Một tiếng hoàng thượng giá lâm, khiến tất cả lực chú ý của mọi người đều chuyển tới phương hướng nơi phát ra âm thanh.
Trong nháy mắt, bên tai liên tiếp tất cả đều là lời: "Hoàng thượng vạn tuế
vạn tuế vạn vạn tuế ~". Mặc dù Mộ Lam Yên cùng quỳ xuống, ánh mắt lại
không nhịn được ngó về phía trước.
Tư Không Trung Minh cả người
long bào, hình thể hơi phát tướng, cùng với mặt mày không cảm xúc gì,
thoạt nhìn hơi uể oải. Có điều một đôi mắt y như chim ưng, Mộ Lam Yên
cảm thấy đặc biệt quen thuộc.
Bên cạnh cùng một chỗ lại là hoàng
hậu, hai phi tử đi theo ở đằng sau, một là Dương quý phi, một là Lạc quý phi. Phía sau nữa chính là Tư Không Vân, Tư Không Thận, với Tam hoàng
tử Tư Không Miễn được kiệu đuổi theo nâng tới.
Mộ Lam Yên đều có
ấn tượng với mọi người, duy chỉ có bộ dáng Tư Không Miễn thì nàng có
chút không nhớ rõ, đoán chừng nguyên nhân là bởi vì thường ngày hắn xuất hiện đều là lấy loại treo màn che này.
Tư Không Trung Minh lên tiếng bình thân, mọi người bèn đứng lên.
"Nghe nói hôm nay, hoàng hậu cố ý mời trẫm tới đây thưởng thức tài nghệ biểu
diễn à." Mới vừa vào ngồi, trong tiếng cười của Tư Không Trung Minh chứa ba phần tức cười nói với thê tử ở bên cạnh.
Hoàng hậu che mặt
hệt như một tiểu cô nương thẹn thùng: "Hoàng thượng thật thích trêu ghẹo thần thiếp, người cũng không phải không biết tới đây làm gì. Hôm nay là tuyển phi cho Tam hoàng nhi, tự nhiên người tới đây để kiểm định."
Tư Không Trung Minh nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười không rõ ý đồ quét
tới đám người trước mặt. Tam hoàng nhi của hắn đã từng là trợ thủ đắc
lực của hắn, không biết làm sao lại bị người hạ độc thủ, hại hắn mất đi
một bắp đùi, từ đó trở thành phế nhân. Chuyện như vậy, hắn vẫn canh cánh trong lòng, mà trước mắt tuyển phi cho hoàng nhi của hắn, vốn là ý đồ
của hắn.
"Các cô nương, đều đi đến trước mặt trẫm nhìn một chút
xem." Tư Không Trung Minh chậm rãi mở miệng. Hoàng hậu nhanh chóng dùng
ánh mắt ra hiệu những người đó, hận không thể mắt mọc ra một cái tay
nhỏ, xếp từng cô nương có chút khẩn trương chỉnh tề thành một đội.
Trong lòng Mộ Lam Yên thật vất vả an ủi vẻ hốt hoảng khi thấy mèo Ba Tư lúc
trước đó, trước mắt lại phải nhắm mắt đi về phía trước. Ánh mắt Tư Không Trung Minh quét qua ở trên mặt mỗi người, dừng lại một lát, mới mở
miệng: "Nghe nói, hôm nay có một cô gái đặc biệt tới, đứng ra cho trẫm
nhìn một chút!"
Lời này vừa nói ra, làm cho mọi người ở đây lập
tức câm bặt, mọi người ở chỗ này đều là người biết gốc tích, nào có cô
gái đặc biệt gì đó.
Hoàng hậu thấy Mộ Lam Yên trước sau không đi
ra, đặc biệt nhắc nhở một phen: "Nhị nữ nhi của Ngao gia, hoàng thượng
đang gọi ngươi đấy."
Bị nêu tên, cả người Mộ Lam Yên đột nhiên
giật mình một cái, nhân tiện bị Ngao Lôi đẩy một cái, mới nhảy ra ngoài
từ trong đội ngũ. Bởi vì dáng vẻ ra ngoài có chút kỳ quái, chọc cho
người phía sau truyền đến tiếng cười trộm hơi yếu.
