểu rõ, cô gái nhỏ trước mắt này khẳng định còn có đoạn
sau.
Quả nhiên chỉ một lát, Mộ Lam Yên bèn nói ra: "Tổng cộng
lông vũ phía trên này là hai trăm hai mươi sáu sợi rưỡi, trong đó không
có bẻ gảy!"
Tuy có chênh lệch nửa sợi, lại khiến mọi người lập
tức chính là châu đầu ghé tai bắt đầu thảo luận. Tư Không Trung Minh
cũng không tin tưởng lắm, phái thái giám bên cạnh đến phía trước đếm kỹ. Ước chừng dùng thời gian xấp xỉ với cung nữ lúc trước, mới đếm xong
lông vũ trên khăn Mộ Lam Yên. Chính xác báo ra số lượng y hệt với Mộ Lam Yên, mới ngăn lại mọi người mỗi người nói một kiểu.
Trước mắt,
ánh mắt của mọi người nhìn Mộ Lam Yên không còn có hoài nghi nữa, mà là
bội phục! Dù sao làm một đại gia khuê tú, trừ không biết múa đao xách
thương, trí nhớ và sức phản ứng của Mộ Lam Yên quả nhiên là làm cho
người ta không thể không bội phục!
Vì hóa giải trạng thái hiện
trường giằng co, Mộ Lam Yên đột nhiên cười một tiếng, tiếp tục nhìn về
phía cung nữ đã sớm cứng nhắc cả người bên cạnh, tiến lên mấy bước đưa
trả lại cho đối phương: "Lam Yên chẳng qua là chỉ đùa một chút, mong
rằng cung nữ tỷ tỷ đừng nên trách tội."
Vừa dứt lời, cung nữ đột
nhiên chính là cả người chợt run rẩy quỳ xuống về phía hoàng hậu: "Kính
xin hoàng hậu nương nương khai ân, nô tỳ không phải cố ý đếm sai."
Mộ Lam Yên tất nhiên có chút khiếp sợ lui về sau một bước, hoài nghi nhìn
lại phía hoàng hậu, mới phát hiện đối phương lại dùng một loại ánh mắt
làm cho người ta không rét mà run quan sát họ. Nàng vốn chỉ là muốn đùa
một chút, tuyệt đối không nghĩ tới hoàng hậu lại sẽ có phản ứng lớn như
vậy.
Dừng một chút, chính là nghe hoàng hậu phía trước chậm rãi mở miệng: "Thôi, ngươi hãy lui ra sau đi!"
Vốn tưởng rằng màn náo kịch này rốt cuộc sẽ kết thúc, Tư Không Thận đang ở
vị trí của mình đột nhiên chợt phi thân đi tới trước mặt Mộ Lam Yên.
Một thanh nhuyễn kiếm sáng loang loáng đột nhiên gác ở nơi cổ Mộ Lam Yên,
cứ thế dọa mọi người cho rằng Mộ Lam Yên là thích khách! Người tới gần,
kinh ngạc thốt ra tiếng.
Hoàng hậu có chút nóng nảy: "Hoàng nhi, con đây là muốn làm gì?"
Ở trên ghế, Tư Không Thận đã sớm không nhẫn nại được tính tình của mình
cũng không ngoái đầu lại nhìn mẫu hậu của hắn. Một đôi mắt đào hoa yêu
nghiệt, sắc bén nhìn chằm chằm Mộ Lam Yên: "Phụ vương mẫu hậu, sợ các
người xem chưa đã ghiền, để nhi thần và Lam Yên cô nương khoa tay múa
chân một màn, thấy tình thế cái gì gọi là Đấu Võ chân chính!"
Vừa dứt lời, không chờ Mộ Lam Yên mở miệng, thanh kiếm kia của Tư Không
Thận dĩ nhiên cũng đã thu hồi lại nhắm về phía đối phương làm tư thế
công kích.
Mộ Lam Yên linh hoạt lui về sau một bước: "Tư Không Thận, ngươi làm gì thế?"
"Hừ, lại dám gọi thẳng tục danh của bổn hoàng tử, xem kiếm!"
