Sau khi Mẫn phu nhân trở lại phòng, cũng
không lâu lắm liền buồn ngủ. Dung Thố phái các tỳ nữ tản ra, bảo các
nàng đi phòng bếp chuẩn bị canh tổ yến tẩm bổ khi phu nhân tỉnh lại muốn uống. Chỉ giữ lại hai gã sai vặt đứng ở cửa phu nhân, lệnh bọn họ có
bất kỳ chuyện gì thì lập tức thông báo nàng. Mà trong lòng nàng lại còn
nghĩ về cô gái phu nhân cứu trở về, có chút bận tâm đi tới gian phòng Mộ Lam Yên.
Chính là sắp đi đến phòng, trùng hợp đụng phải Tiểu
Thúy ra ngoài, thấy bộ dáng đối phương lén lút nghe trộm, vội vã đi lên
phía trước nhỏ giọng kêu lên một tiếng.
Vốn là có tật giật mình,
Tiểu Thúy bị Dung Thố hù họa như vậy. Trong nháy mắt, máu trên mặt rút
đi một nửa, gương mặt trắng xanh hung hăng trợn mắt nhìn Dung Thố một
phen, khiến Dung Thố mất ngôn ngữ trong nháy mắt. Tiểu Thúy tiện đà kề
sát người vào nghe một hồi bên trong vẫn là tiếng khóc lóc khe khẽ không thay đổi, bèn lập tức kéo Dung Thố đến một chỗ không người: "Nha đầu
chết tiệt ngươi đó, sao xuất hiện đột nhiên như vậy, làm ta sợ muốn
chết!"
Tuy rằng có lúc tính tình Dung Thố có vẻ hơi ngay thẳng,
nhưng mà ở trước mặt Tiểu Thúy vẫn tương đối khéo léo, nhìn chằm chằm
đôi mắt của Tiểu Thúy không biết có chuyện gì xảy ra kia: "Ta chỉ là cảm thấy cô gái này có chút kỳ quái, cho nên tới xem một chút. Thấy ngươi
lén lút ở cửa phòng người ta, tự nhiên cho là ngươi phát hiện ra gì đó,
cho nên bèn tới đây kêu ngươi một tiếng. Này Thúy tỷ tỷ, ngươi có phát
hiện ra được cái gì?"
Tiểu Thúy xoay người, suy nghĩ một phen,
mới tiếp tục mở miệng: "Ừ, ta cũng cảm thấy cô nương Lam Yên này dường
như không đơn giản. Mới vừa rồi, ta vẫn ở lại bên trong phòng của nàng,
quan sát nàng. Nói với nàng một chút chuyện của phu nhân chúng ta, vẻ
mặt có chút chất phát, không giống như là nhắm về phía phu nhân mà đến."
"Vậy ngươi nói không đơn giản là chỉ cái gì?"
"Mới vừa rồi không biết nói cái gì, nàng đột nhiên có tâm sự, mà lại hỏi thì cũng không cho ta gần người rồi. Không biết là bởi vì lúc trước nói
song thân (cha mẹ) qua đời là có chút đau khổ, hay là bởi vì nguyên nhân gì khác."
"Ta thấy là nàng có tật giật mình! Nói gì không cẩn
thận rơi xuống mái hiên, rõ ràng là nói láo, trên người nàng bị chính là nội thương, tại sao trên quần áo lại xuất hiện vết máu?"
Vấn đề
của Dung Thố, Tiểu Thúy lập tức tịt ngôn ngữ. Nàng cũng không phải là
không để ý đến những chi tiết này, chẳng qua là chỉ cần không tổn thương đối với phu nhân, nàng có thể lựa chọn không thấy giống với phu nhân.
Trong lòng Dung Thố vẫn không xóa được thành kiến đối với Mộ Lam Yên. Lần này nàng tới chính là muốn dùng ép hỏi, khiến Mộ Lam Yên nói ra mục đích
đến gần phu nhân nhà các nàng. Thứ hai, nàng cũng cảm thấy, từ lúc phu
nhân thấy Mộ Lam Yên trong phòng này, giống như biến thành người khác
vậy, không phải đặc biệt vui vẻ, chính là đặc biệt đau khổ.
Lúc
trước còn chưa gặp Mộ Lam Yên thì nàng chỉ nghe nói phương trượng trong
chùa miếu kia nói với phu nhân nhà mình, nữ nhi gần trong gang tấc. Phu
nhân nghe nói, trên mặt rốt cuộc lộ ra nụ cười đã lâu không thấy, cáo
biệt phương trượng, bèn vội vã chạy về gặp cô nương này. Nhưng lại cố
tình, để cho lúc nàng trở về, nhìn thấy phương trượng này và Nhị hoàng
tử điện hạ Tư Không Vân thương lượng, khiến nàng luôn có một ý nghĩ lo
lắng bắt đầu quanh quẩn từ đáy lòng.
