Trên khắp các phương tiện truyền thông hiện nay là những hình ảnh Tổng
biên tập Tường Quân của đài CLG cùng vợ con hạnh phúc bên nhau với đủ
các nhan đề: Người vợ bí mật của Tổng biên tập trẻ tài hoa đã được tiết
lộ, Tổng biên tập Tường Quân công khai vợ con trước công chúng, Tổng
biên tập Tường Quân, người chồng, người cha hoàn hảo đang cùng vợ con
tham gia hoạt động ngoài trời với con tại nhà trẻ mẫu giáo...
Tin tức vừa được công bố đã làm khuấy động lên một làn sóng.
Thư ký Luận vừa gọi báo cáo với hắn về chuyện bên công ty giải trí BOM đã
từ bỏ ý định đơm đơn kiện như ban đầu, ngược lại còn tổ chức họp báo
giải thích rõ về tai nạn của Thiên Phúc chỉ là ngoài ý muốn, những rắc
rối liên quan đến game show ""thử thách giới hạn của bạn"" cũng bị làn
sóng của tin tức đang hot mới đây cuốn trôi đi không còn chút dấu vết.
Tường Quân ngắt điện thoại dự định sẽ đặt lên bàn nhưng khi trông thấy hình
ảnh trên chiếc giường lớn tại phòng ngủ chính đang có một mèo mẹ và mèo
con ôm nhau nằm ngủ, cả hai người nhìn vào ai cũng đáng yêu khiến Tường
Quân không kìm được sự rung động, đôi môi mỏng khẽ mỉm cười trong hạnh
phúc, đưa điện thoại lên chụp liền mấy kiểu, cũng không quên tranh thủ
ké thêm hình ảnh của bản thân vào trong đó. Xong xuôi liền chọn ra một
kiểu ưng ý nhất cài làm hình nền điện thoại, trên màn hình của chiếc
điện thoại hiện đại lúc này là một gia đình ba người hạnh phúc đang ôm
nhau ngủ khiến ai nhìn vào cũng đều phải khen ngợi và đố kỵ.
Chiếc điện thoại vừa mới được đặt trở lại bàn liền đổ chuông lần nữa, trông
thấy tên người này vẻ mặt hắn có chút đắc ý, bước xuống giường hắn khép
cửa phòng lại đi về phía ban công vừa khoan khoái hóng gió vừa nhấn nút
nghe, đầu dây bên kia nhanh chóng vọng tới một tiếng rít lọt qua từng
kẽ răng:
""Tường Quân, tên khốn nhà anh muốn chơi tôi hả?"" Đặng
Khang vô cùng tức giận ngay khi đọc được tin tức này, bây giờ đi đâu
cũng bị đám phóng viên truy lùng chỉ để hỏi Đặng Khang xem liệu những
thông tin kia có phải sự thật. Vậy nếu là thật thì anh trong chuyện này
chẳng phải sẽ đóng vai trò làm người thứ ba hay sao?""
""Nói xem, tôi đã làm gì anh nào?"" Tường Quân đầu dây bên này ngược lại với thái
độ tức giận kia mà tỏ ra thích thú: ""Ban đầu là tôi cho anh cơ hội rút
khỏi chuyện này nhưng anh không chịu, còn sống chết không kí vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn đó, mọi chuyện như ngày hôm nay cũng không thể trách
tôi, tôi chỉ đang lấy lại những gì thuộc về mình mà thôi.""
""Anh có chắc Dạ Lan sẽ tự nguyện.""
""Yên tâm đi, tôi sẽ sắp xếp cho vợ chồng hai người một buổi gặp mặt cuối
cùng, đến lúc đó anh có thể biết cô ấy tự nguyện hay không?"" Tường Quân không đợi Đặng Khang nói tiếp đã cúp máy, cái danh phận ""vợ người ta"" của cô cuối cùng cũng có thể chấm dứt ở đây rồi. Ngoảnh đầu nhìn về
phía cửa đang khép hờ, ánh mắt Tường Quân phát ra một sự quyết tâm:
""Dạ Lan, hạnh phúc và danh phận đời này của em tất cả đều phải do tôi đem lại.""
...