"Ngươi tên là gì?" Tư Không Trung Minh đột nhiên nói.
"Bẩm hoàng thượng, dân nữ tên là Mộ Lam Yên."
"Mộ Lam Yên, tên rất hay, trở về đi thôi."
Tư Không Trung Minh không quay đầu nói mấy câu, trong nháy mắt lại làm cho Mộ Lam Yên không đoán ra ý trong lòng đế vương. Hoàng hậu thấy Mộ Lam
Yên còn đứng tại chỗ, lần nữa tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: "Hoàng thượng là bảo ngươi trở lại trong đội ngũ đi."
"Ồ à, tạ hoàng thượng tạ hoàng hậu nương nương."
Sau lời dạo đầu lúng túng, Tư Không Trung Minh khách sáo mấy câu với tất cả mọi người tại chỗ. Tiểu thư các nhà chính là bắt đầu đứng dậy biểu diễn tài nghệ vốn đã chuẩn bị tốt. Ngao phủ thuộc về quan viên tam phẩm, cho nên xếp hạng tương đối phía sau.
Mộ Lam Yên nhìn cô gái trước
mặt vừa ca hát, vừa khiêu vũ, ngâm thơ thành đối không có một người khó
dễ bọn họ, trong đầu chính là bắt đầu tính toán đợi lát nữa nên biểu
diễn cái gì tốt. Còn chưa chờ nàng xác định được, thời gian chớp mắt một cái, đã đến phiên Ngao gia họ.
Mắt thấy Ngao Lôi tươi cười đầy
mặt đứng dậy, và tiểu nha đầu ôm đàn theo ở phía sau, suy tính đủ loại
trước đó của Mộ Lam Yên đột nhiên đều ném sau ót tất cả, tinh thần khẩn
trương nhìn chằm chằm, chuyện sẽ phát sinh tiếp theo!
Ngao Lôi ưu nhã đi tới chính giữa vũ đài, mắt xinh đẹp, mặt ngậm cười, khẽ quỳ gối
hành lễ, chính là ngồi xuống ý bảo nha đầu đặt đàn ở trên bàn trước
người.
Mộ Lam Yên rảnh rỗi nhìn Ngao Lôi, nhân tiện liếc mắt ——
mọi người xem biểu diễn trước mặt một cái. Biểu hiện trên mặt mỗi người
không đồng nhất, nhưng nhìn ra được, cũng không có quan tâm bao nhiêu
chuyện họ biểu diễn tài nghệ này. Có điều khi nhìn đến Tư Không Thận ở
góc tối lại không cẩn thận giao hội ánh mắt trên không trung, cuống quít cúi đầu xuống. Chỉ là kỳ quái, không biết cô gái ôm mèo Ba Tư trước đó
đi nơi nào rồi.
Qua một lát nữa, tiếng đàn chậm rãi đã truyền ra
từ đầu ngón tay của Ngao Lôi. Không nói làm cho người ta hai mắt tỏa
sáng, nhưng cũng là khúc âm lưu loát, uyển chuyển dễ nghe. Đây là một
bài hát chưa có ai từng nghe, chính là Ngao Lôi tự mình sáng tác.
Ngay khi Mộ Lam Yên yên tĩnh nghe tiếng đàn, lo lắng chuyện tiếp theo không
có cách nào mà đoán trước. Toàn trường bên kia, toàn thân Lâu Lan mặc áo quần tơ vàng hoa lệ, ôm một con mèo Ba Tư màu trắng lặng lẽ lẻn về bên
cạnh Tư Không Thận.
Trước đó đi ở trong đám người, con mèo này
chính là đột nhiên chạy trốn ra ngoài, làm hại nàng tìm thật lâu mới tìm được. Con mèo này là hôm nay Tư Không Thận đột nhiên tặng cho nàng, làm cho nàng vui mừng mãi. Len lén đi tới sau người, nàng nhìn cái ót đối
phương, làm một cái mặt quỷ.