Đặc biệt là sau khi thấy Mộ Lam Yên tỉnh lại!
Tiểu Thúy thấy Dung Thố có tư thế muốn xông lên đi tìm Mộ Lam Yên, vội vã
ngăn cản đường đi của nàng: "Ngươi đây là muốn làm gì?"
"Ta muốn tìm Lam Yên cô nương này hỏi rõ ràng một chút, cuối cùng có dụng ý gì!"
"Hồ đồ! Coi như Lam Yên cô nương này thật sự lại có bất kỳ ý đồ gì đối với
phu nhân nhà chúng ta, ngươi làm như vậy chẳng phải là đả thảo kinh xà
(đánh cỏ động rắn, bứt dây động rừng)! Chẳng bằng, nàng ở ngoài sáng,
chúng ta ở trong tối, xem thật kỹ nàng tính toán điều gì, tránh cho phu
nhân đang vui vẻ, bị ngươi ầm ĩ như vậy, không bắt ra được tiểu nhân,
phu nhân nổi giận, phạt ngươi là nhỏ, bị lão gia biết, phát sinh hậu quả ngươi chịu không nổi!"
Dung Thố nhìn gương mặt Tiểu Thúy nói cực kỳ nghiêm túc, thì lập tức không đúng mực. Trong lòng cân nhắc nhiều
lần mấy câu nói đó, nàng biết đầu óc mình thẳng thắn, suy nghĩ vừa ra là dốc cả ra, không có Tiểu Thúy ở phía trước, xem như chịu không ít khổ.
Sau đó đi theo Tiểu Thúy, vị tỷ tỷ này ngoài sáng và trong tối giúp mình không ít, cho nên Dung Thố dĩ nhiên là nghe lọt lời của nàng.
Ở
trong phòng, Mộ Lam Yên chỉ lo bản thân đắm chìm trong trong hồi ức, dĩ
nhiên là không biết ngoài cửa lại xảy ra những việc này, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đã lại là sập tối rồi!
"Chuẩn bị nhanh lên một chút, quần áo của phu nhân làm xong chưa?"
"Các ngươi vẫn còn đang sững sờ cái gì, đợi lát nữa Nhị hoàng tử điện hạ tới đây, chờ bị phạt sao?"
"Dung Thố, ngươi đến gian phòng của phu nhân xem một chút chuẩn bị thế nào rồi!"
Ngoài cửa, mấy tiếng ồn ào của vị tỳ nữ đánh thức nàng từ trong cơn ác mộng.
Đột nhiên mở mắt, miệng to hít thở không khí mới mẻ, ánh mắt đờ đẫn nhìn
chằm chằm phía trên giường, kéo dài một lúc lâu, mới xem như tìm về suy
nghĩ của mình.
Cánh cửa cọt kẹt một tiếng bị mở ra lần nữa, Tiểu
Thúy cầm một bộ quần áo, vẻ mặt hốt hoảng đi vào, chợt thấy Mộ Lam Yên
đã sớm tỉnh lại trên giường, thì lập tức như thở phào nhẹ nhõm, tăng tốc đến gần: "Lam Yên cô nương, ngươi thật là rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Lúc
nãy, ta tới tới lui lui vào xem nhiều lần, ngươi ngủ rất sâu, cũng ngại
gọi ngươi."
Tiểu Thúy dứt lời, một bộ đồ thiếu nữ trắng mịn đã
xếp lại ở trên giường nàng. Bộ quần áo lúc tới của nàng là quần áo đàn
ông, hơn nữa dính rất nhiều vết máu, dĩ nhiên là không mặc được. Chỉ là
nàng không hiểu vì sao đột nhiên nôn nóng vội vã muốn nàng thức dậy.
"Lúc nãy, ta nghe thấy các ngươi ở ngoài cửa nói nhị hoàng tử điện hạ......"
Tiểu Thúy từ từ đỡ nàng dậy: "Chuyện này nói rất dài dòng. Lam Yên cô nương, trước tiên ngươi tạm thời dậy mặc quần áo, đợi ta từ từ nói cho ngươi
biết được không."
Thời gian một khắc đồng hồ, Tiểu Thúy đơn giản rõ ràng nói đại khái.
Tư Không Vân và phu quân Ngao Tháp của Mẫn phu nhân có thể nói là anh em
kết nghĩa trên triều chính. Mặc dù Mộ Lam Yên cũng không hiểu quan hệ như bọn họ ở cái nhìn của thánh thượng đương triều có tồn
tại ý đồ lập bè kết phái hay không? Nhưng vừa nghe nói Ngao Tháp này
cũng chỉ là một chính tam phẩm phủ thừa Tông Nhân, coi như Tư Không Vân
muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, chỉ sợ cũng là công dụng không lớn.