Trong phòng làm việc của chủ tịch Kim lúc này là la liệt những tạp chí dưới
nền đá, thông tin trên trang chính của mỗi tạp trí này đều là hình ảnh
liên quan đến Tường Quân. Vì hắn là chủ của một tòa soạn có tầm ảnh
hưởng lớn trong nước cho nên cứ hễ có tin tức gì liên quan đến hắn thì
các tạp chí đều đua nhau đưa lên trang nhất.
""Chủ tịch, bên phía ông chủ Trần đã rất tức giận với tin tức lần này đang đòi rút vốn đầu tư.""
Day thái dương, ngay lúc này bà Kim cảm thấy đầu óc trở nên trống rỗng. Mệt mỏi nói với thư ký Viên: ""Mau sắp xếp lịch hẹn với ông ta giúp tôi.""
Sớm đã biết từ lúc Tường Quân biết chuyện của đứa nhỏ, đồng thời tuyên bố
không cần đến những tài sản đứng tên mình thì bà liền biết sẽ có những
chuyện như ngày hôm nay. Đứa con trai này từ bé đến lớn đều nghe theo bà sắp đặt vậy mà từ khi con bé đó xuất hiện trong cuộc đời nó thì hết lần này đến lần khác Tường Quân chống đối khiến bà thất vọng. Nhưng kể cả
có như vậy trong thâm tâm bà vẫn luôn có thành kiến, bà thề với lòng chỉ cần mình còn sống thì sẽ không để cho loại con gái muốn trèo cao đó lọt vào cửa nhà mình.
""Chủ tịch nếu bà mệt để tôi đưa bà về nghỉ
ngơi."" Thấy bà sắc mặt kém thư ký Viên lo lắng đưa ra đề nghị nhưng
liền bị bà xua tay từ chối:
""Không cần, cho dù cả bầu trời này
có sập xuống tôi còn có thể chống đỡ được, lẽ nào lại bị mấy cái tin
nhảm nhí này làm cho gục ngã được. Nghe nói giáo sư James hôm qua đã đến Việt Nam dự hội thảo có đúng không? Mau liên hệ với ông ấy cho tôi.""
""Vâng."" Thư ký Viên cúi đầu đi ra ngoài, tay ấn điện thoại giọng rất lịch sự
chào hỏi người ở đầu dây bên kia: ""Xin chào giáo sư James, tôi là thư
ký Viên đây!""
...
""Ba, ba nhất định phải giúp con, con
không thể mất anh Tường Quân được, con rất yêu anh ấy ngoài anh ấy ra
con sẽ không lấy ai hết."" Á Thư vì chuyện này mà bay thẳng vào trong
Nam, giờ phút này đang nũng nịu như cách mà cô ta vẫn hay làm để được
ông Trần đáp ứng điều gì đó.
Khác với mọi lần sẽ là đáp ứng vô
điều kiện những yêu cầu của con gái, kể cả cuộc hôn nhân này dẫu biết
tình cảm chỉ là từ phía con gái mình chứ Tường Quân cũng không hề có ý
tứ gì với nó, nhưng vì thương con lại nghĩ hai đứa từ nhỏ đã là thanh
mai trúc mã cho nên đã chiều theo ý muốn đó của con gái, lấy tiền bạc
ra để có được cuộc hôn nhân này.
Nào ngờ lúc đầu là hủy bỏ lễ
đính hôn, bẵng đi một thời gian cũng không thấy bên phía chủ tịch Kim có nói năng gì, còn hiện tại là tin con rể tương lai đang cùng với vợ con
bí mật lâu nay của mình đang hạnh phúc bên nhau. Chuyện này đối với ông
Trần mà nói chả khác nào tát thẳng vào mặt ông một cú tát đau đớn. Nhưng tê tái hơn chính là khi ông nhìn thấy hình ảnh mới được công khai của
cô gái được cho là vợ của Tường Quân kia, từ nụ cười cho đến từng đường nét trên gương mặt của cô gái mang tên Dạ Lan đó bỗng chốc khiến tâm
trí ông nhớ đến một gương mặt thân thương mà ông đã âm thầm tìm kiếm bấy lâu nay.
Tú là bà đó sao?