Chỉ là một lát, Tư Không Thận đã quấn nhau đánh với Mộ Lam Yên. Mọi người
chỉ cảm thấy kiếm của Tư Không Thận vẫn đang không ngừng quơ múa. Mặc dù nhìn không hiểu chiêu thức của bọn họ, nhưng cảm thấy quả thật dễ nhìn
hơn nhiều so với Mộ Lam Yên một mình đùa nghịch lông vũ trước kia. Đặc
biệt là khi biết Tư Không Thận cũng không phải thật sự xem Mộ Lam Yên là người xấu, càng thêm xem say sưa ngon lành.
Hoàng hậu thật sự có chút nóng nảy, hận không thể có kích động tiến lên "Khuyên can". Chỉ có Tư Không Trung Minh, có ánh mắt y hệt mọi người, vui sướng nồng đậm
nhắm về một màn chọi hai người Đấu Võ phía trước, thỉnh thoảng vẫn không quên an ủi hoàng hậu mấy câu.
Mộ Lam Yên không biết đánh bao
nhiêu thời gian. Theo lý thuyết đối phương nắm giữ binh khí, hẳn rất
nhanh đã có thể đánh bại nàng, nhưng cố tình đối phương dường như có ý
định trêu đùa nàng vậy. Nàng mạnh thì mạnh, nàng yếu, đối phương cũng
yếu đi.
Đến cuối cùng, Mộ Lam Yên thật sự dấy lên vẻ tức giận,
giơ quả đấm thừa dịp bất ngờ đánh tới Tư Không Thận đưa lưng về phía
nàng. Trong khoảnh khắc, rồi lại bị đối phương đưa tay ra mạnh mẽ giữ
lại cổ tay. Mộ Lam Yên chỉ cảm thấy trọng tâm đột nhiên chợt hướng về
phía trước, người bỗng chốc không đứng vững được!
Trời đất quay
cuồng qua đi, Tư Không Thận lại dùng phương thức ôm phía sau mạnh mẽ áp
sát nàng ôm vào trong ngực, nhân tiện nhuyễn kiếm lại một lần nữa gác ở giữa cổ của nàng. Bên tai truyền tới hơi thở mập
mờ của Tư Không Thận: "Đa tạ."
Một màn này khiến các vị tiểu thư
tại chỗ đột nhiên hâm mộ trong lòng. Tư Không Thận chính là được hưởng
tiếng khen là mỹ nam tử cả nước, hôm nay gặp gỡ đã làm cho các nàng kích động không thôi!
Đang lúc mọi người dùng sức vỗ tay thì vang
lên tiếng của hoàng hậu cực kỳ không vui: "Hoàng nhi, con chơi đủ chưa?
Chơi đủ rồi thì nhanh chóng trở về, càng ngày càng muộn, trì hoãn thời
gian của mọi người!"
Mộ Lam Yên cũng hơi giận muốn kháng cự đi ra từ trong khuỷu tay của Tư Không Thận. Không biết làm sao người ở chỗ
này quá nhiều, nàng cũng không tiện hô to gọi nhỏ. Mắt thấy Tư Không
Thận rốt cuộc chơi đủ rồi, mới nghe lời hoàng hậu nói, buông lỏng thân
thể của Mộ Lam Yên ra. Thấy sau khi Mộ Lam Yên thoát đi, lập tức dùng
một đôi mắt nhỏ bị thương cảnh giác nhìn hắn, khiến cho khóe miệng hắn
lại càng gợi lên nụ cười hài lòng.
Thời gian tiếp theo, Mộ Lam
Yên trở lại chỗ ngồi, Tố Quý an ủi một lát mới tỉnh hồn lại, chỉ cảm
thấy đại não rối như canh hẹ. Thậm chí bắt đầu cảm thấy lúc trước Ngao
Lôi ở đây thì có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng bây giờ
không có ở đây, ngược lại cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Vì thế, trong lòng Mộ Lam Yên lại âm thầm giễu cợt, lúc chịu khổ thì lại có một chút tình cảm đối với cái nhà kia.
Tư Không Trung Minh và hoàng hậu lại xem một lát, chính là lặng lẽ thối lui ra khỏi sân.
Cũng không lâu lắm, một thái giám chính là lặng lẽ đi tới trước mặt Mộ Lam Yên, "Nhị tiểu thư Ngao gia, hoàng thượng cho mời."