Rồi sau đó chuẩn bị chào hỏi trước,
đột nhiên trong đầu thoáng qua một chút quỷ kế, cầm lên vuốt mèo, chính
là len lén từ từ vạch tới trên mặt Tư Không Thận.
Thật sự cái gọi là không làm, thì sẽ không phải chết. Ngay ở trong nháy mắt đó, Tư
Không Thận rõ ràng cảm thấy dị vật đến từ sau lưng, đưa tay chính là bắt được vuốt mèo hung hăng kéo đến phía trước.
"Bùm ——" một tiếng, hơi sức của Lâu Lan không có lớn như Tư Không Thận, cứ trơ mắt nhìn cả
người mèo Ba Tư chạy đi từ trong tay nàng như vậy. Sau đó kêu thảm thiết cả người đập vào trên bàn trước mặt Tư Không Thận.
Động tác hơi lớn, mọi người truyền đến ánh mắt hoài nghi.
Lâu Lan ngây người.
Tư Không Thận ngây người.
Tất cả người nhìn lại bọn họ, tất cả đều sợ đến ngây người rồi!
Hoàng thượng và hoàng hậu nhìn Lâu Lan, trên mặt có một chút hơi giận, người
sáng suốt đều biết rõ tại sao lại xảy ra chuyện như vậy.
Ngay khi trong lòng Mộ Lam Yên giễu cợt nữ nhân kia ngu ngốc thì đột nhiên một đợt thanh âm chói tai xẹt qua chân trời.
Ngay sau đó chính giữa vũ đài, Ngao Lôi đột nhiên hét thảm một tiếng, tất cả dây đàn đều đứt đoạn!
Tất cả này xảy ra quá mức đột nhiên, mọi người còn chưa có phản ứng kịp từ
trong Ô Long của Tư Không Thận và cô gái, trang@d#d#l#q#d@bubble lúc
quay đầu lại cũng đã phát hiện mười ngón tay của Ngao Lôi treo lơ lửng ở không trung, đầu ngón tay thấm từng dòng máu nhỏ vào trên thân đàn.
Khuôn mặt nha đầu kinh ngạc nhìn chủ nhân, trước tiên nhào tới đưa tay muốn
che mười ngón tay chảy máu của Ngao Lôi, chỉ là trong nháy mắt, trên mặt cũng đã treo đầy nước mắt.
Giờ phút này trên mặt Ngao Lôi vẫn là có chút không phản ứng kịp, dự tính của nàng vốn không nên là như thế này.
Nơi xa, Phí Khuynh Thành thấy hình ảnh lần này, nhếch miệng lên nở nụ cười
hả hê. Mà người hoàng tộc thân là khách xem, chẳng những không bởi vì
loại sự tình này ra vẻ thương tiếc một chút xíu, ngược lại túm năm tụm
ba bắt đầu cười trộm.
Hoàng hậu nhìn tình cảnh phía trước mặt có
chút hỗn loạn, đột nhiên gầm lên giận dữ: "Trong cung không có ai sao?
Không thấy Ngao đại tiểu thư bị thương, còn không mau dẫn đi băng bó!"
Cứ như vậy, nha đầu đỡ Ngao Lôi dậy, hai người cực kỳ chán nản rời đi.
Chân trước mới vừa đi, bên tai Mộ Lam Yên chính là vang lên tiếng cười nhạo
nối liền không dứt. Đơn giản chính là nói cái gọi là tài nữ như Ngao đại tiểu thư, cũng chỉ là người bình thường đánh đàn cũng sẽ bị thương tay
mà thôi.
Hoàng hậu có chút hao tổn tinh thần ảm đạm rũ mắt sắc
xuống, liếc về phía cung nữ bên cạnh, hỏi thăm một tiếng: "Tiếp theo đến lượt người nào?"
"Khởi bẩm hoàng hậu, tiếp theo đến lượt nhị tiểu thư của Ngao phủ rồi."
Hoàng hậu nghe vậy, nhàn nhạt ừ một tiếng, trong mắt liếc về phía Mộ Lam Yên
cũng là tràn đầy không thèm để ý. Đại tiểu thư đọc đủ thứ thi thư đã
thành bộ dáng này, nhị tiểu thư mới vừa trở về lúc này có thể có thành
tựu gì. Phất phất tay sai cung nữ lui ra, Mộ Lam Yên mới tiếp nhận được
mệnh lệnh, đi tới giữa vũ đài.