""Ba, ba có nghe con nói gì
không?"" Thấy ông Trần im lặng Á Thư bắt đầu sụt sùi, rơm rớm nước mắt:
""Ba, những tin đó toàn là tin nhảm, tình cảm giữa con và anh Quân rất
tốt, điều đó ba không phải không rõ.""
Bị những lời nói đanh như
xé vải của con gái lôi tâm trí trở về thực tại, ông Trần sắc mặt trầm
xuống: ""Vậy tại sao xảy ra nhiều chuyện bê bối như vậy ta cũng chưa
từng nhận được một cuộc điện thoại nào để giải thích từ phía cậu ta.""
""Đấy là do anh ấy bận trăm công nghìn việc."" Á Thư bị nói trúng ánh mắt nhanh chóng lấp liếm, miệng nói những lời biện minh.
""Bận, đó chỉ là cái cớ, con gái con tốt nhất mau tỉnh lại cho ta, chuyện lần này ta tuyệt đối không nhân nhượng con.""
""Ba, ba lỡ đối xử với hạnh phúc nửa đời sau của con gái ba vậy sao?""
""Hạnh phúc nửa đời sau, là con ngốc hay người làm cha này không hiểu chuyện
đây, thế người phụ nữ mới đây được hắn công khai là vợ kia là ai?""
""Ba, ba không thể vì mấy tin đồn nhảm đó mà không đứng về phía con được, con là con gái duy nhất của ba đó.""
""Chính vì con là con gái ta ta mới không thể để mặc con cứ như thiêu thân lao
vào lửa như vậy được, con tốt nhất thời gian này nên ngoan ngoãn ở trong nhà cho ta."" Nói rồi ông Trần giận dữ quát người dưới ra lệnh: ""Người đâu, mấy ngày này trông chừng cô chủ cẩn thận cho ta, đừng cho nó ra
ngoài gây chuyện nữa.""
Ho lên vài tiếng, ông Trần lắc đầu thở
dài, tay run rẩy chống chiếc gậy từng bước chậm chạp đi lên trên lầu, để lại đằng sau tiếng la hét của cô con gái:
""Ba, nếu ba nhốt con con sẽ chết cho ba xem.""
Lí do này đã được Á Thư dùng đến cả trăm lần và lần nào cũng thành công,
thấy bước chân của ông Trần Khựng lại Á Thư vô cùng đắc ý, nhưng lần này có lẽ là ngoại lệ khi ông Trần lại tiếp tục bước lên bậc thang. Trong
đầu ông lúc này cơ hồ hiện lên nụ cười rạng rỡ của cô gái trẻ trên tạp
chí...
...
Dạ Lan thức dậy trời đã chuyển sang nhá nhem,
nhìn lên đồng hồ đã điểm 6 giờ, cô nhận ra căn phòng lúc này chỉ còn
lại mỗi mình trên chiếc giường lớn. Từ bên ngoài tràn vào một mùi thức
ăn thơm phức khiến bụng cô reo lên biểu tình dữ dội, cũng phải thôi bởi
vì lúc trưa có thể là do đồ ăn ở trường mẫu giáo không hợp khẩu vị cho
nên cô ăn khá ít. Bước chân xuống giường cô men theo mùi hương hấp dẫn
ấy đi xuống phòng bếp. Trước mắt cô lúc này là hình ảnh rất hài hòa giữa Tường Quân và Đặng Minh đang cùng nhau nấu ăn:
""Cà rốt."" Tường Quân đang bận xào xào, nấu nấu một cách rất chuyên nghiệp, hất hàm về
đĩa cà rốt đã bào sợi ám chỉ. Đặng Minh cũng rất hiểu ý lấy đưa cho
hắn, trên người nhóc lúc này cũng đeo một chiếc tạp dề có hình cây súp
lơ rất dễ thương y hệt cái mà Tường Quân đang đeo, có khác cũng chỉ là
về kích cỡ, vì nhóc thấp cho nên Tường Quân ưu tiên cho nhóc hẳn một
chiếc ghế đứng gần mình để tiện cho việc sai vặt.
""Hành lá.""
Đặng Minh nhanh nhẹn lấy đĩa hành lá đưa cho hắn, thấy thằng bé từ nãy tới
giờ cứ tròn xoe mắt nhìn rồi lại có lúc hoài nghi như có điều gì muốn
nói, bị thái độ ngập ngừng của nhóc làm cho tò mò đến bực bội Tường Quân liền quay sang hỏi: ""Sao vậy? Có gì muốn nói sao?""
