Một câu nói dù mang âm lượng rất
thanh và nhỏ nhưng ngay lập tức khiến đám đông ồn ào kia như bị điểm
huyệt, chỉ còn tiếng chớp của máy quay, những phóng viên ở đây để không
bỏ sót bất cứ câu nói nào của Dạ Lan đều im lặng, người thì dỏng tai
lắng nghe, người thì cố đưa sát máy ghi âm lại gần.
Ngay lúc này
khi bản thân thừa nhận điều đó Dạ Lan bỗng nhiên thấy lòng mình nhẹ
nhàng đi rất nhiều, giống như bế tảng đá nặng trên tay rất nhiều năm hôm nay cuối cùng cũng đến ngày đặt nó xuống. Dù biết câu nói này sẽ là
khởi đầu cho nhiều thử thách khó khăn khác nhưng sao cô vẫn thấy trong
lòng nhẹ nhõm đến lạ thường, mỉm cười dịu dàng một nụ cười mà cô vốn
từng nghĩ bản thân đã quên mất cách phải cười sao cho đúng nghĩa với sự
vui vẻ và hạnh phúc, cô hướng ánh mắt hiền dịu nhìn người đàn ông vẫn
đang ngây ngốc đứng bên cạnh mình.
Tường Quân lúc này cảm thấy
hai tai mình ù đi bởi những câu nói mình vừa nghe được, cảm thấy tất cả
như một giấc mơ thiếu tính chân thực cho nên nãy giờ vẫn luôn giữ trên
mặt một biểu cảm cứng ngắc, ánh mắt chỉ nhìn duy nhất về hướng cô. Hắn
muốn quan sát kỹ hơn gương mặt xinh đẹp ấy để khẳng định rằng đây không
phải mơ. Mãi đến khi cảm nhận được bàn tay mát lạnh của cô nắm lấy tay
mình hắn mới bàng hoàng, hóa ra mọi lời nói đó là sự thật, hóa ra sự lựa chọn của cô không phải lúc nào cũng không có hắn, cố kìm nén lại cảm
xúc hạnh phúc, vui mừng chẳng thể nào diễn tả đang bùng cháy trong lòng, vẫn như là chưa thực sự tin muốn cô cho hắn một đáp án rõ ràng hơn, môi hắn mấp máy:
""Dạ Lan, em...""
Trông thấy biểu cảm này của hắn Dạ Lan vừa vui mừng lại vừa thấy trái tim mình đau nhói, hắn
phải yêu cô bao nhiêu, tình cảm hắn dành cho cô sâu đậm cỡ nào để rồi
khi nghe cô nói sẽ cho cả hai cơ hội nữa, cho sự chờ đợi bao lâu nay của hắn được hồi đáp hắn mới kích động đến nhường này, hít vào một hơi thật sâu để đè nén xuống những cảm giác âm ỉ đó, trên môi vẫn giữ nguyên vẹn nụ cười dịu dàng và ánh mắt ấm áp ấy nhìn hắn:
""Chúng ta vào nhà thôi!""
""Được, vào nhà thôi!""
Tường Quân như một kẻ quên lối về cứ ngây ngốc để mặc cô kéo tay mình đi, đám phóng viên kia sau khi nhận được đáp án mình cần cũng không đeo bám
thêm nữa, rẽ đường cho gia đình hạnh phúc này trở về tổ ấm của mình.
""Mẹ tại sao mấy cô chú đó lại vây lấy mẹ hỏi cái gì mà kì cục vậy?"" Vào
đến bên trong nhà, Đặng Minh hai mắt dù vẫn còn ngái ngủ nhưng tâm hồn
non nớt kia không ngừng tò mò chuyện gì đang diễn ra. Nhóc nhìn cô chờ
đợi câu trả lời.
Xoa đầu thằng bé, cô nhẹ nhàng trấn an ôm nhóc
vào lòng: ""Không có chuyện gì đâu, con ngủ thêm lát nữa nhé."" Nói rồi
nhìn lên đồng hồ treo tường, lúc này mới 1 giờ chiều cô nghĩ thằng bé
cần ngủ thêm, Tường Quân mỗi bước đi vẫn như đang trên mây bế thằng bé
đặt lên chiếc giường lớn tại phòng ngủ chính, nhóc vẫn còn buồn ngủ nên
lại thiếp đi ngay sau đó.