Mộ Lam Yên trừng lớn hai mắt, thật đúng là sóng trước chưa dừng sóng sau
lại đến! Lòng vẫn còn sợ hãi muốn từ chối, lại phát hiện người ta chính
là cửu ngũ chí tôn, đó là người nàng có thể tùy tiện không gặp à! Liếc
mắt nhìn Ngao Lôi còn chưa trở về chỗ ngồi, dẫn Tố Quý chính là muốn đi
theo công công.
Nhưng không ngờ bước chân còn chưa bước ra, đã
được báo cho biết, chỉ có thể một thân một mình tiến về phía. Đành chịu, suy nghĩ một phen, nàng không thể làm gì khác hơn là đi theo đối phương rời khỏi nơi này.
Dần dần cách xa Ngự Hoa Viên, âm thanh huyên náo cũng càng ngày càng nhỏ.
Mộ Lam Yên chỉ lo cúi đầu, cẩn thận nhìn từng viên đá cuội trên đường.
Không biết đi bao lâu, nàng đột nhiên cảm giác được người phía trước
dừng bước, mới ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Nơi này vẫn còn tương đối u ám
và xa xôi, Tư Không Trung Minh tuyệt đối sẽ không đợi nàng ở chỗ này!
Vậy mà lúc ngẩng đầu lên thấy cách đó không xa lại đứng một bóng dáng thon dài, chỉ là trời quá tối, không thấy rõ là ai.
"Cửu hoàng tử điện hạ, nô tài đã dẫn người tới cho ngài!" Công công vừa nói, trong lòng Mộ Lam Yên chính là run lên.
Ở trong tối đen, Tư Không Thận nhàn nhạt ừ một tiếng, công công bắt đầu
đi ra ngoài từ bên cạnh hắn. Trước mắt chung quanh tối đen như mực, lần
nữa chỉ còn sót lại Tư Không Thận với Mộ Lam Yên nàng!
Trong bóng tối nhìn bước chân của đối phương đi về phía nàng từng chút, Mộ Lam Yên tất nhiên có chút lo lắng lui về phía sau.
Vì chết rõ ràng, Mộ Lam Yên đột nhiên mở miệng: "Ngươi...ngươi muốn làm
gì?" Mặc dù nói không biết đối phương cuối cùng có chuyện gì, nhưng từ
lúc sáng sớm hôm nay vào cung nàng chính là cảm thấy cực kỳ lo lắng, mà
giờ khắc này tâm tình lo lắng càng là nặng nề.
Dưới ánh trăng,
Tư Không Thận dần dần đi tới, gương mặt yêu nghiệt đón ánh trăng có vẻ
càng mê người hơn. Mộ Lam Yên miễn cưỡng nuốt một ngụm nước miếng, giờ
phút này đã bị đối phương dồn đến trên núi giả. Chỉ thấy đối phương đột
nhiên nhếch miệng lên một nụ cười tà: "Chẳng lẽ ngươi không biết hôm nay tới đây là làm gì sao?"
Nàng dĩ nhiên biết tới đây làm gì, mà
trước mắt chẳng lẽ: "Ta bị hoàng thượng nhìn trúng rồi?" Nhìn trúng làm
con dâu thứ ba của hắn?
Khi ý nghĩ này giống như là một tia chớp
thông suốt qua đại não Mộ Lam Yên thì trên mặt lộ ra nụ cười cực độ khổ
sở, nhanh chóng suy nghĩ một vòng lý do, mới chậm rãi mở miệng: "Ta...
Ta không thể làm Tam hoàng tẩu của ngươi đâu."
"Tại sao?" Tư
Không Thận mắt lạnh tiến tới gần, đã áp sát Mộ Lam Yên khoảng cách chừng một thước. Đôi tay chống ở hai bên đầu đối phương, ánh mắt giảo hoạt
nhìn kỹ tất cả động tác chột dạ của đối phương.
"Bởi vì ta thích
ngươi đấy......" Âm cuối cùng lại bị Tư Không Thận bá đạo nuốt hết ở
trong miệng hắn như vậy. Trước mắt chung quanh không có người nào, nhìn
nữ tử trước mặt này, trong đầu không bỏ đi được ngày đó ở trong phủ hắn, hình ảnh lúc chủ động hôn hắn.
Mộ Lam Yên ra sức chống cự, lại bị lời nói mập mờ của đối phương bên tai nhất thời trở nên cứng họng.
"Chẳng lẽ ngươi muốn bị nhiều người thấy ngươi bị hoàng tử bắt nạt hơn sao?"