Đặng Minh
đưa tay gãi đầu, phân vân một lúc nhóc mới mở miệng: ""Còn nhớ lần
trước mấy ngày trời ở với chú toàn ăn bánh óc chó, hạnh nhân, ngấy đến
nỗi từ yêu thích con chuyển sang sợ món đó luôn.""
Tường Quân phì cười, vừa múc món ăn được hoàn tất xong ra đĩa vừa giải thích: ""Hóa ra là đang nghi ngờ chú, nói thật với con vậy ta cũng chỉ mới đi học khóa
nấu ăn cấp tốc được một tháng.""
""Chú là đàn ông vì sao phải học nấu ăn?"" Nhóc vẫn là không hiểu.
Tường Quân lúc này đã chuyển sang nhào bột, tiện tay quệt lên má nhóc một
cái: ""Ai nói đàn ông không phải vào bếp, đàn ông thời nay nếu không
muốn ế vợ thì tốt nhất là nên học nấu ăn. Còn đối với ta là vì muốn
không bị mẹ con bỏ cho nên phải học nấu ăn.""
""Mẹ con sẽ bỏ chú
nếu chú không biết nấu ăn sao?"" Tâm hồn nhỏ bé khẽ lo sợ hỏi hắn, vừa
lau đi vết dơ trên mặt, ánh mắt nhóc vẫn dán lên gương mặt anh tuấn của
Tường Quân mong mỏi câu trả lời từ hắn.
""Đương nhiên rồi!""
Tường Quân gật đầu chắc nịch khiến cho sự lo lắng trên mặt nhóc càng
tăng vọt, nhóc đưa tay nắm lấy cánh tay to khỏe của Tường Quân, giọng
nói gấp gáp: ""Vậy chú cũng dạy con nấu ăn đi.""
""Con còn nhỏ
học làm gì cơ chứ?"" Tường Quân nói rồi bàn tay đang nhào bột bỗng ngưng lại, như phát hiện ra điều gì đó liền quay sang nhìn nhóc phì cười:
""Con, lẽ nào cũng sợ bị mẹ bỏ sao?""
Không nén được tình cảm
trước suy nghĩ ngây ngô, đáng yêu của nhóc Tường Quân bẹo lên má nhóc
một cái, dịu dàng an ủi: ""Con yên tâm đi, dù con không biết nấu ăn cô
ấy vẫn luôn ở bên con.""
""Thật sao chú?"" Nhóc vẫn hoài nghi hỏi lại.
""Thật, con không biết mình là minh chứng cho câu nói không làm gì vẫn được yêu thương, còn ta dù cố gắng học cái này cái kia cũng chỉ mong đổi lại một ánh nhìn của cô ấy mà thôi."" Ngồi xổm xuống trước mặt nhóc, Tường Quân cố tình nói bằng chất giọng đau khổ khiến cho đứa nhóc bốn tuổi này
cũng không kìm được mà thương cảm, đưa bàn tay bé nhỏ xoa xoa đầu hắn an ủi như cách mà mỗi lần nhóc ốm mẹ hay dùng hành động đó để vỗ về.
Dạ Lan vốn chẳng thể coi tiếp màn kịch này nữa bèn tiến lại gần, nhẹ nhàng hỏi: ""Hai người đang nói xấu gì em sao?""
""Đâu có."" Tường Quân nhanh chóng khôi phục lại tâm trạng, vui vẻ cười với cô.
""Mẹ, chú vừa nói với con là sợ bị mẹ bỏ rơi cho nên đi học lớp nấu ăn cấp tốc."" Đặng Minh ngây thơ giải thích.
""Vậy sao?"" Cô quay sang nhìn người đàn ông kia với ánh mắt thăm dò, tiếp
đến là những món ăn đã được hoàn thiện bày biện đẹp mắt trên bàn.
""Đặng Minh chú chỉ đùa thôi con đừng cho là thật, chú thật ra là vì muốn chăm sóc tốt cho cả hai người nên mới quyết định học nấu ăn."" Nói rồi hắn
kéo ghế ấn cô ngồi xuống: ""Em ngồi xuống đây đi, món cuối cùng sắp xong rồi.""
