Mẫn phu nhân luôn mồm luôn miệng không ngừng nắm Phật châu niệm kinh
Phật. Dung Thố đứng ở bên cạnh liếc mắt nhìn Mộ Lam Yên lại cảm thấy xúi quẩy, bèn đi tới bên cạnh Mẫn phu nhân, cắt đứt sự "Chuộc tội" của phu
nhân.
"Phu nhân, cô gái này số mạng bi thảm đến đâu cũng không
liên quan với ngài, ngài cần gì phải áy náy trong lòng đối với nàng ta
chứ."
Dứt lời, Mẫn phu nhân bèn dừng lại kinh văn trong miệng,
ngẩng đầu lên nói với Dung Thố: "Dung Thố, vạn vật đều có linh tính,
nghiệt duyên nghiệt duyên, nếu bản thân nàng trải qua chính là nghiệt,
vậy gặp phải ta chính là duyên." Rồi sau đó lại quay đầu nhìn Mộ Lam Yên sắc mặt vàng vọt ngồi khoanh chân ở trên giường: "Tạm thời ngươi yên
tâm ở chỗ này của ta, chỉ cần có Mẫn phu nhân ta ở đây, tuyệt đối sẽ
không để cho người khác tổn thương ngươi chút nào."
Mộ Lam Yên
nghe nói, nhanh chóng gật đầu một cái. Trong lòng quan sát Mẫn phu nhân
và tỳ nữ vẫn nói chuyện bên cạnh bà kia. Nghĩ thầm, thân phận của Tiểu
Thúy chỉ sợ cũng như là Dung Thố này, nhưng làm sao một người tâm địa
thiện lương khéo hiểu lòng người, mà một người khác lại là vô cùng đanh
đá, không hề nhân từ như Mẫn phu nhân. Nghiễm nhiên giống như là người
cầm tiền làm việc.
Tán gẫu với Mẫn phu nhân một lúc nữa, Tiểu
Thúy đi trước sai người chuẩn bị thức ăn cũng bưng giỏ đi vào. Nhìn thấy phu nhân mình, đầu tiên là bái kiến một phen, mới đưa thức ăn đến gần.
"Phu nhân, đây là nô tỳ mới vừa lệnh đầu bếp trong tiệm chuẩn bị. Nô tỳ thấy dáng vẻ vị cô nương này giống như là đói bụng rất lâu rồi."
Mẫn
phu nhân thoả mãn mà gật gật đầu: "Ta giao Lam Yên cho ngươi chăm sóc,
cũng yên tâm." Sau đó lại tiếp tục nhìn về phía Mộ Lam Yên, lại kéo tay
Mộ Lam Yên lại: "Vừa nãy mới trở lại từ trong chùa miếu, ta cũng mệt
mỏi. Lam Yên cô nương tạm thời nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì dặn dò
Tiểu Thúy đi làm là được rồi."
Thấy Mộ Lam Yên nghe lời đáp một tiếng, bèn đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Bởi vì Mộ Lam Yên cảm thấy vị Mẫn phu nhân trước mắt này thật là thiện tâm, mình cũng rất là thích, vì vậy thấy đối phương muốn đi. Lại vội vã hơi
đứng dậy, cúi đầu đưa tiễn: "Phu nhân đi thong thả."
Đúng lúc Mộ
Lam Yên làm một lần như thế, áo lót đồ ngủ màu trắng vung ra, lộ ra vai
đẹp của nàng. Một mảnh trơn mềm sau lưng, lại có một dấu răng thật sâu.
Thấy dấu vết lộ ra như thế, Mẫn phu nhân chợt ngây ngẩn, ngược lại sửng
sờ tại chỗ. Ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm Mộ Lam Yên.
Tất cả mọi
người ở đấy nghi ngờ nhìn Mẫn phu nhân, nhưng lại không dám mở miệng
chút nào. Tiểu Thúy thấy phu nhân không lay được, lại lo lắng Mộ Lam Yên vẫn nghiêng thân thể như vậy dễ dàng bị cảm. Để giỏ trong tay xuống,
bèn tiến lên kêu mấy tiếng phu nhân, mới thức tỉnh đối phương.
"Phu nhân, ngài đây là thế nào?" Trong lòng Tiểu Thúy lo lắng hỏi, Dung Thố
vẫn theo sát ở sau lưng Tiểu Thúy, gấp gáp quan sát biểu hiện trên mặt
Mẫn phu nhân, không dám chậm trễ chút nào, chỉ sợ bởi vì mình bảo vệ
không chu đáo, phu nhân đã xảy ra chuyện gì.