Trong lúc Tường Quân đang đắp cho thằng bé lớp chăn mỏng và điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa trong phòng thì Dạ Lan để ý thấy có chậu xương rồng đặt bên cửa sổ, cả thân mình như đang
vươn dài ra đón ánh nắng, thấy chậu cây này có chút quen mắt liền bất
giác đi tới.
Lúc đến gần hơn cô mới phát hiện ra so với chậu
xương rồng trước đây cô trồng có chút khác biệt, nếu nói chậu cây trước
đây của cô là một bóng cây cô đơn thì chậu cây ở đây lại có thêm hai
nhánh cây nữa, một nhánh nhỏ xíu chắc mới ra còn nhánh kia to hơn rất
nhiều chắc đã mọc được khá lâu rồi trông chúng khá đông đủ và ấm áp. Suy nghĩ bâng quơ rồi Dạ Lan bất giác chạm tay vào chậu cây lúc nào không
hay để rồi bị gai xương rồng đâm trúng chỉ kịp kêu lên một tiếng ""a"",
rồi vội rụt tay về.
Tường Quân chạy đến thấy ngón tay cô chảy ra
một giọt máu vội cau mày, không nghĩ ngợi nhiều đưa ngón tay bị thương
đó của cô vào miệng.
""Đừng làm vậy, mất vệ sinh..."" Dạ Lan hai
má đỏ ửng lên vì hành động này của hắn toan rụt tay nhưng bất lực vì hắn rất ngoan cố. Trong giây phút này hai ánh mắt bỗng dưng chạm nhau, trái tim vẫn chưa hạ nhiệt nay lại nóng dần lên. Cảm thấy không khí quá nóng bức, hai má đỏ đến nỗi sắp bốc cháy Dạ Lan cụp mắt lảng đi chỗ khác
không nhìn hắn nữa. Nếu tiếp tục nhìn hắn như vậy cô sợ mình sẽ rất khó
kiểm soát lí trí.
Sau khi băng lại ngón tay bị thương của cô
Tường Quân kéo cô ngồi lên đùi mình, ánh mắt không rời khỏi gương mặt
xinh đẹp của cô để không bỏ lỡ bất cứ biểu cảm quý giá nào, giọng hắn
trầm xuống pha chút dịu dàng hỏi lại cô lần nữa: ""Những lời em vừa nói
hoàn toàn là sự thật có đúng không?""
""Là thật!"" Dạ Lan gật đầu khẳng định, sau đó mắt vẫn tiếp tục nhìn về phía chậu cây xương rồng
đặt bên cửa sổ, nhìn ba nhánh cây ấy như đang rất hạnh phúc cùng nhau
chia sẻ ánh nắng ấm áp của mặt trời vậy.
Thấy cô thoáng chốc đã
im lặng Tường Quân liền dõi theo ánh mắt cô, nhìn về hướng đó vẻ mặt
Tường Quân thoáng buồn, đứng dậy kéo cô lại gần chậu xương rồng chỉ tay
vào đó: ""Em nhìn thấy quen mắt sao?""
Dạ Lan không đáp chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt như mong đợi câu nói tiếp theo.
""Là chậu cây em vất vả bỏ tâm sức ra chăm sóc bao nhiêu năm, nhưng đến khi
rời đi cũng không hề có chút lưu luyến nào nên bị bỏ lại.""
""Cũng giống như anh vậy cuối cùng đều bị em lãng quên hoặc vờ như không
nhớ."" Câu sau cùng giọng Tường Quân trầm xuống rất dễ nhận ra hắn đang buồn.
""Em..."" Thấy hắn như vậy mọi lời nói của cô đều trở nên ứ nghẹn ở cổ.
Nhưng chỉ một thoáng sau hắn đã lấy lại tâm trạng ôm lấy cô từ phía sau,
giọng nói có chút vui vẻ: ""Nhưng không sao hết, dù bị em vứt bỏ bao
nhiêu lần anh cũng như cái cây này đều sẽ không vì thế mà mất đi hi
vọng, ngược lại như cái cây này còn sinh sôi nảy nở.""