Thật ra từ sau lần Đặng Minh phải nhập viện rửa ruột vì
ngộ độc thực phẩm Tường Quân vẫn luôn cảm thấy đau lòng và tự trách cho
nên hắn đã quyết định sẽ đi học nấu ăn, hắn biết đứa trẻ này từ lâu đã
là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, nếu đã muốn cùng cô
chung sống dĩ nhiên sẽ phải chấp nhận cả đứa trẻ này và chăm sóc nó cẩn
thận, nâng niu và bảo vệ nó cũng chẳng biết từ lúc nào hắn đã quyết định mọi tình cảm yêu thương mà hắn đã nợ đứa con trai đã mất của mình sẽ
dồn hết cho đứa nhóc này.
""Cần em giúp gì không?"" Thấy hắn đang luôn chân, luôn tay cô đề nghị giúp nhưng liền bị hắn gạt đi:
""Không cần đâu, công việc của em hôm nay chính là ăn hết những món ăn này.""
Tường Quân bê ra hai tô phở đang bốc khói tỏa hương nghi ngút đặt trước
mặt hai mẹ con mỗi người một bát, nhóc Đặng Minh lâu lắm rồi không được
ăn món này vừa trông thấy hai mắt đã sáng lên, nuốt nước bọt cái ""ực"".
""Bù đắp cho con đấy, mau ăn đi."" Tường Quân đưa thìa và đũa cho nhóc, không quên nhắc nhở: ""Nóng đó, ăn chậm thôi bát giới.""
Nhóc vốn định cùng hắn tranh luận thêm nữa nhưng tâm trí sớm đã bị đồ ăn hấp dẫn lấp đầy, nước dùng ngon ngọt, cộng thêm sợi phở dai ngon làm nên
hương vị tuyệt vời khiến nhóc không thể kiềm lòng hơn nữa mà ăn một cách ngon lành.
Tường Quân thấy nhóc ăn ngon lành như vậy trong tim
cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm thấy mọi công sức trước đó mình bỏ ra hoàn
toàn được đền đáp. Mải ngắm thằng bé đến nỗi đứng ngây một chỗ, mãi đến
khi được Dạ Lan đưa tay níu lấy mới hoàn toàn sực tỉnh: ""Anh ngồi xuống đi.""
""Được!"" Tường Quân mỉm cười ôn nhu, kéo ghế ra ngồi xuống đối diện cô.
Cảnh tượng sau một ngày dài mệt mỏi với cuộc sống bên ngoài được trở về,
cùng cô ăn cơm, cùng cô nói chuyện trong một ngôi nhà nhỏ ấm áp tượng
trưng cho thế giới riêng của họ. Bên cạnh có đứa con thơ để họ có thể
cùng nhau chăm sóc, cùng nhau lo lắng. Đây vốn là giấc mơ bấy lâu nay
của hắn. Xem ra cuối cùng cũng đã trở thành hiện thực rồi.
Suốt
bữa ăn hai người tình cảm gắp thức ăn cho nhau, rồi lại cùng nhau quan
tâm Đặng Minh khiến nhóc cảm thấy chưa từng trải qua phút giây nào dễ
chịu và vui vẻ đến vậy, trong tâm hồn non nớt ấy thầm hỏi: ""Đây có phải là gia đình hạnh phúc mà các bạn nhỏ hay nhắc với nhóc?""
.............
..............
...............
Thấy các bạn cổ động viên nhiều quá nên Phan úp chiều lòng các bạn luôn.
Nhân đây Phan cũng có lời cảm ơn đến các nhận xét tích cực của các bạn
trên các trang ss.truyen, truyen.full,... Ngoài ra Phan cũng có tham
vọng mong rằng bạn nào đã đọc và yêu thích truyện của Phan thì hãy nhấn
theo dõi Phan trên Wattpad nhé( để mình có thêm động lực xíu xíu ý mà),
Phan mong rằng sẽ nhận được sự quan tâm và tương tác của các bạn nhiều
hơn. Phan hứa sẽ chăm chỉ hơn nữa ra các chương mới nếu được các bạn
quan tâm nhiều hơn, hứa đấy...