Mộ Lam Yên im lặng không lên tiếng mặc cho đối phương thay mình cởi ra mặc vào quần áo. Trong đầu lại đột nhiên dâng lên một thoáng nghi ngờ, còn
nhớ rõ hai ngày trước lúc bị Lâm Khỏa kia bắt cóc, tình cờ nghe hắn từng nói nhị hoàng tử này đã sớm trở về Biện Kinh, vì sao giờ phút này lại
đột nhiên xuất hiện ở trong khách sạn?
Trừ phi Tư Không Vân vốn che giấu hành tung của mình, hoàn toàn không có ý trọng dụng đối với Lâm Khỏa.
Lâm Khỏa đáng thương, trước khi chết còn nghĩ về nhị hoàng tử của hắn, có thể dẫn dắt hắn thăng chức rất nhanh!
Không bao lâu, Mộ Lam Yên đã thấy được bản thân là cả người trang phục thục
nữ trước gương đồng ở trong phòng nàng. Tiểu Thúy thay nàng thoa chút
phấn trên mặt, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn lúc đầu thoạt nhìn hơi vàng vọt, thay đổi thêm chút tinh thần.
Theo bản năng, Mộ Lam Yên đưa tay vuốt gò má của mình, sững sờ nhìn chằm chằm mình trong gương đồng một lúc lâu.
"Vốn lúc Lam Yên cô nương giả trang quần áo đàn ông cả người, chúng ta đã
cảm thấy cô nương nhất định là một mỹ nhân bại hoại. Không ngờ hơi hóa
trang một chút, lại có thể khuynh thành đến bộ dáng này." Tiểu Thúy đứng ở sau lưng Mộ Lam Yên, đắc ý nhìn Mộ Lam Yên trong gương, nghiễm nhiên
như nhìn tác phẩm mình điêu khắc tỉ mỉ thành công.
Mộ Lam Yên
nhìn bộ dáng của mình đã lâu không thấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy
đau xót. Nếu dung mạo của nàng giống như vậy, có lẽ cũng không có kết
cục bi thương của đời trước. Cho nên đưa tay cầm lên khăn mặt ướt nhẹp
đặt ở bên cạnh, vừa lau phấn trên mặt, vừa lên tiếng nói: "Nhị hoàng tử
là tới nói từ biệt với phu nhân. Ta vốn là một cô gái hương dã được phu
nhân tạm thời cứu lên, cần gì ăn mặc diễm lệ như thế, làm phiền bọn họ
thật là không tốt."
Tiểu Thúy vốn định ngăn cản, không biết sao
chẳng nhanh tay như Mộ Lam Yên, nhìn vẻ mặt trang điểm đã lau đi một nửa trong gương đồng, thì lập tức cũng không nói nữa.
Chuẩn bị tốt
tất cả, Mộ Lam Yên cuối cùng nhìn lại mình trong gương đồng một cái, hài lòng đi theo Tiểu Thúy ra ngoài phòng, đi tới đại sảnh khách sạn cùng
Mẫn phu nhân chờ nhị hoàng tử đến.
Bên trong, đại sảnh khách sạn lẽ ra nên bày đầy bàn ghế, tiếp đãi khách. Bởi vì Mẫn phu nhân đặt bao
hết, bàn ghế bốn phía đã sớm rút đi toàn bộ, thay vào đó là hai ghế chủ
đặt ở dưới hoành phi đại sảnh, hai bên đặt vài cái ghế bên và bàn trà,
hệt như đại sảnh nhà bình thường.
Cả người Mẫn phu nhân trang
phục duyên dáng sang trọng đứng ở phía trước nhất đám người, trên đầu
quấn lại là một hình phức tạp. Trên mặt thoa một chút phấn, thoạt nhìn
còn có bộ dáng phu nhân dinh quan so với buổi trưa, có điều chuỗi Phật
châu chưa từng rời tay và đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia chưa từng
thay đổi. Phía sau là một loạt người theo bà đi ra ngoài, bao gồm ông
chủ khách sạn này, cũng cùng đứng với mọi người, cúi đầu, không dám lười biếng chút nào.
Ngoài cửa, lại là hai hàng Ngự Lâm quân thường
phục huấn luyện nghiêm chỉnh, mặt không có cảm xúc mắt nhìn phía trước,
thật giống như một cây cọc gỗ không có cảm tình. Góc độ đứng thành đường cong, cuối cùng vừa vặn bị cánh cổng kia chặn lại.
"Tới rồi."
Mẫn phu nhân nghe thấy âm thanh sau lưng, xoay người liếc mắt nhìn Mộ
Lam Yên cả người trang phục trắng mịn, nhếch miệng lên mỉm cười, rất là
hài lòng bộ dáng này của nàng.
Mộ Lam Yên ngẩng đầu lên, thu hồi cánh tay được Tiểu Thúy dìu, thỉnh an với Mẫn phu nhân: "Mẫn phu nhân, để cho ngươi chờ lâu."
"Không ngại, nhị hoàng tử điện hạ còn chưa tới đây."