Chỉ tay
lần lượt vào các nhành cây, hắn chậm rãi nói: "" Em nhìn này đây là anh, đây là em, còn đây là...Đặng Minh."" Khoảng trống sau đó khó khăn lắm
từ miệng hắn mới thốt ra tên của Đặng Minh khiến trái tim của cả hai
bỗng dưng dâng lên một hồi đau nhói, dù không trực tiếp nói ra nhưng cả
hai đủ sức hiểu khoảng trống đó vốn là gì, chỉ là không muốn khơi gợi
lại vết thương đó khiến nó thêm sâu mà thôi.
Trầm ngâm một lúc
hắn nói tiếp, ánh mắt lúc này vẫn còn vương lại vài tia bi thương: ""Có
lẽ em có điều này không biết, dù là em đã quên đi tất cả anh cũng sẽ
khiến em phải nhớ lại, khiến em phải chịu trách nhiệm với quá khứ của
chúng ta, bởi đối với cả anh hay là em quá khứ ấy không phải là điều vô
nghĩa.""
""Thật không ngờ nó không những không chết còn sinh sôi
nảy nở, còn anh cho dù em nhẫn tâm, khiến anh đau lòng bao nhiêu anh
cũng không bỏ cuộc.""
Giờ phút này dạ Lan mới thực sự hiểu hóa ra người đàn ông này với cô quan trọng cỡ nào, dù luôn có lí do chối bỏ vị trí của hắn trong trái tim mình nhưng cô vẫn biết bản thân có thể kiên
cường cho đến ngày hôm nay một phần cũng là vì muốn gặp lại hắn. Dù
không biết vì sao bản thân căm hận hắn như vậy nhưng vẫn luôn khao khát
được nhìn thấy hình ảnh cao ngạo của hắn.
Vòng tay qua ôm chặt
lấy hắn, cứ vậy ở trong vòm ngực săn chắc của hắn mà thổn thức gọi tên
hắn không biết bao nhiêu lần. Trong giây phút này dù cảm giác hạnh phúc
bao trùm tuy nhiên cô vẫn rất sợ chỉ là mơ, nếu để tuột tay thì hắn sẽ
như những quả bóng bay vút lên trời cao mãi mãi, cô vì thế mà ôm chặt
càng thêm chặt.
Nhiều năm qua đi cô cứ ngỡ trái tim mình đã chai sạn và không thể yêu thêm một người nào khác nữa. Nhưng hóa ra không
phải từng bị tổn thương sâu sắc nên mới tránh xa cái gọi là tình yêu. Mà là toàn bộ tình cảm mà cô có đã dành trọn vẹn cho một người, trái tim
và tâm trí cũng đã sớm bị hình ảnh của người đó lấp đầy vốn chẳng còn
chỗ trống cho một người nào khác nữa.
Hắn trong lòng cô vốn
chiếm một vị trí quan trọng như vậy, vậy mà cô luôn cố vờ như không
nghe, không thấy những gì trái tim mình nói. Cũng may tất cả chưa là quá muộn cho sự cố chấp của cô. Lúc này đây cô thầm biết ơn sự rộng lượng,
kiên quyết không bỏ cuộc của hắn dù hết lần này đến lần khác bị cô từ
chối thậm chí là làm những việc khiến hắn đau lòng:
""Cảm ơn anh cuối cùng vẫn nắm chặt không buông!""
Tường Quân có nằm mơ cũng không thể hình dung đến cô sẽ vì hắn mà cảm động
đến nhường này, luồn tay vào tóc cô hắn nhẹ nhàng vuốt ve cảm nhận sự
mềm mại cùng mùi hương tóc quen thuộc khiến hắn xao xuyến nhớ nhung bao
năm qua, mặt khác cứ mặc cô đang gục trong lòng hắn muốn khóc bao nhiêu
tùy ý bởi từ nay về sau, bất cứ nơi đâu bất kể cô muốn khóc hay buồn đều có bờ vai của hắn cho cô tựa vào.
Sự chờ đợi bao lâu cuối cùng
cũng được hồi đáp, sự lựa chọn của cô cuối cùng cũng dành cho hắn khiến
hắn vui mừng không có từ ngữ nào có thể diễn tả được.