Qua nửa ngày, Mẫn
phu nhân mới đi ra từ trong ánh mắt tan rã. Nhìn Mộ Lam Yên, đột ngột
hỏi: "Cái vết sẹo sau vai của ngươi là ở đâu ra?" Phía trên dấu vết vừa
nhìn liền biết không phải là hình thành vài năm gần đây, càng giống như
là lúc còn rất nhỏ bị người cắn một cái lưu lại, từ từ lớn lên theo thân thể, vết thương này cũng càng ngày càng phát triển dị dạng.
Mộ
Lam Yên ngoái đầu lại liếc nhìn vai phải của mình một phen, mới hoàn
toàn tỉnh ngộ thất lễ mới vừa rồi. Lập tức kéo kéo quần áo xong, hoàn
toàn là thái độ nhận sai cúi đầu: "Bẩm phu nhân, mẫu thân của ta nói là
bớt mang ra ngoài từ trong bụng."
Mộ Lam Yên tự nhận là nói láo
liên thiên, nhưng câu này lại là thiên chân vạn xác (chính xác trăm phần trăm). Từ nhỏ Ôn Uyển Như đã nói với nàng như vậy, mặc dù một lần nàng
cho rằng đây nhất định là lúc mình còn chưa ghi nhớ, đánh lộn cắn với
người bạn nhỏ trong thôn đó, chỉ là cắn có chút sâu, vài năm như vậy
cũng vẫn chưa mất đi.
Ánh mắt Mẫn phu nhân vốn dấy lên kỳ vọng
nghe Mộ Lam Yên nói như vậy, trong nháy mắt thì diêm quẹt chợt bị nước
tưới tắt. Dừng lại thu hồi tầm mắt, cười yếu ớt một phen, bèn ra ngoài.
Không bao lâu, gian phòng vốn náo nhiệt lại khôi phục bộ dáng quạnh quẽ.
Sau khi Tiểu Thúy đưa Mẫn phu nhân đi, bèn quay trở lại gian phòng. Thời
tiết hơi lạnh, lo lắng vẫn có gió thổi vào người bệnh, cho nên sau khi
xoay người vào cửa, nhìn một phen bên ngoài không có gì khác thường, bèn đóng cánh cửa lại.
"Thời tiết cuối thu vẫn đúng lúc là mặt đứa
bé, nói trở mặt liền trở mặt. Ngày hôm qua còn là một ngày mưa dầm, thời tiết nóng rực, hôm nay mặt trời xuất hiện ngược lại là lạnh chút. Cô
nương Lam Yên, ngươi còn cảm thấy lạnh?" Tiểu Thúy vừa tự chăm sóc tự
nói chuyện, vừa gắp lên một chút món ăn đặt ở trên cơm từ trong giỏ bỏ
lại ở trên bàn, bưng lên trước mặt Lam Yên.
Mộ Lam Yên nhìn thức ăn sắc đẹp thay cơm, lập tức nhận lấy bát đũa, liền không kịp chờ đợi ăn nhiều vài miếng.
"Ngươi ăn từ từ, ăn từ từ, không ai giành với ngươi." Tiểu Thúy chỉ sợ nàng ăn quá mau nghẹn, chuyển tới sau lưng Mộ Lam Yên, ở phía sau lưng nàng
vuốt vuốt.
Lúc đó, Mộ Lam Yên mới phản ứng được sự thất lễ của
mình. Có lẽ là đói quá lâu, đại não cũng theo số tuổi của thân thể này,
không trở nên nhanh nhạy rồi. Nuốt xuống vài cái, mới nhìn mặt của Tiểu
Thúy, mặt ngờ vực hỏi: "Vì sao Mẫn phu nhân này thật giống như có tâm
sự?"
Tiểu Thúy nghe nói, thở dài một cái: "Tâm sự của Mẫn phu
nhân cũng không phải là chuyện mới mẽ giấu giấu giếm giếm gì ở trong phủ chúng ta. Phu nhân có một đứa con, nhưng từ nhỏ đã thất lạc với phu
nhân. Sau đó mặc dù phu nhân lại sinh ra một bé gái, nhưng cả ngày không gỡ được khúc mắc này trong lòng. Đặc biệt là trong phủ tiểu thư ngày càng lớn lên, mỗi lần phu nhân thấy cũng sẽ đau lòng rơi lệ. Cho nên những năm này, cho dù phu nhân ở trong phủ, cũng
không gặp mặt tiểu thư. Càng thêm nghe nói nơi nào có được cao tăng, thì đi nơi đó. Cầu nguyện có thể sớm ngày tìm được đại tiểu thư của phu
nhân."
Trong miệng Mộ Lam Yên nhai thức ăn, đại não được cung cấp năng lượng, để bắt đầu nhanh chóng vận chuyển lên: "Vậy vì sao ngươi
nói với ta những thứ này?"