Quét mắt một vòng biểu hiển trên
mặt mọi người, trong lòng tất nhiên hiểu những người này mặt ngoài khách sáo, thật ra thì trong lòng vô cùng nhiều chuyện, muốn cứu vãn danh
tiếng của Ngao phủ, cũng chỉ có thể đánh bất ngờ làm cho các nàng cảm
giác mới mẻ. Suy nghĩ một phen, nàng mới mở miệng: "Tiểu nữ bất tài, cầm kỳ thư họa lúc trước các vị các tiểu thư cũng đã biểu diễn gần đủ rồi.
Tiểu nữ cũng sẽ không lấy ra bêu xấu."
Vốn nghĩ sẽ có người nói
tiếp, nhưng đợi một lúc cũng không thấy hoàng hậu mở miệng, Mộ Lam Yên
mới có chút cảm giác gấp gáp. Không phải chứ, người hoàng hậu này không
phải giỏi nhất giảng hòa sao?
Hoàng thượng liếc mắt một cái hoàng hậu không yên lòng bên cạnh, cười cười thay nàng tiếp lời: "Vậy ngươi
muốn biểu diễn những gì?"
"Kính xin hoàng hậu ban thưởng một cái lông vũ, và một cái khăn lụa."
Bị nêu tên, hoàng hậu mới đột nhiên thức tỉnh nhìn lại bên cạnh: "Dung ma ma, đưa cho nha đầu kia đi."
Dung ma ma đáp một tiếng, chính là sai cung nữ bên cạnh đi lấy tới.
Qua một lát nữa, một cung nữ đã lấy đồ ra đưa tới trước mặt Mộ Lam Yên. Mộ
Lam Yên liếc mắt một cái lông vũ này, lại nói: "Kính xin hoàng hậu bảo
người ta đếm rõ sợi của lông vũ."
Thiêu thân gì thế, khiến mọi người bắt đầu hoài nghi trong hồ lô của Mộ Lam Yên bán thuốc gì.
Hoàng hậu nghe vậy, có chút khí huyết không thuận, nhức đầu nhìn Mộ Lam Yên
chỉ ra thiêu thân kia. Mới vừa rồi xảy ra hai chuyện Tư Không Thận cùng
với Ngao Lôi kia, trong lòng dĩ nhiên là không sảng khoái lắm. Nàng
không muốn nhận việc xấu này, nhưng cố tình hoàng thượng điểm danh, còn
tặng kèm chủ nhân không đáng tin cậy như Tư Không Vân đó, oán hận kéo
dài từ trong đó là đã quyết định chủ ý phải đợi lúc ngủ, cố gắng giày vò hoàng thượng mới được.
Cung nữ dựa theo yêu cầu của Mộ Lam Yên, đưa lưng về phía nàng đếm rõ sợi, mới thở dài một hơi đưa ra ngoài.
Nhận lấy lông vũ trong tay cung nữ, khóe miệng Mộ Lam Yên đột nhiên nâng lên một nụ cười thâm ý, bèn đưa tay vung vẫy về phía không trung ra ngoài.
Chính là trong nháy mắt, trước mặt của nàng hiện đầy lông vũ màu trắng,
rơi xuống tới tấp.
Rồi sau đó nắm chặt một góc khăn lụa, vung ra ngoài, cả người và khăn lụa đồng thời tùy ý quơ múa trên không trung.
Chỉ là trong thời gian chốc lát, trên mặt mọi người, dần dần từ xem nhẹ, đã biến thành kinh ngạc thốt lên.
Tư Không Thận thật vất vả xử lý xong "Tai nạn" mà Lâu Lan mang đến cho hắn đi qua, ngẩng đầu lên chính là thấy Mộ Lam Yên lại bay múa ở giữa một
mảnh lông vũ, nhìn người phía trước, không vui trong lòng trước đó đột
nhiên biến mất không còn bóng dáng.