""Em ngốc
thật, có ai lại đi buông tay tình yêu duy nhất của đời mình kia chứ!""
Tường Quân ánh mắt lộ rõ ý cười cùng sự mãn nguyện, sau đó đặt lên đỉnh
đầu cô một nụ hôn.
Dạ Lan lúc này vẫn ngây ngốc nhìn hắn hỏi: ""Ý anh là sao kia chứ?""
""Thực ra lần này em vẫn có thể từ chối."" Tường Quân cười gian tà.
""Hóa ra anh lừa em."" Dạ Lan lúc này trỗi lên bản tính trẻ con hiếm thấy,
hờn dỗi đánh vào lồng ngực hắn, ánh mắt nhìn hắn trách cứ.
Ôm cô
khóa chặt hơn trong lòng, Tường Quân giọng nói không hề che giấu sự bao
dung, nuông chiều: ""Anh chỉ muốn nhân cơ hội này khiến em nhận ra và
đối diện với tình cảm của bản thân, cũng không muốn lãng phí thêm một
ngày nào thêm nữa. Bởi vì thật sự nhớ em quá khổ sở.""
""Hửm.""
Cô nhăn mày, đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn tỏ vẻ không hài lòng, hỏi lại:
""Khổ sở? Vậy lỡ như hôm nay em nói rõ ràng mọi chuyện với phóng
viên...?""
""Nhưng em đã không làm vậy mà."" Siết cô chặt hơn,
Tường Quân đưa cằm cọ cọ những sợi râu đang lún phún mọc vào cổ khiến Dạ Lan nhột muốn đẩy hắn ra, thấy cô phản ứng như vậy hắn lại càng có ý
trêu chọc đến khi cô phá ra cười, mọi rào cản, hận thù, hiểu lầm khúc
mắc giữa hai người cũng theo nụ cười đó mà tan biến.
Hắn ngoài
vui mừng cũng thầm cảm ơn cô đã cho tình yêu của bọn họ có cơ hội một
lần nữa nối lại quãng tình cảm tưởng chừng như đứt đoạn: ""Dạ Lan, cảm
ơn em!"" Hắn nói rồi đặt lên trán cô một nụ hôn, ôm chặt cô hơn nữa.
""Em cũng cảm ơn anh!"" Khẽ thì thầm với lòng mình, một giọt nước mắt đại
diện cho cảm xúc hạnh phúc của cô lúc này lăn ra từ khóe mắt, nhắm mắt
lại cô áp tai vào lồng ngực hắn để cảm nhận, nơi mà trái tim hắn đang vì cô mà loạn nhịp.
Trên chiếc ghế sofa lúc này giống như khung
cảnh căn phòng ký túc xá ngày xưa, Tường Quân thoải mái gối đầu lên đùi
cô, hai mắt nhắm nghiền, môi khẽ cong lên cảm nhận phút giây hạnh phúc
mà mình từng khao khát mong mỏi bấy lâu, cùng cô vui vẻ nói chuyện mong
có thể nhanh chóng bù đắp lại những gì đã bỏ lỡ trước đây:
""Dạ Lan, nếu hôm nay em không cho anh cơ hội anh tin cơ hội sẽ đến vào một ngày khác.""
""Có ai nói cho anh biết rằng anh tự tin thái quá không?""
""Nhờ em mà anh mới được biết bản thân bị mắc bệnh này.""
""Thế nếu bây giờ em rút lại lời nói lúc đó thì sao?""
""Không sao hết, anh có thể nghiêm khắc với toàn bộ nhân viên nhưng sẽ bao dung em hết lần này đến lần khác.""
""Vậy sao anh nghiêm khắc mà bọn họ được tăng lương, được thăng chức, còn
người được bao dung như em lại suốt ngày bị chuyển tới chuyển lui.""
""Em không phát hiện ra chỗ em ngồi bây giờ chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bàn làm việc của anh sao?""
""Nếu anh không nói cho em biết điều đó thì chắc mãi mãi em cũng không ngẩng lên.""
""Anh quen rồi, sự thờ ơ của em đó mà.""
""...""
Ngoài trời, ánh nắng vàng rực rỡ như đang vui mừng mang ánh sáng lan tràn vào khắp căn phòng, vây lấy cặp tình nhân đang hạnh phúc