"Cô nương Lam Yên, ngươi không nhìn ra sao? Phu nhân thật là ưa thích ngươi đấy!" Tiểu Thúy nói xong, mặt chân thành nhìn Mộ Lam Yên, giống như thấy nàng là ấu nữ lưu lạc năm xưa của phu nhân theo lời trong miệng kia.
Phu nhân tâm thiện, trong
lòng Mộ Lam Yên tự nhiên biết. Cho nên phu nhân đối với nàng tốt như
vậy, nàng đơn thuần cho rằng phu nhân đang làm chuyện tốt tích âm đức.
Nhưng phàm là gia đình phú quý có chút tiền dư giả đều thích làm bộ dạng này. Vì vậy vừa mới bắt đầu nàng cũng không nghĩ nhiều như vậy. Giờ
phút này nghe Tiểu Thúy nói như thế, ngay cơm trong tay cũng ăn không vô rồi, một đôi mắt không thể tin được nhìn Tiểu Thúy.
Ăn xong cơm
trưa, Mộ Lam Yên cảm thấy sức lực toàn thân cũng tăng lên không ít. Trừ
bản thân thỉnh thoảng đưa hai tay ra hoạt động một chút ở trên giường,
Tiểu Thúy cũng sẽ tiến lên thay nàng xoa bóp một hai cái. Mộ Lam Yên
nhìn người hầu trước mặt tẫn chức tận trung như vậy, chóp mũi không khỏi đau xót, nhớ lại Tố Quý đời trước.
Tuy Tố Quý là nha hoàn thiếp
thân do Tư Không Thận tìm đến cho nàng, nhưng bởi vì quan hệ của nàng và Tư Không Thận, Tố Quý đối với nàng quả nhiên là cẩn trọng không dám
chậm trễ chút nào. Hơn nữa nha đầu kia rất thiện tâm, có món gì ăn ngon, đầu tiên đều là nghĩ tới Mộ Lam Yên, mọi chuyện chỉ cần có kẻ làm khó
Mộ Lam Yên, nhằm vào là lúc ấy dũng cảm đứng ra, cho dù là lấy trứng
chọi đá.
Mà ấn tượng cuối cùng của Mộ Lam Yên đối với nha đầu
kia, chính là đời trước mười tháng hoài thai, một buổi sáng lúc sinh
con, thấy nàng thật sự là rất đau khổ, bèn tìm đến Tư Không Thận trên
chiến trường đao kiếm không có mắt kia. Cuối cùng hai người bọn họ có
gặp hay không nàng cũng không biết, chỉ là hồi tưởng xung đột vũ trang
kia, không khí chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, chỉ sợ cũng dữ
nhiều lành ít.
Mộ Lam Yên nghĩ tới, không nhịn được buông xuống
đôi mắt khẽ thở dài một cái. Tiểu Thúy đều tùy thời xem lời nói và sắc
mặt ở đây, nắm bả vai Mộ Lam Yên, thấy bộ dáng nàng lần này, không nhịn
được trêu ghẹo nói: "Bộ dáng lần này của tiểu thư Lam Yên, có thể là
trong lòng cũng có tâm sự hay không?"
Mộ Lam Yên nghe nói, nâng
đầu lên. Bởi vì tâm tình mới vừa rồi, đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt có
chút xa lạ của Tiểu Thúy, lập tức bèn mất tự nhiên thu lại cánh tay của
mình. Ánh mắt lóe lên: "A, không, không có việc gì."
Vẻ mặt Tiểu
Thúy vốn là lành lạnh đột nhiên xuất hiện một vực sâu, nhìn chăm chú vào Mộ Lam Yên cúi đầu, dừng lại chốc lát. Trên mặt không có cảm xúc giống
như là thăm dò gì đó trước mặt, rồi sau đó thấy đối phương vẫn không có
bất kỳ phản ứng nào, bèn cười đứng lên: "Sợ là tiểu thư Lam Yên nhớ nhà. Không bằng tiểu thư Lam Yên đi nghỉ ngơi một chút trước. Tiểu Thúy đi
ra ngoài chuẩn bị chút sự vật."
Mộ Lam Yên thấy nàng muốn rời
khỏi, cũng vừa vặn hợp tâm ý của nàng. Vì vậy trên mặt miễn cưỡng treo
lên nụ cười gật đầu một cái với Tiểu Thúy không nói chuyện nữa, bèn đưa
mắt nhìn nàng rời khỏi gian phòng của mình.
Thấy cánh cửa đóng lại lần nữa, cảm xúc đè nén đáy lòng rốt cuộc bộc phát ra.
Sau khi Tiểu Thúy đóng cửa lại cũng không lập tức rời đi, mà là nhẹ nhàng dựa vào ở cửa ra vào nghe âm thanh bên trong.